“Tứ tỷ... lời này của tỷ, là có ý gì?” Tiết Yên Hoa sớm đã chuẩn bị tâm lí nhưng từ chính miệng Tiết Phonng Lan thốt ra, nàng vẫn cảm thấy bất ngờ trước kết quả này. Biết rõ là xác xuất rất thấp nhưng nàng vẫn ôm lây một chút hi vọng, một chút hi vọng từ sự sủng ái Tiết lão thái thái dành cho nàng nhưng rồi hi vọng của nàng vẫn bị dặp tắt, là nàng suy đoán sai lầm sao? Nàng ở bên cạnh Tiết lão thái thái mười mấy năm, chẳng lẽ lại không bằng một Hạ Anh chỉ vừa xuất hiện một hai ngày?!
Tiết Phong Lan bộ dạng bất đắc dĩ: “Lục muội, tổ mẫu gọi ta đến, chẳng lẽ muội còn không hiểu sao?” Sau sự việc này, Tiết Phong Lan mới nhận thấy, địa vị của Tiết thị ở trong lòng Tiết lão thái thái, so với suy đoán của nàng còn quan trọng hơn.
“Trọng nam khinh nữ”, đó vốn là quan niệm lâu đời của nhân dân, bất kì là thời đại nào, mọi người đều xem trọng nam nhân hơn nữ nhân, điều này sớm đã ăn sâu vào tâm trí mỗi người, nếu không thời xưa cũng đâu có một màn “trộm long tráo phụng”? Cho nên mới nói, dù thân phận thấp hèn thế nào, chỉ cần sinh được nhi tử thì nhất định sẽ “mẫu bằng tử quý”, nếu không phải Phương Lam sinh cho Tiết gia một cháu trai thì ngay cả tư cách bước chân vào Tiết phủ cũng không có chứ đừng nói đến việc cho nàng ta một danh phận. Bởi vì có chỗ dựa vững chắc là nhi tử, cho nên Phương Lam mới đặc biệt thương yêu Tiết Duy, hắn muốn gì nàng liền cho hắn, nào giống như Tiết Thanh Liên, mẫu thân nàng cuối cùng vẫn chỉ là một nha hoàn tú phòng không hơn không kém, để nàng mang họ Tiết đã là khách khí lắm rồi, vậy mà hiện tại, trường hợp này đặt lên người Tiết lão thái thái, đúng là khiến người khác cảm thấy khó hiểu.
Tiết lão thái thái có hai nhi tử, một nữ nhi, khi nàng sinh hạ Thượng thư đại nhân lão phu nhân quá cố vẫn chưa thực hiện nhiệm vụ nối dõi tông đường cho Tiết gia, nhờ vậy mà nàng mới một bước lên trời, khi lão phu nhân sinh hạ Tam lão gia thì quyền hành trong phủ sớm đã nằm trong tay nàng ta. Lại nói đến Tiết thị, tuy không phải nguyên nhân khiến Tiết lão thái thái trở thành phượng hoàng trên cành cao nhưng lại được sủng ái một cách kì lạ, kí ức của Tiết Phong Lan về Tiết thị không nhiều nhưng vì vô tình nghe được sự việc năm đó nên ít nhiều nàng cũng hiểu rõ nguyên nhân vì sao Tiết thị lại muốn gì được nấy, cho dù mấy năm xa cách nhưng khi gặp lại Tiết lão thái thái vẫn đối xử tốt với nàng ta, bởi vì Tiết lão thái đã bị Tiết thị nắm thóp!
Tiết Yên Hoa cắn môi, nàng hiểu, hiểu rất rõ là đằng khác. Khi Tiết lão thái thái cho người đến gọi Tiết Phong Lan thì nàng đã hiểu, tấm thiệp lời này nàng ta cũng muốn, nhưng về phần cho ai lại là một chuyện.
“Tứ tỷ, chẳng lẽ chuyện này... không thể cứu vãn sao?”
“Muội có biết tổ mẫu đã nói gì với ta không?!”
Cứu vãn? Trong phủ này còn ai có thể ngăn cản được Tiết lão thái thái?!
Khi Tiết Phong Lan đến Thọ Minh Trạch, Tiết lão thái thái đã ngồi ở vị trí chủ vị từ bao giờ, nàng đang đọc sách, bộ dạng nhàn hạ, ngay cả khi Tiết Phong Lan thỉnh an, nàng vẫn không có phản ứng.
Tiết Phong Lan cũng không đợi nàng đáp ứng đã ra hiệu cho Xuân Cầm đặt nàng xuống ghế, không buồn bận tâm đến Tiết lão thái thái. Nếu là trước kia, Tiết lão thái thái nhìn thấy một màn này nhất định sẽ tức giận, sau đó sẽ trách mắng nàng, nhưng hiện tại, đối với hành động vô lễ của nàng, nàng ta cũng không có một tí phản ứng, nàng tất nhiên sẽ không nghĩ rằng Tiết lão thái thái đổi tính, nhìn nàng ta bộ dạng tựa hồ như... đang chờ đợi cái gì đó?
Mấy ngày nay nàng tuy vẫn ở trong phòng nghỉ ngơi nhưng tình hình trong phủ vẫn hiểu rõ, bởi vì cung yến đang đến gần nên thời gian gần đây các tiểu thư trong phủ đều đang trong trạng thái chuẩn bị, mọi người ai cũng bản thân là người xinh đẹp nhất, nổi bật nhất. Về việc này, Tiết Phong Linh là một trong những ứng cử viên sáng giá nhất có thể lọt vào đôi mắt vàng ngọc của các vị nương nương, so với những người khác nàng ta tất nhiên phải tích cực hơn nhiều.
Cầm kì thư họa, Tiết Phong Lonh không gì không giỏi nhưng sở trường của nàng ta là múa. Nhất Vũ Khuynh Thành mà mọi người đồn đại, tất nhiên không phải hữu danh vô thực, điều này Tiết Phong Lan rõ nhất. Nhớ năm đó, tại thọ yến của Thái hậu, trước mặt tất cả mọi người, Tiết Phong Linh trình diễn một màn múa liền khuynh động nhân tâm, khiến nam nhân thiên hạ chìm vào mê say, nếu không Lam Thành Vũ cũng không tiếp cận Tiết Phong Linh sau sự việc đó.
Giờ nghĩ lại, Tiết Phong Lan chỉ cảm thấy tức cười, từ nhỏ nàng cầm kì thư họa không tốt, thêu thùa may vá cũng không tinh, cho nên một lòng chuyện tâm luyện múa, điệu múa của nàng cùng Tiết Phong Linh, phải nói là tuyệt tác nhân gian, người khác khó mà chạm đến đỉnh cao này. Không ngờ sau này đôi chân lại tàn phế, vốn không thể múa nữa, Tiết Phong Linh vì điệu múa này câu đi mất tâm của nam nhân nàng yêu, mà nàng cũng vì điệu múa của nàng ta mà mất đi tất cả.
“Lan nha đầu.” Giọng nói kéo tỉnh Tiết Phong Lan trở về hiện tại, nàng ngẩng đầu lên nhìn về phía chủ vị, Tiết lão thái thái lúc này đã buông quyển sách trong tay xuống, gương mặt trầm tĩnh nhìn về phía nàng, Tiết Phong Lan có thể thấy được sự mất kiên nhẫn trong ánh mắt của nàng ta.
Một nữ nhân từ địa vị thiếp thất bước lên chính vị, trải qua sóng gió hơn nửa đời người, kinh nghiệm đầy mình, không ngờ hiện tại lại mất kiên nhẫn sớm như vậy.
“Tổ mẫu gọi Lan Nhi đến, không biết là có việc gì?” Không đợi Tiết lão thái thái hỏi, Tiết Phong Lan đã trực tiếp vào thẳng vấn đề. Thời gian nàng có nhiều, kiên nhẫn nàng có thừa nhưng nàng không muốn cùng loại người này tiếp xúc, dù sao cảm giác sau cùng nàng dành cho Tiết gia chỉ còn lại là sự chán ghét!
“Nhìn sắc mặt con tươi tỉnh hơn hẳn, chắc hẳn là tịnh dưỡng rất tốt đúng không?”
Những thứ Trịnh vương phi đưa đến đều là trân phẩm của trân phẩm, sao có thể không tốt?
“Vâng, đa tạ tổ mẫu đã quan tâm.”
Nghe nàng nói vậy, Tiết lão thái thái lập tức tươi cười, bất quá nụ cười lại có chút gượng ép.
“Đều là người một nhà, cái gì mà đa tạ với không đa tạ?”
Tiết Phong Lan sửng sốt, đối với từ “người một nhà” này thốt ra từ miệng của Tiết lão thái thái khiến nàng có chút bất ngờ, bất quá rất nhanh nàng liền hiểu nguyên nhân.
“Nghe nói cung yến lần này rất náo nhiệt, Lan nha đầu con... có đi không?” Giọng điệu Tiết lão thái thái mang theo thăm dò nhưng rõ ràng bản thân nàng ta đã biết rõ câu trả lời.
Nếu là trước kia, Tiết Phong Lan tất nhiên sẽ không duy trì thái độ bình tĩnh như vậy nhưng trải qua một đời, nàng sớm đã nhìn thấu những việc này, cho nên mới không bận tâm đến lời nói của người đối diện.
“Lan Nhi cũng muốn nhưng lực bất tòng tâm.”
Kiếp trước nàng không đi là vì tự ti, dù sao cũng xuất thân cao quý, sinh ra đã hưởng ân sủng, khó tránh khỏi có chút kiêu ngạo, đôi chân tàn phế đối với nàng mà nố chính là một đả kích vô cùng lớn. Nàng tất nhiên không có mặt mũi ra khỏi phủ, đừng nói đến việc đo dự cung yến, trước mặt mọi người trổ tài, điều đó chẳng khác nào bản thân tự tìm mất mặt?! Mà kiếp này, Tiết Phong Lan quyết định không đi không phải vì tự ti hay sợ mất mặt, mà là vì điều này cần thiết trong kế hoạch của nàng. Mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này, nàng chỉ muốn bảo vệ an toàn cho tính mạng của bản thân, đối với cung yến lần này, nàng bất quá cũng chỉ là hạt cát giữa sa mạc, đến cũng được mà không đến cũng không sao.
Nàng lựa chọn không đi, là đắc tội với Thái hậu, nàng biết điều này sẽ gây trở ngại cho con đường của nàng sau này nhưng Tiết Phong Lan biết, lựa chọn của nàng không hề sai lầm. Vốn dĩ ở hoàng cung nàng có Thái hậu làm chỗ dựa, đối với những chuyện như thế này vốn dĩ nàng không cần bận tâm, nhưng điều đó cũng không tiếp thêm can đảm cho nàng mà ngược lại lại khiến nàng có một gánh nặng rất lớn.
Một kẻ tàn phế cho dù có Thái hậu chống lưng nhưng điều đó chẳng thể thay đổi được gì, người ngoài vì nể mặt Thái hậu mới thân thiết với nàng, chỉ là trong lòng bọn họ nghĩ thế nào, Tiết Phong Lan sớm đã nhìn thành quen.
“Nếu con không cần dùng đến, không bằng con nhường lại cho Anh biểu muội của con đi!”
Cung yến là nơi mọi người thể hiện tài năng, còn có một hàm ý khác chính là buổi tiệc tuyển phi cho các vị Hoàng tử, người nào biểu hiện xuất sắc thì người đó sẽ được để mắt đến, không ít cũng nhiều. Mà Tiết Phong Lan, dù là một trang tuyệt sắc, lại nhận được sự sủng ái của Thái hậu, địa vị tất nhiên cao hơn những nữ nhân khác nhưng đáng tiếc là đôi chân của nàng bị tàn phế, cho nên cho dù để nàng ta đi dự tiệc cũng không mang lại lợi ích gì, không bằng giao thiệp mời cho người khác, Tiết phủ nhiều tiểu thư như vậy, tìm đại một người cũng tốt hơn Tiết Phong Lan.
Lời này có phải là buồn cười quá rồi không? Tiết Phong Lan có cảm giác lời thoại của Tiết lão thái thái có vẻ sai rồi, thân là tổ mẫu, thấy cháu gái mình như vậy mà một lời an ủi cũng không có, hơn nữa trong giọng điệu còn mang vẻ vui mừng khó che giấu?
Cơ hội quý giá như vậy, ngoài kia không biết có bao nhiêu người muốn tranh giành đến sức đầu mẻ trán, vậy mà bảo nàng nhường cho Hạ Anh?
Ai chẳng biết ý nghĩa thật sự của tấm thiệp này, đồng thời giá trị của nó cũng không hề thấp, nàng và Hạ Anh bất quá cũng chỉ là họ hàng xa, cũng không thân đến mức phải nhường cơ hội vàng này cho nàng ta, cho dù nhường, nàng cũng đâu có lợi ích gì?!
“Tổ mẫu, người từng dạy Lan Nhi rằng: Phải đặt lợi ích của bản thân lên lợi ích của người khác, câu nói này Lan Nhi vẫn ghi nhớ trong lòng, chẳng lẽ... tổ mẫu đã quên?” Tiết Phong Lan dùng vẻ mặt nghi ngờ nhìn Tiết lão thái thái khiến nàng ta lập tức thay đổi sắc mặt.
Tiết Phong Lan tuy không nói rõ mọi chuyện nhưng Tiết Yên Hoa cũng hiểu rõ phần nào, mặc dù tức giận nhưng nàng vẫn phải kìm nén cơn giận của mình xuống, không dám hành động lỗ mãng, bởi đây không phải là viện của nàng, huống hồ người trước mặt cũng không đáng tin, đặc biệt là khi nàng ta không cùng chung chiến tuyến với nàng.
Ánh mắt Tiết Phong Lan nhìn theo bóng lưng Tiết Yên Hoa lạnh đi vài phần, quả nhiên loại người như Tiết Yên Hoa không nên qua lại nhiều.
~~~
Thời gian thấm thoát trôi qua, ngày tổ chức yến hội đã đến gần, kinh thành nháy mắt liền nhộn nhịp như hội, theo quy định các vị quan lại sẽ vào cung từ sớm, còn gia nhân thì phải đợi đến buổi tối mới vó thể tiến cung. Vừa mới sáng sớm, Thượng thư đại nhân đã vào cung dự tiệc, mà những người trong phủ cũng bận rộn không kém, những người chuẩn bị tiến cung đều đã được trang bị y phục lụa là, trâm cài ngọc ngà, môi son má phấn, mà những thứ này đều do một tay Tiết lão thái thái chi trả, đối với cung yến lần này Tiết lão thái thái đúng là bỏ ra không ít tâm tư.
Mặt trời vừa xuống núi, Tiết lão thái thái đã cho người chuẩn bị xe ngựa, xe ngựa dược chạm khắc bằng gỗ đàn hương, vừa cứng rắn lại vô cùng sang trọng, đặc biệt thích hợp vớ loại người thích khoe khoang như Tiết lão thái thái.
Chuyến đi lần này do đích thân Thượng thư phu nhân dẫn đầu, ngoại trừ những đích nữ có thiệp mời do người của Hoàng hậu mang đến thì vị trí của Tiết Phong Lan đã bị thay thế bằng một người khác, đối với điều này mọi người không cảm thấy bất ngờ, bởi ai cũng sớm đã đón được, thứ khiến họ bất ngờ chính là người này không ai khác lại là Hạ Anh. Lẽ ra cho dù Tiết Phong Lan không thể đi dự tiệc được thì tấm thiệp mời này cũng không đến tay Hạ Anh, Tiết phủ nhiều vị tiểu thư như thế, không phải Tiết Thanh Liên thì cũng là Tiết Yên Hoa, người Tiết gia, tất nhiên ưu tiên lợi ích của Tiết gia lên đầu, Tiết lão thái thái dùng mọi thủ đoạn lấy tấm thiệp mời từ tay Tiết Phong Lan cuối cùng lại mang tặng cho người Hạ gia, điều này khiến không ít người cảm thấy bất mãn, đặc biệt là Vũ di nương của nhị phòng.
Xe ngựa rộng lớn, chứa đến năm, sáu người cũng không thành vấn đề, cho nên đối với năm người ngồi đây mà nói là vô cùng thoải mái, bất quá không khí có chút yên tĩnh lạ thường. Kể từ khi lên xe, Thượng thư phu nhân không hề mở miệng, nàng ngồi một góc nhắm mắt dưỡng thần, bên cạnh là Tiết Phong Linh đang ngoan ngoãn đọc sách, thỉnh thoảng lại nói gì đó với Tiết Lan Hương đang kề sát bên, một góc khác là vị trí của Tiết Liên Kiều, trước giờ nàng vốn ít giao lưu với người khác, cho nên khi chịu sự ghẻ lạnh từ đám người Tiết Phong Linh nàng vẫn bình tĩnh như thường, bộ dạng không mấy bận tâm, khung cảnh trước mặt yên tĩnh mà lại hài hòa, khiến Hạ Anh ngồi tại nơi này cảm thấy khó chịu.
Khâm Châu cách kinh thành khá xa, đi đi về về cũng mất hơn cả tháng, cho nên từ trong lòng tất cả mọi người Khâm Châu, kinh thành vốn là nơi xa vời đối với họ, ngay cả đối với tri phủ Khâm Châu, điều đó cũng mang ý nghĩa tương tự. Hạ Anh sinh ra và lớn lên ở Khâm Châu, nàng là nữ nhi duy nhất của Hạ gia, từ nhỏ đã là thiên chi kiêu nữ, huống hồ ở Khâm Châu, Hạ gia tri phủ chính là trời, ở mảnh đất này, Hạ Anh là phượng hoàng trên cành cao, muốn hô mưa gọi gió không ai có thể ngăn cản. Mọi chuyện vẫn tốt đẹp, cho đến khi nàng theo Tiết thị đến kinh thành - nơi nàng chỉ nghe được từ người khác mà chưa hề đặt chân đến, điều mới lạ này khiến Hạ Anh rất háo hức, nhưng sự đời chưa bao giờ là một giấc mơ, đường xá xa xôi, khiến Hạ Anh cảm thấy nản và không muốn đi nữa, chỉ là một khi đã bước lên xe ngựa thì làm sao có cơ hội bước xuống, cho nên nàng chỉ có thể kiên trì.
Hành trình vất vả kết thúc, Tiết phủ ngay trước mắt, nhìn phủ đệ xa hoa lộng lẫy, so với Hạ gia ở Khâm Châu quả thật khác một trời một vực, bước vào trong càng dễ dàng thấy được, Hạ gia vốn không rộng lớn bằng một phần ba Tiết phủ này. Hai mắt Hạ Anh sáng lên, điều đầu tiên nàng ý thức được chính là quyết định lần này của bản thân thật sự không sai, nàng thân là phương hoàng cao quý, một nơi nhỏ nhoi như Khâm Châu thật sự không xứng đáng để nàng ở lại, một Hạ gia nhỏ bé, một chức tri phủ vốn dĩ không thể để nàng nương tựa suốt đời. Kinh thành thì khác, kinh thành rộng lớn, bầu trời như vậy mới xứng để phượng hoàng bay lượn, Lễ bộ Thượng thư Tiết gia mới xứng để nàng trao thân gửi phận.
Tâm tư của Hạ Anh chưa bao giờ là nhỏ, điều này chính nàng ta cũng ý thức được, huống hồ là những người xung quanh? Đối với biểu hiện trên gương mặt Hạ Anh, ở đây người già dặn kinh nghiệm nhất không ai khác ngoài Thượng thư phu nhân, nàng làm sao không nhìn ra được suy nghĩ của Hạ Anh?
Nàng không nói không có nghĩa là nàng không biết, nàng mắt nhắm mắt mở cho qua là bởi vì nàng không muốn dạy dỗ nữ nhi của Tiết thị, tâm tình Thượng thư phu nhân lúc này vô cùng phức tạp, vị trí mà Hạ Anh đang ngồi chính là vị trí lẽ ra phải thuộc về nữ nhi của nàng là Tiết Phong Lan, Tiết lão thái thái cướp đoạt thiệp mời từ tay Tiết Phong Lan, mà Hạ Anh lại cướp đoạt từ tay Tiết lão thái thái, Thượng thư phu nhân không phải người trong cuộc chứng kiến nhưng nàng biết rất rõ. Nữ nhi nàng vì tàn phế mà bị mẹ chồng xem thường, ngay cả cơ hội, lợi ích lẽ ra phải thuộc về nữ nhi nàng lại bị tước đi, thân làm người mẹ, nàng sao có thể không tức giận? Nàng muốn giáo huấn Tiết thị, muốn giáo huấn Hạ Anh nhưng sợ khi mở miệng sẽ làm mất thân phận, nàng dù sao cũng là trưởng bối, tranh cãi cùng tiểu bối chỉ khiến bản thân thêm mất mặt, đối với Hạ Anh, nàng lựa chọn xem nàng ta vô hình.
Người có thể nhận thấy rõ tâm tình của Thượng thư phu nhân, ngoại trừ người bên cạnh thì có thể là ai? Tiết Phong Linh cẩn thận quan sát sắc mặt của Thượng thư phu nhân, khi nhận thấy ánh mắt của nàng rơi vào người Hạ Anh thì trong lòng liền hiểu rõ, bèn thu hồi ánh mắt, tiếp tục dán vào quyển sách trên tay, mắt tuy nhìn sách nhưng tâm lại không đặt trên sách.
Tỷ muội sinh đôi, tâm tư tương thông, đây là một điều đó, bởi vì khi người này bị thương người kia cũng cảm nhận được, nhưng đồng thời cũng là một điều xấu, bởi vì quá giống nhau cho nên ngay cả tính tình, sở thích cũng giống nhau như đúc, Tiết Phong Linh muốn làm Hoàng hậu - mẫu nghi thiên hạ, nàng không tin Tiết Phong Lan lại không có ý nghĩ này. Một khu rừng không thể có hai con hổ, nàng và Tiết Phong Lan đều có dung mạo hơn người, xuất thân cao quý, hai người các nàng đều là một trong các ứng cử viên cho ngôi vị đó, bởi vì quá giống nhau cho nên Tiết Phong Linh mới nhận thấy sự uy hiếp từ thân muội của chính mình. Sinh ra trong quyền quý, làm sao có thể tồn tại hai chữ “tình thân”, trong lòng tất cả mọi người đều đặt “lợi ích” lên đầu, Tiết lão thái thái cũng như vậy, không phải sao?!
Tiết lão thái thái vì muốn có được lợi ích, cho nên mới tạo điều kiện cho Hạ Anh phát triển, bởi vì Tiết Phong Lan không có giá trị lợi dụng nên nàng ta liền không chút do dự vứt bỏ Tiết Phong Lan, những chuyện như thế này, nàng sớm đã thấy nhiều, vì sự phát triển của gia tộc, một khi bản thân không có giá trị lợi thì sẽ không có ai cần nàng nữa. Cho nên đối với việc Hạ Anh cướp đoạt thiệp mời tiến cung của Tiết Phong Lan, Tiết Phong Linh không hề có chút ý kiến, “Thắng làm vua, thua làm giặc” đạo lí này nàng hiểu rất rõ ràng, huống hồ Tiết Phong Lan lại còn là đối thủ đáng gườm của nàng, có trách thì phải trách Tiết Phong Lan không có năng lực, dễ dàng đặt niềm tin vào người khác.
Một làn gió thổi vào, mang theo hơi lạnh của mùa xuân, đêm nay không phải là đêm lạnh nhất năm nhưng vẫn đủ khiến những người nghèo khổ cảm thấy lạnh. Tiết Lan Hương ngồi tựa đầu vào cửa sổ, ánh mắt xuyên qua màn che mỏng nhìn ra bên ngoài, đường phố lú này đã náo nhiệt vô cùng, lồng đèn, vải đỏ treo khắp nơi, một khung cảnh ấm áp mà vui vẻ. Đại Ngụy rộng lớn nhưng không phải nơi nào cũng giàu có như kinh thành, điều này nàng hiểu rất rõ, cũng hiểu rõ bản thân sinh ra trong Tiết gia là một điều vô cùng may mắn.
Cuộc sống của Tiết Lan Hương ở Tiết phủ thế nào? Không thể nói là xa hoa nhưng cũng không đến mức cơ cực.
Khi Nhị lão gia còn sống, địa vị của Tiết Lan Hương có thể sánh ngang với tỷ muội Tiết Phong Lan, khi Nhị lão gia qua đời, địa vị của nàng tuy không thay đổi nhưng quyền lợi đã giảm xuống. Bởi vì nhị phòng hai nữ nhi, bao giờ chính thất và tiểu thiếp, nếu là trước kia những đồ vật được phân đến đều thuộc về sở hữu của Tiết Lan Hương nàng nhưng hiện tại, bất kì thứ gì nàng cũng chia một nửa cho Tiết Yên Hoa, người khác cảm thấy đó là điều hiển nhiên, nàng gọi đó là ăn cướp!
Nàng không cam tâm, Tiết Lan Hương chưa bao giờ cam tâm với những thứ lẽ ra vốn thuộc về nàng lại bị Tiết Yên Hoa cướp đi, trước kia như vậy, bây giờ cũng như vậy, thế nên nàng mới lựa chọn làm đồng minh của Tiết Phong Linh. Trong Tiết phủ, Tiết Phong Linh tuy là Tam tiểu thư nhưng nàng ta mới thật sự là người đứng đầu các tỷ muội trong phủ, nàng tự cảm thấy bản thân không hề thua kém Tiết Phong Linh, bất luận là dung mạo hay tài hoa, nàng đều có thể so sánh với nàng ta, thứ duy nhất nàng thua kém nàng ta, chính là địa vị!
Tuy nhiên Tiết Lan Hương cũng hiểu rõ, người như Tiết Phong Linh, không thể trở mặt thành thù được, chỉ khi đứng bên cạnh nàng ta, nàng mới thật dụe được người khác để mắt đến, mà yến hội lần này vốn là một cơ hội tốt. Nghĩ đến đây ánh mắt nàng liền rơi vào người Hạ Anh, nàng ta cướp đoạt thiệp mời từ tay Tiết Phong Lan, đây chỉ là may mắn, tìm được nam nhân tốt để nương tựa cả đời, điều này phải dựa vào năng lực của mỗi người.
Một bên, Tiết Liên Kiều từ đầu chí cuối đều tập trung nhìn chiếc đàn cổ trên tay, bộ dạng vô tâm vô phế, không ai biết nàng đang nghĩ gì.