So với gian phòng trống trãi, không bóng người của tiết Phong Lan, trong viện của Thượng thư đại nhân đầy ấp người, nhìn vào vô cùng náo nhiệt. Nhưng trên mặt mỗi người đều lộ vẻ lo lắng, đám nha hoàn bà tử không ngừng chạy đông chạy tây, chỉ sợ chủ tử có mệnh hệ gì thì bản thân cũng khó tránh khỏi, vì vậy mọi người đều cẩn thận từng chút, mong sau chủ tử sớm qua khỏi thời gian nguy kịch.
Đám di nương thường ngày không phải mở miệng ra là châm chọc người khác chính là khoe khoang bản thân, nhưng hôm nay ai nấy đều không dám lên tiếng để bảo toàn cho bản thân, chỉ sợ vừa mở miệng sẽ chọc giận lão thái thái không vui, bị lão thái thái ghét bỏ thì đừng hòng mà sống trong Thượng thư phủ này!
Không khí u ám bao trùm lấy gian phòng, trán mọi người đều đọng lại một hai giọt mồ hôi, nhưng ai nấy đều không dám động đậy, lúc này lão thái thái đang tức giận, chỉ sợ ai không may mắn chọc giận lão thái thái sẽ liên lụy đến bản thân, thậm chí nữ nhi đều bị liên lụy, sau này sẽ không có một tấm chồng tốt để nương nhờ.
Khoảng một khắc sau, Diệp thái y mở miệng phá vỡ bầu không khí u ám: “Lão phu nhân, Thượng thư đại nhân chỉ là bệnh cũ tái phát, hiện tại đã không sao rồi ạ…”
Mọi người thầm thở phào nhẹ nhõm, may mắn là lão gia không sao, nếu không hậu quả sẽ khó lường!
“Bệnh cũ tái phát?! Diệp thái y, bệnh này không nguy hiểm đến tính mạng chứ…?!” Nghe nhi tử không có chuyện gì, lão thái thái cũng mừng thầm nhưng nghĩ đến căn bệnh cũ này, lại nhịn không được lo lắng. Mặc dù nói là bệnh cũ, thường hay tái phát nhưng không chắc chắn liệu nó có gây nguy hiểm hay không, nàng làm sao có thể yên tâm, người gia sợ nhất là gì, không phải cô đơn hay không có tuổi già, mà sợ nhất là “kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh”!
Các lão nhân gia từ xưa đến nay ai chẳng muốn có một đứa con vừa hiếu thuận vừa thương yêu phụ mẫu mình?! Hơn nữa Tiết Quý thật sự là một đứa con hiếu thảo, từ trước đến giờ mẫu thân nói gì hắn cũng nghe, chỉ duy nhất là chuyện lấy Lý Nguyệt Chi vào cửa là không nghe lời mẫu thân hắn. Mặc dù vậy nhưng hắn vẫn hoàn thành trách nhiệm của một người con, hiếu thận với mẫu thân, nạp thiếp để nối dõi tông đường. Một đứa con như vậy, trên đời này có mẫu ai được như thế?!
Lão thái thái là một người cổ hũ, nhi tử không nghe lời nàng lấy Lý Nguyệt Chi làm thê đã làm mối quan hệ mẫu tử bọn họ có vết nứt, nhưng nhi tử hiếu thuận, lại nghe lời nàng nạp thiếp, nên dù có giận cách mấy thì cũng là nhi tử nàng mang nặng đẻ đau sinh ra, làm gì có chuyện giận dai?!
Tuy là nói thế nhưng sau sự việc này, lão thái thái vốn đã xem Lý Nguyệt Chi là con dâu nữa, chỉ sợ tùy thời đều muốn đuổi nàng ra khỏi Tiết gia, nhưng vì e ngại thân phận Thừa tướng tiểu thư nên hiện tại mới nhẫn nhịn.
“Nói thật với lão phu nhân, đại nhân đã mang bệnh khá lâu, mặc dù hiện tại không nguy hiểm đến tính mạng nhưng sau này… Không ai dám chắc chắn, cách tốt nhất là đừng khiến người tức giận, nên náu đồ bổ cho đại nhân tẩm bổ, có lẽ đôi chân Tứ tiểu thư không thể chữa khỏi đã là đả kích đối với đại nhân…” Diệp thái y thở dài, bệnh Thượng thư đại nhân mang đã nhiều năm, hiện tại dù chữa trị cũng không thể chữa tận gốc, chỉ có thể đừng chịu đả kích, tẩm bổ nhiều thì thân thể sẽ tốt hơn.
Điều đáng lo ngại hơn là đôi chân của Tứ tiểu thư, hắn là người hành y, không thể chữa khỏi bệnh cho bệnh nhân là điều đang trách, học y là để cứu người, nhưng không thể cứu người thì hắn học y để làm gì?!
Lão thái thái nghe vậy liền trừng mắt, tất cả cũng tại Tiết Phong Lan, sinh ra đã không có gì may mắn, lúc nào mọi chuyện đều do nàng ta gây ra, một nha đầu mới mười hai tưởi mà đã suýt khắc chết phụ thân, giống hệt mẫu thân nàng ta, đều là sao chổi chuyển thế! Có hai mẹ con sao chổi này trong nhà thì Tiết gia nàng làm sao yên ổn?!
“Các ngươi nghe rồi đấy, đừng để lão gia phải tức giận thêm một lần nào nữa… Huỳnh ma ma, đi nấu canh nhân sâm cho lão gia tẩm bổ đi!”
“Vâng…” Huỳnh ma ma nhận lệnh, lui ra ngoài.
Đám di nương vội vàng cúi đầu, không cần biết các nàng sau này tranh đấu thế nào nhưng tuyệt đối không được để lão gia tức giận, hậu viện tranh đấu không liên quan đến tiền viện, cảnh cáo của lão phu nhân rất rõ ràng, có người ngu mới mới nghe không hiểu đấy!
~~~
Quay sang Tiết Phong Lan, mọi người đi không bao lâu thì căn phòng của Tiết Phong Lan lại xuất hiện hai nữ tử, khoác trên người bộ hồng y rực rỡ, chất liệu vải không tầm thường, có thể so với bộ y phục mà Tiết Phong Lan đang mặc trên người, gương mặt hai nữ tử giống hệt nhau, tựa như hai giọt nước giống nhau như đúc, đều thuộc dạng mỹ nữ, trên tóc búi cao, cài một cây trâm ngọc, trên tay mỗi người đều cầm hai, ba chiếc hộp, hai người đứng trước mặt Tiết Phong Lan mà nàng vẫn tưởng là một người.
“Tứ tiểu thư cát tường!” Nhẹ nhàng khụy gối, làn váy đung đưa theo từng động tác của hai nữ tử, bộ dạng vô cùng đẹp mát.
Kiếp trước những lễ giáo thông thường nàng đều học, nhưng vì chân bị tàn phế mà Hoàng thượng đã ra lệnh nàng không cần quỳ hành lễ, tuy nhiên vẫn phải kính trọng trưởng bối, nếu gặp Hoàng thượng hay Thái hậu đều phải giữ lễ, không được làm qua loa. Nàng không cần quỳ gối hành lễ với người khác nhưng mỗi ngày nàng đều gặp những người hành lễ với nàng không dưới trăm lần, tuy nhiên khi nàng mở miệng họ mới dám đứng lên, bất quá khi đó nàng là Hoàng hậu cao quý, còn bây giờ vẫn là Tứ tiểu thư của Tiết phủ.
Ánh mắt Tiết Phong Lan lóe lên tia kinh ngạc, hai nữ tử thấy vậy chỉ cười, cung kính mở miệng: “Có phải Tứ tiểu thư đã quên Như Sương cùng Như Ngọc?! Nói cũng phải, đã mấy năm không gặp Tứ tiểu thư ngày càng trưởng thành!” Nữ tử bên phải mở miệng nói, giọng nói nàng êm dịu như ngọc, quả nhiên xứng với cái tên Như Ngọc!
Kiếp trước nàng đã gặp qua Như Sương cùng Như Ngọc, bọn họ đều là những nha hoàn theo hầu hạ Thái hậu, trí tuệ không kém bất kì ai, thủ đoạn thì khỏi cần bàn đến, sống trong cung, nếu không có thủ đoạn thì bọn họ sẽ có thể an ổn sống được sao?!
Tỷ tỷ Như Sương là một người lạnh lùng ít nói, hơn nữa là một người cực đoan, không thích thân cận với bất kì ai, Thái hậu dạy dỗ bọn họ kĩ càng khiến bất kì người của cung nào đều không thể mua chuộc được! Trí tuệ của Như Sương so với Như Ngọc cao gấp vài lần, tuy nhiên bọn họ đều là người trung thành với chủ tử, sống vì chủ tử, chết vì chủ tử!
Như Ngọc thì ngược lại, tính tình hào sảng đáng yêu, quan hệ với mọi người xung quanh rất tốt, tuy nhiên cũng giống như Như Sương, đều một lòng trung thành với chủ tử. Mặc dù tính tình không cực đoan như Như Sương nhưng lại vô cùng cứng đầu, thà hy sinh bản thân cũng không để chủ tử gặp nguy hiểm.
Trước kia nàng đã chứng kiến tất cả những gì Như Sương và Như Ngọc đã làm với Thái hậu, cũng khâm phục lòng trung thành của bọn họ, đến khi Thái hậu qua đời vì bệnh nặng họ cũng liền mất tích, không ai biết họ ở đâu. Nếu nàng có Như Sương cùng Như Ngọc bên cạnh, đừng nói là thành công bảy phần, cho dù là chín phần nàng cũng nắm chắc trong tay.
“Không, ta nhớ chứ, ngươi là Như Ngọc…” Tiết Phong Lan mỉm cười, một bộ dạng cực kì đơn thuần khiến Như Sương cùng Như Ngọc ở đối diện kinh ngạc vạn lần.
“Rất ít người có thể phân biệt được hai tỷ muội chúng tôi, Tứ tiểu thư thật thông minh!” Như Sương lạnh lùng mở miệng, lời nói mang nhiều hàm ý chỉ có bọn họ mới có thể hiểu.
“Nơi đây không có ai, các ngươi không cần phải câu nệ!”
Nhìn bộ dáng của Tiết Phong Lan, Như Sương cùng Như Ngọc lại kinh ngạc vạn phần, họ liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt hàm chứa ý cười khó hiểu.
“Tứ tiểu thư, hôm nay Như Sương cùng Như Ngọc phụng mệnh của Thái hậu, đưa đến cho tiểu thư thuốc quý để bồi bổ thân thể…” Ánh mắt Như Sương rơi vào người Tiết Phong Lan, một lúc sau mới mở miệng: “Là Thiên sơn Tuyết liên ngàn năm mà ngoại bang tiến cống!”