Trên xe ngựa, bốn người trầm mặc nhìn nhau, không khí căng thẳng đến mức không ai dám mở miệng nói chuyện, sắc mặt Thượng thư phu nhân lúc nãy còn tốt, sau khi nói chuyện với Hoàng hậu xong liền trở nên âm trầm, mọi người không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng Tiết Phong Linh nghĩ hẳn là có liên quan đến miếng ngọc trên tay Thượng thư phu nhân.
Nàng biết Thái hậu sủng ái Tiết Phong Lan, từ lần đầu tiên tiến cung nàng liền có thể nhìn ra được, Thái hậu đối với cháu gái bên ngoại này vô cùng yêu thích, thậm chí so với cháu gái trực thuộc huyết thống của mình chỉ có hơn chứ không kém, ngay cả công chúa hoàng tộc cũng không thể so sánh, nếu không miếng ngọc quý hiếm như vậy làm sao Thái hậu lại ban cho Tiết Phong Lan?
Tiết Phong Linh không rõ nguyên nhân vì sao Thái hậu lại yêu thích Tiết Phong Lan như vậy trong khi trong cung đã có hai vị công chúa hoa nhường nguyệt thẹn.
Thuần Ngọc Công chúa lúc nãy nàng cũng đã thấy qua, từ bề ngoài đến cách nàng ta thể hiện chứng tỏ nàng là một người hiểu chuyện, dịu dàng và rất am hiểu lòng người, người như vậy là loại người giỏi che giấu, chỉ sợ tâm tư của nàng không hề đơn thuần như những gì mà nàng thể hiện, sống trong hoàng cung những thứ đó là điều bình thường, Ngụy đế vô cùng sủng ái nữ nhi này, vì sao không thấy Thái hậu quan tâm đến? Lam Thuần Ngọc giỏi che giấu bao nhiêu thì Lam An Khánh lại không biết che giấu bấy nhiêu, bởi vì có Hoàng hậu chống lưng nên nàng kiêu ngạo không xem ai ra gì, không chỉ Thái hậu không thích nàng mà còn nhưng tiểu thư khuê các khác cũng không muốn làm bạn với nàng, dù sao hai người các nàng cũng mang dòng máu của hoàng thất, lẽ ra Thái hậu phải xem trọng các nàng chứ không phải là Tiết Phong Lan.
Lúc nhỏ các nàng cùng nhau tiến cung, trong khi Tiết Phong Lan chỉ lo quậy phá thì nàng một bên lấy lòng Thái hậu, vì sao Thái hậu chỉ để ý Tiết Phong Lan mà không quan tâm đến sự tồn tại của nàng? Nếu Thái hậu không có sủng ái Tiết Phong Lan, có lẽ Tiết Phong Linh cũng không đẩy nàng ta rơi xuống hồ rồi dẫn đến đôi chân tàn phế, nàng không có ý định lấy mạng Tiết Phong Lan, nàng chỉ muốn hủy đi những thứ mà nàng ta có thể tạo uy hiếp đến nàng. Đồ vật mà Thái hậu cho người mang đến ngày càng nhiều, lại nhớ đến Tiết Phong Lan sắp mười hai tuổi, Thượng thư phu nhân cũng bắt đầu xem xét hôn sự của nàng ta, nàng ta có thể nhận được ân sủng của Thái hậu, cơ hội tiến cung sẽ cao hơn những người khác, đồng thời cũng có thể chọn được người xứng đáng bước lên ngôi đế vương để nàng ta gửi gắm cả đời, vinh quang của Tiết Phong Lan, Tiết Phong Linh chẳng có gì cả, cho nên trước khi Tiết Phong Lan phát hiện ra mục đích của người tỷ tỷ này, nàng chỉ có thể khiến Tiết Phong Lan biến mất mãi mãi, như vậy mới có thể loại đi một đối thủ gây uy hiếp đến nàng. Chính là không ngờ Tiết Phong Lan mạng lớn, mùa đông rơi xuống hồ cũng không bị cóng chết mà chỉ tàn phế hai chân, đối với kết quả này nàng cảm thấy không tệ nhưng sau đó sự thay đổi của Tiết Phong Lan hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của nàng, nàng ta không những muốn lật mặt mà còn ngang nhiên chống đối nàng, vậy mà nàng ta lại toàn chiếm thế thượng phong.
Cung yến ngày hôm nay Tiết Phong Lan không có mặt nhưng tất cả mọi người đều biết đến sự tồn tại của Tiết Phong Lan, không phải là Tứ tiểu thư của Tiết phủ hay muội muội của Tiết Phong Linh, mà chỉ đơn giản là một nữ tử gọi Tiết Phong Lan, đây là điều nàng ta muốn sao?
Nàng ta muốn tất cả mọi người đều biết đến sự tồn tại của nàng ta, muốn mọi người biết nàng ta nhận được ân sủng của Thái hậu, muốn mọi người tò mò rốt cuộc Tiết Phong Lan là ai?
Nếu như vậy thì Tiết Phong Lan thành công rồi, nhưng nàng tuyệt đối sẽ không để nàng ta đắc ý được lâu đâu.
Cảm giác lạnh lẽo từ trên tay truyền đến khiến Thượng thư phu nhân cúi đầu nhìn xuống miếng ngọc trong tay, không hổ danh là “bạch ngọc chi quan”, không chỉ có dáng vẻ tinh tế mà còn mang đến một xúc cảm khiến người giữ miếng ngọc cảm thấy thoải mái, vẻ mặt âm trầm của nàng nhanh chóng biến mất, thay vào đó là sắc mặt lạnh như băng.
Khi biết được miếng ngọc bội này là do Thái hậu mang tặng cho nữ nhi nhà mình thế nhưng nữ nhi lại không nói gì với nàng khiến Thượng thư phụ nhân vô cùng tức giận, lúc mọi chuyện đổ bể nàng chỉ hận không thể ngay lập tức giáo huấn nữ nhi. Sau đó nghĩ đến miếng ngọc quý giá mà Thái hậu ban cho Tiết Phong Lan không biết nguyên nhân vì sao lại được tìm thấy trên người Hạ Anh thì cơn giận liền chuyển từ người Tiết Phong Lan sang người Hạ Anh, nàng không biết có phải là do Tiết lão thái thái cướp đoạt từ tay Tiết Phong Lan sau đó mới đưa cho Hạ Anh hay trong đó còn có nguyên nhân sâu xa gì nữa, điều nàng cần làm hiện tại là phải tra rõ chân tướng sự việc, sau đó cho Từ Hoàng hậu một câu trả lời thỏa đáng.
Lời nói muốn đòi lại công bằng cho Tiết Phong Lan của Từ Hoàng hậu có lẽ chỉ là thuận miệng, dù sao trước mặt mọi người, nàng ta muốn trả miếng ngọc lại cũng không thể xem như không có việc gì rồi rời đi được, vì vậy mới thuận tiện nói thêm vài câu, biết rõ nàng ta chỉ là nói đùa nhưng Thượng thư phu nhân không dám xem lời nói đó là lời đùa giỡn, đơn giản là bởi vì nàng ta là hoàng hậu, lời nói của nàng ta chẳng khác nào là mệnh lệnh.
Ánh mắt nàng rơi vào người nữ hài đang nằm thoi thóp một góc, hơi thở nàng ta yếu đến nổi trong không khí tĩnh lặng trên xe ngựa cũng không có ai nghe thấy tiếng hít thở của nàng ta, tuy Khâm Châu không có điều kiện phát triển nhưng Hạ Anh được Hạ gia dạy dỗ như một tiểu thư khuê các, cửa lớn không bước cửa nhỏ không ra, thân thể yếu đuối của nàng làm sao có thể chịu được ba mươi đại bản của Hoàng hậu? Nhìn nàng như Thượng thư phu nhân vẫn thờ ơ xem như không có việc gì, dù sao nha đầu này cũng không có mang họ Tiết gia, lại không phải nữ nhi của nàng, vì sao nàng phải lo lắng cho nàng ta? Huống hồ chưa nói đến việc nàng ta cướp lấy cơ hội tiến cung rồi lấy trộm luôn ngọc bội của Lan Nhi, hơn nữa còn tranh biểu diễn với Linh Nhi, nàng ta nhận được kết quả này là do nàng ta tự làm tự chịu.
Xe ngựa lộc cộc đi trên đường, không biết đi hết bao lâu xe ngựa mới chịu dừng lại, xa phu cho xe dừng trước cửa Tiết phủ, Thượng thư phu nhân là người xuống đầu tiên, sau đó lần lượt đến ba người Tiết Phong Linh, Tiết Lan Hương, Tiết Liên Kiều. Đợi khi Tiết Liên Kiều giữ được thăng thì nha hoàn của Thượng thư phu nhân đã xuất hiện, Tiết thị lúc này đang đợi ở đại sảnh, nhận được tin liền nhanh chóng chạy đến, thấy một nhà Tiết gia nhưng không thấy bóng dáng nữ nhi đâu, nàng hơi kinh ngạc, nghĩ rằng nữ nhi của nàng liệu có phải đã được vị phi tần nào xem trọng nên giữ lại ở hoàng cung qua đêm?
Nếu Thượng thư phu nhân biết được ý nghĩ của Tiết thị chỉ sợ nàng sẽ mở miệng châm biếm, cung yến hôm nay nhiều người đến như vậy, dung mạo Hạ Anh cũng đâu đến mức khuynh quốc khuynh thành, cũng lắm chỉ có thể là gọi là thanh tú dễ nhìn, nếu so sánh với các tiểu thư khuê các khác thì nàng chỉ là một bông hoa bình thường trong một vườn hoa rực rỡ khoe sắc.
“Đại tẩu về rồi, Anh Anh đâu?”
Thượng thư phu nhân vậy liền cười lạnh, ánh mắt lộ rõ sự chế giễu: “Muội muội đúng là biết dạy dỗ nữ nhi.” Sở dĩ Hạ Anh có thể ở trước mặt bao nhiêu người biểu diễn một điệu múa “phong tình diễm vũ” hết thảy đều là do Tiết thị biết cách làm người mới dạy dỗ ra một nữ nhi như thế, nếu đổi lại là nàng có một nữ nhi làm ra chuyện mất mặt như vậy chỉ sợ nàng cũng không có mặt mũi nào sống tiếp.
“Tẩu là có ý gì?” Nghe được giọng điệu châm chọc của Thượng thư phu nhân, Tiết thị cảm thấy có chút bất an.
Theo sự phân phó của Thượng thư phu nhân, nha hoàn trong phủ lập tức lên xe ngựa, trong lúc Tiết thị còn chưa hiểu chuyện gì thì một người được đỡ xuống, hồng y bị máu tươi thắm ướt, y phục xộc xệch, gượng mặt tái nhợt, bộ dạng vô cùng chật vật khiến Tiết thị suýt nữa không nhận ra người trước mặt là ai.
“Anh Anh...” Tiết thị đẩy nha hoàn bên cạnh ra rồi đỡ lấy nữ nhi, gương mặt lộ vẻ lo lắng: “Anh Anh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao con lại trở nên như vậy?” Hiếm thấy Tiết thị lộ vẻ mặt như vậy, bất quá Hạ Anh đã ngất xỉu nên không thể trả lời lời nàng.
Không nhận được câu trả lời của nữ nhi, ánh mắt Tiết thị rơi vào người Thượng thư phu nhân: “Đại tẩu, Anh Anh rốt cuộc bị làm sao vậy?” Trước khi tiến cung Hạ Anh vẫn còn đi được chạy được, sau khi rời cung trở về lại có dáng vẻ như vậy, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì mà nàng không biết?
“Nữ nhi của ngươi chọc giận Hoàng hậu nương nương, bị Hoàng hậu phạt ba mươi đại bản.”
Tiết thị trừng mắt: “Cái gì?!”
Hạ Anh chọc giận Hoàng hậu nên bị phạt ba mươi đại bản? Làm sao có thể?!
Thượng thư phu nhân liếc mắt xem thường: “Nếu ngươi không mau gọi đại phu nàng sẽ...” Không cần nàng nói hết lời, người ở đây đều hiểu rõ.
Tiết thị thấy vậy cũng không tranh cãi nữa mà cùng nha hoàn đỡ Hạ Anh về phòng, sau đó phân phó người đi gọi đại phu, sắp xếp cho nữ nhi xong nàng mới chạy đến Thọ Minh Trạch để tìm Tiết lão thái thái, tuy không biết trong cung đã xảy ra chuyện gì nhưng sắc mặt của Thượng thư phu nhân nhìn có chút nghiêm trọng, Hạ Anh lại ra nông nổi này nàng chỉ có thể tìm Tiết lão thái thái cứu nguy.
“Mọi người về phòng thay đồ sau đó đến đại sảnh, chuyện hôm nay không thể bỏ qua.” Tiết thị đi rồi Thượng thư phu nhân mới phất tay, gương mặt mệt mỏi lộ vẻ sắc xảo khiến người khác không thể xem thường, mọi người nhìn nhau mới gật đầu rồi rời đi, các nàng cũng biết rõ chuyện gì đang xảy ra, miếng ngọc đó không phải là vật thường, Hoàng hậu lại mở miệng, Thượng thư phu nhân chắc chắn sẽ điều tra rõ ràng, nhưng chuyện này lại liên quan đến Tiết lão thái thái, chỉ sợ hôm nay Thượng thư phủ lại dậy sóng rồi.
Trời đã tối, bầu trên đêm đen như mực nhưng Thọ Minh Trạch vẫn còn ánh sáng lập lòe, trong phòng của Tiết lão thái thái có ba người, người ngồi trên ghế một thân y phục màu sẫm, mái tóc quấn cao, một tay cầm chung trà, người này không ai khác chính là Tiết lão thái thái.
“Ngươi nói xem lời của nàng rốt cuộc là thật hay giả?” Sắc mặt Tiết lão thái thái thản nhiên, chính là giọng nói có vài phần thâm trầm, dọa người bên cạnh sợ hãi một phen.
“Lão thái thái, chuyện này...” Vũ di nương mím môi, hóa ra ngày hôm nay Tiết lão thái thái cho gọi nàng đến là vì chuyện này. Vũ di nương không nghĩ chuyện ngày đó nàng đến tìm Tiết Phong Lan lại bị Tiết lão thái thái phát hiện, rõ ràng nàng đã dặn dò kĩ người bên cạnh không để chuyện này truyền đến tai của Tiết lão thái thái, cũng thận trọng trước khi bước ra khỏi cửa, nàng lựa chọn thời gian Tiết lão thái thái nghỉ ngơi để đến Hàn Mai Các, lẽ ra chuyện này sẽ không có bất kì người nào biết được, trừ khi... trừ khi là Tiết Phong Lan bên kia để lộ ra ngoài.
Nghĩ đến Tiết Phong Lan, tâm tình Vũ di nương liền trở nên phức tạp, ngày đó nàng đến tìm nàng ta là để thử vận may, nàng biết rõ mọi người trong phủ đều muốn đánh chủ ý lên tấm thiệp mời của Tiết Phong Lan, đặc biệt là Hạ Anh và nữ nhi của nàng. Tiết thị là nữ nhi được Tiết lão thái thái yêu thương, mà nàng chỉ là một thiếp thất nhỏ bé không có trượng phu làm chỗ dựa, thân phận thứ nữ nhị phòng của Tiết Yên Hoa làm sao có thể so sánh với tiểu thư tri phủ Hạ Anh? Cho nên tấm thiệp mời có sáu đến bảy phần sẽ rơi vào tay Hạ Anh, chính là nghĩ đến nữ nhi nàng và Tiết Phong Lna đều mang họ Tiết, đều là tỷ muội trong một nhà, giúp đỡ lẫn nhau là tất yếu, về phần Tiết lão thái thái, Hạ Anh từ nhỏ lớn lên ở Khâm Châu, tình cảm đối với Tiết lão thái thái không nhiều, Tiết Yên Hoa thì ngược lại, nàng từ nhỏ đã ở bên cạnh Tiết lão thái thái, là cháu gái mà Tiết lão thái thái yêu thương, nếu có thể nhận được sự đồng ý từ Tiết Phong Lan thì ải của Tiết lão thái thái sẽ qua dễ dàng hơn. Tuy nói Tiết lão thái thái có quyền quyết định nhưng Tiết Phong Lan mới là chủ nhân của tấm thiệp mời, trước mặt bao nhiêu người Tiết lão thái thái cũng không cướp đoạt thiệp mời từ tay cháu gái mình được, vì vậy nàng đã đi đến Hàn Mai Các, tìm Tiết Phong Lan để bàn bạc.
Nàng sớm đã nghe nói Tứ tiểu thư từ khi bị tàn phế đôi chân thì tính tình nhu nhược cũng trở nên mạnh mẽ, không ít nha hoàn phải trả giá cho việc xem thường chủ tử, ngay cả Tiết lão thái thái và Phương Lam cũng không thể chiếm thế thượng phong khi giao đấu với Tiết Phong Lan, về phần Tiết Phong Linh, từ ngày Tuyết Mai bị đánh đến thừa sống thiếu chết, tình cảm giữa tỷ muội giữa hai người đã xuất hiện vết nứt, ở đâu cũng muốn đối đầu nhau, chuyện này người thông minh đều nhìn ra được, Tiết Duy là thiếu gia được sủng ái nhất Tiết phủ cũng phải chịu thiệt trong tay nàng, hiện tại Tiết Phong Lan là người mà mọi người trong Tiết phủ không muốn đắc tội nhất.
Một người vốn dĩ không có chỗ đứng ở Tiết phủ mà lại có năng lực này cho nên tất cả mọi người đều kiêng kỵ nàng ta, chính xác mà nói là kiêng kỵ Thái hậu, bởi vì nàng có Thái hậu chống lưng.
Vũ di nương cùng Tiết Phong Lan chưa bao giờ giao đấu chính diện, cho nên không có cảm thấy Tiết Phong Lan lợi hại ở chỗ nào mà đám người kia đều không muốn dây dưa, đến khi nàng đến Hàn Mai Các mới hiểu được, nha đầu này tuổi nhỏ nhưng lá gan không nhỏ chút nào. Từ đầu chí cuối Tiết Phong Lan đều nắm quyền chủ đạo trong cuộc trò chuyện giữa hai người, cho nên Vũ di nương mới bị chọc tức mà nói những lời khó nghe, thế nhưng trên mặt Tiết Phong Lan vẫn duy trì nụ cười thản nhiên, tựa hồ như đối với việc bị mắng không chút quan tâm, vốn nghĩ nàng ta có bản lĩnh, không ngờ ở phía sau lại đi cáo trạng với Tiết lão thái thái, nha đầu này quả nhiên âm hiểm.
“Ta còn nghe nói, ngày đó ngươi nói những lời cực kì khó nghe?” Nhìn bộ dạng hiện tại của Vũ di nương, Tiết lão thái thái cũng rõ ràng lời nói của Tiết Phong Lan là sự thật. Lúc đầu nàng không tin Tiết Phong Lan, Vũ di nương thì đáng tin hơn một chút, dù sao nàng ta cũng đã ở bên cạnh nàng mười mấy năm, so với nha đầu như Tiết Phong Lan thì đáng tin hơn, vì vậy nàng đã cho Huỳnh ma ma đi điều tra chuyện này. Đám người bên cạnh Vũ di nương quả thật là kín miệng, có lẽ nàng ta đã dặn dò như thế, nhưng năng lực của Huỳnh ma ma đâu phải chỉ có như vậy, Huỳnh ma ma không chỉ cho người hỏi thăm nha hoàn ở Lâm Hương Viện và Hàn Mai Các mà còn hỏi thăm ở các viện khác, cho dù ngày đó Vũ di nương ngoài không ai khác phát hiện thì vẫn có một ít nha hoàn ở viện khác nhìn thấy. Tường có kín cách mấy gió cũng có thể lọt vào, điều tra không bao lâu liền tra ra được, Vũ di nương thật sự đến tìm Tiết Phong Lan, bất quá khi đó chỉ có hai người bọn họ, cũng không ai biết họ đã nói gì, Tiết lão thái thái đoán chắc là có liên quan đến Tiết Yên Hoa, dựa vào gương mặt ngày đó của Tiết Phong Lan, có lẽ nàng thật sự chịu ủy khuất trong tay Vũ di nương.
“Thiếp thân...” Vũ di nương không biết trả lời làm sao cho phải, lúc nãy trên bàn ăn, Tiết lão thái thái chỉ lo trò chuyện cùng Phương Lam mà gạt nàng sang một bên, sau đó liền gọi nàng đến Thọ Minh Trạch để nói chuyện, có lẽ nàng ta đã phát hiện ra điều gì, trước khi gọi nàng đến đây chỉ sợ sớm đã điều tra rõ ràng, nếu nàng nói dối Tiết lão thái thái nhất định sẽ không nể mặt mà vạch trần sự thật, nếu nàng nói thật... như vậy không phải thừa nhận nàng ở sau lưng Tiết lão thái thái làm chuyện xấu sao?
Thấy Vũ di nương cứ ngập ngừng không nói, nhẫn nại của Tiết lão thái thái cũng đã đến cực hạn, nàng đập bàn một cái, tạo ra âm thanh vang dội.
“Cho dù nàng là con cờ bị ta vứt bỏ thì cũng chưa đến lượt ngươi lên tiếng!” Tiết Phong Lan là ai? Nàng ta là đích tiểu thư của Thượng thư phủ, mặc dù trong Tiết phủ không có chỗ đứng nhưng ở phía sau nàng có không biết bao nhiêu chỗ dựa, Tiết lão thái thái còn muốn tìm cách lôi kéo nàng ta. Vũ di nương lại là ai? Nàng ta bất quá cũng chỉ là thứ thiếp của nhị phòng, đặc biệt là khi nhị phòng không còn Nhị lão gia chống lưng, thân phận Vũ di nương chẳng qua cũng chỉ cao hơn nha hoàn một chút, vậy mà Vũ di nương lại không biết tốt xấu nói ra những lời này, đối với một nha đầu như Tiết Phong Lan lời nói này chẳng khác nào kích thích tâm tình nàng ta, hôm nay Tiết Phong Lan tức giận lấy chuyện hôn sự ra có lẽ là do bị Vũ di nương dọa, dù sao một nữ nhân như hoa như ngọc làm sao chịu đựng phải gả cho lão già? May mắn là Tiết Phong Lan chỉ đem lời này nói với nàng, lỡ như nàng ta đem chuyện này nói với Thái hậu, chọc giận Thái hậu thì phải làm sao?
“Mẫu thân, chuyện này là do con dâu sai lầm, mẫu thân đừng trách tội...” Chuyện đã đến nước này Vũ di nương cũng không thể chối bỏ trách nhiệm, chỉ có thể mở miệng thừa nhận, như vậy Tiết lão thái thái mới tha tội cho nàng.
“Ngươi thân là trưởng bối lại nói những lời khó nghe như vậy với một tiểu bối, ngươi có biết ngươi đã dọa sợ nàng không?” Tiết lão thái thái tức giận mắng, không phải là vì Vũ di nương dọa sợ Tiết Phong Lan, mà là bởi vì suýt nữa nàng ta đã phá hỏng kế hoạch của nàng, nàng vốn dĩ gọi Tiết Phong Lan đến là vì tấm thiệp mời, ai biết được trước đó nàng là bị Vũ di nương chọc giận, may mắn là nàng kịp thời khuyên bảo, nhưng cũng nhờ chuyện này mà nàng có thể đạt được thêm một quân cờ là Tiết Phong Lan vào tay.
“Là con dâu sai.” Bộ dạng ngày đó của Tiết Phong Lan nàng vẫn còn nhớ như in, cũng không thấy nàng ta bị dọa sợ chỗ nào, Tiết lão thái thái nói như vậy, rõ ràng là đã nhận được chỗ tốt gì ở chỗ Tiết Phong Lan.
“Nương...” Tiết thị vừa vào đã thấy Vũ di nương bị răn dạy, cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì, Tiết lão thái thái ngày thường cũng khá chiếu cố Vũ di nương, hôm nay trên bàn ăn không có nói chuyện với Vũ di nương, hiện tại đột nhiên lại lộ vẻ mặt tức giận như vậy là như thế nào? Bất quá nàng cũng không có thời gian quan tâm nhiều, hiện tại quan trọng nhất chính là Hạ Anh.
“Có chuyện gì?” Cửa phòng không có đóng nên Tiết thị đi vào cũng phải, Tiết lão thái thái cũng không tiện tức giận.
“Đại tẩu trở về rồi, chính là... Anh Anh lại cả người đầy máu.” Nói đến đây gương mặt Tiết thị lộ vẻ ủy khuất, trước khi tiến cung nàng đã chuẩn bị mọi thứ cho Hạ Anh, ngay cả lễ nghi cũng được dạy dỗ cẩn thận, rõ ràng trước khi tiến cung rất tốt, về phần vì sao khi trở về cả người be bét máu thì nàng không rõ, chính là trong lòng đã ghi hận chuyện này lên đầu Thượng thư phu nhân. Nàng ta dẫn nữ nhi nàng tiến cung, nàng ta chắc hẳn là phải trách nhiệm bảo vệ Hạ Anh, vì sao bốn người tiến cung trở về chỉ có một mình Hạ Anh bị thương, ba người còn lại không có việc gì? Nhất định là Thượng thư phu nhân ở phía sau giở trò, nàng ta chắc chắn là ghi thù chuyện nàng cướp tấm thiệp mời đó từ tay nữ nhi nàng ta, cho nên nàng ta bày ra bộ dáng tốt bụng đưa người vào cung rồi mới ra ám chiêu, hãm hại Hạ Anh khiến Hoàng hậu tức giận.
“Cái gì?” Gương mặt Tiết lão thái thái lộ vẻ khiếp sợ, không nói hai lời liền nhanh chóng lao ra khỏi phòng, phương hướng chính là đi về phòng của Hạ Anh, Tiết thị cũng nhanh chóng đuổi theo.
Vũ di nương mặc dù không hiểu đang xảy ra chuyện gì nhưng qua lời Tiết thị nàng đã biết được một tin chính là Hạ Anh đã bị thương, khóe môi không khỏi nhếch lên, bước chân ra khỏi phòng, nhưng phương hướng mà nàng nhắm đến không phải là phòng của Hạ Anh mà là phòng khách.