“Mẫu thân, miếng ngọc này là của Lan Nhi.” Tiết Phong Lan cất tiếng, bộ dạng có chút không phục, nhưng đối phương là phận trưởng bối của nàng, nàng cũng không tiện tranh cãi với nàng ta, chỉ có thể hướng Thượng thư phu nhân nói sự thật.
Sau khi xảy ra sự tình ở hoàng cung, Thượng thư phu nhân tất nhiên tin tưởng miếng ngọc là của Tiết Phong Lan, dù sao Thái hậu và Hoàng hậu cũng đã đứng ra chứng thực, người ta miệng vàng lời ngọc, phận là thần tử làm sao có thể không tin quân? Thế nhưng lúc này Tiết thị lại bảo đó là miếng ngọc Hạ Anh, nhất thời mọi chuyện liền như quay lại thời điểm ở hoàng cung, khi miếng ngọc trên người Hạ Anh rơi ra, rồi bị Từ Hoàng hậu tra hỏi, Tiết thị bây giờ cũng giống như Hạ Anh lúc đó, cứ khăng khăng nói miếng ngọc là của nữ nhi nàng ta, cho đến khi Như Sương xuất hiện, Thái hậu lên tiếng, sự việc bị lộ mới đổ lỗi qua cho người khác. Thượng thư phu nhân vốn chẳng muốn lãng phí thời gian với một kẻ không hiểu lí lẽ, nếu có thể nàng chỉ muốn nói một lời liền khiến đối phương câm miệng nhưng sự thật tàn khốc, đối với hạng người như Tiết thị, nàng ta chỉ sợ bản thân nói quá ít mà thôi.
“Lúc nãy ở trong cung yến, Hoàng hậu cũng đã hỏi Hạ Anh vấn đề này, miếng ngọc này không phải của Hạ Anh, nàng ta khẳng định là do người của mẫu thân mang đến, là một phần của sự chuẩn bị trước khi tiến cung, nhưng chính là mẫu thân cũng phủ nhận đó không phải của mình.”
Tiết thị vẫn tỏ thái độ là không phục: “Điều đó cũng không thể chứng minh miếng ngọc đó là của Tứ tiểu thư.” Miếng ngọc này nhìn vào là là biết có giá trị liên thành, ai chẳng muốn lấy đồ tốt về tay chính mình, cho dù không phải của Tiết lão thái thái, không phải của Hạ Anh thì chưa chắc đó là của Tiết Phong Lan, Thượng thư phu nhân nói đó là của Tiết Phong Lan thì chính là của Tiết Phong Lan sao? Nàng ta là mẫu thân của Tiết Phong Lan, suy cho cùng cũng là muốn tranh thủ đồ tốt cho nữ nhi của mình, lời nàng ta nói làm sao có thể đáng tin.
“Mẫu thân, trên miếng ngọc có khắc một chữ “Lan”, đó là do Như Sương khắc lên để dễ dàng phân biệt.” Tiết Phong Lan không có hứng thú tranh cãi cùng Tiết thị, so với việc cãi nhau với nàng ta không những lãng phí thời gian mà còn bị nói là bất kính với trưởng bối thì không bằng nàng để Thượng thư phu nhân trả lại công đạo cho nàng.
Nghe vậy ánh mắt mọi người rơi vào người Thượng thư phu nhân, tựa hồ như muốn một câu trả lời khẳng định từ nàng, Tiết thị vừa đến Tiết phủ không bao lâu liền phá vỡ sự tĩnh lặng vốn có của Tiết phủ, khiến một nhà Tiết gia chó gà không yên, nếu không phải vì nhi tử của nàng thì cũng là vì nữ nhi của nàng, cho nên trong phủ có không ít người không thích Tiết thị, cho dù thích thì đó cũng là ngoài mặt, một phần là nể mặt Tiết lão thái thái, một phần là e ngại Tiết lão thái thái, nói tóm lại không có chỗ dựa là Tiết lão thái thái, Tiết thị ở Thượng thư phủ cũng chẳng là gì trong mắt mọi người.
“Mẫu thân nhìn xem, quả thật là có khắc chữ.” Thượng thư phu nhân đã sớm biết nên không có hứng thú xem lại, nàng đưa miếng ngọc cho Tiết lão thái thái xem xét, mặc dù chữ Lan khá nhỏ nhưng đường nét tinh tế, cho thấy người khắc chữ này cũng dụng tâm lương khổ.
“Ừ, đúng vậy.” Tiết lão thái thái không biết Thượng thư phu nhân đang giở trò gì nên chỉ có thể thuận theo, ngày thường nàng ta làm bất kì chuyện gì cũng không có hỏi qua ý kiến của nàng, chuyện nhỏ nàng không nói, chuyện lớn nếu không ảnh hưởng đến nàng nàng đều nhắm mắt cho qua, hiện tại Thượng thư phu nhân lại muốn lôi kéo nàng vào chuyện này, suy nghĩ của Tiết lão thái thái không ngừng luân chuyển, trong chuyện này nhất định là có vấn đề, hơn nữa còn là vấn đề rất lớn khi liên quan đến mọi thứ trong hoàng cung.
“Chậc, ai biết được liệu có phải các người vừa khắc lên hay không?” Tiết thị vẫn không muốn buông tay, mặc kệ Thượng thư phu nhân và Tiết lão thái thái có nói gì nàng cũng nghe không lọt tai, bởi vì mục đích của nàng là miếng ngọc này. Tiết thị là loại người gì mọi người ở chung một đoạn thời gian không biết nhiều cũng biết ít, chỉ cần là đồ vật nàng ta muốn, mặc kệ thuộc sở hữu của ai nàng ta cũng sẽ lấy cho bằng được, ngày thường có Tiết lão thái thái chống lưng, mọi người chỉ đành mắt nhắm mắt mở cho qua, hiện tại Tiết lão thái thái cũng đã về phe Thượng thư phu nhân, vậy mà nàng vẫn lấy cứng đối cứng, đúng là khiến người khác mở rộng tầm mắt.
Ba người Tiết Phong Linh cũng không có ngạc nhiên gì nhiều bởi các nàng sớm đã biết trước mọi chuyện, miếng ngọc này quả thật là của Tiết Phong Lan, Tiết thị lại không biết xấu hổ nói là của nữ nhi nàng ta, mặc dù Tiết Phong Linh cùng phe với Tiết lão thái thái nhưng nàng cũng không có thiện cảm với người cô cô này, Tiết thị đúng là có mắt nhìn người, tiểu thư Tiết phủ đông như vậy, nàng ta lại chọn trúng nàng làm con dâu, mặc dù điều này sớm đã nằm trong dự đoán nhưng Tiết Phong Linh vẫn cảm thấy không vui, bởi vì Hạ Túc không xứng với nàng. Hạ Túc tuấn tú nhưng kinh thành Đại Ngụy còn thiếu mỹ nam sao? Hạ Túc có tài nhưng thiên ngoại hữu thiên, kinh thành Đại Ngụy còn thiếu nhân tài sao? Tiết Phong Linh chắc chắn sẽ không ủy khuất bản thân mà lựa chọn Hạ Túc, đặc biệt là khi có người mẹ chồng như Tiết thị, thế nhưng Tiết thị đối với sự trốn tránh của nàng chỉ xem là thiếu nữ ngại ngùng, nếu không phải giữa Hạ Túc và Tiết Thanh Liên có gì, chỉ sợ Tiết thị vẫn chưa bỏ cuộc muốn nàng làm con dâu cho nàng ta, đối với hạng người này Tiết Phong Linh cũng không thể thích được. Tiết Phong Linh đã không thích thì càng miễn bàn với Tiết Lan Hương, dù sao nàng cũng ngồi trên một chiếc thuyền với Tiết Phong Linh, tất nhiên là không thể chống đối lại quyết định của nàng ta, về phần Tiết Liên Kiều, nàng không thích Hạ Anh, bởi nha đầu này cứ thích gây chuyện, cho nên đối với người dạy dỗ ra một Hạ Anh như vậy, trong ấn tượng của nàng Tiết thị tất nhiên là không mang lại cảm giác tốt đẹp gì.
“Miếng ngọc này là trước năm mới Thái hậu cho người mang đến, cô cô nói nó là của nữ nhi người, như vậy có gì để chứng minh không?”
“Cái gì? Đây là đồ vật của Thái hậu?” Tiết thị nhíu mày, tựa hồ như không nghĩ đến lai lịch của miếng ngọc bội này lại lớn như vậy, nàng biết giá trị miếng ngọc này không nhỏ nên mới muốn chiếm làm của riêng, nếu là miếng ngọc của người khác thì chỉ cần Tiết lão thái thái nói một câu liền có thể thuộc về nàng, chính là đồ vật của Thái hậu không thể tùy tiện lấy ra chứ đừng nói là muốn chiếm làm của riêng, tin tức này truyền ra ngoài cả Tiết gia có thể sẽ bị tru di cửu tộc!
“Đúng vậy nha, nửa tháng trước Lan Nhi tìm thấy miếng ngọc này trong đám đồ vật mà Thái hậu cho người mang đến, bởi vì chạm khắc tinh xảo nên Lan Nhi mới bảo Như Sương khắc tên Lan Nhi lên để dễ dàng phân biệt.” Tiết Phong Lan từ tốn trả lời, tựa hồ như đối với nàng mà nói đồ vật của Thái hậu cũng không có gì đặc biệt hơn so những đồ vật bình thường, bộ dạng như vậy quả thật là khiến người khác tức chết.
Ánh mắt Tiết lão thái thái lóe lên hàn quang, hóa ra miếng ngọc này là đồ vật mà Thái hậu ban thưởng cho Tiết Phong Lan, dù sao nàng cũng đã sống hơn nửa đời người, chuyện lạ gì mà chưa từng thấy qua, đối với lời nói không chút bận tâm kia của Tiết Phong Lan cũng không có biểu cảm đặc biệt gì.
Thái độ của Tiết Phong Lan khi nói với đồ vật mà Thái hậu ban thưởng cho nàng không chút cảm xúc có hai loại có thể giải thích, thứ nhất là nàng đã nhìn qua những thứ tốt hơn thế này cho nên đối với những thứ tàm thường như một miếng Dương chi bạch ngọc không mấy để tâm, điều thứ hai chính là nàng vô tri không biết giá trị của những thứ này, cho nên mới có biểu tình thản nhiên như vậy. Tiết Phong Lan chỉ là một nha đầu mới lớn, tuổi đời còn chưa đi được phân nửa thì đã gặp qua những thứ quý hiếm gì chứ? Cho nên không chỉ Tiết lão thái thái mà mọi người ở đây đều tin tưởng, Tiết Phong Lan giả vờ, thực sự nàng không hề biết giá trị của đồ vật mà Thái hậu ban thưởng cho nên mới bình tĩnh như vậy, Tiết lão thái thái thầm cảm thán, hài tử vô tri đúng là đáng sợ.
Mọi người phía dưới hai mặt nhìn nhau, các nàng tất nhiên không được bình tĩnh như Tiết lão thái thái, đồ vậy của Thái hậu làm sao không có giá trị, vậy mà vào miệng nàng cũng như củ cải ngoài chợ, tùy tiện ra mua là có? Cho nên đối với thái độ tùy ý của Tiết Phong Lan ai nấy đều chỉ nghĩ rằng nàng là đang thị sủng sinh kiêu, muốn khoe khoang với mọi người là bản thân được Thái hậu sủng ái thế nào.
Nữ hài tử, thích khoe khoang cũng chẳng có gì là lạ, trước kia Thượng thư phu nhân tặng không ít thứ đồ tốt cho Tiết Phong Lan, nàng đều chạy đến trước mặt Tiết Lan Hương khoe mẽ, Tiết Lan Hương tất nhiên không chịu thua, hai người tranh giành đồ chơi đến mức sức đầu mẻ trán, hiện tại tuy đã nhưng trong mắt những người ở đây, các nàng bĩnh viễn chỉ là một đứa, cho nên đối với thái độ này của Tiết Phong Lan, một số người sửng sốt xong liền khôi phục thái độ vốn có.
Nhị phu nhân Lâm thị và Tam phu nhân Dung thị liếc mắt nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương là tia khổ sở, các nàng cũng muốn nữ nhi nhận được sủng ái như Tiết Phong Lan, chính là nữ nhi các nàng không được tốt số như Tiết Phong Lan, các nàng có thể làm được gì? Bất quá các nàng cũng cảm thấy có chút may mắn khi nữ nhi của các nàng không bị vướng vào ân oán cung đình, Tiết Phong Lan bề ngoài nhận được ân sủng của Thái hậu nhưng sau lưng nàng ta không biết có bao nhiêu người ghen ghét, nếu là người khác thì các nàng không biết nhưng đám người trong cung, làm sao có thể để Tiết Phong Lan thuận buồm xuôi gió trưởng thành, cho dù có Thái hậu che chở nhưng không ai dám chắc liệu có kẻ nào hạ độc thủ hay không?
Cho nên mới nói, gần vua như gần hổ, Thái hậu là chủ quản lục cung, dưới một người trên vạn người, người ở đỉnh cao như vậy, cũng không biết giẫm biết bao xương máu mới bước địa vị như thế này, được người như vậy coi trọng, đối với một hài tử như Tiết Phong Lan chưa hẳn là chuyện tốt.
Có một số người từ nhỏ đã thân mang vàng ngọc, cho dù gặp bất kì chuyện gì thì tương lai vãn sáng lạn như thường, người này... có lẽ là Tiết Phong Lan.
Đối với thái độ của Tiết Phong Lan, Tiết Thanh Liên cũng không có cảm thấy bất ngờ, từ sau chuyện của Hạ Túc, ánh mắt nàng nhìn Tiết Phong Lan đã không còn như xưa, thời gian này nàng tuy không có qua lại nhiều với Hàn Mai Các nhưng tin tức về Tiết Phong Lan nàng ngày ngày đều nghe thấy. Hạ Anh có chỗ dựa nên ép buộc Tiết Phong Lan phải giao ra tấm thiệp mời, cơ hội tiến cung bị giành mất nhưng Tiết Phong Lan lại không chút để ý, dựa vào năng lực của nàng ta vốn dĩ không cần phải giao ra thiệp mời, cũng không biết là Tiết Phong Lan đang nghĩ gì cho đến tận lúc nãy, Hạ Anh một thân đầy máu trở về, nàng mới hiểu được hết thảy Tiết Phong Lan đã có tính toán.
Tứ muội này của nàng, cùng chiến tuyến với nàng ta còn tốt, nhưng nếu cùng nàng ta đối địch, Tiết Thanh Liên thật sự không thể hình dung được nếu bản thân thất bại thì sẽ có kết cục như thế nào.
Phương Lam sinh nam tử, không sinh nữ nhi cho nên cũng không có ghen tỵ gì với ân sủng của Thái hậu dành cho Tiết Phong Lan, nàng chỉ khinh thường cười, thân là nữ nhân, nàng ta sẽ nhận được ân sủng bao lâu mà lại tỏ thái độ như vậy?
Vũ di nương vì muốn thay nữ nhi tranh cơ hội tiến cung mà đến tìm Tiết Phong Lan không ngờ lại bị Tiết lão thái thái trách mắng, oán khí đối với Tiết Phong Lan vẫn chưa tan, hiện tại nhìn Tiết Phong Lan có thái độ thản nhiên như vậy, mặc dù trong lòng không vui nhưng cũng không tiện thể hiện ra mặt. Không giống như mẫu thân suy nghĩ thấu đáo, Tiết Yên Hoa chỉ là một tiểu nữ hài, tuy có chút tâm cơ nhưng không thể giấu được suy nghĩ của mình, tâm tư cuồng vọng của nàng dưới ánh mắt mọi người từng trải đều phơi bày rõ ràng. Trong lòng Tiết Yên Hoa rõ ràng là không cam lòng, nàng cùng Tiết Phong Lan đều đồng trang lứa tất nhiên là muốn hơn thua với nàng ta, nhìn Tiết Phong Lan cái gì cũng hơn nàng, nàng tất nhiên là sinh lòng ghen tỵ.
“Nếu miếng ngọc là của Tứ tiểu thư, như vậy thì làm sao lại xuất hiện ở trên người Anh Anh?” Chuyện đã đến nước này, Tiết thị cũng không thể mở miệng bảo miếng ngọc bội đó là của nữ nhi nàng nữa, đồ vật của Thái hậu, cho nàng mười lá gan nàng cũng không dám có tâm tư không an phận. Đem vấn đề này vứt ra sau đầu, đầu óc liền trở nên thanh tỉnh, Tiết thị không phải người ngu ngốc, miếng ngọc của Thái hậu ban cho Tiết Phong Lan đột nhiên lại xuất hiện ở trên người Hạ Anh, Hạ Anh không biết lai lịch miếng ngọc, chỉ bảo là miếng ngọc là do người của Tiết lão thái thái mang đến, nhưng lúc nãy Thượng thư phu nhân có hỏi Tiết lão thái thái, nàng ta cũng đã trả lời là không biết, như vậy... miếng ngọc này có cánh mà tự bay đến đây sao?
Rõ ràng là không thể nào!
“Đây cũng là vấn đề mà ta muốn hỏi.” Từ khi Tiết lão thái thái trả lời câu hỏi của nàng, nàng đã nảy sinh nghi ngờ, miếng ngọc của Tiết Phong Lan tuyệt đối không thể đột nhiên xuất hiện ở trên người Hạ Anh được, thế nhưng nhìn những người trong cuộc đều lộ vẻ mặt khó hiểu, đáy lòng Thượng thư phu nhân nảy sinh không ít nghi vấn, trong chuyện này nhất định là có vấn đề. Không khi không miếng ngọc lại xuất hiện trên người Hạ Anh, rồi còn chuyện nàng ta làm rơi trước cung yến, để lộ thân phân miếng ngọc bội, cứ cảm giác trong chuyện này nhất định là có người ở phía sau giở trò.
“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Tiết lão thái thái thấy bản thân cũng bị lôi kéo vào chuyện này cũng không tránh khỏi nhíu mày, nếu Tiết thị và Thượng thư phu nhân đều nhận ra trong chuyện này có vấn đề thì làm sao nàng lại không nhận ra?
“Lan Nhi, nếu miếng ngọc này của con thì hẳn con sẽ biết vì sao nó lại xuất hiện trên người Hạ Anh chứ?” Thượng thư phu nhân chuyển vấn đề sang chỗ Tiết Phong Lan, nàng ta là chủ nhân của ngọc bội, chắc chắn là biết rõ nguyên nhân.
Tiết Phong Lan ngẩn ra trong chốc lát: “Mẫu thân, miếng ngọc này... thật ra ngày hôm qua Xuân Cầm tỷ mới phát hiện nó đã biến mất, cho mọi người trong Hàn Mai Các đi tìm chính là không có tìm thấy.”
Sắc mặt Thượng thư phu nhân âm trầm, rõ ràng là âm mưu đã được tính toán từ trước, ngọc bội Thái hậu ban cho Tiết Phong Lan biến mất, lại xuất hiện ở trên người Hạ Anh, Hạ Anh lại nói đó là Tiết lão thái thái cho người mang đến, nhưng Tiết lão thái thái lại phủ nhận nàng không biết, trong chuyện này chắc chắn là có người ngoài xen vào, thế nhưng cũng có một trường hợp chính là Tiết Phong Lan ôm hận Hạ Anh đoạt đi thiệp mời của nàng mà vu hại Hạ Anh, bất quá nàng là nạn nhân, huống hồ chuyện này làm kinh động cả Hàn Mai Các tùy tiện tìm một nha hoàn cũng có thể chứng thực lời nàng nói, Tiết Phong Lan tuyệt đối không làm ra chuyện mạo hiểm thế này, chính là nàng vẫn muốn xác nhận một chút.
Ánh mắt nàng rơi vào người Xuân Cầm sau lưng Tiết Phong Lan, không rõ ý vị: “Xuân Cầm, ngươi là người phát hiện miếng ngọc biến mất?”
“Vâng thưa phu nhân, ngày thường ngọc bội đều đặt ở trên bàn trang điểm, nô tì là người chăm sóc tiểu thư nên cũng lưu ý đồ vật của tiểu thư, miếng ngọc bội biến mất nô tì liền cho người lục tung Hàn Mai Các, chính là vẫn không tìm được, định cho người đi thông báo thì tiểu thư bảo là không cần kinh động phu nhân, để qua cung yến hẳn nói.”
Thượng thư phu nhân gật đầu không hỏi nữa, trong lòng nàng luôn biết rõ Xuân Cầm là người trung thành, mặc dù hiện tại nàng ta đã có một chủ tử mới nhưng đó chỉ là hài tử, chủ tử trong lòng Xuân Cầm chỉ có mình nàng, đối với người của mình nàng tất nhiên tin tưởng.
“Miếng ngọc trên người Anh nha đầu, nàng chính là người đáng nghi nhất.” Nhưng hiện tại nàng ta đã hôn mê bất tỉnh, không thể ra mặt đối chứng. Tiết lão thái thái cũng không biết mọi chuyện lại diễn ra thành thế này, nếu chuyện này không liên quan đến nàng thì nàng còn có thể bênh vực Hạ Anh nhưng Thượng thư phu nhân lại muốn kéo nàng vào chuyện này, chắc chắn là không muốn buông tha cho kẻ trộm, nàng nếu không lên tiếng, nàng nhất định sẽ bị Hạ Anh kéo xuống nước.
“Mẫu thân Anh Anh tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện này.” Lời này của Tiết thị vô cùng dứt khoác, mặc dù nhân phẩm của nữ nhi không phải thuộc loại tốt nhất nhưng Tiết thị có thể khẳng định Hạ Anh tuyệt đối sẽ không có lấy trộm ngọc bội của Tiết Phong Lan. Mấy ngày nay Hạ Anh chỉ lo tập trung múa hát, làm sao có tâm tư mà đi đánh chủ ý lên miếng ngọc của Tiết Phong Lan? Huống hồ cho dù nàng có muốn miếng ngọc đó đi chăng nữa thì nàng sẽ đến tìm mẫu thân Tiết thị giúp nàng đoạt đi miếng ngọc trên người Tiết Phong Lan, thứ Hạ Anh muốn không phải là lén lút trộn đồ vật sau lưng người khác, mà là khoái chí khi chiếm đoạt được đồ vật của người khác, nếu nàng lén lút trộm đi, làm sao có thể thấy được vẻ mặt không cam lòng của Tiết Phong Lan?
Thượng thư phu nhân cũng biết trong chuyện này Hạ Anh là vô tội, có lẽ thật sự đúng như lời nàng ta nói, miếng ngọc đó là của Tiết lão thái thái cho người mang đến, nàng ta thấy đẹp nên mới mang theo trên người mà thôi, cũng không nghĩ sẽ gây ra đại họa như vậy. Sở dĩ nàng tin tưởng lời nói của Hạ Anh là bởi vì khi bị lôi ra đánh ba mươi đại bản nàng ta vẫn chỉ nói bản thân vô tội, miếng ngọc đó là của Tiết lão thái thái, trừ khi Hạ Anh thật sự không muốn Tiết lão thái thái không bị liên lụy mới nhận những lời này, thực chất con người nàng ta không cao cả như vậy, Hạ Anh có thể vì mạng sống của mình mà bất chấp mạng sống của người khác, trừ khi nàng ta không biết, nếu không nàng ta đã khai ra mọi chuyện.
“Mẫu thân, ngày hôm đó người đưa đồ đến cho Hạ Anh là ai?”
Tiết lão thái thái không hổ là người từng trải, vừa nghe đã hiểu Thượng thư phu nhân muốn làm gì, có vẻ như ngoài trừ bốn người bị liên quan, còn có người thứ năm đứng sau chuyện này.
“Huỳnh ma ma, là do Huỳnh ma ma đích thân mang đến.”
“Phu nhân, ngày đó quả thật là do lão nô đích thân mang đến, trước khi mang đồ đến lão nô đã kiểm tra kĩ càng, đồ vật lão phu nhân chuẩn bị không hề có một miếng ngọc bội nào. Khi lão nô đến phòng của Hạ Anh tiểu thư đúng lúc Hạ Anh tiểu thư không có ở trong phòng, vì vậy lão nô đã đặt đồ vật lên bàn rồi đóng cửa rời đi.” Huỳnh ma ma bị điểm danh cũng không chút lo sợ do dự trả lời.
Còn chưa đợi mọi người nói gì thì Tiết Thanh Liên cũng đã lên tiếng, ngày đó nàng theo Hồng ma ma học những thứ làm tròn bổn phận của thê tử, khi đó cửa sổ vừa mở, phòng của nàng vừa lúc đối diện phòng của Hạ Anh, nên cũng thấy dược hình ảnh Huỳnh ma ma mang y phục đến cho Hạ Anh, trong phòng Hạ Anh không có ai, vì vậy Huỳnh ma ma chỉ đặt y phục trên bàn rồi rời đi, sau Huỳnh ma ma nàng cũng không thấy người lạ nào lảng vảng quanh khu vực đó.
Nếu là trước kia lời của Tiết Thanh Liên nói thật sự không đáng tin, nhưng hiện tại nàng nói lại có phần đáng tin, đặc biệt là khi ở bên cạnh nàng có Hồng ma ma. Hồng ma ma là người nà Thượng thư phu nhân sai đến dạy dỗ Tiết Thanh Liên, mặc dù Tiết Thanh Liên không phải nữ nhi thân sinh nhưng cũng là nữ nhi dưới danh nghĩa của nàng, nếu Tiết Thanh Liên ở Hạ gia làm ra chuyện gì khiến người Hạ gia không hài lòng, người bị chỉ trích là Tiết gia, là Thượng thư phu nhân, nàng không muốn mất mặt cho nên mới sia người đến dạy dỗ Tiết Thanh Liên.
Tiết Thanh Liên vừa dứt lời thì Hồng ma ma cũng đứng ra chứng thực điều này, lời nàng nói là sự thật.
“Không có người xa lạ, vậy thì người quen thuộc thì sao?” Chuyện này chắc chắn là do người trong phủ làm ra, Vân Hạ Viện là nơi ở dành cho nữ lưu của Tiết gia, người ở trong đó gồm có Tiết Tanh Liên, Tiết Lan Hương, Tiết Yên Hoa, và hiện tại là Hạ Anh, nhưng Tiết Lan Hương đã chuyển đến Lâm Hương Viện sống với mẫu thân nàng là Nhị phu nhân Lâm thị, cho nên Vân Hạ Viện liền trở thành nơi ở của ba người kia, Vân Hạ Viện vắng người, người ngoài đi vào sẽ gây sự chú ý, nếu là người sống trong đó thì có thể sẽ không bị chú ý đến.
“Người quen thì có một người.” Tiết Thanh Liên ngẫm nghĩ rồi mới nói.
Thượng thư phu nhân nhướng mày: “Là ai?”
“Chính là... Lục muội muội.”
Tiết Yên Hoa?