Đích Nữ Phải Ngoan Độc

Chương 24: Chương 24: BỨC KẾ MẪU CHỨNG MINH CHO CHÍNH MÌNH




Tăng Minh Nguyệt thật sự không nhịn nổi, vì vậy đứng ra nói: "Bạch phu nhân, sự tình không phải như Bạch nhị tiểu thư nói đâu, chính là nô tỳ này không biết nặng nhẹ, dám to gan vu oan cho Mộc Cận tỷ tỷ, Mộc Cận tỷ tỷ giúp đỡ Bạch nhị tiểu thư răn dạy nàng, là do Bạch nhị tiểu thư thẹn quá hoá giận mới đánh nhau với nha đầu này!"

Trong lời nói của nàng rõ ràng là đang bảo vệ Bạch Mộc Cận, hơn nữa luôn miệng gọi Bạch Vân Hề là "Bạch nhị tiểu thư", thân sơ trong nãy quá dễ phân biệt rồi.

Không chỉ có Lục thị nhíu mày, ngay cả Hầu gia phu nhân nghe tin chạy đến cũng đều buồn bực, nữ nhi nhà mình không phải từ trước đến nay giao hảo với Bạch Vân Hề sao? Như thế nào lại nói giúp cho Bạch đại tiểu thư mới gặp mặt lần đầu?

"Minh Nguyệt, cuối cùng là chuyện gì xảy ra vậy? Bảo ngươi chiêu đãi các vị tiểu thư, làm sao lại ầm ĩ thành thế này?" Sắc mặt Hà thị rất khó coi, hôm nay bà đang xem xét lựa chọn con dâu tương lai, vậy mà lại bị hai tiểu thư Bạch gia gây rối loạn khiến cho bà khó xử.

"Mẫu thân... Đều là nô tỳ không biết nặng nhẹ này làm loạn, không liên quan đến Mộc Cận tỷ tỷ!" Tăng Minh Nguyệt thủy chung đều muốn giải vây giúp Bạch Mộc Cận.

Hà thị xưa nay rất sủng ái nữ nhi của mình, hơn nữa tính tình nữ nhi bà hiểu rõ, nếu con đã nói như vậy, thì nhất định là Bạch gia Nhị tiểu thư cùng nha đầu kia nháo sự, thật sự là không để cho người khác bớt lo, vừa nãy mới ở trong khách sảnh muốn chửi bới tỷ tỷ của mình, giờ vừa ra khỏi cửa liền khiến cho tỷ tỷ không còn mặt mũi.

"Minh Nguyệt tỷ tỷ, tỷ sao có thể nói như vậy? Hu hu... Ta cũng là vì mẫu thân mới kích động như thế, đều là do tỷ tỷ cố ý xúi giục!" Bạch Vân Hề khóc sướt mướt, chỉ tiếc hiện tại mặt nàng ta đầy bụi đất, hoàn toàn không tư thế mảnh manh yếu đuối động lòng người như lúc nãy.

Lục thị vội vàng quát lớn, nói: "Hề Nhi, đừng nói bậy, mẫu thân biết rõ tâm ý của con, nhưng ở trước mặt người ngoài sao con có thể vô lễ như thế? Từ trước tới nay ta luôn dạy bảo con phải ở chung hòa thuận với tỷ tỷ, cho dù tỷ tỷ con răn dạy con vài câu, đó cũng là vì muốn tốt cho con, con có thể nào không hiểu cấp bậc lễ nghĩa như thế? Tỷ tỷ con là người đáng thương, đã sớm không còn mẫu thân, ta đã từng nói với con bao nhiêu lần rồi, nên thông cảm cho nàng nhiều chút, sao con có thể mới chịu một chút ủy khuất liền hồ đồ như thế này?"

Bạch Mộc Cận nghe xong những lời này, khóe miệng dắt theo nụ cười trào phúng , đến bây giờ rồi mà Lục thị vẫn còn vọng tưởng chụp lên đầu mình cái mũ khi dễ muội muội sao!

Vì vậy nàng tỏ vẻ ủy khuất, nhìn Lục thị, tự trách nói: "Mẫu thân, việc này đều là do con không đúng, không thể kịp thời ngăn cản muội muội và Xuân Nhi nháo sự, con ngay từ đầu đã khuyên các nàng, có chuyện gì thì hồi phủ rồi nói sau, nhưng muội muội và Xuân Nhi không nghe, càng muốn ở trước mặt mọi người nói con khi dễ muội muội, mẫu thân... Người cần phải làm chủ cho con, con có từng khi dễ muội muội sao? Người phải rửa sạch tiếng xấu này cho con trước mặt mọi người, nếu không... nếu không... Con cũng không sống nổi nữa!"

Nói xong mượn khăn che mặt lại, giống như thật sự xấu hổ và giận dữ muốn chết, mọi người nhìn thấy như vậy, đều cảm thấy bi phẫn thay cho nàng, rõ ràng là Nhị tiểu thư kia có ý đồ chửi bới tỷ tỷ, lại vẫn ác nhân cáo trạng trước, lần này Lục thị nếu không nói được một câu công bằng, thật sự có thể sẽ giết chết kế nữ của chính mình rồi!

"Bạch phu nhân, chúng ta đều nhìn thấy rõ ràng, là Bạch nhị tiểu thư và tỳ nữ của nàng ta thêu dệt mọi chuyện, một lòng muốn vu oan Bạch đại tiểu thư là nữ tử ác độc chuyên khi dễ đệ muội, cay nghiệt hạ nhân, vu oan không thành, lại đổ tội cho nhau, sao có thể có liên quan đến Đại tiểu thư vô tội chứ?" Chử Vân Yến lại lần nữa mở miệng nói giúp Bạch Mộc Cận, đám tiểu thư cũng gật đầu phụ họa theo.

Lục thị thấy biểu lộ của mọi người, lại nghe lời nói của Bạch Mộc Cận , nộ khí trong lòng sôi trào khiến cho tim gan bà cũng đau đớn, nha đầu này thật sự là có năng lực, vậy mà nhất định ép buộc bà phải chứng minh cho nàng ta trước mặt mọi người, nếu như bà không nói rõ ràng, tất nhiên sẽ bị mang tội danh bức tử nữ nhi của nguyên phu nhân, sau này bà sao còn có chỗ đứng trong đám phu nhân quý nữ?

Lục thị âm thầm cắn răng, chuyện hôm nay, đã không có cách nào cứu vãn rồi, Vân Hề thất bại mất mặt, bà dường như lại bị người ta xem thường, vậy hoàn toàn không có chỗ trống để lật người rồi, thôi được, còn nhiều thời gian, chỉ cần bà vẫn là quốc công phu nhân, Bạch Mộc Cận sẽ bị bà nắm giữ trong tay, bà có rất nhiều thời gian và thủ đoạn sửa trị nàng.

Liền đi qua vỗ vỗ vai Bạch Mộc Cận, một bộ dạng giống như từ mẫu, dỗ dành nàng: "Con ngoan, con chịu ủy khuất rồi, mẫu thân xin lỗi con! Mẫu thân đã không dạy dỗ muội muội con thật tốt, con nể tình tuổi nó còn nhỏ, không hiểu chuyện, tha thứ cho nó, ngày sau mẫu thân nhất định sẽ quản gia thật nghiêm, sao con có thể khi dễ muội muội chứ, ai mà không biết tính tình con mềm mại nhu thuận, đều là do Xuân Nhi bại hoại này tạo nghiệt, mẫu thân chắc chắn trừng phạt nó thật nghiêm, trả lại công bằng cho con!"

"Mẫu thân, Cận nhi hiểu rõ, con sẽ không so đo với muội muội đâu, lại nói dù sao nàng cũng là muội muội của con! Cận nhi sao có thể là loại nữ tử ác độc một lòng muốn hãm hại tỷ muội của chính mình, sao có thể bất chấp luân thường đạo lý, không thèm để ý đến cốt nhục tình thân như vậy ? Đây chẳng phải là ngay cả heo chó cũng không bằng rồi sao? Mẫu thân, người nói có đúng không?" Bạch Mộc Cận vẻ mặt nhu thuận mà nói, chỉ là khi nhìn về phía Lục thị, trong mắt có một thứ ánh sáng u ám không nói rõ được, cũng không tả được.

Trái tim Lục thị mạnh mẽ nhảy lên một cái, vì sao bà lại cảm thấy lời này của Bạch Mộc Cận là ám chỉ chính mình? Chẳng lẽ nó biết được cái gì rồi? Không, tuyệt đối không có khả năng, sự kiện kia hành động bí ẩn như thế, tuyệt đối không thể lại để cho Bạch Mộc Cận biết được!

Vì vậy bà cố tỏ ra tươi cười, vui mừng nói: "Cận nhi nói rất đúng, nói rất đúng!"

"Xuân Nhi, ngươi có biết tội của ngươi không? Vu oan Đại tiểu thư, xúi giục Đại tiểu thư và Nhị tiểu thư bất hòa, còn dám bôi xấu chủ mẫu trước mặt mọi người, ai cho ngươi lá gan này? Thường ngày ta coi trọng ngươi, đối với già trẻ cả nhà ngươi cũng đều rộng rãi ban ơn, vậy mà hôm nay ngươi lại vì tư lợi của bản thân, có suy nghĩ phản chủ như vậy, ngươi cảm thấy chính mình đã phụ lòng ta sao?" Lục thị lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị, trừng mắt nhìn Xuân Nhi, mơ hồ có ý cảnh cáo.

Xuân Nhi đột nhiên nhớ tới văn tự bán mình của cả nhà đều ở trong tay phu nhân, lập tức kinh hoảng, nàng đã chọc giận phu nhân, thế này không chỉ tính mạng của mình sắp mất đi, mà ngay cả tính mạng của cha mẹ cũng sẽ khó giữ được.

"Thực xin lỗi, phu nhân, Xuân Nhi sai rồi, Xuân Nhi để cho mỡ heo làm mê muội đầu óc, mới có thể ăn nói linh tinh, phu nhân trước nay luôn nhân từ, sẽ không phải cái kẻ lòng dạ ác độc kia, Xuân Nhi cũng không dám nữa, cầu phu nhân trách phạt!" Xuân Nhi khóc lóc nằm rạp dưới chân Lục thị, lời lẽ khẩn thiết mà cầu xin tha thứ.

Bạch Mộc Cận biết rõ, Xuân Nhi lúc này là sẽ không cắn ngược Lục Ngưng Hương được nữa, chẳng qua mục đích của nàng đã đạt thành rồi, các phu nhân đang vây xem ở đây ai mà không phải trải qua tranh đấu hậu trạch tàn khốc, sẽ không có chuyện không nhìn ra chút chuyện ẩn bên trong, sau này Lục thị còn muốn tiếp tục sắm vai từ mẫu, sợ là không dễ dàng như vậy rồi.

Lục thị thở dài một hơi, nói: "Mà thôi, ngươi nhất thời hồ đồ tạo thành sai lầm lớn, suýt nữa để cho hai vị tiểu thư đều mang tiếng xấu, ta không thể tha thứ cho ngươi được, đợi trở về quốc công phủ lại xử lý ngươi!"

Nói xong mặt mũi tràn đầy áy náy nói với Hà thị: "Hầu phu nhân, thực xin lỗi, hôm nay vậy mà lại gây ra chuyện cười ầm ĩ như vậy, đều tại ngày thường tính tình ta quá tốt, dung túng những ác nô này, yến hội sợ là không thể tiếp tục tham gia, ta đi về trước, ngày khác tất nhiên đến cửa nhận sai, xin thứ lỗi!"

Trong lòng Hà thị tuy không vui, nhưng lại không thể hiện ra ngoài mặt, cười làm lành nói: "Không ngại, tiểu hài tử giận dỗi mà thôi!"

Bạch Vân Hề vẻ mặt phẫn hận nhìn lén Bạch Mộc Cận, nhưng nàng lại chỉ đang cúi thấp đầu, tất cả cảm xúc đều giấu đi, hoàn toàn không lộ ra ngoài nửa phần, giống như hết thảy chuyện vừa rồi xảy ra cũng chỉ là do Bạch Vân Hề tự biên tự diễn, mà nàng từ đầu đến cuối đều là người đứng xem.

Lúc này trong một tầng lầu cách nơi đây một bức tường, bốn vị thanh niên khí độ bất phàm đang hăng hái đối ẩm, một vị nam tử yêu nghiệt mặc y phục màu tím đang ngồi chính giữa, khóe môi nhếch lên một nụ cười giảo hoạt, nói với ba người khác: "Thế nào, bổn vương nói không sai đi? Đây không phải là bị dồn vào đường cùng rồi phản kích sao?"

"Vẫn là Tuyên Vương có nhãn lực, ha ha ha... Vừa nãy mẫu thân còn bảo đại ca lưu ý nữ tử này nhiều chút, chậc chậc... Nếu lấy nàng ta về nhà, Uy Viễn Hầu phủ sợ là không có ngày yên tĩnh rồi!" Nói chuyện chính là thứ tử của Uy Viễn Hầu phủ,Tăng Minh Chí, xem biểu lộ dường như hơi có chút không đồng ý với hành vi của Bạch Mộc Cận.

Tăng Minh Hi nho nhã tuấn tú lại không cho là đúng , lắc đầu, nói: "Ta ngược lại là cảm thấy nữ tử này cơ trí có mưu, mặc dù đối mặt tình thế bất lợi cũng vẫn bình tĩnh ung dung, rất có phong phạm của Đại tướng!"

Tuyên Vương hơi nhíu mày, ánh mắt lại liếc về phía nữ tử đang cúi đầu phục tùng, hoàn toàn không có khí thế ác liệt như lúc nãy, một thiếu nữ mới chỉ hơn mười tuổi vì sao lại có tâm cơ như vậy?

"Chẳng qua chỉ là một nữ tử tinh thông đấu đá mà thôi, Minh Hi lần này sợ là khen hơi quá lời rồi! Trái lại ta thấy Bạch gia Nhị tiểu thư mới là đáng thương, tuổi còn nhỏ mà phải đối mặt với một tỷ tỷ tâm cơ thâm trầm như vậy!" Người nói chuyện chính là một nam tử có khuôn mặt tuấn mỹ, nói năng thận trọng, khí chất lạnh nhạt, trong mắt mơ hồ có ý xem thường. Hắn không thích nhất là loại nữ nhân tâm cơ thâm trầm!

Trong mắt Tuyên Vương hiện lên một tia không đồng ý, nhưng cũng chỉ là một cái chớp mắt, tiếp theo lại lộ ra dáng vẻ tươi cười như trước, nói: "Tử Hàm là lần đầu tiên để ý một nữ tử sao? Không phải là đối với Nhị tiểu thư sinh lòng thương tiếc đấy chứ?"

Tuấn nam mặt lạnh Phượng Tử Hàm sững sờ, không nói gì, giống như là chấp nhận, ánh mắt không tự giác nhìn nhìn Bạch Vân Hề một thân chật vật lại điềm đạm đáng yêu bên kia, mặc dù nữ hài này vừa nãy có chút luống cuống, đây còn không phải là bị tỷ tỷ mình tính kế hay sao.

"Tử Hàm, bổn vương có lẽ phải nhắc nhở ngươi, Bạch gia Nhị tiểu thư cũng không có đơn thuần như mặt ngoài vậy đâu!" Tuyên Vương uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, giống như vô tình nhắc nhở.

Nghe vậy, Tăng thị hai huynh đệ đều có chút kinh ngạc, Tuyên Vương nói ra lời ấy, nhất định là đang cảnh cáo Phượng thế tử, chẳng lẽ Phượng thế tử trước giờ vẫn luôn coi nữ nhân không ra gì, giờ đây lại thật sự có ý với Bạch Nhị tiểu thư ?

"Vương thúc nói quá rồi, ta chẳng qua chỉ thuận miệng nói thôi, uống rượu đi!" Phượng Tử Hàm luôn luôn ít lời lần đầu tiên lên tiếng giải thích, lời vào trong tai ba người vốn hiểu hắn quá sâu, lại càng chứng minh hắn đối với Bạch Vân Hề đã có hảo cảm không bình thường.

Tăng thị huynh đệ chỉ là kinh ngạc, mà Tuyên Vương khuôn mặt tinh xảo, mắt phượng hẹp dài như yêu nghiệt kia, trong mắt lại hiện lên một tia sáng khác lạ, nhưng mà tia sáng ấy vào thời điểm uống ly rượu tiếp theo, đã hoàn toàn biến mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.