Nói về tài năng của mình Tiết Phong Linh vô cùng có tự tin để chiến thắng, cho nên nàng tùy tiện đàn một khúc Lương Sơn Cao Thủy, vốn dĩ cảm thấy phần thưởng nằm trong lòng bàn tay thì lúc này nàng lại gặp phải một đối thủ đáng gườm, đối phương cũng lựa chọn cầm nghệ để biểu diễn, so với tiếng đàn của nàng, tiếng đàn của đối phương đàn ra trong trẻo hơn nhiều, chỉ là so với Tiết Liên Kiều thì đúng là kém vài phần. Trong Thượng thư phủ, vũ kỹ của nàng và Tiết Phong Lan bất phân cao thấp, cầm nghệ của Tiết Liên Kiều chính là đứng đầu, sở dĩ Tiết Liên Kiều có tài năng như vậy hết thảy cũng là bởi vì Tam lão gia là một tú tài không màng danh lợi, mặc dù không thể so với tỷ muội các nàng được dạy dỡ tốt nhưng từ nhỏ Tiết Liên Kiều lại được rèn luyện rất nhiều về cầm cùng họa, cho nên Tiết Liên Kiều là người duy nhất trong nhất trong phủ có cầm họa song tuyệt, chỉ là điều này cũng không khiến nàng được Tiết lão thái thái yêu thích.
Nữ tử đó đàn một khúc cầm tuyệt luân, cầm kỹ so với nàng rõ ràng là cao hơn một chút, thái độ của mọi người đối với nàng cũng khác hẳn, lúc này nàng mới biết đối phương là Đại Lý tự khanh tiểu thư, người xếp vị trí thứ ba trong bảng xếp hạng mỹ nhân Đại Ngụy - Tuyết Yên Nhiên, lần đầu tiên biểu diễn ở một nơi như thế này Tiết Phong Linh tất nhiên không muốn thua cuộc, sau khi biết được thân phận đối phương nàng lại càng không muốn thua, không chỉ vì phần thưởng mà đó còn là danh tiếng của bản thân nàng, nếu nàng có thể chiến thắng Tuyết Yên Nhiên nàng liền có thể đè bẹp đối phương, bảng xếp hạng mỹ nhân sẽ đổi vị trí, sau này mọi người có nhắc đến Tam đại mỹ nhân kinh thành thì nhất định sẽ là Thi Ngôn Quận chúa, Triệu gia tiểu thư và nàng, chứ không phải là Tuyết Yên Nhiên kia.
May mắn là cuộc bình chọn này không chỉ dùng phương pháp bình thường để quyết định người chiến thắng, chỉ cần người được khách quan tặng hoa nhiều nhất thì người đó sẽ là người chiến thắng, một đóa hoa tương đương với một lượng bạc, đối với thiên chi kiêu tử ở nơi này, một lượng bạc một đóa hoa cũng chẳng là gì. Bởi vì thể lệ như vậy cho nên Tiết Phong Linh mới tương kế tựu kế, một người có thể tặng hoa bao nhiêu tùy thích, nói thẳng ra là chỉ cần có tiền liền có thể quyết định người chiến thắng, Tiết Phong Linh muốn tìm một người vì nàng mà bỏ ra vạn lượng, như vậy mới có thể cùng Tuyết Yên Nhiên bất phân thắng bại, tất nhiên điều tiên quyết là đối phương phải là nam nhân, hơn nữa còn là dạng phú thương bỏ vạn lương chỉ như hạt cát, Vương Kim vừa vặn là người như vậy.
Vì muốn chiến thắng, Tiết Phong Linh vô tình hay cố ý mà liếc mắt nhìn Vương Kim, nàng cũng biết người nam nhân này là một tay ăn chơi trác táng, chỉ cần là mỹ nhân hắn đều không chê, so với tài hoa của bản thân Tiết Phong Linh lại càng tự tin với dung mạo của chính mình, gương mặt nàng rất xinh đẹp, đứng cùng một chỗ với Tuyết Yên Nhiên chưa chắc đã thua kém đối phương, chẳng qua là nàng cùng đối phương mỗi người một vẻ, bởi vì Tuyết Yên Nhiên thiên về quyến rũ động lòng người, trong có vẻ càng thêm thành thục có hương vị của nữ nhân nên mới khiến người khác cảm thấy nàng ta xinh đẹp hơn nàng, dù sao nam nhân chính là thích loại hình này. Đúng như kế hoạch, Vương Kim bị dung mạo của nàng cấp mê hoặc, sau đó hắn bỏ ra hơn hai vạn lượng để cho nàng chiến thắng, nhận lấy được phần thưởng Tiết Phong Linh vui vẻ cùng đối phương cười cười nói nói, ngại ngùng nhẹ giọng nói đa tạ, Tuyết Yên Nhiên mặc dù thua nàng nhưng cũng không có tức giận, ánh mắt nhìn nàng vài phần châm biếm, tựa hồ như đã nhìn thấu kế hoạch của nàng khiến Tiết Phong Linh tức giận đến nghẹn người, nhưng cũng bởi vì nàng đánh bại Tuyết Yên Nhiên mà danh tiếng nàng nháy mắt tăng vọt, nàng nằm trong bảng xếp hạng mỹ nhân nhưng vị trí cũng không có thay đổi bao nhiêu, chứng tỏ Tuyết Yên Nhiên không phải loại người có thể dễ dàng đánh bại.
Sau sự kiện đó Vương Kim thường xuyên tặng hoa cho nàng, nhìn bộ dạng của hắn rõ ràng là muốn lấy lòng nàng, bất quá nam nhân quỳ dưới gối nàng không ít, thêm một Vương Kim nàng cũng không quá bận tâm, mặc dù Vương gia có tiền nhưng không có thỏa lấp được hư vinh trong lòng Tiết Phong Linh, thứ nàng muốn ở một nam nhân không đơn giản là tiền tài của đối phương mà còn có quyền lực, huống hồ nam nhân như Vương Kim vốn không xứng với nàng, loại người này chiếm không được mới là tốt nhất. Nàng đối với đối phương duy trì khoảng cách không xa không gần, khiến đối phương không ngừng nảy sinh ảo tưởng nàng là có ý với hắn nhưng phận làm nữ nhi nàng đành phải rụt rè, ai biết được nam nhân này cư nhiên bị ấm đầu, kêu bà mai tới cửa cầu thân, Thượng thư phu nhân tức giận không thôi, danh tiếng của Vương Kim quá thối, rõ ràng là một tay ăn chơi, nàng làm sao vó thể nữ nhi chui đầu vào hố lửa, vì vậy bèn cự tuyệt mối hôn sự này.
Tiết Phong Linh không ngờ Vương Kim lại làm đến mức đó cho nên bèn hẹn hắn ra nói rõ, nàng không muốn cùng hắn dây dưa, nếu không sau này nàng gặp được nam nhân như ý hắn lại đến làm phiền nàng thì phải làm sao, cho nên nên cắt đứt thì cắt đứt, để diệt trừ hậu hoạn. Nàng không có trực tiếp thừa nhận nàng không thích đối phương, nàng khéo léo đưa đẩy đem nguyên nhân nói ra, nào là bản thân nàng còn nhỏ, còn chưa có ý định thành thân, nào là đem vấn đề vứt cho Thượng thư phu nhân, nói là hắn không phải con rể như ý muốn của mẫu thân nàng, sau lại nói đến Tiết gia không xứng vớ Vương gia, thật ra hàm ý là chê Vương gia chỉ có tiền mà không có quyền lực, nàng đem hết thảy mọi thứ đổi thành nàng vốn có ý với hắn nhưng gặp sự phản đối của nhiều phía cho nên lực bất tòng tâm, hai người không thể ở bên nhau là thiên định, sau đó liền chuồn mất, để lại một mình hắn suy nghĩ vẩn vơ.
Tiết Phong Linh nghĩ rằng sau ngày đó Vương Kim đã từ bỏ ý định với nàng, không ngờ nam nhân này như con đỉa giết hoài không chết, cư nhiên nhiều lần chạy đến tìm nàng, may mắn là hắn không có võ công, không thể lẻn vào Tiết phủ, chỉ còn thể ở trên đường chặn đầu nàng, nếu không Tiết Phong Linh thật sự nghi ngờ nửa đêm hắn sẽ lẻn vào khuê phòng tìm nàng. Nhiều lần bị hắn dây dưa Tiết Phong Linh buồn bực không muốn ra ngoài, kể từ khi tham gia cùng Liên Như Nguyệt đi dạo, đó lần cuối cùng nàng cùng hắn gặp nhau, không nghĩ hắn hôm nay hắn lại xuất hiện ở đâu, chỉ sợ là không có chuyện tốt.
“Phong Linh tiểu thư đang nói gì vậy? Nô tì không rõ...” Nha hoàn thấp giọng mở miệng, bởi vì khoảng cách không xa cho nên Tiết Phong Lan có thể nghe thấy rõ lời của đối phương.
Gọi Tiết Phong Linh là Phong Linh tiểu thư, nha hoàn này hẳn là người quen biết nàng ta, bất quá nghĩ lại đối phương là người của Trường Bình Hầu phủ, Tiết Phong Linh lại là khuê mật với Liên Như Nguyệt, người trong phủ biết nàng ta cũng là bình thường, cho nên nhất thời không thể xác nhận được thân phận của đối phương.
“Đừng có giả ngốc, ngươi nghĩ rằng ta không nhìn thấy ngươi cùng hắn thì thầm to nhỏ sao?”
Nha hoàn ngẩng đầu, để lộ sắc mặt tái nhợt, lúc này Tiết Phong Lan mới nhìn rõ dung mạo của đối phương, xem như là thanh tú dễ nhìn, trộn lận trong đám người cũng không có phát hiện ra điểm gì đặc biệt.
“Nói đi, hắn cùng ngươi nói gì?” Tiết Phong Linh lạnh mặt, nếu nàng không biết thì sẽ không có chuyện gì nhưng trùng hợp là Liên Như Nguyệt có việc tìm nha hoàn thiếp thân là Lục La nhưng không thấy, sau đó hai người chia nhau đi tìm, nhìn thấy Lục La cùng Vương Kim đứng một góc nói gì đó nàng mới phát hiện điều khác thường, nếu không chỉ sợ bị người ta tính kế mà còn không hề hay biết.
“Phong Linh tiểu thư... người đừng đem chuyện này nói với tiểu thư được không?” Lục La ngập ngừng, cuối cùng vẫn là quyết định thừa nhận, Tiết Phong Linh không phải là người dễ lừa, huống hồ lại chính mắt nhìn thấy, nàng lấp liếm thế nào cũng không qua mặt được đối phương.
“Ngươi còn biết sợ sao?” Tiết Phong Linh cười lạnh: “Nếu ngươi nói thật ta sẽ suy xét.”
Nàng không có đồng ý cũng không có từ chối, chỉ bảo là suy xét, câu trả lời mơ hồ như vậy Lục La có chút không yên tâm, đây không phải là nói nếu nàng cho đối phương đáp án hài lòng, đối phương sẽ bỏ qua, còn nếu không thì...
“Vương thiếu gia hắn muốn...” Lục La mím môi, nàng đã nhận tiền của Vương Kim, hiện tại khai ra đối phương quả là một hành động không tốt, nhưng Tiết Phong Linh đã biết chuyện, nếu tiếp tục giấu diếm chỉ sợ nàng ta sẽ đi nói với tiểu thư, đến lúc đó nàng chắc chắn sẽ bị đuổi khỏi Trường Bình Hầu phủ.
Mặc dù tính tình tiểu thư rất khó chịu nhưng thân là nha hoàn bên người tiểu thư nàng cũng được đãi ngộ khác biệt, công việc không quá nhiều, ngoại trừ hầu hạ tiểu thư thì chính là hầu hạ tiểu thư, chỉ cần ngoan ngoãn phục tùng tiểu thư thì nàng nhất định sẽ có cuộc sống tốt, cho nên Lục La không muốn mất đi công việc này, người mà Trường Bình Hầu không cần, có ai dám cần nữa? Bị đuổi ra khổ phủ ngày tháng sau này nàng phải đối mặt sẽ khó khăn hơn rất nhiều, tiền của Vương Kim cũng không thể giúp nàng hưởng thụ cả đời.
“Xem ra ngươi muốn ta đem chuyện này nói ra ngoài nhỉ?” Loại người này Tiết Phong Linh đã gặp qua không ít, nhìn thái độ của đối phương liền biết đối phương đang nghĩ gì.
“Vương thiếu gia hắn muốn nô tì giúp hắn dẫn tiểu thư đi đến gặp hắn...” Thật ra hắn còn muốn nàng hạ dược Tiết Phong Linh nhưng sau đó hắn lại loại bỏ ý nghĩ này bởi vì hắn cảm thấy làm vậy sẽ không thể tận hưởng hết hương vị của mỹ nhân, nhớ đến gương mặt bỉ ổi của đối phương, Lục La trong mắt xẹt qua tia chán ghét.
“Dựa vào hắn mà cũng muốn tơ tưởng ta?” Đáy mắt Tiết Phong Linh không hề che giấu vẻ khinh thường: “Đúng là không biết lượng sức mình.”
Vương Kim?
Tiết Phong Lan hơi kinh ngạc, hai người bọn họ đang nói về Vương Kim sao?
“Loại người như hắn dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết hắn muốn làm ra hành động vô lại gì rồi.”
Lục La mím môi không nói.
“Thế ngươi là muốn học làm việc tốt, thay hắn hẹn ta ra?” Tiết Phong Linh nâng mắt, đáy mắt lộ vẻ lạnh lẽo khiến thân thể Lục La không ngừng run rẩy.
“Nô tì... nô tì không dám...”
“Ta xem ngươi rõ ràng là dám đâu.”
“Phong Linh tiểu thư...”
“Cút đi! Ta sẽ đem chuyện này nói với Như Nguyệt, xem ra ngươi nên chuẩn bị rời đi đi.”
“Đừng mà Phong Linh tiểu thư, nô tì thật sự không dám nữa, xin người đừng nói với tiểu thư nô tì...” Lục La vội vàng kéo tay áo đối phương, bộ dạng như sắp khóc đến nơi.
Ánh mắt Tiết Phong Linh lóe lóe, không biết suy nghĩ cái gì, một lúc lâu mới mở miệng: “Muốn ta không nói cũng được nhưng ngươi phải làm dùm ta một chuyện.”
“Phong Linh tiểu thư cứ nói dù là lên núi đao xuống biển lửa nô tì cũng sẽ thay người làm.”
“Núi đao biển lửa gì đó thì không cần, bất quá chỉ cần ngươi giúp ta một việc.”
“Tiểu thư là muốn nô tì làm gì?”
“Một lát nữa ta sẽ cùng mọi người đi dạo hoa viên, nhiệm vụ của ngươi là dụ Tiết Phong Lan đến, sau đó để cho nàng cùng Đới Tứ thiếu gặp gỡ.” Trong đầu nàng đã tính sẵn một kế hoạch hoàn mỹ, sinh thần hôm nay của Liên Như Nguyệt mời đến không ít các vị thiếu gia tiểu thư, tuy nói nam nữ khác biệt, nhưng hôm nay vui vẻ như vậy cho nên mọi thứ đều bỏ qua một bên, hoa viên là nơi mọi người đều tập trung, dẫn dụ Tiết Phong Lan đến đó lại cho người gọi Đới Tứ thiếu ra, cho dù bọn họ thật sự không có gì nhưng bị phât hiện hai người ở cùng một chỗ cho dù nói gì cũng không thể rửa sạch được hàm oan.
Đới Tứ thiếu? Đó không phải là hoa hoa công tử nổi tiếng khắp kinh thành sao?!
Tiết Phong Lan siết chặt bàn tay, khắp kinh thành không ai không biết danh tiếng vị hoa hoa công tử Đới Tứ thiếu này, hắn phong lưu thành tính, trong mắt chỉ có mỹ nhân, bất quá các thiên kim tiểu thư cũng không có quá chán ghét hắn, Đới Tứ thiếu không chỉ có tiền mà còn có mạo, hắn diện như quan ngọc, vô cùng phóng khoáng, là một mỹ nam hiếm có, huống hồ Đới gia là nhà giàu số một của Đại Ngụy, các cửa hàng ở kinh thành hầu hết đều là sản nghiệp của Đới gia, nói là phú khả địch quốc cũng không sai biệt lắm. Bất quá tất cả mọi người biết người thừa kế của Đới gia không phải Đới Tứ thiếu mà là Đới Nhị thiếu, Đới Nhị thiếu là đích tử của Đới lão gia, do chính thất hạ sinh, trên còn có một ca ca là Đới Đại thiếu, nhưng Đới Đại thiếu là một con ma ốm, suốt ngày làm bạn với ấm thuốc, chỉ sợ sống không quá hai năm, cho nên sản nghiệp của Đới gia đều trông cậy vào Đới Nhị thiếu, Đới Tứ thiếu do kế thất của Đới lão gia sinh hạ, so với ca ca phải học hỏi để tiếp quản sự nghiệp thì hắn lại vẻ thanh nhàn hơn nhiều, suốt ngày ăn chơi trác táng, là hoàn khố trong truyền thuyết, cho nên hắn không được Đới lão gia thích lắm.
Tiết Phong Lan không nghĩ đến, Tiết Phong Linh vậy mà muốn hãm hại nàng với Đới Tứ thiếu, cô nam quả nữ ở cùng một chỗ, hơn nữa lại còn là một nơi vắng người, cho dù giữa bọn họ không có gì thì cũng tránh không khỏi lời ra tiếng vào, nàng thân là nữ nhân, thanh danh bị hủy hoại, cho dù nàng nhảy xuống sống Hoàng Hà cũng rửa không sạch!
Tiết Phong Linh cũng quá độc ác rồi!
“Tiết Phong Lan...” Lục La ngập ngừng: “Người đó không phải muội muội của người sao?”
“Muội muội? Thế thì đã sao?” Tiết Phong Linh thản nhiên đáp lại.
Thế thì đã sao? Trên đời làm gì mà có người tỷ tỷ nào lại hãm hại muội muội mình như thế? Huống hồ đó lại còn là thân muội muội!
Lục La không quá rõ ràng suy nghĩ của Tiết Phong Linh, bất quá nàng cũng không dám nói nhiều, ân oán trạch viện nàng vẫn là nên giả vờ như không biết thì tốt hơn.
“Nô tì biết rồi, nô tì sẽ làm theo lời của tiểu thư.” Có một người tỷ tỷ như vậy, xem ra Tiết Tứ tiểu thư đúng là số khổ.
“Thế thì tốt.” Tiết Phong Linh cảm thấy hài lòng mỹ mãn, nàng nắm trong tay nhược điểm của đối phương, còn sợ đối phương không để mặc nàng bày bố sao?
“Ngươi còn có chuyện gì?” Thấy Lục La vẫn đứng đó mà chưa có ý định rời đi, Tiết Phong Linh nhướng mày: “Hay là hối hận rồi?”
Lục La vội vàng lắc đầu: “Nô tì không có, chỉ là...”
“Chỉ là cái gì?”
“Vương thiếu gia bên kia, phải làm sao đây?”
“Chuyện này còn cần để ta dạy ngươi sao? Xem như không có chuyện gì xảy ra là được.” Tiết Phong Linh phiền chán phất tay.
“Nhưng mà... người cũng biết tính khí của Vương thiếu không tốt, nếu hắn không gặp được người thì hắn nhất định sẽ tức giận, đến lúc đó làm lớn chuyện, đối với thanh danh của tiểu thư thì sẽ không tốt đâu...” Từng lời của Lục La vang lên bên tai, Tiết Phong Linh càng nghe càng chau mày, bởi vì nàng cảm thấy đối phương nói không sai, tính tình của Vương Kim vốn không tốt, nếu hắn không gặp được người rồi lại làm lớn chuyện, chỉ sợ là nàng không đơn giản chỉ mất đi thanh danh, bất quá nếu nàng xuất hiện trước mặt hắn thì chẳng phải là đưa dê vào miệng cọp sao?
“Như vậy thì người tùy tiện tìm một người dáng dấp giống ta đưa đến chỗ hắn đi.” Đợi hắn cùng nữ nhânn đó lên giường thì xem hắn còn có có mặt mũi nào đến tìm nàng nữa không?!
“Nhưng mà...” Tùy tiện tìm một người? Người đến hôm nay đều là khách quý, không ai có thể đắc tội được.
“Nhưng nhị cái gì? Hay để ta tìm dùm ngươi?” Tiết Phong Linh nhếch môi: “Diệp Linh Vi được đấy, nàng ta và ta hôm nay mặc y phục giống nhau, chiều cao cũng tương đối, buổi tối sẽ không nhận ra là ai đâu, dù là Vương Kim đi chăng nữa.” Tiết Phong Lan và Diệp Linh Vi mới vừa gặp mặt mà đã thân thiết như vậy, sau này chỉ sợ Tiết Phong Lan sẽ mượn giúp Diệp gia chống lại nàng, dù sao lúc nãy các nàng đều đã tỏ thái độ của bản thân, nhân lúc đối phương còn chưa có năng lực này thì nên diệt trừ Diệp gia trước.
Hóa ra không phải là sự trùng hợp, mà là kế hoạch đã dự tính từ trước của Tiết Phong Linh!
Nàng vốn nghĩ rằng là Vương Kim tính kế sai người, nhầm lẫn giữa Diệp Linh Vi và Tiết Phong Linh, không ngờ mọi chuyện đều là do Tiết Phong Linh sắp đặt, nàng ta biết rõ Vương Kim có ý đồ không tốt với mình, không những không ngăn chặn chuyện này mà còn cố ý đẩy Diệp Linh Vi vào hố lửa, nữ nhân này... làm sao có thể là tỷ tỷ của nàng?!
~~~
“Ngũ muội, muội có nhìn thấy Diệp tiểu thư không?” Rời khỏi hoa viên điều đầu tiên Tiết Phong Lan làm không phải đi ứng phó với âm mưu của Tiết Phong Lan mà nàng đi tìm Diệp Linh Vi, Tiết Phong Lan liền để Như Sương đi theo bên người, nếu không biết kế hoạch của Tiết Phong Linh thì nàng sẽ để Như Sương đi điều tra Vân Yên nhưng hiện tại nàng đã biết thì giữ Như Sương bên người vẫn tốt hơn, Như Sương có võ công, thân thủ nhanh nhẹn, ở bên cạnh nàng có thể bảo vệ nàng, đề phòng âm mưu quỷ kế của Tiết Phong Linh.
“Không có.” Tiết Liên Kiều lắc đầu, nãy giờ nàng ở bên cạnh Tiết Lan Hương, cũng không có thấy qua bóng dáng của Diệp Linh Vi.
“Tứ tỷ, có chuyện gì sao?”
“Không có, chỉ là ta có chuyện cần tìm nàng ấy.”
“Ra là vậy.” Nhìn đến Như Sương ở bên cạnh Tiết Phong Lan, Tiết Liên Kiều hơi kinh ngạc, lúc nãy đi đến Trường Bình Hầu phủ nàng cũng không có thấy qua Như Sương, còn nghĩ rằng Tứ tỷ để Như Sương ở lại rồi chứ?
“Ngũ tiểu thư.” Thấy Tiết Liên Kiều nhìn mình Như Sương cũng mở miệng chào hỏi.
“Như Sương cô nương cũng ở đây?”
“Như Sương vừa mới đến, ta thấy ta di chuyển bất tiện nên mới gọi nàng đến.”
“Tỷ có thể nói với muội.” Tiết Liên Kiều suýt nữa quên mất chuyện Tiết Phong Lan đi đứng bất tiện phải ngồi xe lăn, xe lăn di chuyển khó khăn, cần phải có người đẩy.
“Muội có thể giúp tỷ.” Lời này của nàng là sự thật, Tiết Phong Lan đồng ý để nàng tham gia bữa tiệc này nàng đã vô cùng cảm kích, nếu có thể giúp đỡ đối phương nàng cũng sẽ vui lòng.
“Nhìn muội cùng Nhị tỷ chơi đùa vui vẻ ta cũng không muốn làm phiền.”
“Sao lại là làm phiền?” Tiết Lan Hương im lặng nghe cuộc đối thoại giữa hai người nãy giờ lúc này mới lên tiếng: “Tỷ muội một nhà, giúp đỡ nhau là chuyện thường tình.”
Tiết Phong Lan hơi kinh ngạc, quan hệ giữa nàng cùng Tiết Lan Hương tuy không quá mức gây gắt nhưng cũng không hề thân thiết, dù sao lúc nhỏ hai người bọn họ vẫn luôn thường xuyên tranh giành đồ chơi với nhau, chỉ là mấy năm gần đây trưởng thành, mỗi người đều có suy nghĩ khác, tính tình của Tiết Lan Hương cũng thu liễm rất nhiều, hiện tại đối phương lại tỏ thái độ như vậy, nhất thờ Tiết Phong Lan cũng không biết đối phương đang nghĩ gì.
Không phải là nàng muốn suy nghĩ xấu về Tiết Lan Hương nhưng mấy năm gần đây Tiết Lan Hương luôn đứng về phe Tiết Phong Linh, bắt tay với Tiết lão thái thái và Phương Lam cùng chiếm đồ vật mà Thái hậu ban thưởng cho nàng, kiếp trước kết cục nàng ta cũng không tồi, gả vào thế gia, vinh sủng suốt đời.
“Nhị tỷ nói phải.” Tiết Liên Kiều cười cười: “Chúng ta là tỷ muội một nhà mà, phải không?”
Tiết Phong Lan nghe vậy chỉ cười không nói, tỷ muội một nhà... sợ là chỉ có Tiết Liên Kiều mới có suy nghĩ ngây thơ như vậy.
“Ta đi tìm Diệp tiểu thư, không làm phiền hai người.”
Nhìn Như Sương đẩy Tiết Phong Lan đi xa, Tiết Liên Kiều lúc này mới thu hồi tầm mắt, ánh mắt chuyển sang Tiết Lan Hương bên cạnh.
“Nhị tỷ, dạo này quan hệ giữa tỷ và Tứ tỷ có vẻ tốt nhỉ?” Thật ra Tiết Liên Kiều cũng hơi kinh ngạc khi thấy Tiết Lan Hương bắt chuyện với Tiết Phong Lan, các nàng ở chung một nhà, mọi chuyện xảy ra trong phủ nàng mặc dù không có liên quan nhưng vẫn nghe được một ít tin tức, trong suy đoán của nàng quan hệ giữa Tiết Phong Lan và Tiết Lan Hương hẳn là phải rất xấu mới đúng, dù sao sự kiện ngày đó người của Nhị phòng cũng đưa không ít đồ đến Hàn Mai Các, quan hệ giữa họ lúc đó lẽ ra hẳn là rất tệ, hôm nay xem ra không hoàn toàn là như vậy.
“Cũng như Ngũ muội nói, tỷ muội một nhà, nên giúp thì phải giúp.” Tiết Lan Hương nhếch môi, bỏ lại một câu rồi quay người rời đi.
Tiết Liên Kiều mỉm cười, nếu đã muốn quan tâm Tứ tỷ thì ngại gì mà không dám nói? Thật là một người khẩu thị tâm phi.
“Hạ tiểu thư, Nguyệt tiểu thư...” Tiết Phong Lan lúc này đã được Như Sương đẩy đến chỗ Hạ Nguyệt Lam cùng Nguyệt Viên Viên.
“Phong Lan tỷ tỷ, ngươi gọi ta một tiếng Viên Viên là được rồi, không cần khách khí.” Nguyệt Viên Viên đối mặt với Tiết Phong Lan rõ ràng là vui vẻ hơn so với người khác, điều này Hạ Nguyệt Lam cũng đã nhận ra.
“Như vậy...”
“Viên Viên đã lên tiếng, Phong Lan cũng đừng ngại, chúng ta đều trạc tuổi nhau, ngươi gọi ta một tiếng Nguyệt Lam là được.”
“Hảo.” Tiết Phong Lan gật đầu, xem như chấp nhận cách xưng hô này.
“Lan tỷ tỷ, Linh Vi đâu rồi?” Không thấy bóng dáng của Diệp Linh Vi, Nguyệt Viên Viên liền mở miệng hỏi thăm, tính tình Diệp Linh Vi hào sảng dễ gần, nàng cũng rất thích, nàng cảm thấy nàng cùng đối phương rất hợp nhau.
“Ta cũng đang tìm nàng ấy.”
“Không phải lúc nãy nàng đi chung với tỷ sao?” Nguyệt Viên Viên hơi kinh ngạc.
“Lúc nãy ta đi gặp Như Sương, Linh Vi nói là đến chính viện chờ ta nhưng lại không thấy bóng dáng.”
Nguyệt Viên Viên lúc này mới phát hiện bên cạnh Tiết Phong Lan còn có một người khác, trong khi Hạ Nguyệt Lam sớm đã nhìn thấy đối phương, dù sao các nàng đối với người này cũng không quá xa lạ.
“Như Sương cô nương?”
“Hạ tiểu thư, Nguyệt tiểu thư tốt.”
“Như Sương cô nương không cần khách khí.” Như Sương là tâm phúc bên cạnh Thái hậu, sau cung yến ngày đó tin tức về Như Sương đã được để lộ ra ngoài, mặc dù không biết là ai để lộ nhưng mục đích của đối phương cũng rất rõ ràng chính là khiến Tiết Phong Lan trở thành tâm điểm của sự chú ý, không ngờ Thái hậu lại để Như Sương đến hầu hạ Tiết Phong Lan, quả nhiên là Thái hậu đối xử với Tiết Phong Lan quá đặc biệt, đặc biệt đến mức khiến Lam Thuần Ngọc cũng nhịn không được mà ganh ghét.
Thái độ của Lam Thuần Ngọc lúc nãy đối với Tiết Phong Lan tất cả mọi người đều thấy được, chỉ là nguyên nhân sâu xa trong đó chưa chắc có người nhìn ra, bất quá Hạ Nguyệt Lam lại có một suy nghĩ khác về chuyện này. Tiết Phong Lan cùng Lam Thuần Ngọc chưa bao giờ gặp mặt, hôm nay là lần gặp mặt đầu tiên vậy mà Lam Thuần Ngọc lại làm khó dễ đối phương hết lần này đến lần khác, nói hai người không có mâu thuẫn sợ là không có ai tin tưởng, chính là một người sống trong hoàng thành xa hoa, một người luôn nhốt mình ở trong phủ, hai người không có cơ hội gặp nhau thì làm sao mà lại phát sinh mâu thuẫn được? Lời giải có lẽ là nằm ở tin đồn gần đây về Tiết Phong Lan, Thái hậu là người lạnh nhạt, chuyện này tất cả mọi người đều biết, nghe nói là trước kia tính tình của Thái hậu không có như vậy, sau khi Tiên hoàng mất đi, Thái hậu suốt ngày nhốt mình trong cung điện để niệm kinh cầu phúc, ngày càng cách xa trần thế, ngay cả đối với Ngụy đế thái độ của Thái hậu cũng không tốt hơn bao nhiêu, hiện tại lại xuất hiện một tin đồn có người người nhận được ân sủng của Thái hậu, Lam Thuần Ngọc thân là thân cháu gái, quan tâm một chút là điều bình thường.
Nghe Hạ Nguyệt Lam cùng Như Sương chào hỏi, Nguyệt Viên Viên lúc này mới phát hiện ra đối phương là người xuất hiện trong cung yến ngày đó, còn ra mặt chỉ tội Lam An Khánh là người trộm miếng ngọc bội của Lam Thuần Ngọc, nghe nói đối phương là người của Thái hậu.
“Phong Lan tìm Diệp tiểu thư có việc gì sao?” Nhìn Tiết Phong Lan để lộ thần sắc nghiêm trọng khi nghe thấy câu trả lời của Nguyệt Viên Viên, mặc dù rất nhanh bị đối phương giấu đi nhưng vẫn bị nàng phát hiện.
“Cũng không có chuyện gì quan trọng, ta định thỉnh giáo nàng về một chút dược liệu có ích cho đôi chân của ta mà thôi.”
“Lan tỷ tỷ cũng đừng quá lo lắng, có lẽ là nàng ấy đi đâu đó một lát rồi sẽ quay lại.”
“Mong là như vậy.”
“Hạ tiểu thư, Hạ Thái phó cho gọi người đến đại sảnh.” Lúc này có một nha hoàn xuất hiện trước mặt mấy người, Hạ Nguyệt Lam liền biết là vó liên quan đến chuyện đó, nàng đã nói trăm ngàn lần rồi mà vẫn bắt nàng nói, bất quá trưởng bối cho gọi tiểu bối như nàng không thể không nghe, bất đắc dĩ nói một câu rồi đi trước.