Nhắc đến Hương Quý phi tâm tình Triệu Băng Lộ quả thật tốt lắm, mẫu thân nàng mất sớm, phụ thân lại suốt ngày bận trăm công nghìn việc, không có thời gian bên cạnh nàng, là do một tay huynh trưởng chăm sóc lớn lên, nhưng bởi vì nam nữ khác biệt cho nên khi lên bảy nàng đã cùng ca ca tách ra, hai người cũng không còn thân thiết như trước nữa, trong nhà toàn nam nhân, Triệu Băng Lộ dù sao cũng là tiểu nữ tử, tuy đã bảy tuổi nhưng nhận thức vẫn còn rất kém, vì vậy lão Tướng quân đã đưa nàng vào cung để Hương Quý phi chăm sóc. Hương Quý phi đối với cháu gái này của mình cũng đặc biệt yêu thích, không chỉ vì Triệu Băng Lộ lớn lên đẹp mắt, mà còn vì thương tiếc cho tình cảnh đối phương, vì vậy Hương Quý phi đối đãi với nàng chẳng khác gì thân sinh, nàng cùng Lam Hạo Ngọc, Lam Thuần Ngọc ba người cùng nhau lớn lên, bởi vì ba người đều trạc tuổi nhau nên tình cảm cũng tốt hơn hẳn so với những huynh muội nhà khác, Hương Quý phi đối với nàng có ơn dưỡng dục, trong lòng nàng địa vị của Hương Quý phi chẳng kém mẫu thân đã mất bao nhiêu.
“Không có việc gì, ta có việc tìm biểu ca nên tiện thể ghé sang đưa cho muội.” Lam Hạo Ngọc mỉm cười: “Mẫu phi biết muội rất mong chờ buổi săn thú ngày mai nên tháng trước đã đặt người làm một chiếc cung cho muội.”
“A, thật sao? Sao huynh lại không mang đến đây cho muội luôn chứ...” Nói đến đây Triệu Băng Lộ phồng má, để lộ sự bất mãn: “Hơn nữa huynh đến đây chỉ để tìm ca ca, chứ không phải đặc biệt đến tìm muội sao?!”
“Mẫu phi dặn dò ngày mai muội hãy dùng nó, nếu hiện tại ta mang đến đây muội nhất định sẽ ngay lập tức muốn thử nó.” Bọn họ là biểu huynh muội, lại lớn lên bên nhau, đối với tính tình của biểu muội này Lam Hạo Ngọc cũng hiểu rõ, Triệu Băng Lộ không có đặc biệt yêu thích thứ gì, nếu có cũng là cưỡi ngựa bắn cung, hắn cũng không thể tặng nàng một con ngựa, nếu không ngày ngày nàng nhất định sẽ cưỡi nó ra khỏi phủ, chạy băng băng trên đường lớn, hủy hoại hình tượng tiểu thư khuê các mà nàng xây dựng lên. Hương Quý phi đối với cháu gái này rất quan tâm, hầu như mỗi tháng đều mang một ít lễ vật đến, khi Hương Quý phi hướng nhi tử cùng nhi nữ hỏi ý kiến về việc tặng lễ vật cho Triệu Băng Lộ, Lam Thuần Ngọc đi trước mở miệng, trước đó vài ngày nàng cùng Triệu Băng Lộ có nhìn thấy Diệp mỹ nhân thổi tiêu, Triệu Băng Lộ dù không thích âm luật cũng nhìn Diệp mỹ nhân với vẻ nôn nóng, chính xác mà nói là nhìn ống tiêu Diệp mỹ nhân đang cầm trên tay, có vẻ như nàng đối với ống tiêu đó rất có hứng thú, mà Lam Hạo Ngọc không chút do dự chọn một chiếc cung tên, vừa vặn tháng sau là săn thú mùa xuân, mỗi năm đến ngày này Triệu Băng Lộ đều ở trong phủ luyện tập bắn cung, lễ vật này đối với nàng vô cùng thích hợp.
“Không phải không đặc biệt đến đây tìm muội, mà là bởi vì ta không có thời gian.” Một năm này Lam Hạo Ngọc đi theo lão Tướng quân cùng Triệu Thiên Tư đến chiến trường thực tiễn, đối với một người vừa mới mười ba tuổi thì điều này có hơi quá sức, thế nhưng Lam Hạo Ngọc lại không thấy cực khổ, ngược lại còn cực kỳ hưng phấn. So với việc ngồi yên trong thư phòng đọc sách hắn thà rằng lên chiến trường dẫn binh đánh trận còn hơn, cũng vì đi theo lão Tướng quân học tập mà hắn mới công trạng như hiện tại, đối với một vị tướng lâu năm thì công lao mà hắn bỏ ra chẳng đáng là gì, nhưng đối với một vị hoàng tử nhu nhược ngay cả cầm kiếm cũng không xong thì đó rõ ràng là bước ngoặc mở ra một tương lai mới, đó cũng là lý do Lam Thành Vân kiêng kỵ hắn, mặc dù Lam Thành Vân đã ngồi ổn vị trí Thái tử, mà hắn lại chẳng lập công lớn lao gì.
“Nghe huynh nói như vậy muội đành tha cho huynh, chính là biểu ca huynh thật hiểu muội.” Lam Hạo Ngọc mặc dù chưa thành niên nhưng gánh nặng trên vai hắn không hề thua kém Triệu Thiên Tư, Triệu Băng Lộ cũng hiểu điều này cho nên nàng chỉ là đùa giỡn với hắn mà thôi, không có giận dỗi gì hắn, trên đời này Triệu Băng Lộ có thể giận bất kì ai nhưng riêng Lam Hạo Ngọc là không thể.
“Ngày mai muội nhất định sẽ dùng cung tên cô mẫu để săn một con thú, lấy lông nó làm lễ vật tặng cho cô mẫu.”
“Mẫu phi biết được nhất định sẽ rất vui vẻ.” Tình cảm Hương Quý phi dành cho Triệu Băng Lộ chẳng kém gì tình cảm nàng dành cho Lam Thuần Ngọc, đối với Triệu Băng Lộ nàng kỳ vọng rất cao.
“Muội sẽ không để cô mẫu thất vọng.” Triệu Băng Lộ mỉm cười, nụ cười xuất phát từ nội tâm của chính mình, nàng lúc này như đóa hoa tuyết tan chảy, hòa với đất trời mát mẻ, mang cho người khác cảm giác thoải mái, không gian xung quanh nàng cứ như bừng sáng cả lên.
“Biểu ca, năm nay huynh dẫn muội đi săn thú cùng nhé, muội cũng muốn thi với huynh.” Mỗi năm Lam Hạo Ngọc luôn là người săn được nhiều thú nhất, Triệu Băng Lộ dù tự hào về tiễn pháp của mình cũng tự nhận không bằng, thế nhưng năm nay nàng lại chủ động muốn thi thố với hắn, cũng không biết nàng đang nghĩ gì.
“Được thôi, bất quá đến lúc đó thua cũng đừng khóc nhè nhé.” Lam Hạo Ngọc cũng không có vòng vo rồi từ chối mà hắn rất thẳn thắng nhận lời thách thức, mặc dù đối phương là nữ nhân, đồng thời còn là biểu muội của hắn nhưng Lam Hạo Ngọc lại không cảm thấy bản thân đồng ý là việc gì sai trái, trong mắt những người luyện võ không có nam hay nữ, chỉ có đối thủ và ta, nếu đã nhận định Triệu Băng Lộ là đối thủ của mình, Lam Hạo Ngọc hiển nhiên là không chịu thua.
“Hừ, ai khóc nhè chứ?!” Triệu Băng Lộ hừ lạnh một cái, tỏ thái độ không vui nhưng đôi mắt nàng đã bán đứng nàng, trong mắt nàng hiện lên ánh lửa thấy rõ, vô cùng hưng phấn đợi đến ngày mai, cũng không biết tối nay có ngủ được không.
Triệu Thiên Tư một bên nhìn hai người cười đùa vui vẻ, không có chen miệng vào, dù vậy với vẻ ngoài xuất sắc đó của hắn cũng khiến người khác vô pháp bỏ qua.
“Biểu ca, biểu tỷ đâu rồi, sao lại không đi cùng huynh đến đây?”
“Thuần Nhi nha đầu này sợ là đang luyện tập cưỡi ngựa đi.”
Săn thú mùa xuân đến, ai nấy cũng đều chăm chỉ cả.
Lúc này tại một con hẻm nhỏ ở đâu đó trong kinh thành có hai bóng người đang đứng đối diện nhau, con dường này rất ít người qua lại, hai người lại đứng ở trong một góc khuất nên người qua đường không có nhìn thấy hai người, hơn nữa một trong số hai người còn đeo khăn che mặt, chỉ để lộ ra một đôi mắt trong trẻo lạnh lùng, nhìn qua bóng dáng thì có thể đoán được cả hai đều là nữ nhân.
“Cái này... có chết người không?” Phấn y nữ tử nhìn xuống gói giấy màu vàng đang cầm trên tay, sắc mặt có chút tái nhợt, nàng ngập ngừng mở miệng.
Người đối diện một thân tố y, đeo khăn che mặt cùng màu nên phấn y nữ tử không có nhìn thấy được dung mạo, bất quá tiếng cười bên dưới khăn che mặt truyền đến nàng có thể nghe được một cách rõ ràng.
“Phì, ta bảo ngươi cho ngựa ăn chứ có phải cho người ăn đâu mà lại chết người?”
“Nhưng mà... ngựa trong trường săn đều được các chăm sóc cẩn thận, người không có phận sự sẽ không được đến gần.” Phấn y nữ tử siết chặt gói giấy màu vàng, đôi môi đỏ mỏng mím lại, khó khăn nói: “Huống... huống hồ trường săn nhiều ngựa như vậy, ta... ta làm sao biết nàng... nàng sẽ chọn con ngựa nào chứ?” Lỡ như hạ thuốc đúng ngay con ngựa mà nàng ta không chọn thì chẳng phải là uổng phí công sức hay sao?!
“Ta đâu có bao ngươi trực tiếp cho ngựa ăn thứ này?” Nữ tử đeo khăn che mặt nhìn người trước mắt, cảm thấy chỉ số thông minh của đối phương thật là thấp, không rõ vì sao lúc đầu bản thân lại đồng ý hợp tác cùng nàng ta, ngay cả chuyện nhỏ nhặt như vậy cũng bắt nàng dạy phải làm thế nào.
“Ngươi thân là tiểu thư khuê các, cành vàng lá ngọc, đi đến chuồng ngựa không phải là muốn gây sự chú ý hay sao chứ?!” Nàng liếc mắt xem thường: “Quách gia có bạc để làm gì chứ? Không phải để cho ngươi dùng thỏa thích hay sao? Trên đời này chỉ cần có tiền cũng có thể sai khiến quỷ huống hồ đó chỉ là người.” Con người vốn là sinh vật tham lam, chỉ cần có tiền liền có thể sai khiến đối phương làm theo yêu cầu của bản thân, đặc biệt là những người có thân phận địa vị thấp kém, chỉ cần bỏ ra một số tiền vừa đủ cũng có thể mua được mạng sống của đối phương.
“Ngươi... ngươi muốn ta mua chuộc người chăm sóc ngựa?” Phấn y nữ tử kinh ngạc, đôi mắt hơi mở to, nhìn bộ dạng ngây thơ kia của nàng, nữ tử đeo khăn che mặt cảm thấy buồn cười.
“Ngươi lớn lên ở hậu viện, nhìn một đám người tranh giành đấu đá lẫn nhau lẽ ra phải biết đến những thủ đoạn nhỏ nhặt thế này mới đúng, gương mặt ngây thơ đó là sao?”
“Ta...”
“Chỉ cần ngươi mua chuộc được người chăm sóc ngựa kia, còn sợ không biết nàng chọn con ngựa nào sao?!”
“Được... được rồi, ta đã biết mình nên làm thế nào.” Phấn y nữ tử hít sâu một hơi, ánh mắt lộ vẻ kiên định, bộ dạng của nàng giống như vừa đưa ra một quyết định quan trọng nào đó.
Nữ tử đeo khăn che mặt nhếch môi, đôi mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt: “Vậy thì... chúc ngươi may mắn, bất quá cũng đừng quên chúng ta giao dịch bình đẳng, ngươi... còn thiếu ta một điều kiện đó.”
“Điều kiện là gì?!” Phấn y nữ tử nắm chặt mép váy, cùng nàng ta giao dịch cũng đồng nghĩa với việc để cho đối phương nắm một điểm yếu của mình, một khi đã như vậy thì tương lai giữa bọn họ sẽ còn dây dưa rất nhiều lần, giống như một ngày nào đó bí mật của bản thân sẽ bị phơi bày ra ngoài, cảm giác này khiến nàng ăn ngủ không ngon trước khi giải quyết nó.
“Hừm, tạm thời thì ta chưa nghĩ đến...” Nữ tử đeo khăn che mặt xoa cằm, ánh mắt nhìn phấn y nữ tử mang theo vài phần tò mò: “Mà cho dù có thì đó có thể là...”
“Là?”
“Ta có chút tò mò, vì sao ngươi lại muốn lấy mạng nàng?” Dứt lời ánh mắt nàng liền chăm chú nhìn người đối diện, như sợ bỏ qua một chi tiết quan trọng nào trên gương mặt của đối phương.
Thân thể phấn y nữ tử chấn động, thần sắc trên gương mặt cứng đờ đôi mắt mang theo vài phần tức giận không rõ.
“Chuyện này không liên quan gì đến ngươi!” Đây là lần đầu tiên trong suốt cuộc trò chuyện phấn y nữ tử dám quát lại nữ tử đeo khăn che mặt, điều này chứng tỏ nữ tử đeo khăn che mặt đã nói những lời không nên nói.
“Dù sao nàng cũng là tỷ tỷ của ngươi a...”