Đích Nữ Tàn Phi

Chương 158: Chương 158: Đại Hôn Của Thái Tử (2)




Cửa lớn hiên ngang khí thế, hai con sư tử lớn như linh vực trấn giữ cửa, hai bên là hộ vệ được huấn luyện nghiêm túc, đại hôn của Thái tử sợ là không chỉ có hai hộ vệ canh cửa thế này, có lẽ những hộ vệ còn lại đều núp xung quanh cách đây không xa, trong phủ tiếng nhạc nhộn nhịp, bên ngoài là một đám người y phục hoa lệ, đám sai vặt vác một đống đồ đạc linh tinh đi vào phủ, còn chưa đến giờ nhưng mọi người đã đến sớm thế này này, xem ra địa vị của vị Thái tử này ở trên triều đúng là không nhỏ.

Xe ngựa của Thượng thư phủ dừng lại ngay trước cổng lớn Thái tử phủ khiến không ít người chú ý đến, hôm nay là Đại hôn của Thái tử người đến tham dự nếu không phải là nhà quyền quý thì cũng là người có tiếng nói trong triều, một đám người y phục hoa lệ xuống xe cũng không lập tức vào trong mà dừng lại trò chuyện, chủ yếu là khách sáo nói vài câu, vốn dĩ bọn họ cũng muốn đi vào nhưng khi thấy người trên xe ngựa của Thượng thư phủ bước xuống, một đám người bất kể nam nữ đều ngây ngẩn đứng đó, ngay cả gã sai vặt đang vác đồ vào trong cũng dừng lại động tác.

Chỉ thấy một quý phụ nhân tuổi ngoài tam tuần bước xuống xe, gương mặt nàng xinh đẹp động lòng người, mặc dù đã qua tuổi thời thiếu nữ nhưng một đám nam tử trung niên nhìn thấy hình ảnh này tim đập loạn xạ, theo sau nàng là thân hình thanh mảnh của một nữ hài, so với quý phụ thì nữ hài này lại xinh đẹp hơn vài phần, gương mặt non nớt nhưng lại không kém phần linh động, từ cử chỉ đến dáng vẻ của nàng đều thể hiện ra tư thế của thiên kim quý tộc, có người từng gặp qua Quận chúa của nhà Trịnh vương gia, sẽ nói dung mạo của Thi Ngôn Quận chúa không có người nào có thể sánh bằng, vậy mà nữ tử trước mặt bất luận là dung mạo hay khí chất đều không hề thua kém Thi Ngôn Quận chúa, xem ra bảng xếp hạng mỹ nhân ở kinh thành lại sắp phải đổi vị trí rồi đây.

Hai người đã bước xuống xe lại không có ai tiếp tục bước xuống, đang lúc mọi người nghĩ rằng sẽ không có ai tiếp tục xuống xe nữa thì thấy một nha hoàn ngồi ở vị trí bên cạnh xa phu đi xuống, người đến tham dự cũng có mang theo nha hoàn nên đối với việc một nha hoàn xuất hiện bọn họ cũng không ngạc nhiên, điều bọn họ cản thấy kì lạ chính là nha hoàn đó lại lấy một chiếc xe lăn xuống, đúng vậy, chính là xe lăn, chính là xe lăn dành cho người tàn phế trong truyền thuyết mà bọn họ nghe kể lại, đám tiểu thư quý tộc ở đây chưa bao giờ nhìn thấy xe lăn nên nhịn không được mà tò mò ngắm nghía, đám trưởng bối bên cạnh thì nhìn ra được chất liệu làm xe lăn không phải là loại gỗ bình thường, nhìn bề ngoài không có vẻ gì đặc biệt nhưng chỉ cần là người trong nghề đều nhìn ra mỗi dụng cụ được trang bị cho xe lăn nếu là bảo vật trên trời, đây là xe lăn tốt nhất từ trước đến nay bọn họ nhìn thấy.

Chủ nhân của chiếc xe lăn là ai?

Không đợi mọi người đợi lâu, đáp án hiện ngay trước mắt, nha hoàn bước lên xe ngựa, một lúc sau liền bế một nữ hài đi xuống, động tác của nha hoàn che mất đi dung mạo của nữ hài khiến mọi người không ai thấy rõ gương mặt của nữ hài ra sao, đợi khi nha hoàn đặt người xuống, nàng ta đi ra sau đẩy xe lăn, lúc này đây dung nhan của người ngồi trên xe lăn mới được hé lộ.

Một thân váy màu nguyệt quang linh động, cổ áo cao che đi chiếc cổ thon dài, trên eo thắt một sợi dây màu xanh nhạt, ôm trọn lấy thân hình nhỏ nhắn, váy nàng làm bằng vải lụa, mềm mại trong suốt, màu trắng xanh đan xen vào nhau khiến bộ y phục càng thêm hài hòa. Mái tóc nàng đen dài như thác nước, thắt bím hai bên rồi xõa dài, trên tóc có gắn một cây trâm cài, trâm cài màu xanh lam nằm gọn gàng trên làn tóc mây, lúc này đây mọi người mới thấy được nàng và nữ tử đang đứng bên cạnh quý phụ có gương mặt giống nhau như đúc. Mày như họa, liễu diệp thanh thuần, mũi cao thanh tú, môi đào đỏ mọng, đường nét gương mặt như được chạm khắc, tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp của một thiên tài hội họa, phía sau nàng ánh nắng chiều tà đang đổ dồn về phía nàng khắc họa lên nữ tử đang ngồi được nơi phía thái dương, trên người nàng mang khí chất nhàn nhạt, môi mỏng nhếch lên một nụ cười khiến cả người nàng ôn hòa hẳn đi, nữ tử trước mặt này nàng chỉ cần yên tĩnh ngồi đó cũng khiến người khác vô pháp bỏ qua.

Một đám người đứng bên này nhìn thấy cảnh trước mắt đều cảm thấy bản thân đang nhìn một bức tranh, một bức tranh chân thực đến mức khiến người nhìn kinh tâm động phách, không ai dám mở miệng nói gì chỉ sợ sẽ làm kinh động đến người đối diện, khoác lên người chiếc váy nguyệt quang, nàng như tiên nữ giáng trần, khiến người khác không dám đến gần, cả người nàng được bao bọc bởi sự ôn nhu ấm áp, không khí yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng gió xào xạc vang lên, không biết là ai đột nhiên lên tiếng phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng này.

“Nàng... nàng là ai vậy? Thi Ngôn Quận chúa sao?” Trong tiềm thức của mỗi người ở đây đều chỉ nghĩ rằng nữ tử trước mặt chính là Thi Ngôn Quận chúa của Trịnh vương phủ, dù sao Thi Ngôn Quận chúa cũng được mọi người bầu chọn là mỹ nhân đệ nhất của Đại Ngụy, ngay cả vị kia của Triệu gia cũng không thể thay thế vị trí thứ nhất trong danh sách mỹ nhân, vậy mà nữ tử trước mắt này dung mạo của nàng không hề thua kém, thậm chí ngay cả khí chất trên người nàng Thi Ngôn Quận chúa cũng tự nhận không bằng.

“Ngươi điên rồi sao? Trịnh vương gia chỉ có một người cháu gái là Thi Ngôn Quận chúa, đâu ra người thứ hai.” Bọn họ cũng nhìn thấy hai người có gương mặt giống hệt nhau, chắc hẳn là tỷ muội song sinh, mà Thi Ngôn Quận chúa chỉ có một người mà thôi.

“Thế nàng là ai? Chưa bao giờ nghe nói có người có thể xinh đẹp như vậy.” Không ít công tử quý tộc tò mò.

“Chắc hẳn nàng được quản rất nghiêm.” Tiểu thư khuê các a, chính là cửa lớn không bước, cửa nhỏ không ra.

“Thấy chữ trên xe ngựa kia không?” Không biết là người nào chỉ về phía xe ngựa, một chữ Tiết xinh đẹp nằm đó: “Nàng là người Tiết gia.”

“Tiết gia nào?” Có người vẫn chưa nắm được thông tin gần đây.

“Còn Tiết gia nào nữa, chính là vị kia của Tiết gia trong lời đồn đó.”

“A, ta nhận ra quý phụ đó, nàng chính là phu nhân của Lễ bộ Thượng thư Tiết Quý, là tiểu thư nhà Lý Thừa tướng đấy.” Một người có quan hệ tốt với Thừa tướng lên tiếng.

“Cái gì?” Một số người nghe vậy liền kinh ngạc.

“Nàng thật sự nhận được ân sủng của Thái hậu?” Ánh mắt mọi người dò xét nhìn nữ tử đang ngồi trên xe lăn.

“Hóa ra đời đồn không sai, nữ tử mà Thái hậu coi trọng lại là một người tàn phế.” Không ít người cảm thán.

“Nói nhỏ thôi không thấy người ta nhìn qua đây sao?” Phát hiện ánh mắt của Thượng thư phu nhân nhìn qua bên này, một số người cảm thấy chột dạ.

“Nhìn thì nhìn chứ, tiếng xấu về nàng còn ít sao?” Có người không phục.

“Một nữ nhân bị tàn phế mà nhận được ân sủng của Thái hậu, không phải là do dung mạo của nàng chứ?” Một nam nhân bỉ ỏi lên tiếng.

“Ngươi nghĩ Thái hậu là ngươi sao? Xem trọng vẻ đẹp của nàng?”

Không ít lời thì thầm xôn xao nói về vấn đề này, càng nói càng quá đáng, bất quá trên gương mặt của Tiết Phong Lan cũng không có biểu cảm gì đặc biệt thế nhưng Thượng thư phu nhân đã tức giận đến mức đỏ cả mặt, thân là mẫu thân, nghe những lời người nọ nói xấu nữ nhi của nàng, đáy lòng thàm thay cảm thấy bất bình, bất mãn là bất mãn nhưng Thượng thư phu nhân cũng biết rõ hôm nay là địa hôn của Thái tử, nếu nàng làm lớn chuyện người gặp rắc rối không ai khác là nàng và Tiết gia, cho nên nàng cố kìm nén tức giận, một bên phân phó Xuân Cầm đẩy xe lăn tiến vào bên trong, bỏ mặc lời nói của những người xung quanh. Xe lăn đẩy đến cửa phủ, hộ vệ hai bên rõ ràng kinh ngạc là một chút, dù sao đây cũng là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy một nữ hài không thể đi lại mà lại đến tham dự địa hôn của Thái tử, bất quá rất nhanh liền thu hồi lại biểu cảm trên gương mặt, Thái tử đại hôn là chuyện lớn, người đến tham dự đều có thân phận cao quý, ngay cả khi người đó bị tàn phế nên bọn họ không ai dám đắc tội.

Từ khi xuống xe ngựa đến nay Tiết Phong Lan vẫn duy trì ý cười nhàn nhạt trên gương mặt, Thái tử đại hôn là chuyện quan trọng, thế lực long hổ khắp nơi đều tụ hội ở nơi này, nếu ngay cả ải đầu tiên của một đám người nói lời rác rưởi kia nàng cũng không thể qua được thì những người mà nàng sắp đối mặt làm sao có thể qua đây?

Thái tử phủ nguy nga tráng lệ không phải chỉ là lời đồn, bước chân vào phủ mới sâu sắc nhận thấy được điều đó, mỗi đồ vật trong phủ, cho dù là cái bàn hay cái ghế cũng đều dùng loại gỗ tốt nhất, chưa nói đến dải lụa treo tường cũng thuộc hàng vải thượng hạng, đèn lồng là loại thiết kế tinh xảo nhất, một con đường đỏ chói lọi nối từ Thừa tướng phủ kéo dài đến đại sảnh của Thái tử phủ, không chỉ có dải lụa cùng đèn lồng, bàn đá nơi hậu viện đã được dọn sạch, thay vào đó là những chiếc bàn tiệc được trải khăn đỏ báo hỉ, bên cạnh còn được đặt thêm vào những chậu hoa mẫu đơn màu đỏ khoe sắc, cả phủ như được bao trùm bởi một màu đỏ tươi rực rỡ.

Giờ lành chưa tới nhưng cả Thái tử phủ đều chìm đắm trong không khí vui tươi nhộn nhịp, bên trong hậu viện đã có không ít người đến, mặc dù là đại hôn, không cần quá câu nệ tiểu tiết nhưng lễ nghi vẫn là nên cần, nam nhân nữ nhân phân chia mỗi người một bên, nam nhân do Thái tử đón tiếp, bởi vì Thái tử đến nay vẫn chưa thê thiếp nên thân là mẫu thân Từ Hoàng hậu sẽ thay mặt đón tiếp. Từ Hoàng hậu vì đại hôn của nhi tử mà di giá xuất cung, chuyện này vốn không có gì là bất ngờ, hiện tại Từ Hoàng hậu có tiếng nói trong cung hết thảy đều nhờ vào đại nhi tử của nàng ta, đại hôn của hắn nàng ta tất nhiên sẽ tham dự, tuy nói Từ Hoàng hậu là thay mặt nữ chủ nhân tương lai của Thái tử phủ đón tiếp nhưng cũng không ai dám để nàng ta đứng ở cửa tiếp khách, dù sao cũng là quốc gia chi mẫu, nàng chỉ cần ngồi một chỗ để người khác đến bái phỏng là được, tiếp khách gì đó chỉ là cái cớ mà thôi. Bên ngoài là thiên hạ của nam nhân, người đến là quan viên trong triều đều trực tiếp tiến đến gia nhập cuộc vui để uống rượu mừng cùng Thái tử, người đến nếu là nữ nhân thì trực tiếp đi thẳng vào đại sảnh.

Hôm nay người ra vào Thái tử phủ rất đông, đông người như vậy một mình Thái tử không thể tiếp hết khách, cho nên huynh đệ của hắn cũng ở một bên phụ trách thay hắn cản rượu, không cần biết đám người này là thật lòng hay là giả dối, đại hôn là ngày vui nên ân oán được gác sang một bên, người đến đều có tính tự giác, nếu không muốn vào bên trong thì có thể tùy tiện tìm một chỗ ở ngoại viện hoặc đến phòng dành cho khách nhân. Thượng thư phu nhân dẫn người nhà tiến vào cũng không có gây ra bao nhiêu sự chú ý, mấy gã sai vặt trong phủ cùng phu xe của Thượng thư phủ nhanh chóng đưa lễ vật vào trong phủ, mọi người đang tụ tập thành từng đoàn, nam nhân bàn chuyện triều chính, nữ nhân bàn chuyện phấn son, chủ yếu là khách sáo chào hỏi nhau vài câu.

“Phong Linh.” Giọng nữ thanh thoát truyền đến, như tiếng chim hoàng anh trên cành cao, Tiết Phong Linh nghe có người gọi đại danh của bản thân liền theo âm thanh ngẩng đầu, người đến một thân hồng y đỏ rực, hôm nay là ngày vui nên người mặc hồng y cũng không ít nên người đến cũng không quá nổi bật, bất quá so với những người khác nàng mặc hồng y lại càng thêm xinh đẹp hơn, gương mặt của nàng càng khiến cho người khác thêm kinh diễm, thiếu nữ mười ba mười bốn trên người đều lộ cả cổ khí chất thanh lệ cao quý, khiến người khác không chú ý cũng khó, hồng y nữ tử dần dần xuất hiện trước mắt một nhà ba người Tiết gia.

“Phong Linh...” Thiếu nữ mỉm cười, ánh mắt rơi vào người Thượng thư phu nhân, không khỏi lễ phép chào một tiếng: “Phu nhân.” Thừa tướng phu nhân xuất thân từ Liên gia, là muội muội của tổ phụ nàng, cũng từng là viên ngọc quý của Liên gia, sau khi gả vào Lý gia không lâu liền qua đời, để lại một mình nữ nhi là Thượng thư phu nhân không có mẫu thân che chở, Liên lão thái gia không đành lòng nên thường xuyên thể hiện thái độ che chở với cháu gái này, Lý Thừa tướng đối với Thượng thư phu nhân cũng vô cùng sủng ái, vì vậy mà quan hệ giữa hai nhà cũng không kém, xét về mặt quan hệ thì Thượng thư phu nhân cũng là biểu cô của nàng nhưng nàng vẫn gọi là phu nhân, xưng hô mặc dù không hợp lễ nhưng thái độ cũng không hề xa cách, cho nên Thượng thư phu nhân cũng không có trách cứ.

“Như Nguyệt đấy à?” Quan hệ hai nhà Lý - Liên luôn rất hòa nhã, Liên gia đối với nàng không hề giống như đối đãi với người ngoài, huống hồ tuổi của Tiết Phong Linh và Liên Như Nguyệt đều xấp xỉ nhau, lại lớn lên bên nhau, tình cảm giữa hai thiếu nữ càng khiến quan hệ hai nhà thêm tốt.

Liên Như Nguyệt - Trường Bình Hầu đích nữ tiểu thư, có phụ thân là Hầu gia, mẫu thân là Vĩnh Ninh Quận chúa, thân phận cao quý, lớn lên trong sự sủng ái của Liên gia, Trường Bình Hầu đời này chỉ có một thê tử, Liên gia chỉ có độc nhất nàng là tiểu thư, dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, khuynh quốc khuynh thành, tài hoa có thừa, tâm tính kiêu ngạo nhưng không xấu, là người mà không ít thế lực muốn lôi kéo, bất quá Liên Như Nguyệt ngoại trừ Tiết Phong Linh là khuê mật thì cũng không có bằng hữu thân thiết nào khác.

Tiết Phong Lan nhướng mày, nhìn gương mặt tươi cười của hồng y nữ tử không rõ ý vị, kiếp trước Liên Như Nguyệt là trợ thủ đắc lực của Tiết Phong Linh, là khuê mật của tiểu thư duy nhất của Liên gia đồng thời lại có quan hệ với Lý gia cho nên người nhà Liên gia đều xem Tiết Phong Linh như con cháu trong nhà mà đối đãi, nếu không phải có Liên gia ở phía sau trợ giúp, Tiết Phong Linh nào có thể thuận buồm xuôi gió gả ngồi lên vị trí Hoàng hậu của nàng? Khi đó mặc dù nàng bị nhốt trong lãnh cung nhưng chuyện của Tiết Phong Linh gây ra oanh động quá lớn, không muốn để ý cũng khó, đây tuyệt đối là đoạn lịch sự đen tối trong mấy chục năm trở lại của Đại Ngụy, cung nữ thái giám trong cung đều thảo luận không ngừng về vấn đề này, nhưng lại sợ bị nghe thấy sẽ mất đầu nên bọn họ đều trốn đến lãnh cung để nói chuyện, không biết là chuyện này lại tiện nghi cho Tiết Phong Lan.

Uy Vũ Tướng quân chết trận, Triệu gia bên kia sa sút tinh thần, Hiến Triều Hoàng hậu Tiết thị Tiết Phong Lan vì không muốn tỷ tỷ là Uy Vũ Tướng phu nhân Tiết thị Tiết Phong Linh đau buồn quá độ nên đã cho gọi nàng tiến cung cùng nhau bầu bạn, hậu cung ba ngàn giai lệ, lại là nơi ở của hậu cung phi tần của Đại Ngụy Hiến Vũ đế Lam Thành Vũ, đây vốn dĩ không hợp lễ nghĩa nhưng Tiết Phong Lan lại một mực giữ lại người nhà, cho nên sự tồn tại của Tiết Phong Linh luôn là đặc biệt, sau đó không lâu trong cung truyền ra Lam Thành Vũ và Tiết Phong Linh có tư tình, Triệu gia bên kia nghe thấy muốn đón người về nhưng Lam Thành Vũ ngăn cản không cho, về sau Tiết Phong Lan bắt gian tại giường bị Lam Thành Vũ dừng cớ ghen tuông mà đày vào lãnh cung, sau đó ban lệnh muốn lập Tiết Phong Linh làm hậu, thay thế muội muội là Hiến Triều Hoàng hậu ngồi lên vị trí mẫu nghi thiên hạ, một nữ tử đã gả chồng làm sao có thể ngồi lên vị trí Hoàng hậu? Cho dù Uy Vũ Tướng quân đã chết trận, Tiết Phong Linh muốn tái giá cũng phải đợi ba năm sau, vậy mà chưa đến một năm nàng đã thông đồng cùng nam nhân khác, hơn nữa người đó lại còn là Hoàng đế đương triều, chuyện này đồn ra ngoài không chỉ Triệu gia mất mặt mà danh dự hoàng thất Đại Ngụy cũng bị ảnh hưởng. Triều thần phản đối, hậu cung không đồng ý, quan lại bên dưới bất luận là theo phe nào cũng đều không tán thành với quyết định của Lam Thành Vũ, thế lực phản đối lớn nhất là người của Triệu gia, Lý gia cùng Tiết gia thuộc phe trung lập, bất luận là Tiết Phong Lan hay Tiết Phong Linh làm hậu đối với hai nhà đều không có ảnh hưởng nhưng vì hai người đều có quan hệ với Lý - Tiết nên bọn họ cũng không tiện can thiệp, Triệu gia gây áp lực với Lam Thành Vũ nhưng hắn vẫn kiên quyết giữ lại Tiết Phong Linh, sau đó Liên gia cũng can thiệp, thế lực phía sau Liên gia vốn lớn, đại thần dưới trướng Trường Bình Hầu đều ủng hộ Tiết Phong Linh, khiến chuyện này vốn đang nghiêng về phe phản đối hiện tại lại nghiêng về phe tán thành, không lâu sau đó Lam Thành Vũ vì Tiết Phong Linh tổ chức một hôn lễ long trọng, lập nàng làm Nguyên Trinh Hoàng hậu, ngày Tiết Phong Linh được sắc phong làm hậu cũng chính là ngày nàng ta ép nàng uống chung rượu độc, ngày bọn họ vui vẻ nhất lại là ác mộng của đời nàng, Tiết Phong Lan chưa bao giờ quên.

Tiết Phong Lan đối với Liên Như Nguyệt là cảm xúc gì? Nàng không thể giải thích được, nếu không phải có Liên gia, Tiết Phong Linh đã không thể an vị ngồi lên vị trí đó, có lẽ nếu ngày đó Liên gia không trợ giúp Tiết Phong Linh thì một mình Lam Thành Vũ cũng không thể đưa Tiết Phong Linh lên làm hậu, càng sẽ không có chuyện Triệu gia một nhà mấy trăm người đều bị đưa đến biên ải, bất quá điều đó cũng không thể thay đổi chuyện nàng bị đày vào lãnh cung, cũng không thể thay đổi chuyện nàng bị ban rượu độc, Tiết Phong Linh đã muốn nàng chết thì cho dù nàng ta không ngồi lên vị trí đó cũng sẽ an bài cho người chuốc rượu độc nàng, sớm muộn nàng sẽ chết, trùng hợp đó lại là ngày đại hôn của Tiết Phong Linh và Lam Thành Vũ mà thôi.

Liên Như Nguyệt vô tội?

Liên gia vô can?

Ha ha, thật tức cười!

Đối với nàng mà nói, chỉ cần người đứng cùng chiến tuyến với Tiết Phong Linh thì chính là kẻ thù của nàng, không hơn.

“Như Nguyệt càng lớn càng xinh đẹp.” Thượng thư phu nhân cảm thán một câu, trong giọng nói cũng không hề nghe ra ý châm chọc, nàng là thật lòng khen ngợi.

“Phu nhân nói đùa.” Đối với lời khen ngợi của Thượng thư phu nhân, Liên Như Nguyệt chỉ mỉm cười e thẹn.

“Phong Linh, không giới thiệu sao?” Ánh mắt Liên Như Nguyệt rơi vào nữ tử đang ngồi trên xe lăn, đôi mắt nàng thoáng qua tia kinh diễm, Thi Ngôn Quận chúa là người đẹp nhất Đại Ngụy không phải chỉ là lời đồn, Trịnh vương trước giờ đóng cửa không gặp khách nên sinh thần lần thứ mười bốn của Thi Ngôn Quận chúa mời rất ít người, Liên gia là một trong số ít những người được mời, lần đầu tiên gặp Trịnh Thi Ngôn Liên Như Nguyệt quả thật đối với dung mạo của nàng ta chỉ có thể cảm thán, dung mạo của nàng đẹp đến mức tiên nữ trên trời còn cảm thấy e thẹn, ngay cả nữ nhân cũng cảm thấy rung động huống hồ lại là nam nhân, sau sự việc đó Trịnh Thi Ngôn liền đứng đầu danh sách mỹ nhân của Đại Ngụy, một đồn mười, mười đồn trăm, lời đồn ngày càng quá đáng nhưng cũng không sai, bởi vì Trịnh Thi Ngôn quả thật xinh đẹp, vốn dĩ nàng vẫn luôn nghĩ chưa có ai có thể thay thế được vị trí của Trịnh Thi Ngôn ở đầu danh sách cho đến hiện tại gặp được nữ tử trước mắt này, vẫn là dung nhan nàng rất quen thuộc, nữ tử này tuy xinh đẹp không kém nhưng không thể so sánh với Trịnh Thi Ngôn, bất quá ở trước mắt nữ tử này Trịnh Thi Ngôn lại kém đi vài phần linh khí.

“Đây là muội muội song sinh của ta, Tiết Phong Lan.” Tiết Phong Linh nhếch môi, nàng kéo tay Tiết Phong Lan thân mật giới thiệu, một bộ dạng tỷ muội thân thiết, ít nhất dưới mắt Liên Như Nguyệt là như vậy.

“Liên tiểu thư, xin chào.” Tiết Phong Lan cấp cho nữ tử đối diện một nụ cười nhạt, bàn tay không tiếng động rút ra khỏi tay Tiết Phong Linh, hoàn toàn không quan tâm sắc mặt cứng đờ của đối phương.

“Xin chào, ta cùng Phong Linh là bằng hữu, gọi ngươi một tiếng Phong Lan không ngại chứ?” Liên Như Nguyệt vô thức nhìn thấy hành động của Tiết Phong Lan, gương mặt vẫn duy trì nụ cười, tỷ muội thân sinh... tình cảm cũng không mấy tốt đẹp.

“Không ngại.”

“Phong Linh, ngươi giấu muội muội cũng quá kĩ đi? Đây là lần đầu tiên ta được gặp nàng a...” Mười tuổi năm đó Thượng thư phu nhân đưa Tiết Phong Linh đến Trường Bình Hầu phủ chúc Tết, đó là lần đầu tiên nàng gặp Tiết Phong Linh, bởi vì tuổi hai người xấp xỉ nhau nên nhanh chóng trở thành bằng hữu, hai năm làm bằng hữu Liên Như Nguyệt cũng chưa bao giờ nghe thấy Tiết Phong Linh nhắc đến người muội muội này, ngược lại là Thượng thư phu nhân luôn nhắc đến tiểu nữ nhi nghịch ngợm của nàng ta, cho nên nàng mới biết được Tiết Phong Linh có một muội muội song sinh, chỉ là chưa bao giờ có cơ hội gặp qua, dù sao cũng là muội muội của khuê mật, lại còn là nữ nhi của biểu cô, cho nên bất kể bữa tiệc gì Liên gia tổ chức nàng đều gửi thiệp mời người đến cho Tiết Phong Lan, bất quá người đến lúc nào cũng là Tiết Phong Linh, mỗi lần một lý do khác nhau, Liên Như Nguyệt cảm thấy Tiết Phong Lan quá kiêu ngạo, về sau nàng cũng không có ý định tiếp tục mời Tiết Phong Lan nữa, nếu không phải có cung yến ngày đó, chỉ sợ nàng đã quên mất khuê mật của bản thân còn có người muội muội như thế này.

“Lan Nhi từ nhỏ nghịch ngợm lại không thích ra ngoài, mẫu thân sợ nàng ra ngoài gây họa nên khi ngươi gửi thiệp mời dự tiệc nàng mới không thể đến.” Tiết Phong Linh uyển chuyển nói một câu, trách nhiệm liền đổ lên đầu của Tiết Phong Lan, Liên Như Nguyệt là người kiêu ngạo, thân phận đích nữ Trường Bình Hầu của nàng khiến không ít người khiêng dè, từ trước đến nay đều chỉ có Liên Như Nguyệt không nể mặt người khác chứ chưa có người dám không nể mặt Liên Như Nguyệt, mỗi lần Liên Như Nguyệt gửi thiệp mời cho Tiết Phong Lan thì nàng đều mang giấu đi, cố gắng tìm lý do thay Tiết Phong Lan, hoặc khiến Tiết Phong Lan không đi được, dần dần Liên Như Nguyệt đối với Tiết Phong Lan cũng không còn hứng thú nữa, nàng hiện tại nhắc lại chuyện cũ chỉ muốn ấn tượng của Liên Như Nguyệt về Tiết Phong Lan xấu đi.

Quả nhiên chân mày Liên Như Nguyệt không khỏi chau lại, bất quá rất nhẹ, nếu không phải người chú ý đến nàng tuyệt đối sẽ không phát hiện được.

“Liên tiểu thư, trước kia là do Lan Nhi còn nhỏ không hiểu chuyện, sợ bản thân đến bữa tiệc sẽ phá hỏng bữa tiệc của ngươi, về sau thân thể không tốt mới không thể đến dự, mong Liên tiểu thư đừng trách.” Tiết Phong Lan bất động thanh sắc mở miệng, giọng nói nàng từ tốn, không nhanh không chậm như tường thuật lại chuyện xưa, câu chữ tràn đầy thành ý khiến người khó mà tiếp tục truy cứu.

“Như Nguyệt a, chuyện này cũng không phải lỗi của Lan Nhi, nàng từ nhỏ đã hoạt bát đáng yêu, ta mới không để cho nàng ra ngoài, sợ nàng gây họa.” Thượng thư phu nhân một bên tiếp lời, trước mặt người ngoài cho dù là nữ nhi làm sai nàng cũng phải đứng về phía nữ nhi, huống hồ chuyện này vốn không liên quan đến nữ nhi, là do Tiết lão thái thái phát hiện Liên Như Nguyệt gửi thiệp mời cho Tiết Phong Lan, thiệp mời còn chưa đến tay Tiết Phong Lan thì đã cho người đoạt lại, sau đó lấy thiệp mời đó đưa cho Tiết Lan Huơng, để Tiết Lan Hương thay nữ nhi tham dự, một lần thì không sai nhưng tiếp tục vài lần sau đó Thượng thư phu nhân cũng không thể tiếp tục nhẫn nhịn, hai bên nháo một trận, về sau Liên Như Nguyệt cũng không có gửi thiệp mời đến nữa, chuyện này liền cho qua.

Rõ ràng nội dung lời nói của Tiết Phong Linh và Thượng thư phu nhân không khác nhau lắm nhưng Liên Như Nguyệt lại nghe ra một ý vị khác trong đó, Liên Như Nguyệt cũng không ngốc, sau khi nghe thấy lời giải thích của Tiết Phong Lan thì nàng liền nhận thấy được ẩn ý trong lời nói của khuê mật Tiết Phong Linh, không biết là do cảm giác hay giác quan thứ sáu của nữ nhân mà Liên Như Nguyệt lại cảm thấy, Tiết Phong Linh muốn Tiết Phong Lan để lại ấn tượng xấu trong lòng nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.