Đích Nữ Tàn Phi

Chương 179: Chương 179: Thủ Phạm Là Tiết Phong Linh (3)




Đông Trúc vừa đi thì Thu Cúc đã mang theo Liên Hạo Nguyên đến, phía sau nàng còn có vài người, nổi bật trong số đó là một nam một nữ, nam tử trung niên, mặt mày xem như dễ nhìn, nữ tử bên cạnh hắn một thân béo ú, vừa nhìn là biết chẳng phải mỹ nhân gì, trên người hai người mặc y phục bằng gấm, lại đeo không ít trang sức bằng vàng, vô cùng xa hoa và lộng lẫy, cả người đều hiện lên mấy chữ “nhà giàu mới nổi” khiến người khác nhanh chóng đoán được thân phận của đối phương.

Loại nhà giàu mới nổi này, sợ là chỉ có đám người Vương gia mới thể hiện rõ nhất đặc điểm của bốn chữ này.

Liên Hạo Nguyên vừa bước vào biệt viện thì đã nhìn thấy một đám nữ tử hoa sắc khác nhau xuất hiện phía sau Trường Bình Hầu phu nhân, mày kiếm chau lại nhưng rất nhanh liền giãn ra, trước kia Trường Bình Hầu phu nhân thường xuyên tìm cơ hội cho hắn chạm mặt các vị tiểu thư để hai người có thể nảy sinh tình cảm, bất quá bởi vì Tiết Phong Linh ngày càng trổ mã mà Trường Bình Hầu phu nhân càng nhìn đối phương càng cảm thấy vừa lòng nên có ý gắn ghép hắn và nàng ta. Liên Hạo Nguyên nhận thấy rõ ràng trong lòng cả hai người bọn họ đều không có đối phương, vì vậy đối với quyết định một phía của Trường Bình Hầu phu nhân hắn không hề bận tâm, nhưng cũng bởi vì có Tiết Phong Linh mà Trường Bình Hầu phu nhân cũng chẳng có ép hắn đi xem mắt các vị tiểu thư khác, hiện tại nàng gọi hắn đến, ở đây lại xuất hiện nhiều nữ tử như vậy chẳng lẽ là muốn cho hắn xem mắt rồi chọn lựa?

Suy nghĩ này rất nhanh liền bị Liên Hạo Nguyên phủ nhận, biệt viện phía Tây là một biệt viện bị bỏ hoang lâu năm, nơi này không có người nào sinh sống, hơn nữa còn đống không ít bụi, cho dù Trường Bình Hầu phu nhân muốn tổ chức yến tiệc chọn thê tử cho hắn thì cũng sẽ không chọn một nơi như thế này, cho nên tâm tình của hắn liền buông lỏng đi rất nhiều.

“Nhi tử thỉnh an mẫu thân.” Giấu đi nghi hoặc nơi đáy lòng, Liên Hạo Nguyên đi đến trước mặt Trường Bình Hầu phu nhân thỉnh an.

“Nguyên Nhi đến rồi đấy à?” Ánh mắt Trường Bình Hầu phu nhân lơ đãng nhìn về Thu Cúc, phát hiện phía sau nàng còn có vài người, trong lòng liền nhanh chóng hiểu rõ lai lịch của đám người này.

“Phu nhân, Vương lão gia cùng Vương phu nhân đến rồi.” Nhận thấy ánh mắt của Trường Bình Hầu phu nhân, Thu Cúc lập tức tiến về phía trước giải thích rõ mọi chuyện, trên đường đưa Liên Hạo Nguyên đến biệt viện phía Tây thì hạ nhân thông báo là người của Vương gia đến, cho nên Thu Cúc bèn cho người dẫn Vương gia hai người đi vòng qua cửa sau đến gặp bọn họ.

Lúc Liên Hạo Nguyên nhìn thấy Vương lão gia cùng Vương phu nhân hắn rõ ràng là kinh ngạc, từ trong miệng Thu Cúc mới biết được thân phận của đối phương, hóa ra hai người này là phụ mẫu của Vương Kim - kẻ được mệnh danh là ác bá của phố Hạ Lan Cửu U, bất quá theo như hắn được biết thì Vương Kim không có nằm trong danh sách khách mời, phụ mẫu của hắn sao lại xuất hiện ở đây?

Bụng đầy nghi vấn nhưng Liên Hạo Nguyên không có mở miệng hỏi ra, cho đến hiện tại đi theo Thu Cúc đến đây, phát hiện thần sắc của Trường Bình Hầu phu nhân không được tốt, không chỉ có Trường Bình Hầu phu nhân mà những người phía sau nàng đều có sắc mặt vô cùng khó coi, đặc biệt là vị Diệp phu nhân bên cạnh, ánh mắt nàng nhìn về phía Vương gia hai người chứa đầy sự phức tạp, nói là tức giận thì cũng giống nhưng nhiều hơn lại là oán hận.

Liên Hạo Nguyên không rõ là có chuyện gì, cho nên hiện tại hắn là người cần đáp án nhất, vì vậy không để ý sắc mặt khó coi của Trường Bình Hầu phu nhân mà mở miệng: “Mẫu thân, đây là...”

Trường Bình Hầu phu nhân đưa tay, chặn lại lời nói tiếp theo của Liên Hạo Nguyên, mà Liên Hạo Nguyên cũng thức thời im lặng không mở miệng, nàng không có giải đáp nghi vấn của nhi tử mà đi về phía Vương lão gia cùng Vương phu nhân, thần sắc lạnh nhạt mở miệng: “Vương lão gia cùng Vương phu nhân đến rồi.”

“Ra mắt Hầu gia phu nhân.” Vương lão gia lôi kéo thê tử thỉnh an Trường Bình Hầu phu nhân, ở nơi này Trường Bình Hầu phu nhân là lớn nhất, không chỉ là vì nơi này là Liên gia - địa bàn của đối phương mà còn là vì thân phận của đối phương, cho nên Vương phu nhân mặc dù không mấy tình nguyện cũng thỉnh an: “Ra mắt Hầu gia phu nhân.”

“Vương gia đúng là có mặt mũi, bắt ta chờ lâu như vậy còn nói thỉnh an cái gì?” Trường Bình Hầu phu nhân châm chọc mở miệng, loại nhà giàu mới nổi như Vương gia nàng cũng chẳng có ý muốn kết giao, cho nên lời nói ra khỏi miệng cũng chẳng có bận tâm đến sắc mặt của đối phương có khó coi hay không.

“Hầu gia phu nhân nói đùa, hôm nay Liên gia tổ chức tiệc, người đến không ít, trên đường gặp phải vài chuyện làm chậm trễ, thỉnh phu nhân thứ lỗi.” Vương lão gia đi trước nói chuyện, bởi vì hắn biết tính tình của thê tử bên cạnh vốn là nóng nảy, trước lời nói châm chọc của Trường Bình Hầu phu nhân chỉ sợ nhịn không được mà tiến lên cùng đối phương tranh cãi.

“Vương lão gia đã nói vậy, ta nếu không bỏ qua thì chẳng phải sẽ bị người nói là hẹp hòi hay sao?”

“Hầu gia phu nhân là người độ nhân độ lượng, tất nhiên sẽ không chấp nhất chuyện nhỏ này. Không biết Hầu gia phu nhân cho người mời chúng tôi đến đây là có chuyện gì?” Vương lão gia cũng không ngu, lúc người của Trường Bình Hầu phủ đến tìm hắn liền biết là có chuyện, lại thêm chuyện bọn họ để hắn cùng thê tử vào cửa sau mà không phải vào bằng cửa trước thì hắn phát hiện chuyện này càng thêm nghiêm trọng, sợ là Vương Kim đã gây chuyện.

“Là có chuyện.” Trường Bình Hầu phu nhân thần sắc thản nhiên, đưa tay chỉ vào trong phòng: “Không bằng Vương lão gia cùng với phu nhân vào xem thử, ất sẽ biết.”

Vương lão gia cùng Vương phu nhân hai mặt nhìn nhau, đều nhận thấy sự nghi ngờ trong mắt đối phương, cho nên hai người cùng đi vào xem thử, không giống như lúc nãy là một mảnh tối tăm lúc này trong phòng cũng đã sáng trưng, có thể khiến mọi người nhìn thấy rõ ràng mọi thứ bên trong, Liên Hạo Nguyên thấy vậy cũng đi đến bên cửa phòng nhìn xem. Căn phòng một mảnh hỗn loạn, trong góc là một người nam tử đang nằm, mặt mũi bầm dập, bộ dạng tả tơi nhưng thân là mẫu thân, Vương phu nhân vừa liếc mắt cũng có thể nhận ra đây là nhi tử mà suốt ngày lêu lỏng ở bên ngoài - Vương Kim của nàng.

“Thiên a! Đây là có chuyện gì?!” Vương phu nhân kêu lên một tiếng, ngay lập tức chạy đến bên cạnh Vương Kim đang sống chết không rõ trên đất, Vương lão gia cũng phản ứng lại mà chạy đến đỡ nhi tử. Vương Kim lúc này mặt mũi đầy vết bầm, trên người có không ít vết thương, nhìn qua có chút dọa người, Vương lão gia vội vàng đưa ngón tay đặt trước mũi của hắn, phát hiện nhi tử vẫn còn thở thì không khỏi thở phào một hơi, bất quá thở phào nhanh chóng biến mất, thay vào đó là cơn tức giận bộc phát.

“Là ai? Là ai đánh nhi tử của ta ra nông nỗi này?!” Kể từ khi Vương Kim vừa ra đời Vương gia chẳng khác nào có được vận may, tiền đồ của Vương lão gia sáng lạng, công việc làm ăn ở cửa hàng cũng phát triển không ít, cho nên trong lòng hắn sớm nhận định Vương Kim là may mắn là lão Thiên ban cho Vương gia, đối với Vương Kim tùy hứng đều mặc kệ, hiện tại nhìn nhi tửn bị đánh thành như vậy, thân là phụ thân, Vương lão gia vừa đau lòng lại vừa tức giận.

“Ô ô ô, nhi tử đáng thương của ta, sao con lại thành ra như vậy, rốt cuộc là kẻ nào ác độc như vậy, lại ra tay tàn nhẫn với con như vậy.” Vương phu nhân một bên ôm lấy Vương Kim, một bên không ngừng khóc lớn, thanh âm của nàng dường như đang lấn át tất cả những thanh âm xung quanh, tiếng khóc thảm thiết, đối với mọi người ở đây, tiếng khóc của Vương phu nhân không hề thê lương mà ngược lại vô cùng chói tai.

Vương lão gia để Vương Kim dựa vào cạnh tường, còn hắn thì đi đến trước mặt Trường Bình Hầu phu nhân chất vấn: “Hầu gia phu nhân, nhi tử của ta ở Hầu phủ xảy ra chuyện, chẳng lẽ Hầu gia phu nhân chẳng muốn giải thích gì thêm?”

“Vương lão gia, ta nghĩ người phải giải thích hẳn phải là Vương gia và quý công tử mới phải.”

“Phu nhân đây là có ý gì? Muốn phủi sạch trách nhiệm?”

“Phủi sạch trách nhiệm thì không dám, dù sao chuyện này cũng chẳng liên quan đến người của Hầu phủ chúng ta.” Trường Bình Hầu phu nhân nhếch môi: “Vương gia không có lời giải thích nào có việc quý công tử xuất hiện ở Hầu phủ sao?”

“Hầu gia phu nhân nói vậy là sao? Không phải các người gửi thiệp mời cho Kim Nhi, bảo hắn đến dự tiệc sinh thần của tiểu thư Liên gia sao?” Ngày hôm nay Vương Kim ăn mặc đẹp đẽ, hoa trang quý phái, Vương phu nhân nhìn thấy bèn thuận miệng hỏi một câu, hắn đáp lại là tối nay đi dự tiệc sinh thần của bằng hữu, Vương phu nhân nghe vậy cũng chẳng để ý, ngược lại là Vương lão gia, hắn biết hôm nay là sinh thần của tiểu thư Liên gia, vì vậy giữ nhi tử ở lại hỏi chuyện, Vương Kim cũng hào phóng thừa nhận là mình đi dự tiệc sinh thần cùng với bằng hữu, Vương lão gia nghĩ rằng có lẽ Liên gia đã gửi thiệp mời cho hắn, cho nên trước khi ra cửa hắn đã dặn nhi tử cẩn thận, không được gây chuyện, nhi tử cũng đáp ứng.

Trường Bình Hầu phu nhân tựa hồ như đang nghe thấy chuyện cười: “Vương gia đúng là đánh giá cao mình, ta nói cho Vương lão gia biết Liên gia không hề gửi thiệp mời cho Vương gia, lẽ ra quý công tử không nên xuất hiện tại đây, cho nên Vương lão gia có thể giải thích vì sao quý công tử lại xuất hiện ở biệt viện Hầu phủ hay không?”

“Rõ ràng là các ngươi gửi thiệp mời cho nhi tử ta, các ngươi muốn ta giải thích cái gì?!” Trong lòng của Vương lão gia đối với lời của Trường Bình Hầu phu nhân có chút nghi ngờ nhưng nghĩ lại bộ dạng ấp a ấp úng của nhi tử lúc sáng, đáy lòng nửa tin nửa ngờ, phẩm hạnh của nhi tử thế nào, thân là phụ thân Vương lão gia là người biết rất rõ, chính là...

Liên Hạo Nguyên tuy chưa rõ mọi chuyện nhưng hắn cũng biết chuyện này là có liên quan đến Vương gia, Vương Kim xuất hiện ở nơi này, mà nam khách vốn là do hắn quản lí, hắn rốt cuộc cũng hiểu rõ nguyên nhân vì sao Trường Bình Hầu phu nhân lại cho người gọi hắn đến đây.

“Vương lão gia hãy nghe vãn bối nói một lời.” Liên Hạo Nguyên vừa mở miệng thì mọi người lập tức tập trung sự chú ý vào người hắn.

“Nam khách là do ta quản lí, Vương thiếu gia có được mời hay không ta là người rõ nhất, cho nên ta có thể cho ngài một đáp án chính xác rằng Vương thiếu gia không hề nhận được lời mời dự tiệc của Liên gia.”

“Ngươi...” Vương lão gia chỉ tay vào mặt Liên Hạo Nguyên, tức giận đến mức cả người run rẩy.

“Nếu ngươi không mời nhi tử của ta sao lại có mặt tại đây?”

“Câu này không phải là nên hỏi Vương thiếu gia sao?” Diệp phu nhân bên cạnh lên tiếng.

“Ô ~~~ nhi tử của sao lại đáng thương như vậy...” Tiếng khóc của Vương phu nhân vẫn chưa dừng lại: “Bọn họ không những đánh con mà còn vu oan nói xấu con, trên đời này sao lại có loại người như vậy...”

“Rốt cuộc là ai đã đánh nhi tử của lão tử ra nông nổi này?!” Vương lão gia ăn thiệt từ chỗ Trường Bình Hầu phu nhân và Liên Hạo Nguyên nên cũng chẳng dám tiếp tục truy cứu vấn đề vì sao Vương Kim lại xuất hiện ở đây mà chuyển chủ đề sang ai là kẻ đã đánh nhi tử hắn, hắn tức giận cũng không có quan tâm đến đây là địa bàn của ai mà hô lớn: “Dám làm không dám nhận, có còn là con người không?!”

“Là ta.” Giọng nói của thiếu nữ nhàn nhạt vang lên, Vương lão gia nghe vậy bèn ngẩng đầu nhìn về phía cửa, lúc này có một nữ tử đẩy xe lăn ra, trên xe lăn là thiếu nữ với bộ hoàng y xinh đẹp, gương mặt nàng đẹp đến mức khiến người khác cảm thấy kinh ngạc, nàng chỉ cần ngồi nơi đó, không làm gì cũng khiến người khác vô pháp bỏ qua.

Xung quanh một mảnh yên tĩnh, cũng không biết là bởi vì sự xuất hiện của Tiết Phong Lan hay là vì lời nói của nàng, bất quá còn chưa để mọi người đợi lâu, Như Sương đã lên tiếng phá tan bầu không khí: “Là ta đã đánh hắn.”

Tiết Phong Lan bên cạnh cũng tiếp lời: “Là ta sai Như Sương đánh hắn.”

Vương lão gia lúc này cũng phục hồi tinh thần, hắn đưa tay chỉ về phía hai người, ánh mắt lóe lên tia lửa: “Nói mau, là ai đánh nhi tử của ta? Các người đánh xong cũng không đê tiện đến mức đưa hai nữ tử ra chịu tội thay chứ?” Hai người này đều là nữ nhi yếu đuối, hơn nữa trong đó còn có một nha đầu ngồi xe lăn, làm sao có thể đánh nhi tử của hắn ra nông nổi này?

“Lời này của ta là sự thật, Như Sương có võ công, đánh... quý công tử thành ra như vậy cũng là bình thường.”

“Ngươi... hai người các ngươi, vì sao lại đánh nhi tử của ta ra nông nổi này?!” Vương lão gia khó mà chấp nhận được chuyện này nhưng thấy giọng điệu đối phương lộ vẻ cứng rắn không giống đùa nên hắn cũng miễn cưỡng tin tưởng.

“Hắn đáng đánh.”

“Ngươi nói bậy!” Vương phu nhân bị lời nói của Tiết Phong Lan chọc giận, lập tức mở miệng phản bác: “Nhi tử của ta làm sao có thể đáng đánh, nhất định là ngươi... tiện nha đầu này không có lí lẽ, cho người đánh nhi tử ta!”

“Nếu hắn không đáng đánh thì ta cần gì phải cho người đánh hắn?” Tiết Phong Lan hợp tình hợp lí hỏi lại.

“Ngươi là ai? Sao lại đánh nhi tử của ta?” Vương lão gia so với Vương phu nhân thì hiểu lí lẽ hơn một chút, bất quá người bị hại là nhi tử của hắn cho nên người sai nhất định là đối phương, bất quá chưa biết rõ thân phận đối phương, hắn không thể tùy tiện đắc tội.

“Vương lão gia, nhi tử của ngươi bị đánh, sao ngươi không hỏi hắn mà lại hỏi ta?” Tiết Phong Lan nhướng mày, trưng ra vẻ mặt “ta mới là người bị hại” khiến Vương gia hai người đối diện tức muốn đánh người, rõ ràng là nhi tử của bọn họ bị nàng đánh vậy mà hiện tại nàng lại làm ra bộ dạng vô tội, đúng là khiến người khác buồn bực.

“Ngươi...” Vương lão gia cười lạnh: “Ngươi đánh nhi tử của ta bất tỉnh, ngươi còn muốn ta hỏi hắn cái gì?!”

“Nhi tử... nhi tử đáng thương của ta, nữ nhân xấu xa đó không những đánh con mà còn vu oan cho con làm chuyện xấu, đúng là muốn lên trời mà!”

Tiết • nữ nhân • Phong • xấu xa • Lan: “?” Nàng vu oan cho Vương Kim khi nào? Vu oan chuyện gì? Vì sao nàng lại không biết?

“Vương phu nhân đừng kích động, đợi Vương thiếu gia tỉnh lại thì sẽ rõ ràng mọi chuyện.” Diệp phu nhân bên cạnh nhìn Tiết Phong Lan bị Vương gia hai người chèn ép, có chút không vui mở miệng, bất quá nhìn lại Vương Kim mặt mũi bầm dập, bị Như Sương đả thương không nhẹ nên chỉ đành lựa lời mà nói.

“Ô ô ~~~ đó đâu phải nhi tử của ngươi, ngươi tất nhiên là nói chuyện dễ nghe rồi!” Đối với ý tốt của Diệp phu nhân, Vương phu nhân không những cảm thấy cảm kích mà còn tức giận vì nghĩ rằng đối phương là đang cười vào mặt nàng. Vương Kim đức hạnh thế nào, Vương gia thấp kém ra sao, ngày thường Vương phu nhân cũng nghe không ít lời châm biếm của các vị phu nhân khác, cho nên đối với những người trước mặt nàng vô cùng bài xích.

Diệp phu nhân vì lời nói của Vương phu nhân mà sắc mặt dần trở nên khó coi, nàng sở dĩ an ủi nàng ta chỉ là vì khách sáo mà thôi nhưng nàng ta không biết tốt xấu, trong chuyện này nữ nhi của nàng cũng là nạn nhân, nàng còn chưa tức giận, vậy mà Vương phu nhân đã muốn nổi bão với nàng, đây là có ý gì?!

Diệp Linh Vi cũng phát hiện mẫu thân bị chọc giận nên vội vàng kéo tay đối phương, sợ mẫu thân nhịn không được mà cùng đối phương tranh cãi, mọi chuyện ngày càng rắc rối, nếu hiện tại tranh cãi thì chỉ làm cho mọi chuyện rối loạn lên mà không thay đổi được gì.

“Lão gia, mau cho người gọi đại phu, nếu không ta sợ nhi tử sẽ...” Nói chưa được vài từ Vương phu nhân liền khóc lên, âm thanh của nàng vốn chói tai, hiện tại nàng chẳng khác nào đang hướng về phía bọn họ mà rống khiến một đám người vô cùng phiền não.

“Không cần đại phu.” Tiết Phong Lan thần sắc lạnh nhạt, đẩy Như Sương về phía trước: “Như Sương đánh hắn hôn mê bất tỉnh thì sẽ có cách khiến hắn tỉnh lại.”

Như Sương mơ mơ hồ hồ bị Tiết Phong Lan đẩy về phía trước, nhìn thấy mọi người tập trung nhìn nàng thì da mặt đột nhiên căng ra, bày ra bộ dạng mười phần nghiêm túc, về phần nghiêm túc cái quỷ gì thì nàng cũng không rõ lắm.

“Không được!” Vương gia hai người đồng thanh mở miệng, rõ ràng là kịch liệt phản đối với lời nói của Tiết Phong Lan, Vương phu nhân ôm Vương Kim đang ngất xỉu vào lòng, bộ dạng như gà mẹ bảo vệ gà con khiến người khác cảm thấy có chút tức cười, không để ý đến bản thân đụng vào vết thương trên người Vương Kim khiến hắn đau đến nhíu mày, mặc dù hắn vẫn chưa tỉnh lại.

“Nàng đánh nhi tử của ta ra nông nổi này, sao ta có thể yên tâm để nàng động vào người con ta?!”

“Đúng vậy, độc nhất chính là lòng dạ nữ nhân, nhìn cách nàng ra tay cũng đủ biết nàng tâm địa độc ác thế nào, sao ta có thể để nàng tiếp tục đánh con ta?!”

Vị Vương phu nhân này, nói như thể bản thân nàng ta không phải nữ nhân vậy.

“Vương phu nhân, đợi Vương thiếu gia tỉnh lại liền sẽ biết rốt cuộc là tâm địa ai độc ác hơn.” Diệp Linh Vi nhìn thấy bộ dạng chanh chua của Vương phu nhân có chút nhìn không quen, bèn mở miệng.

Diệp Linh Vi nàng là người bị hại, Vương Kim tên nam nhân vô sỉ đó không những muốn ra tay hủy hoại trong sạch của nàng mà còn nói những lời làm mất danh dự của nàng, so với việc Như Sương đánh hắn ngất xỉu thì rốt cuộc ai mới là người độc ác.

“Linh Vi.” Diệp phu nhân nhíu mày, mặc dù cảm thấy lời nữ nhi nói không sai nhưng đối phương dù sao vẫn là trưởng bối, ăn nói như vậy quả thật là không lễ phép.

“Mẫu thân, trong chuyện này con mới là người bị hại, con mới là người có tư cách lên tiếng nhất, vì sao con phải đứng nhìn những người ngoài cuộc không rõ mọi chuyện mắng bằng hữu của con? Phong Lan vốn dĩ không làm sai!”

“Những người ngoài cuộc không rõ mọi chuyện” ở đây rõ ràng là đang ám chỉ Vương lão gia cùng Vương phu nhân.

Diệp phu nhân bị lời nói của nữ nhi làm cho bất ngờ, ngày thường tính tình nữ nhi mặc dù có chút nghịch ngợm nhưng tâm tính cũng là mềm mại dịu dàng, gặp chuyện nhỏ nàng đều bỏ qua, không ngờ hôm nay lại nói ra những lời này, xem ra nữ nhi của nàng đúng là trưởng thành rồi, bất quá... địa vị của Tiết Phong Lan trong lòng nữ nhi đúng là không nhỏ, khiến cho nữ nhi bảo vệ như vậy, còn có thể nhỏ được sao?

“Được rồi, nha đầu này, ta cũng không phải có ý trách con.” Ánh mắt Diệp phu nhân rơi vào người Tiết Phong Lan, nhàn nhạt mở miệng: “Ta cũng không trách cứ gì Phong Lan tiểu thư, dù sao Phong Lan tiểu thư ra tay cứu nữ nhi ta, ta cảm kích còn không kịp.”

“Phu nhân quá lời...”

“Đủ rồi!” Vương phu nhân nhìn ba người kẻ xướng người hò, đáy lòng bèn dâng lên tia lửa giận, nàng sớm đã không thích mấy người này, hôm nay bọn họ gọi nàng cùng phu quân đến đây chỉ sợ là muốn ỷ đông hiếp ít!

“Ta mặc kệ nhi tử của ta làm ra chuyện gì, trong chuyện này ai mới là người bị hại nhưng nàng ta đánh nhi tử của ta là sự thật, ta hiện tại muốn đánh lại nàng!” Thân hình mập mạp của Vương phu nhân đứng lên, mọi người bị lời nói của nàng làm cho sửng sốt, đến lúc phản ứng lại thì nàng đã đi đến trước mặt Tiết Phong Lan, định đưa tay đánh người thì bị Như Sương chặn lại.

“Vị phu nhân này, đừng quá đáng.” Như Sương lạnh mặt cầm tay Vương phu nhân, Vương phu nhân vốn da dày thịt béo cho nên một tay của Như Sương khó mà nắm hết tay của đối phương.

“Ta quá đáng? Nàng đánh nhi tử của ta sao không thấy quá đáng?!” Vương phu nhân dùng tay còn lại đẩy Như Sương ra, đáng tiếc Như Sương là người có võ công, không dễ dàng bị người đẩy ngã, bất quá vẫn bị sức lực của Vương phu nhân đẩy lùi về sau vài bước, đụng trúng xe lăn của Tiết Phong Lan, may mắn là Nguyệt Viên Viên bên cạnh phản ứng kịp, vội vàng điều khiển xe lăn của Tiết Phong Lan tránh sang chỗ khác, nếu không có thể Tiết Phong Lan đã bị té ngã.

“Lan Nhi tỷ, không sao chứ?”

Tiết Phong Lan ổn định tinh thần lắc đầu: “Không sao, đa tạ ngươi Viên Viên.”

“Không sao là tốt rồi.” Nguyệt Viên Viên thở ra một hơi, ánh mắt nhìn về phía Vương phu nhân có chút bất mãn, trên đời này sao lại có người vô lí như vậy? Lúc nãy trong lúc mọi người đang tranh cãi, Hạ Nguyệt Lam đã dùng vài câu tóm tắt lại câu chuyện cho nàng, sự thật mà nói thì những gì Hạ Nguyệt Lam cũng không khác gì nhau nhưng kết quả thì khiến nàng cảm thấy may mắn thay Diệp Linh Vi, nếu Tiết Phong Lan không xuất hiện thì ngày hôm nay chỉ sợ Diệp Linh Vi sẽ... cho nên trong lòng Nguyệt Viên Viên không cảm thấy hành động của Tiết Phong Lan có gì sai, so với việc tên ác bá Vương Kim bị thương thì danh dự của Diệp Linh Vi mới là quan trọng.

“Vương phu nhân!” Thấy Tiết Phong Lan được Nguyệt Viên Viên đỡ lấy Như Sương không khỏi thở phào một hơi, lúc này mới quay sang Vương phu nhân, tức giận nói: “Ngài thân là phu nhân Vương gia nhưng hành động lại chẳng khác nào đàn bà chanh chua ngoài chợ, người là ta đánh sao ngài lại ra tay với tiểu thư của ta?!”

“Ngươi...” Bị mắng hai má Vương phu nhân liền đỏ lên, một phần là vì thấy thẹn, phần còn lạ là vì tức giận.

“Vương phu nhân, có lẽ ngài chưa biết quý công tử đã làm ra chuyện gì nên mới hùng hồn như vậy, không bằng gọi quý công tử tỉnh lại để làm rõ mọi chuyện?” Hạ Nguyệt Lam hiếm khi mở miệng cũng lên tiếng nói một câu, cho thấy nàng cũng không đồng tình với hành động vừa nãy của Vương phu nhân.

“Vương phu nhân, ngươi thân là trưởng bối, sao lại có thể ra tay với tiểu bối như vậy?” Diệp phu nhân cũng không ngờ Vương phu nhân lại có hành động như vậy, đợi đến khi phản ứng kịp thì Tiết Phong Lan đã được Nguyệt Viên Viên đỡ.

“Chuyện này vốn không phải lỗi của Phong Lan, người có lỗi chính là nhi tử của ngài!” Đến giờ phút này Diệp Linh Vi cũng không thể nhẫn nhịn được nữa.

“Tên ác bá Vương Kim đó có ý đồ hủy hoại sự trong sạch của ta cho nên Phong Lan mới cho người ra tay đánh hắn, ngài cảm thấy như vậy là không đúng sao?!”

“Cái gì?!” Vương gia hai người cùng Liên Hạo Nguyên nhất thời kinh ngạc, Liên Hạo Nguyên rất nhanh liền bĩnh tình trở lại, về phần Vương lão gia cùng Vương phu nhân đều lộ sắc mặt không thể tin tưởng.

“Ngươi... ngươi nói bậy!” Nhi tử của nàng mặc dù ăn chơi trác táng nhưng cũng không đồi bại đến mức như vậy.

“Ta nói bậy? Đây là danh dự của ta, ta có thể mang ra nói đùa sao?” Sắc mặt Diệp Linh Vi tái nhợt hẳn đi, đôi mắt như thể tùy thời đều có thể chảy ra lệ, bộ dạng vô cùng đáng thương, nhìn qua liền biết nàng là người bị hại.

“Cái gì danh dự?” Liên Như Nguyệt vừa bước đến đã nghe thấy những lời này của Diệp Linh Vi, gương mặt xinh đẹp lộ vẻ khó hiểu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.