Đích Nữ Phải Ngoan Độc

Chương 32: Chương 32: so khí lực




Bạch Mộc Cận lơ đễnh, mở miệng nói: "Ngươi chớ nên chưa gì đã đắc ý, nếu như ngươi thua, ta không chỉ không xin lỗi, còn muốn các ngươi bồi thường cho ta một ngàn lượng bạc, biểu ca có đáp ứng hay không?"

Lục Đại Hải nhăn mày, cảm thấy Bạch Mộc Cận có phải choáng váng hay không, ván bài này rõ ràng không thắng được, sao nàng ấy còn trấn định như vậy, hắn suy tư một chút, cảm thấy nói không chừng Bạch Mộc Cận sẽ giở trò lừa bịp.

Nhưng Lục Kiều Kiều lại nhịn không được, vội vàng nói: "Hừ, ta đáp ứng, chẳng phải một ngàn lượng bạc sao? Ca, đấu với nàng, nàng nhất định sẽ thua!"

Lục Đại Hải thấy muội muội mình cũng mở miệng rồi, với tư cách là muội nô trung thành nhất, hắn bỏ đi nghi kị trong lòng, vênh váo tự đắc mà nói: "Được rồi, ta đáp ứng, ngươi nói so làm sao?"

"Ở đây ta có một tấm khăn, tính chất vô cùng nhẹ, chúng ta liền so xem ai có thể ném khăn xa hơn, biểu ca định như thế nào?" Bạch Mộc Cận hỏi.

Lục Đại Hải nhíu mày, tiếp nhận khăn xem một chút, tuy cái khăn này thật là nhẹ, muốn ném xa không dễ, nhưng khí lực của mình lớn như vậy, tóm lại là có thể ném xa hơn Bạch Mộc Cận, cho nên không chút do dự gật đầu đáp ứng, nói: "Được!"

"Vậy biểu ca bắt đầu đi, người ở chỗ này đều làm chứng, miễn cho đến lúc đó người bị thua chơi xấu !" Bạch Mộc Cận cười nói.

Hạ nhân của Lục phủ và hạ nhân nàng mang đến đều gật gật đầu, nguyên một đám đứng xem náo nhiệt không sợ phiền phức lớn, vẻ mặt hưng phấn chuẩn bị xem mấy vị chủ tử làm ầm ĩ.

Lục Đại Hải nhìn mọi người một chút, cảm thấy lúc này chính là thời điểm hắn nên thể hiện ra võ nghệ cao cường và thần lực trời sinh của hắn rồi, vì vậy nhất cổ tác khí (*), dùng hết khí lực toàn thân, ném khăn ra xa, nhưng mà cái khăn kia quá nhẹ, bồng bềnh bay bổng trên không trung, thật lâu mới rơi xuống, chỗ rơi xuống, cách Lục Đại Hải một khoảng cách chỉ có 5~6 mét.

Bạch Mộc Cận cười cười, sau đó chân thành nói: "Biểu ca, ngươi có cần ném lại một lần nữa hay không ?"

Lục Đại Hải lắc đầu, mặc dù không hài lòng với khoảng cách kia, nhưng mà nghĩ đến vừa rồi chính mình đã dùng mười thành khí lực, cũng mới ném được xa như vậy, Bạch Mộc Cận hẳn là cũng không khá gì hơn.

Khóe miệng Bạch Mộc Cận lộ ra nụ cười giảo hoạt, nhưng biến mất rất nhanh không bị ai phát hiện, nàng lại bảo Uyên Ương đi đến chỗ chiếc khăn kia rơi xuống đánh dấu một chút, lại nhặt khăn mang về.

Sau đó mới nói: "Biểu ca, ngươi nhìn nhé, ta bắt đầu ném đây!"

"Ai nha, ngươi nhanh ném đi, thực dông dài, bổn tiểu thư vẫn đang chờ xem ngươi dập đầu đó, hừ!" Lục Kiều Kiều vẻ mặt không kiên nhẫn, thúc giục Bạch Mộc Cận, tựa như đã chuẩn bị tốt tâm lý của người chiến thắng.

Bạch Mộc Cận không chút biến sắc liếc nàng ta một chút, sau đó bắt đầu vặn xoắn chiếc khăn lại, thắt nút, làm cho chiếc khăn biến thành một khối cầu.

Lục Kiều Kiều và Lục Đại Hải đều trợn mắt há hốc mồm mà nhìn nàng, sau đó quát to một tiếng: "Ngươi chơi xấu!"

"Ta chơi xấu chỗ nào, ta chỉ nói ném khăn, chứ đâu có nói không thể thay đổi hình dạng của khăn, các ngươi đứng mà xem ta có thể ném được bao xa đi!" Nói xong dùng sức hất lên, trên không trung, chiếc khăn xẹt theo một đường vòng cung, đã rơi xuống một địa phương cách xa hơn 10m, nhảy lên vài cái mới ngừng lại được.

Lục Đại Hải và Lục Kiều Kiều mặt sưng lên thành màu gan heo, bọn họ sao có thể ngờ tới Bạch Mộc Cận lại gian trá như vậy, xuất ra loại thủ đoạn này đến trêu đùa bọn họ.

Lục Kiều Kiều đầu tiên liền náo lên, chỉ vào mũi Bạch Mộc Cận, giận không kiềm được, mắng: "Ngươi là tên giảo hoạt, ngươi lừa gạt chọc ghẹo chúng ta!"

Bạch Mộc Cận lạnh mặt, không còn vẻ tươi cười nữa, thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Lục Kiều Kiều, nói: "Lục Kiều Kiều, vừa nãy các ngươi đã đồng ý thi đấu rồi, từ đầu đến cuối, ta cũng không vi phạm quy tắc trò chơi, chẳng lẽ ngươi muốn chơi xấu quỵt nợ? Không sao, một ngàn lượng bạc ta cũng không phải không có, chỉ là sau này ngươi nhìn thấy ta, mời cách ba mét đi đường vòng, đừng có diễu võ dương oai trước mặt ta!"

"Ngươi... Ngươi... Tiểu nhân!" Lục Đại Hải không biết mắng chửi người, nhưng mà tức giận không nhẹ, phẫn nộ đỏ mặt, nhẫn nhịn cả buổi mới nghẹn ra một câu nói như vậy.

"Ca, ca phải làm chủ cho muội, đánh nàng ta một trận đi, nha đầu này quá đáng giận rồi!" Lục Kiều Kiều thấy dùng văn không được, dứt khoát bảo Lục Đại Hải dùng vũ lực quyết định thắng bại.

Bạch Mộc Cận cười lạnh, lưng thẳng tắp đứng ở nơi đó, không sợ chút nào, Uyên Ương và Hỉ Thước vây quanh dũng cảm đứng ra, ngăn ở trước mặt nàng, cũng bị nàng đẩy ra, nàng cất giọng trong trẻo mà lạnh lùng, nói: "Ta xem các ngươi ai dám động đến ta!"

Lục Đại Hải tuy sốt ruột bảo vệ muội muội, nhưng còn chưa đến mức một chút đầu óc cũng không có, Bạch Mộc Cận không phải hạ nhân, cũng không phải những thiếu gia ăn chơi bên ngoài, hắn đánh cũng không được, đầu tiên nàng là trưởng nữ của Ninh Quốc Công, tiếp theo tổ mẫu và tổ phụ đều cực kỳ yêu thương nàng, cũng không phải là người mà hắn có thể dễ dàng động tới.

"Ca, ca còn đứng ngây ra đó làm gì? Chẳng lẽ ca không đau lòng Kiều Kiều sao? Hu Hu... Ca cũng thấy rồi đó, nàng ta khi dễ ta, lại chọc ghẹo ca, thế mà ca vẫn có thể nhịn được, Kiều Kiều sẽ không để ý tới người nữa!" Lục Kiều Kiều lại gào thét khóc lóc.

Cánh tay Lục Đại Hải chợt nổi gân xanh, lỗ mũi phập phồng vì tức giận, hai tròng mắt cũng sắp nổ tung, nắm chặt nắm đấm, quát Bạch Mộc Cận: "Ngươi hôm nay nếu như xin lỗi ta và Kiều Kiều thì thôi, bằng không phải quỳ xuống xin lỗi, đừng trách ta không để ý tình cảm thân thích!"

"Ha ha... Ta nói biểu ca này, tốt nhất ngươi nên tỉnh táo một chút, nam tử hán đại trượng phu, nguyện đánh bạc nguyện chịu thua, ngươi không chịu thua còn muốn động thủ đánh người, chuyện này truyền ra ngoài, chỉ sợ ngay cả thể diện của Nhị cữu cũng bị ngươi làm cho mất hết!" Bạch Mộc Cận không mặn không nhạt, uy hiếp.

Lục Đại Hải đã giận không nín nhịn được rồi, Bạch Mộc Cận này quả thực đáng giận, không những giở trò với hắn, mà còn muốn uy hiếp hắn, thật là đáng chết ! Hắn nóng đầu lên liền xông tới, nắm đấm lớn như cái cối sứ đang định đập lên người Bạch Mộc Cận, lại dừng trước mũi nàng, uy hiếp: "Ngươi không xin lỗi? Cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, nếu ngươi dám cáo trạng, hoặc là truyền ra những lời bất lợi đối với tướng phủ, ta thấy ngươi một lần liền đánh ngươi một lần, còn đệ đệ của ngươi nữa, hàng ngày hắn đều phải đến học đường đấy, tốt nhất ngươi nên suy nghĩ kỹ càng!"

Bạch Mộc Cận ban đầu chỉ định đùa giỡn bọn họ, cũng không thật sự muốn muốn bọn họ phải làm gì cả, nhưng lời này của Lục Đại Hải thật sự đã chọc giận nàng, nàng thoáng lui về sau nửa bước, đôi mắt u ám lạnh lẽo nhìn thẳng Lục Đại Hải, nói: "Ngươi cứ thử xem!"

"Ngươi..." Lục Đại Hải bị bị nàng phát ra sát khí khiến cho hoảng hốt giật mình một cái, hắn tập võ từ thuở nhỏ, trước nay luôn không sợ trời không sợ đất, ngay cả tổ phụ uy nghiêm kia, hắn cũng có thể không sợ hãi chút nào, mặc dù sẽ bị trách phạt, nhưng vì bảo hộ muội muội, hắn dù chết cũng không hối cải.

Nhưng bây giờ lại bị khí thế u ám sâm lãnh Bạch Mộc Cận phát ra làm cho kinh hãi, một tiểu cô nương mười ba tuổi, làm sao có thể có khí tức đáng sợ như vậy, quả thực không giống người sống, mà tựa như ác quỷ bò ra từ tầng thứ 18 của địa ngục vậy.

Người chung quanh cũng đều bị dọa sợ, hai thiếp thân nha đầu Uyên Ương và Hỉ Thước cũng có chút run sợ trong lòng, dáng vẻ này của tiểu thư gia các nàng thật sự là quá dọa người rồi.

Chỉ có Thụy ma ma vẫn còn bình tĩnh như trước, khẽ cau mày, như có điều suy nghĩ, xem ra Tôn tiểu thư này, không phải một người đơn giản. Khó trách lần đầu tiên gặp nàng, bà đã cảm thấy trên người thiếu nữ này có chỗ nào đó khiến cho bà sợ hãi, mặc dù sẽ cười thiện lương ôn nhu, nhưng sâu trong đáy mắt lại chôn giấu một tầng lạnh lẽo.

Lục Kiều Kiều bởi vì nhắm mắt kêu khóc, cho nên hoàn toàn không phát hiện không khí chung quanh có chỗ không ổn, vẫn còn tiếp tục la hét ầm ĩ: "Ca, giúp muội giáo huấn nàng ta, muội muốn nàng quỳ xuống xin lỗi muội!"

Lục Đại Hải lắc lắc đầu, bỏ qua cảm giác kỳ lạ này, hắn là một nam tử hán 17, 18 tuổi, sao lại sợ một tiểu cô nương chứ, thật sự là buồn cười, truyền đi ngoài nhất định sẽ bị người ta cười chết, sau này hắn còn lăn lộn thế nào?

Vì vậy lại bước lên phía trước một bước, hung hăng nói: "Ngươi quỳ xuống nói xin lỗi cho ta!"

"Ngươi như có bản lĩnh để cho ta quỳ xuống, vậy cứ đến thử!" Bạch Mộc Cận không sợ chết mà trả lời, nơi này chính là phủ Thừa tướng, nàng có cái gì phải sợ.

"Tốt, ngươi tiện nha đầu không biết tốt xấu này, để cho ngươi nếm thử xem nắm đấm của gia cứng đến mức nào đi!" Lục Đại Hải hiển nhiên đã mất đi lý trí, hôm nay đánh Bạch Mộc Cận, chẳng qua chỉ bị tổ phụ tổ mẫu đánh gậy một trận là xong, hắn da dày thịt béo, đã thành thói quen, nhưng là vị Đại tiểu thư mảnh mai này chỉ sợ không chịu nổi một phen đấm đá của hắn đi?

Hơn nữa lại bị đánh trước mặt nhiều người như vậy, xem nàng ta sau này còn có mặt mũi đến phủ Thừa tướng không? Hừ, hiện tại đương gia Quốc công phủ chính là cô cô ruột của bọn hắn, sao phải sợ người Quốc công phủ ra mặt thay cho vị Đại tiểu thư mồ côi mẹ này chứ! Chỉ cần không đánh chết người, có thể có nhiều đại sự nhi.

Nghĩ như vậy, Lục Đại Hải kiêu căng đến cực điểm, trên mặt tối đen lộ ra nụ cười hung ác, nắm đấm răng rắc rung lên.

"Nhị thiếu gia, lão nô khuyên ngài vẫn nên nghĩ lại làm sau!" Cuối cùng Thụy ma ma mở miệng, nghiêng người hơi che lấy Bạch Mộc Cận.

Lục Đại Hải tất nhiên không thèm để mắt đến lão bà tử này, cả giận nói: "Ngươi cút ngay cho gia, một *lão mụ tử(mụ già) còn dám khiêu chiến với chủ tử, Lục gia nuôi không ngươi rồi? Dám quản việc của chủ tử rồi!"

Thụy ma ma khẽ nhíu mày, nhưng không tức giận, đối với cái loại thiếu gia ăn chơi không biết điều này, bà nhìn quen rồi, chỉ là muốn cứu vãn cục diện, dù sao bà cũng chịu ân huệ của Lục gia, không muốn làm cho hai huynh muội huyên náo đến mức không cách nào giải quyết.

"Nhị thiếu gia, lão nô là vì tốt cho ngươi, tiểu thư không phải người mà người có thể tùy tiện đánh được!" Thụy ma ma nhẫn nại tiếp tục khuyên hắn.

"Phi, lão bà tử nhà ngươi, ăn cây táo, rào cây sung, Lục gia nuôi không ngươi mấy năm, tổ mẫu còn luôn mặc cho ngươi nhàn rỗi, ngươi không biết cảm ơn, hiện tại giúp đỡ người ngoài khi dễ huynh muội chúng ta, ta nhất định sẽ nói cho tổ mẫu biết, để bà đem bán ngươi đi!"

Lục Kiều Kiều thấy Lục Đại Hải đã có dấu hiệu buông lỏng, liền vội vàng tiếng lên quát Thụy ma ma, hiển nhiên là nàng không biết lại lịch của Thụy ma ma, cũng không biết hôm nay Thụy ma ma đã là người của Bạch Mộc Cận rồi.

Bạch Mộc Cận biết rõ ý tứ của Thụy ma ma, nhưng mà bây giờ hai huynh muội này không biết phân biệt tốt xấu, cũng không thể trách nàng tâm ngoan thủ lạt, vì vậy nói với Thụy ma ma: "Ma ma, bọn hắn đã không cảm kích, ngài không cần nhiều lời nữa!"

Thụy ma ma nghe xong, biết Bạch Mộc Cận đã không thể nhịn được nữa, vì vậy nói: "Vâng, tiểu thư!"

Lục Kiều Kiều cười lạnh một tiếng, khinh thường nói: "Thôi đi, tới nhà của ta không chỉ cầm bạc mà còn đòi người, chiếm được tiện nghi lớn như vậy, còn không biết cảm ơn, lại vẫn dám đối nghịch với chúng ta, ta nhất định sẽ thuyết phục tổ mẫu, để sau này bà không trợ cấp cho ngươi nữa, nếu như ngươi thức thời, tốt nhất lập tức quỳ xuống xin lỗi cho ta, ta đại nhân không so đo với tiểu nhân, sẽ tha cho ngươi!"

"A? Ta trái lại muốn hỏi Nhị cữu cùng Nhị cữu mẫu một chút, ngày thường chính là dạy bảo các ngươi như thế hay sao? Lại muốn biểu tỷ của chính mình quỳ xuống, phép tắc Lục gia thật ghê gớm nha, không bằng chúng ta đi hỏi bà ngoại à ông ngoại một chút, nếu như bọn họ cũng đồng ý, ta nhất định sẽ quỳ xuống !" Bạch Mộc Cận không kiêu ngạo không siểm nịnh, hiển nhiên không coi hai huynh muội Lục gia ra gì.

"Không biết phân biệt, ca, đánh nàng cho ta, hủy cái miệng lanh lợi kia của nàng ta, xem nàng ta còn dám hung hăng càn quấy không!" Lục Kiều Kiều thẹn quá hoá giận, vậy mà lại muốn Lục Đại Hải thật sự ra tay đánh người.

Lục Đại Hải vốn đã nghẹn cơn giận trong bụng, lại thêm Lục Kiều Kiều châm ngòi, càng nhìn càng thấy Bạch Mộc Cận là cái đinh trong mắt, không trừ không được, nói cho cùng cũng chỉ là ngoại tôn nữ, tổ mẫu và tổ phụ chẳng lẽ còn có thể không để ý đến cháu trai ruột thịt của chính mình hay sao?

Nói xong hắn thật sự vung nắm đấm nện qua, thế nhưng đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn: "Á..."

Tiếp theo mọi người nhìn thấy trên tay hắn bắt đầu chảy máu, nắm đấm to lớn không ngừng run run, hẳn đã bị thương không nhẹ, Lục Kiều Kiều lại càng hoảng sợ, kêu to lên, tuy vậy cũng không tiến lên xem xét thương thế của ca ca mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.