Đích Nữ Tàn Phi

Chương 2: Chương 2: Dục hỏa trùng sinh




“Tại sao...?!” Vì lâu ngày không nói chuyện mà giọng nói có chút khàn khàn khó nghe nhưng nữ tử đối diện vẫn hiểu được, có lẽ vì là tỷ muội song sinh nên tâm linh tương thông chăng?!

“Tại sao?! Ngươi muốn biết tại sao Vũ ca ca không yêu ngươi hay… Tại sao ngươi lại có ngày hôm nay?!”

Tiết Phong Linh cao ngạo đứng trước mặt nàng, mặc trên người phượng bào, váy dài thêu hình những con phượng bay rực rỡ. Làm một kiểu tóc khổng tước, cài cây trâm Phượng Vũ Cửu Thiên chỉ có Hoàng hậu mới có thể dùng!

Nhớ lúc trước, Thái hậu ban cho nàng nàng còn không dám dùng vậy mà hiện tại nàng ta lại có thể tùy ý sử dụng như thế!

Tiết Phong Lan nàng không cam tâm, Thiên gia sao lại đối xử với nàng như thế?! Khiến cho hai chân của nàng tàn phế vẫn chưa đủ sao? Hiện tại còn khiến nàng mất đi ngôi vị hoàng hậu…

“Rốt cuộc là tại sao…?” Ngẩng đầu lên nhìn gương mặt không tỳ vết, Tiết Phong Lan cảm thấy đó là chính mình trước kia.

Khi Thái hậu còn sống, nàng chính là vị Hoàng hậu khiến người khác không dám khinh thường. Lam Thành Vũ cũng không dám đối xử với nàng không tốt. Vậy mà sau khi Thái hậu mất, nàng không có ai làm chỗ dựa, Hoàng hậu như nàng còn thua xa cung nữ!

Khi đó Tiết Phong Linh xuất hiện lúc nàng cô đơn nhất khiến cho nàng tin tưởng nàng ta tuyệt đối. Nhưng không ngờ…

Nhìn bộ dạng thảm hại của Tiết Phong Lan, Tiết Phong Linh không khỏi cười to: “Muội muội à, ngươi chắc không ngờ bản thân mình lại có ngày hôm nay đâu nhỉ?”

“Tại sao? Ta là muội muội của ngươi cơ mà!!!”

Nàng không hiểu, nàng là muội muội của nàng ta. Tại sao nàng ta lại đối xử với nàng như vậy?! Nàng ta hại nàng thì được gì cơ chứ?!!!

“Muội muội?!” Tiết Phong Linh cười nhạt, ánh mắt khinh thường nhìn nàng:

“Muội muội sao? Ngươi thì có tư cách gì làm muội muội của bản cung? Một người tàn phế như ngươi mà dám mở miệng nhận làm muội muội của ta?! Ngươi nhìn lại bản thân mình đi! Ngươi xem ngươi là bộ dạng gì đã!”

Tiết Phong Lan cắn môi, nàng rũ mi mắt xuống. Nàng ta thật sự là tỷ tỷ thân sinh của nàng ư?! Tại sao tỷ tỷ trước kia đối xử với nàng tốt như thế nào thì hiện tại hoàn toàn ngược lại?! Tiết Phong Lan nghi ngờ liệu nàng ta có phải tỷ tỷ của nàng hay không?

“Ngươi thật sự là tỷ tỷ của ta sao?”

Tiết Phong Linh nghe vậy liền cười lạnh, trâm cài trên đầu đung đưa.

“Nói cho ngươi biết nhé: Ta là thân tỷ tỷ của ngươi đấy!”

“Vậy thì tại sao…?” Tiết Phong Lan không hiểu nếu nàng ta thật sự là thân tỷ tỷ của nàng thì sao lại đối xử với nàng như vậy?!

“Dù sao hôm nay ngươi cũng không thể sống được. Vậy thì ta nói cho ngươi biết một bí mật nhé!” Tiết Phong Linh cười vô cùng ôn nhu, càng làm nổi bật lên Phượng bào chói mắt của nàng ta.

Tiết Phong Linh đi đến gần nàng, ghé vào tai nàng, thì thầm:

“Ta chính là chán ghét ngươi!”

Mặc dù đã đoán được chút ít nhưng Tiết Phong Lan vẫn có chút bất ngờ, nàng không mấy tin tưởng lời nói của Tiết Phong Linh.

“Ngươi có muốn biết lí do không?” Vuốt vòng ngọc đeo tay của bản thân, Tiết Phong Linh lạnh lùng mở miệng.

“…” Tiết Phong Lan trầm ngâm không nói.

“Nhìn ngươi đáng thương như vậy ta sẽ nói cho ngươi biết!” Thấy Tiết Phong Lan không nói, nàng khinh thường cười.

“Ngươi biết không? Ngay từ lúc ngươi sinh ra ta đã chán ghét ngươi! Tại sao ngươi lại có thể có tất cả tình thương yêu của phụ thân cùng nương?! Tại sao ngươi lại có thể gả cho Vũ ca ca làm Hoàng hậu?! Tại sao ngươi lại có tất cả còn ta thì không? Tại sao?!!!”

Ánh mắt Tiết Phong Linh lóe lên hận thù khiến Tiết Phong Lan ngỡ ngàng: “Chỉ như vậy mà ngươi lại…?”

Nàng ta chỉ ghen tỵ sao? Sao nàng ta lại có thể nói như vậy? Phụ mẫu đều thương nàng ta cơ mà?! Hơn nữa tổ mẫu luôn thiên vị nàng ta vậy mà nàng ta lại nói nàng có tất cả?! Nàng gả cho Lam Thành Vũ thành Hoàng hậu thì sao? Chẳng phải nàng cũng không có được tình yêu của hắn sao?! Sao nàng ta lại có thể nói như thế?!

“Chỉ như vậy? Ngươi nói nghe thật đơn giản. Tiết Phong Lan ta thật sự chán ghét ngươi, thậm chí hận không thể giết ngươi!”

Tiết Phong Linh tức giận, ánh mắt sắc như dao nhìn chằm chằm Tiết Phong Lan, nếu ánh mắt Tiết Phong Linh thật sự là dao thì nàng đã bị chặt làm trăm mãnh rồi!

“Tiết Phong Linh ta thật sự không hiểu, chỉ vì những thứ này mà ngươi hãm hại ta thành như vậy, ngươi thấy rất vui sao?”

Tiết Phong Lan lắc đầu, hoàn toàn không đồng ý với suy nghĩ của Tiết Phong Linh. Dù sao bọn họ cũng là thân tỷ muội, vậy mà Tiết Phong Linh lại vì ngôi vị Hoàng hậu mà hãm hại nàng. Ngôi vị Hoàng hậu thật đáng giá hơn tình thân sao?!

“Chát!” Tiết Phong Linh vung tay tát vào mặt Tiết Phong Lan, ánh mắt nàng hoàn toàn khác lúc nãy, lúc này ánh mắt nàng lạnh như băng ngàn năm.

“Ngươi thì hiểu cái gì?! Ngươi có được tất cả những thứ mình muốn, còn ta thì không! Ngươi có bao giờ nghĩ cho ta không? Ngươi chỉ biết suy nghĩ cho bản thân mình! Đồ ích kỷ!”

Tiết Phong Lan cảm thấy má trái bỏng rát, nàng đưa tay xoa mặt mình.

Nàng ích kỷ? Rõ ràng người ích kỷ là nàng ta!

Nàng nhớ rất rõ khi còn nhỏ, nàng muốn phụ thân mua cho đồ chơi thì phụ thân không cho, nàng ta cũng ở bên cạnh khuyên bảo. Sau này món đồ đó xuất hiện trước mắt nàng, lúc đó nàng đã rất vui mừng nhưng nàng phát hiện món đồ chơi đó đã bị hỏng một chút. Lúc đó còn nhỏ nàng không hề suy nghĩ nhiều, cũng không để ý đến ánh mắt của Cố ma ma. Sau này nàng mới biết được đó là món đồ chơi mà tỷ tỷ nàng - Tiết Phong Linh không cần nữa nên mới đem cho nàng, vậy mà nàng còn vui mừng như nhặt được món đồ quý giá!

Từ trước đến giờ chỉ cần là món đồ mà nàng muốn thì Tiết Phong Linh đều có. Tổ mẫu luôn thiên vị nàng ta, nàng ta làm gì cũng là đúng, còn nàng làm gì cũng là sai. Nhớ lần đó nàng trễ giờ thỉnh an lão thái thái, vậy mà bị phạt không được ăn cơm, nhưng lúc đó nàng vẫn nghĩ là bản thân không tốt, không bằng tỷ tỷ.

Mẫu thân vẫn bảo là học hỏi tỷ tỷ, Tiết Phong Lan tất nhiên nghe theo. Lúc học cầm kỳ thi họa, tỷ tỷ lúc nào cũng đứng đầu, còn nàng thì bị chê trách. Lúc nào cũng vậy, tổ mẫu, phụ thân, mẫu thân rồi đến lão sư, trong mắt tất cả mọi người Tiết Phong Linh luôn đứng nhất. Nhưng lúc đó nàng vẫn không để ý, không muốn tranh giành nổi bật cùng tỷ tỷ.

Nhưng đến một ngày Lam Thành Vũ xuất hiện, hắn không chê nàng tàn phế, không chê nàng tùy hứng, một mực yêu thương nàng… Giờ ngẫm lại Tiết Phong Lan cảm thấy tất cả sự việc đều thật sự buồn cười! Đột nhiên nàng cảm thấy hối hận vì đã không tranh giành nổi bậc với Tiết Phong Linh.

Nếu lúc trước nàng không nhường nhịn nàng ta thì liệu bản thân có như bây giờ?

“Làm sao vậy? Hối hận rồi sao?! Ánh mắt tràn đầy sự hối tiết đấy!” Nâng gương mặt của Tiết Phong Lan lên, Tiết Phong Linh cười khinh bỉ:

“Dù ngươi có hối hận thì cũng chẳng thể thay đổi được gì! Cuộc đời này trời đã đã định ngươi phải thua trong tay ta!”

Tiết Phong Lan cắn môi, ánh mắt rơi vào người Tiết Phong Linh: “Ngươi cảm thấy như vậy ư? Hắn đã phế ta thì thế nào sau này cũng sẽ phế ngươi! Ngươi nghĩ ngươi sẽ ở trên cao cả đời sao?! Lời của nam nhân tuyệt đối không thể tin!”

“Câm miệng! Người đâu mang rượu đến đây!” Tiết Phong Linh khoát tay, một đám người mang theo khây, trên khây là một bình rượu.

Tiết Phong Lan sửng sốt, định lùi về phía sau nhưng chân nàng không thể di chuyển. Đành bị đám cung nữ, thái giám ép buộc đổ rượu vào.

Tiết Phong Lan vùng vẫy: “Không, thả ta ra, không…”

“…” Tiết Phong Lan vô lực bị các cung nữ, thái giám đổ rượu vào miệng.

Rượu nóng rát, chảy vào trong yết hầu, Tiết Phong Lan cảm thấy cổ họng nóng đến đáng sợ.

“Phụt!” Một ngụm máu phun ra, Tiết Phong Lan vô lực ngã xuống.

Tiết Phong LInh thấy vậy liền cười lớn: “Tiết Phong Lan, nể tình chúng ta là tỷ muội, ta nói cho ngươi một bó mật để tiễn ngươi một đoạn đường nhé!”

Tiết Phong Lan cảm thấy bụng đao đớn không thôi, lục phủ ngũ tạng như loạn cả lên.

“Đau quá…”

“Tiết Phong Lan có phải ngươi rất muốn biết ai đã khiến chân ngươi bị tàn phế không?!” Thấy Tiết Phong lan ngẩng đầu nhìn nàng, đôi mắt có vẻ không cam lòng thì Tiết Phong Linh cười to:

“Người khiến ngươi bị tàn phế như ngày hôm nay chính là ta!”

Trước khi chìm vào trong đêm tối, lời của Tiết Phong Linh vang lên bên tai nàng.

Thì ra thật sự là nàng ta...?! Hóa ra là như vậy sao? Tiết Phong Lan nàng đã ngu ngốc một đời!

Tiết Phong Lan nàng không cam lòng, tại sao nàng lại bị đối xử như vậy?! Thiên gia, ngài thật không công bằng. Chẳng lẽ cả đời này, Tiết Phong Lan nàng thật sự chết trong hối hận ư…?!

Thiên gia ngài thật sự không có mắt!!!

Nếu có kiếp sau, Tiết Phong Lan ta thề nhất định sẽ khiến cho tất cả những người hại ta sống không bằng chết!!! Khiến họ phải hối hận vì đã sinh ra trên cõi đời này!!!

~ ~ ~

Lạnh!

Lạnh quá!

Ai đó… Làm ơn…!

Tiết Phong Lan cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, nàng cố gắng mở mi mắt nặng trĩu ra…

“Người đâu, mau cứu Tứ tiểu thư!”

“Người đâu…”

Ồn ào quá… Tại sao lại ồn như vậy…

Toàn thân như vô lực, Tiết Phong Lan chìm dần xuống đáy hồ. Thứ nàng nhìn thấy cuối cùng, là nụ cười khinh bỉ của Tiết Phong Linh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.