Mấy ngày nữa là sinh thần của Liên Như Nguyệt, bởi vì thời gian quá khẩn cấp nên dạo gần đây Tiết Phong Lan chỉ lo chuẩn bị lễ vật mà không quan tâm đến chuyện xảy ra xung quanh, bất quá nàng cũng không có lơ là cảnh giác đối với Tiết Phong Linh, cũng không biết do gần đây Tiết Phong Linh đang nghĩ gì, không có đến tìm nàng gây sự cũng không hề diễn một màn tỷ muội tình thâm với nàng mà suốt ngày quấn lấy Tiết lão thái thái, tựa hồ như so với đối phó người muội muội này thì lấy lòng tổ mẫu mới là quan trọng. Thực ra hành động của Tiết Phong Linh không hề khác thường, trước kia nàng ta vẫn luôn như vậy, thái độ cung kính lấy lòng Tiết lão thái thái, chính là hiện tại gần đến sinh thần của Liên Như Nguyệt, nàng ta không lo chuẩn bị lễ vật tặng khuê mật mà lại đi lấy lòng tổ mẫu, kể cũng lạ, cho dù kiếp trước Tiết lão thái thái cũng thật sự chuẩn bị y phục trang sức hoa lệ cho nàng ta nhưng Tiết Phong Linh cũng không phải loại người vì một món đồ nhỏ mà thể hiện thái độ lấy lòng ra mặt như vậy, cho nên trong này nhất định là có âm mưu gì đó, chỉ là hiện tại sinh thần của Liên Như Nguyệt gần kề, so với quan tâm Tiết Phong Linh đang có âm mưu gì thì nàng vẫn là lo chuẩn bị lễ vật trước đi.
Chọn lễ vật nói khó không khó nói dễ không dễ, hết thảy đều tùy thuộc vào sở thích và thân phận địa vị của đối phương, đối với Liên Như Nguyệt nàng không có hiểu biết nhiều, cho dù là kiếp trước hay kiếp này nàng cũng chỉ cùng đối phương trò chuyện vài câu, tất nhiên là không biết Liên Như Nguyệt đặc biệt yêu thích thứ gì, bất quá dựa vào thân phận Trường Bình Hầu tiểu thư của Liên Như Nguyệt thì lễ vật chắc chắn không phải loại tầm thường.
Nữ nhân thường yêu thích yêu trang sức hoa lệ, có lẽ Liên Như Nguyệt cũng không ngoại lệ, cho nên Tiết Phong Lan quyết định sẽ tặng một chiếc trâm ngọc hay vòng cổ gì đó, bất quá nàng cũng không có ý định ra ngoài mua trang sức, nàng ngại phiền toái khi đi ra ngoài, đặc biệt là với bộ dạng hiện tại, huống hồ trang sức ở các cửa tiệm bên ngoài cũng chưa chắc đã chất lượng, một chiếc trâm vài trăm lượng bạc, ngọc lại chưa chắc là loại ngọc tinh phẩm, hoàn toàn không phải thứ nàng cần, muốn trang sức tốt thì phải đặt chế tạo trước, dù sao đồ vật trong cung đều là do phi tần tự mình đưa ra kiểu dáng để người khác chế tác, chỉ là thời gian không đợi người, nếu hiện tại đi đặt hàng tất nhiên là không kịp, vì vậy Tiết Phong Lan muốn đến khố phòng thử vận may một phen.
Tiết Phong Lan vốn không có nhiều tài sản, dù sao nàng cũng chỉ là nữ hài, ăn uống may mặc đều dùng tiền của Tiết phủ, mà tiền này là do người nhà Tiết gia làm ra, nàng mặc dù là nữ nhi Tiết gia, ngồi không ăn cũng không ai dám nói gì, chỉ là từ khi trùng sinh trong lòng Tiết Phong Lan vẫn luôn muốn phân rõ giới hạn với Tiết Phong Linh, với người của Tiết gia, cho nên mấy tháng này nàng cũng không có yêu cầu Thượng thư phu nhân cung cấp cho nàng trang sức hay gấm vóc để may y phục, thậm chí tiền tiêu vặt hàng tháng cũng đều giảm đi một nửa, Thượng thư phu nhân lúc đầu tất nhiên là không đồng ý. Tiết Phong Lan là nữ nhi của nàng, nàng tất nhiên không muốn nữ nhi phải chịu ủy khuất, thân là tiểu thư của Tiết gia, hưởng thụ sự ưu ái Tiết gia dành cho nàng là điều hiển nhiên, bất quá sau đó bị Tiết Phong Lan thuyết phục, Tiết Phong Lan lấy lý do tiết kiệm cho Tiết phủ, dù sao Tiết phủ người đông như vậy, bổng lộc hàng năm của Thượng thư đại nhân tuy có thể nuôi nổi nhưng cũng không dư dả được bao nhiêu, nhiều khi Thượng thư phu nhân ra ngoài mua y phục cũng là xuất tiền túi của mình ra, thậm chí vì muốn có đủ tiền tiêu vặt hàng tháng cho mọi người trong phủ tiêu sài mà ngày thường trời lạnh một số nơi cũng không có than để sưởi ấm. Thấy nữ nhi biết suy nghĩ cho gia đình như vậy, Thượng thư đại nhân cùng Thượng thư phu nhân rất vui vẻ, mà Tiết lão thái thái nghe vậy cũng bày tỏ sự hài lòng với Tiết Phong Lan, vì không muốn bất công nữ nhi nên sau đó tiền tiêu vặt của thiếu gia tiểu thư trong phủ cũng bị giảm còn một nửa, theo thông lệ hàng tháng đều mua trang sức gấm vóc thì đổi thành ba tháng mới được mua một lần, mỗi lần mua thì chỉ được chọn nhiều nhất ba món đồ, ngày lễ lớn mới ưu đãi thêm một món, còn nếu không thì phải tự động xuất tiền túi ra mà mua, điều này khiến không ít người cảm thấy bất mãn chính là Thượng thư đại nhân đã quyết định, ai cũng không dám cãi lại, chỉ có thể đè nén tức giận trong lòng xuống.
Mặc dù Tiết Phong Lan không có nhiều tài sản nhưng tài sản dưới danh nghĩa của nàng thì đúng là không ít, Thái hậu thường xuyên cho người mang lễ vật tặng nàng, đặc biệt là sau sự kiện té hồ, lễ vật mà Thái hậu cho người mang đến tăng lên gấp đôi, thậm chí trong đống trang sức hoa lệ cùng gấm vóc thượng hạng còn có không ít thảo dược quý giá mà chỉ trong hoàng cung mới có, bất quá nhiều hơn vẫn là trang sức, Tiết Phong Lan vốn dĩ muốn tìm một món trang sức đẹp mắt nhất trong đám trang sức mà Thái hậu ban tặng, chỉ là đồ vật mà hoàng thất ban tặng không thể tùy tiện sử dụng chứ đừng nói là mang đi tặng người, huống hồ dựa vào tính tình của Liên Như Nguyệt, nếu nàng ta biết nàng lấy lễ vật của Thái hậu tặng cho nàng ta, đến lúc đó không tuyệt giao với nàng mới là chuyện lạ, vì vậy Tiết Phong Lan đành chuyển sự chú ý sang lễ vật của Lý Thừa tướng. Lý Thừa tướng đối với Thượng thư phu nhân yêu thương bao nhiêu cũng đem tình cảm đó cho cháu gái bấy nhiêu, mặc dù Thượng thư phu nhân đã ba năm chưa về thăm nhà nhưng hàng năm đều cho người mang lễ vật đến, chủ yếu là cho cháu gái của hắn, Tiết Phong Lan không có thường xuyên ra ngoài cho nên ngày thường cũng không có đeo nhiều trang sức, vì vậy lễ vật mà Lý Thừa tướng cho người mang đến nàng đều cất vào khố phòng, chỉ khi cần dùng mới lấy ra sử dụng, không giống như Tiết Phong Linh, vừa được ngoại công tặng quà liền đi khoe với Thượng thư phu nhân, khiến mẫu thân nhìn vật nhớ nhà, đối với Tiết Phong Linh càng thêm yêu thương.
“Tiểu thư, đây là...” Xuân Cầm, Như Sương, Như Ngọc đều đi theo nàng vào khố phòng để tìm lễ vật ưng ý nhất dành cho Liên Như Nguyệt, Xuân Cầm bên kia xem tranh, mặc dù không hiểu nhưng cũng thấy rất đẹp, bất quá chủ nhân nơi này không phải là người có tâm hồn hội họa, vì vậy mà bức tranh xinh đẹp bị vứt sang một bên không ai nhìn đến, Xuân Cầm định cuộn bức tranh bỏ vào hòm, khi lấy bước lên thì phát hiện ở dưới bức tranh là một đám ngọc nằm đó, Xuân Cầm hiếu kì cầm lấy một khối ngọc, cảm giác mát lạnh nhanh chóng lan khắp lòng bàn tay.
“Huyết ngọc.” Nhìn khối ngọc màu hồng nhạt trên tay Xuân Cầm, Như Sương mở miệng: “Màu sắc nhạt như vậy, có lẽ là ngọc trăm năm.”
Huyết ngọc?
Ánh mắt Tiết Phong Lan rơi vào khối ngọc màu hồng nhạt, khối ngọc to bằng nắm tay trẻ con, toàn thân khối ngọc trơn bóng, nhẵn nhụi, chạm khắc vô cùng tinh xảo và đẹp mắt.
Huyết ngọc này nhìn có chút quen mắt, Tiết Phong Lan nhướng mày như đang suy nghĩ đến chuyện gì đó, hình như là sinh thần năm mười tuổi của nàng, Lý Thừa tướng có cho người đưa lễ vật đến, chính là khối ngọc này, nàng và Tiết Phong Linh mỗi người một khối, Tiết Phong Lan đối với thứ đồ chơi này không có hứng thú, sớm đã vứt ở nơi nào không hay.
“Tiểu thư, người định chọn gì để làm lễ vật cho Liên tiểu thư?” Nhìn Tiết Phong Lan vẫn quan sát xung quanh mà chưa có đồ vật nào được nàng cầm lên, Như Ngọc tò mò mở miệng.
“Không biết.” Nàng thật sự không biết nên chọn gì, dù sao đối với sở thích của Liên Như Nguyệt nàng cũng không có tường tận như Tiết Phong Linh, thực ra nàng cũng có thể đi hỏi Tiết Phong Linh để có thể tặng một món quà vừa ý Liên Như Nguyệt, bất quá dựa vào tâm tư không đơn thuần của Tiết Phong Linh nàng ta thật sự sẽ chỉ nàng sở thích của Liên Như Nguyệt mà không phải là thứ mà đối phương ghét nhất sao? Cho dù nàng ta có thật sự chỉ nàng cũng chưa chắc đã tin tưởng nàng ta, bởi vì không có sự tín nhiệm cho nên những gì đối phương nói cho dù là tốt với nàng Tiết Phong Lan cũng nghe không lọt tai.
“Tiểu thư, ngọc bội này không tệ.” Miếng ngọc bội hình tròn, toàn thân dược bao bởi một màu hổ phách xinh đẹp, ở giữa miếng ngọc là hình ảnh chim khổng tước được chạm khắc tinh xảo, nhìn qua cũng biết là trân phẩm, bất quá so với nữ nhân, nam nhân đeo ngọc bội này càng thích hợp hơn.
“Ta biết có một người thích hợp với miếng ngọc này hơn Liên Như Nguyệt.” Cho nên vẫn là để lại đi.
Như Ngọc sao có thể không nghe ra ý tứ của Tiết Phong Lan? Nàng nhanh chóng bỏ miếng ngọc bội xuống, chuyển sự chú ý sang mấy miếng ngọc khác.
“Tiểu thư, thứ này thế nào?” Như Sương cầm chiếc nhẫn đưa đến trước mặt Tiết Phong Lan, chiếc nhẫn bằng vàng, ở giữa là khối ngọc lục bảo, màu xanh của lục bảo kế hợp với màu hoàng kim của vàng, không những không bị nhấn chìm mà còn trở nên nổi bật, ngọc lục bảo trong suốt một màu xanh, tựa như cánh rừng bao la rộng lớn, nhìn sơ cũng biết không phải loại đồ vật thông thường, bất quá kiểu dáng có chút cũ kĩ, Tiết Phong Lan cảm thấy thích hợp với những người lớn tuổi như Tiết lão thái thái hơn là một thiếu nữ trẻ tuổi như Liên Như Nguyệt.
“Không thích hợp.”
Lời ít ý nhiều, Như Sương nhanh chóng trả nhẫn lại vị trí cũ, tiếp tục tìm kiếm món lễ vật hợp ý Tiết Phong Lan, đúng vậy, là hợp ý Tiết Phong Lan chứ không phải hợp ý Liên Như Nguyệt.
Vì sao?
Nếu đã không biết sở thích của đối phương thì không bằng chọn theo dở thích của bản thân, nếu trùng hợp đối phương thích thì đó là chuyện tốt, nếu đối phương không thích thì cũng không sao, so với lựa chọn một món lễ vật không hợp ý bản thân thì không bằng lựa chọn một món lễ vật hợp ý bản thân, dù đối phương không vui nhưng chỉ cần bản thân vui là được, làm người không nên ủy khuất bản thân, đó là những lời mà trước khi vào khố phòng Tiết Phong Lan đã nói.
“Tiểu thư, trâm này thì sao?” Trên tay Xuân Cầm là một chiếc trâm bằng bạch ngọc, đầu trâm có một đóa hoa mộc lan mà trắng, xinh đẹp nhưng lại không kém phần trang nhã, chính là có chút đơn giản.
Lần trước gặp mặt Liên Như Nguyệt ở Thái tử phủ, Tiết Phong Lan cũng có chú ý qua cách ăn mặc của đối phương, Liên Như Nguyệt trang điểm rất kĩ lưỡng, một chút khuyết điểm cũng không có, huống hồ ngày đó trên đầu nàng ta có không ít trâm cài, không phải loại trang nhã thoát tục mà là kiểu hoa lệ bức người, cho nên Tiết Phong Lan cảm thấy Liên Như Nguyệt chắc chắn là thích những thứ khoa trương, tốt nhất là loại vô cùng hoa lệ, thể hiện được thân phận Trường Bình Hầu đích nữ của nàng ta.
“Quá đơn giản.”
Xuân Cầm nhìn lại chiếc trâm trên tay, mặc dù đơn giản nhưng lại tôn lên khí chất xuất trần, nghĩ đến ngày đó gặp mặt Liên Như Nguyệt Xuân Cầm cũng cảm thấy là không thích hợp với đối phương.
Bốn người lục tung cả khố phòng, một canh giờ sau rốt cuộc cũng tìm được một món lễ vật như ý, đó là chiếc vòng tay được làm từ ngọc san hô, trên thân vòng được chạm trổ những đường vân hình chữ Vạn, có ý nghĩa là vạn phúc kim an, bên trên những đường vân còn có thêm các loại ngọc khác, được tạo thành hình hoa và lá, đặc biệt là những người có làn da trắng, mang vào vòng tay càng trở nên nổi bật hơn, khiến người khác vô pháp bỏ qua.
Tiết Phong Lan phân phó Như Sương đi mua một chiếc hộp để bỏ vòng tay vào, nhất định là loại hộp bằng gỗ thượng hạng, không thể quá lớn cũng không thể quá nhỏ so với chiếc vòng tay, cho nên có trước mất thời gian, Như Sương phải đi tìm từ tiệm này đến tiệm khác, trong thời gian đó Tiết Phong Lan phải chọn trang phục phù hợp để đi dự tiệc sinh thần của Liên Như Nguyệt.
Sáng sớm hôm nay nàng theo Xuân Cầm đi đến thỉnh an Tiết lão thái thái, khi đó Tiết Phong Linh, Thượng thư phu nhân và Phương Lam cũng đã có mặt, thỉnh an xong Tiết lão thái thái giữ nàng lại trò chuyện một chút, bởi vì qua lời của Tiết Phong Linh, Tiết lão thái thái cũng biết được Tiết Phong Lan cũng được Liên Như Nguyệt mời đi dự tiệc sinh thần ở Trường Bình Hầu phủ cho nên chủ yếu là hỏi về việc nàng đã chuẩn bị gì cho sinh thần của Liên Như Nguyệt hay chưa.
“Lễ vật Lan Nhi vẫn đang chọn, chỉ là vẫn chưa tìm được thứ gì vừa ý.”
“Ngươi nha đầu này, nếu đã chưa tìm được vì sao không nói với tổ mẫu để tổ mẫu chuẩn bị cho ngươi?” Đến lúc đó vẫn chưa có lễ vật, như vậy chẳng phải Thượng thư phủ sẽ bị vứt hết mặt mũi hay sao?
Tiết Phong Lan tất nhiên hiểu ý Tiết lão thái thái, chính là gương mặt vẫn duy trì nụ cười nhàn nhạt: “Tổ mẫu không cần lo lắng, Lan Nhi tự biết suy xét.”
“Tổ mẫu người xem, Lan Nhi đã lớn, tự biết bản thân làm đúng hay sai, người cũng đừng quá lo lắng.” Tiết Phong Linh cười cưòi, bộ dạng có chút vui mừng khi thấy muội muội đã trưởng thành.
Tiết lão thái thái có chút hờn giận: “Lan nha đầu nếu cũng hiểu chuyện bằng một phần của ngươi lão bà ta cũng yên tâm rồi.” Đối với Tiết Phong Linh Tiết lão thái thái Trước giờ vẫn luôn tín nhiện, nàng sớm biết từ hơn tháng trước Tiết Phong Linh đã chuẩn bị lễ vật cho Liên Như Nguyệt nên rất yên tâm, bởi vì nàng biết Tiết Phong Linh không những không làm mất mặt Thượng thư phủ mà còn làm rạng danh Tiết gia, mỗi lần tham dự tiệc tùng Tiết lão thái thái đều nghe các vị phu nhân khác khen Tiết Phong Linh khiến lòng nàng nở hoa, không giống như Tiết Phong Lan, mặc dù dạo gần đây Tiết Phong Lan đã hiểu chuyện hơn nhiều nhưng trong nội tâm vẫn nhịn không được lo lắng, dù sao trước giờ Tiết Phong Lan cũng không có tham gia những bữa tiệc thế này, nếu ở bữa tiệc làm làm ra hành động thiếu suy nghĩ thì mặt mũi Tiết gia chẳng phải bị nàng làm mất sạch hay sao?
“Tổ mẫu thật là...” Tiết Phong Linh giả vờ dỗi.
“Đúng rồi tổ mẫu, y phục của Linh Nhi ngày hôm qua mới vừa được đưa đến, để ngày đó Linh Nhi mặc cho tổ mẫu xem nhé?” Nàng thân là khuê mật của Liên Như Nguyệt, sinh thần của đối phương tất nhiên nhớ rõ, cho nên cách đây một tháng nàng đã chuẩn bị lễ vật, đồng thời y phục và trang sức cũng đã đặt trước, ngày hôm qua có người mang y phục đến, chiếc váy đẹp đến mức nàng muốn mặc ngay lập tức, bất quá Tiết Phong Linh là người cẩn thận, cũng biết suy nghĩ thấu đáo, nếu nàng mặc trước đó vài ngày mà lỡ đem y phục làm bẩn hay hỏng thì không tốt, dù sao trong phủ nhiều nữ hài như vậy ai biết được các nàng sau lưng có âm thầm giở trò gì hay không?
“Là y phục đặt may ở Mỹ Nhân Phường sao? Nghe nói y phục nơi đó không chỉ chất liệu tốt mà còn đường may tinh tế, xú nữ mặc vào cũng có thể trở thành mỹ nhân.” Giọng nói Phương Lam có phần ghen ghét, y phục của Mỹ Nhân Phường nàng chưa từng mặc qua, không phải vì nàng không muốn mà là bởi vì nàng không có tiền mua, nàng mặc dù có tiền riêng nhưng đó là tiền để phòng thân, phòng trừ trường hợp Tiết Duy phát sinh chuyện ngoài ý muốn, không giống như Thượng thưu phu nhân, vừa có bổng lộc của Thượng thư đại nhân, lại có tiền của riêng mình, hiện tạ nhìn nữ nhi của nàng ta cũng mặc được thứ quý giá trên người, tâm không khỏi sinh ra sự ghen ghét, chỉ là trên mặt vẫn duy trì nụ cười.
“Phương di nương quá lời rồi, y phục của Mỹ Nhân Phường mặc dù rất tốt nhưng cũng không đến mức người nào mặc vào cũng đều sẽ trở thành mỹ nhân.” Hàm ý của Tiết Phong Linh người thông minh đều nghe ra, mặc dù bên ngoài quan hệ giữa Tiết Phong Linh và Phương Lam không gay gắt đến mức như nước với lửa nhưng thân phận của Phương Lam là tiểu thiếp của Thượng thư đại nhân là điều không thay đổi, đối với kế mẫu con chồng chưa bao giờ muốn hòa thuận, ở đây đều là người thông minh nhưng mọi người đều giả vờ không nghe thấy, Tiết lão thái thái cùng chiến tuyến với Phương Lam cũng không có trách cứ Tiết Phong Linh.
Phương Lam bị lời nói không rõ ý vị của Tiết Phong Linh làm cho trầm mặc, xấu hổ không nói được lời nào.
“Ai mặc thành mỹ nhân ta không biết, chính là Linh Nhi nhà chúng ta xinh đẹp như vậy, mặc vào nhất định sẽ càng thêm xinh đẹp.” Lời này cũng không phải nói quá, Thượng thư phu nhân từng là mỹ nhân đệ nhất kinh thành, mặc dù nàng cùng Thượng thư phu nhân không hợp nhưng vẻ đẹp của Tiết Phong Linh được di truyền từ Thượng thư phu nhân cũng thật không sai.
“Lan Nhi, con đã chuẩn bị y phục chưa?” Thấy mọi người chỉ quan tâm đại nữ nhi mà tiểu nữ nhi bị bỏ mặc sang một bên, Thượng thư phu nhân cũng mở miệng hỏi han.
Nhắc đến y phục Tiết Phong Lan chỉ có thể lắc đầu, nàng cùng Liên Như Nguyệt không thân, làm sao biết được sinh thần của đối phương mà chuẩn bị trước?
“Thời gian chỉ còn có ba ngày, y phục trọng yếu như vậy mà còn chưa chuẩn bị, chẳng lẽ ngày đó ngươi muốn mặc đồ cũ đi sao?” Tiết lão thái thái có phần tức giận, trong lòng nàng thật sự lo sợ ngày đó Tiết Phong Lan đến Trường Bình Hầu phủ sẽ làm mất mặt Tiết gia, đồng thời cũng sẽ làm liên lụy Tiết Phong Linh.
Tiết Phong Linh một bên khuyên nhủ: “Lan Nhi cũng không biết sinh thần của Như Nguyệt, chưa chuẩn bị cũng là chuyện thường, tổ mẫu đừng tức giận.”
“Cái đó... nếu không hiện tại mẫu thân dẫn con đi may y phục?” Thượng thư phu nhân tất nhiên cũng không muốn nữ nhi bị xấu mặt.
Tiết Phong Lan lắc đầu: “Hiện tại đã không kịp, nhanh nhất cũng phải nửa tháng mới may xong.”
“Như vậy sao...” Y phục có sẵn thì lại không vừa ý, thậm chí cũng có thể sẽ không phù hợp.
“Nếu không Lan Nhi mặc y phục của ta đi? Tháng trước ta có may một vài bộ y phục, còn chưa có mặc đâu?” Tiết Phong Linh tốt bụng đề nghị, bất quá trong lòng nàng ta thật sự có tốt bụng như vậy hay không thì không ai biết.
“Đúng đó Lan Nhi, con cùng Linh Nhi là tỷ muội song sinh, thân hình lớn lên cũng tương đối, không bằng mặc y phục của tỷ tỷ đi.”
Tiết Phong Lan cười nhạt: “Mẫu thân đã quên Lan Nhi cũng vừa may y phục tháng trước sao? Mặc y phục của tỷ tỷ không bằng để Lan Nhi mặc y phục của bản thân.” Nàng suốt ngày chỉ ở trong phòng, trong tủ có cả đống y phục chưa từng mặc, thậm chí còn có vài bộ y phục mà Thái hậu ban cho nàng cũng chưa từng mặc, y phục chưa từng có người động vào, bất quá vẫn còn rất mới, nhìn qia giống như vừa mới may vậy, chỉ là kiểu dáng không phải thời thượng lắm mà thôi.
Thượng thư phu nhân cảm thấy cũng không sai nên cũng không mở miệng nữa, mà Tiết lão thái thái có chút không vui, Tiết Phong Linh tốt bụng cho mượn y phục mà Tiết Phong Lan lại không cần, đúng là không biết tốt xấu, bất quá nàng cũng không đem chuyện này nói ra, ngẫm lại dạo gần đây Tiết Phong Lan hiểu chuyện hơn rất nhiều nên Tiết lão thái thái cũng không có truy cứu sai lầm này, về phần Tiết Phong Linh, câu trả lời của Tiết Phong Lan sớm đã nằm trong dự đoán của nàng nên nàng cũng chẳng bận tâm, dù sao nàng cũng không tin Tiết Phong Lan mặc bộ y phục cũ mà vẫn có thể tranh nổi bất với nàng.
Đối mặt với suy nghĩ của từng người, Tiết Phong Lan không mấy quan tâm, nàng trở về phòng tìm một bộ y phục hợp ý với nàng nhất, sau đó phân phó cho Xuân Cầm đem y phục đi đến phòng giặt giũ, đợi qua vài ngày sẽ mặc. Lễ vật và y phục cũng đã được xử lí, về phần phấn son trang sức gì đó trong trên bàn trang điểm của nàng cũng không ít, mấy ngày vất vả liền kết thúc ở đây, đợi qua ba ngày sẽ đi dự tiệc sinh thần của Liên Như Nguyệt, bất quá người tính không bằng trời tính, trên cõi đời này không có bất kì chuyện gì diễn ra một cách êm đẹp cả.