“Đi đâu?” Quách Thiếu Thừa vẫn chưa thoát khỏi sự ôn nhu dịu dàng của Tiết Phong Lan, hiện tại nghe Triệu Thiên Tư nói vậy nhất thời không kịp phản ứng là đối phương đang nói gì.
“Trở về.” Triệu Thiên Tư nhìn bộ dạng ngơ ngác đó của Quách Thiếu Thừa có chút phiền chán, nhưng hắn không có nói ra, Triệu Thiên Tư không phải dạng người đặc biệt kiệm lời, chính là đối với Quách Thiếu Thừa hắn thật sự không muốn nhiều lời, bởi vì đối với Quách Thiếu Thừa, nếu hắn cùng đối phương nói nhiều một chữ đối phương nhất định sẽ nói nhiều một câu, Triệu Thiên Tư cũng không muốn có người ở bên tai hắn lải nhải suốt mấy ngày săn thú.
Quách Thiếu Thừa sửng sốt, không nghĩ đến Triệu Thiên Tư ở trước mặt một tiểu thư khuê các lại nói chuyện không chút khách khí như vậy, nhất thời có chút phiền muộn thay bằng hữu, cũng chính bởi vì tính tình khó ở này của Triệu Thiên Tư mà cho dù hắn được mệnh danh là thiếu niên tuấn tú vô song đi chăng nữa cũng không có bất kì thiếu nữ nào dám đi lên tiếp cận hắn, vì vậy mới bị độc thân đến giờ, thật đáng thương!
Ai nấy đều nói Triệu Thiên Tư là người hoàn mỹ, tài giỏi thế nào, tuấn tú ra sao, trưởng bối trong nhà mỗi lần nhắc đến Triệu Thiên Tư đều khen là không dứt miệng, còn bắt vãn bối phải học tập theo hắn, mà vãn bối thì một bên im lặng lắng nghe, biểu lộ sự hâm mộ không chút che giấu, nhưng mặc kệ là khen hay hâm mộ thì khi nhắc đến tính tình của Triệu Thiên Tư mọi người đều chỉ lắc đầu tỏ vẻ ngán ngẩm, rõ ràng tất cả mọi người đều có cùng một quan điểm đối với tính tình lạnh nhạt, bất cận nhân tình kia của hắn.
Quả nhiên trên đời này không có bất kì ai là hoàn mỹ cả, ngay cả Triệu Thiên Tư được mọi người gọi là “Tình nhân trong mộng của các thiếu nữ Đại Ngụy” nhìn tưởng chừng là hoàn mỹ vô khuyết nhưng tính tình thật dễ dàng khiến người khó chấp nhận, giống như hiện tại, ở trước mặt một tiểu thư khuê các, đặc biệt là người tàn tật như Tiết Phong Lan, Triệu Thiên Tư cho dù muốn nói gì với hắn thì ít nhất cũng phải chào hỏi Tiết Phong Lan trước đó, hắn như vậy chẳng khác nào cố tình làm lơ Tiết Phong Lan, đối với một nữ nhân mà nói thì việc này rất nghiêm trọng, không chỉ ảnh hưởng đến tôn nghiêm mà còn đả kích lòng tự trọng của nàng, huống hồ Tiết Phong Lan đã thành ra như vậy, so với những người khác nhất định là càng thêm tự ti.
Quách Thiếu Thừa càng nghĩ càng cảm thấy không ổn, sợ Tiết Phong Lan suy nghĩ nhiều, cũng như đả kích tự tôn của nàng, không khỏi đi đến bên cạnh con ngựa kéo lấy ống tay áo của Triệu Thiên Tư.
“Huynh đệ, huynh xuống đây một chút.” Hình tượng của Triệu Thiên Tư trong mắt mọi người luôn là hoàn mỹ, Quách Thiếu Thừa cũng không muốn vì một hành động vô tình của hắn mà bị người khác nói này nói nọ, dù sao trong các vị thế gia công tử cũng có không ít người nhìn không vừa mắt Triệu Thiên Tư, mà Tiết Phong Lan lại là nhân vật phong vân trong các tin đồn gần đây, nếu mọi người bắt gặp cảnh tượng này sẽ có lời ra nói vào, đến lúc đó không chỉ gây ảnh hưởng cho Tiết Phong Lan mà còn khiến Triệu Thiên Tư gặp phiền phức.
Triệu Thiên Tư không có trả lời, cũng không có xuống ngựa, mà chỉ đưa mắt nhìn Quách Thiếu Thừa, giống như muốn nói: “Làm gì?”
“Huynh đệ, không phải ta nói huynh chứ, ở trước mặt một vị tiểu thư khuê các như Tiết tiểu thư đây, huynh lại ngồi ở trên ngựa mà nói chuyện, như vậy rất vô lễ đó, mau xuống đây đi.” Lời này của của Quách Thiếu Thừa không hề có ý nói Triệu Thiên Tư vô lễ, hắn là thật quan tâm Triệu Thiên Tư, sợ người bên ngoài nói những lời không hay về Triệu Thiên Tư, mặc dù hành động này của Triệu Thiên Tư ở trong mắt người khác là vô lễ không giả.
Quách Thiếu Thừa tuy đã hạ thấp thanh âm nhưng bởi vì Triệu Thiên Tư ngồi trên lưng ngựa, hắn lại đứng dưới đất, Triệu Thiên Tư cao hơn hắn nửa người, khi Quách Thiếu Thừa nói chuyện hắn cũng không có ý định cúi người xuống để lắng nghe, cho nên lời của Quách Thiếu Thừa hoàn toàn rơi vào tai Tiết Phong Lan không sót một chữ.
Đối với cuộc đối thoại của hai người, Tiết Phong Lan cảm thấy có chút buồn cười, không rõ vì sao một người lạnh lùng trầm tĩnh như Triệu Thiên Tư lại có một bằng hữu vừa nhiệt tình lại vừa lắm lời như Quách Thiếu Thừa, có câu “vật hợp theo loài” chỉ có những người có tính tình hợp ý nhau mới có thể kết giao bằng hữu, không ngờ trên đời này vẫn có một số loại người không hợp nhau nhưng vẫn có thề kết giao bằng hữu, có lẽ đây chính là bù trừ trong truyền thuyết đi?
Người càng lạnh lùng ít nói thì càng dễ mở lòng với người nhiệt tình như ánh mặt trời.
Triệu Thiên Tư nhíu mày, tựa hồ cảm thấy lời nói của Quách Thiếu Thừa có chút nghe lọt tai vì vậy bèn quay người nhảy xuống ngựa.
“Huynh đệ, trước mặt Tiết tiểu thư, huynh nể mặt ta một chút, chào hỏi người ta một tiếng đi.” Triệu Thiên Tư tính tình lạnh lùng, không thích thân cận người khác, điều này Quách Thiếu Thừa cũng là biết, buộc hắn chủ động chào hỏi với một người xa lạ, huống hồ đó lại còn là nữ nhân thì quả thật là có chút khó khăn đối với hắn, nhưng nơi này chỉ có ba người bọn họ, nếu Triệu Thiên Tư không cùng Tiết Phong Lan chào hỏi, lỡ như chạm vào tự tôn của nàng, khiến nàng suy nghĩ lung tung rồi lại nghĩ thông suốt thì phải làm sao? Dù sao trước giờ Triệu Thiên Tư cũng đã “vô tình” làm tổn thương của các thiếu nữ rất nhiều lần, hắn nhớ lần trước Quách gia có tổ chức tiệc, thân là hảo huynh đệ của Đại thiếu gia nhà họ Quách, Triệu Thiên Tư tự nhiên không thể vắng mặt, khi Triệu Thiên Tư vừa xuất hiện liền thu hút ánh mắt của mọi người trong đại sảnh, đặc biệt là một đám tiểu thư khuê các, ánh mắt hận không thể dán lên người Triệu Thiên Tư, trong đó có một vị to gan lớn mật đi lên cùng hắn chào hỏi, người ta xinh đẹp như hoa như ngọc, nở nụ cười e thẹn như đóa hoa vừa chớm nở, vậy mà Triệu Thiên Tư lại nhẫn tâm tạt đối phương một gáo nước lạnh, xem đối phương như không tồn tại mà đi thẳng vào về phía, Quách Thiếu Thừa thân là nam nhân cũng cảm thấy lòng tự tôn bị đả kích nghiêm trọng, chứ đừng nói là một nữ tử có tâm hồn mỏng manh yếu đuối.
Triệu Thiên Tư nhíu mày, mắt lạnh không khỏi liếc nhìn thiếu nữ đang ngồi trên xe lăn, đôi mắt đen tối không rõ, ánh mắt hắn không dừng trên người nàng quá lâu nên không ai biết hắn đang nghĩ gì.
Bởi vì khi Triệu Thiên Tư xuống ngựa, Quách Thiếu Thừa đã kề sát tai đối phương nói nhỏ cho nên Tiết Phong Lan không biết hai người bọn họ đang nói gì, bất quá việc Triệu Thiên Tư nhìn nàng đã chứng tỏ một điều, đối tượng mà hai người bọn họ đang nhắc tới chính là nàng.
Thấy Triệu Thiên Tư im lặng, Quách Thiếu Thừa liền biết hắn là không tình nguyện, đáy lòng không khỏi có chút bất đắc dĩ, tình huống thế này duy trì lâu quá cả hai bên đều sẽ cảm thấy xấu hổ, đặc biệt là Tiết Phong Lan, Quách Thiếu Thừa ôm suy nghĩ đánh nhanh thắng nhanh, nên đã kéo tay Triệu Thiên Tư đi đến trước mặt Tiết Phong Lan, một bộ dạng bừng bừng khí thế giới thiệu.
“Tiết tiểu thư, đây là hảo bằng hữu của tại hạ, Triệu Thiên Tư.”
“Triệu công tử, ngươi tốt.” Tiết Phong Lan gật đầu, ôn tồn hữu lễ chào đối phương, cũng không bận tâm đối phương có đáp lại hay không mà ngược lại nhìn về phía Quách Thiếu Thừa, tươi cười mở miệng: “Quách công tử buổi chiều có rảnh, ta cho người đưa tạ lễ đến lều của công tử, xem như ơn cứu mạng.”
Quách Thiếu Thừa nghe vậy không khỏi sửng sốt, vội vàng xua tay: “Tiết tiểu thư không cần khách khí, nhấc tay chi lao mà thôi.” Hắn chỉ là vô tình cứu nàng, cũng không phải chuyện gì lớn lao, không nhất thiết cần nàng phải đền ơn cứu mạng.
“Huống hồ cứu người không cần báo đáp mới là việc làm có ý nghĩa, Tiết tiểu thư cảm tạ tại hạ, đó đã là lời báo đáp tốt nhất rồi, không nhất thiết phải tặng lễ đâu.” Quách Thiếu Thừa làm người điệu thấp, không thích mọi chuyện quá phô trương, chuyện phô trương nhất hắn từng làm chính là cùng Triệu Thiên Tư kết giao bằng hữu, trở thành tâm điểm chú ý của mọi số người trong thời điểm đó, cũng vì vậy mà đưa đến không ít phiền toái, ví dụ như nữ tử ái mộ Triệu Thiên Tư, bởi vì Triệu Thiên Tư lạnh lùng xa cách khiến các nàng không có cơ hội đến gần, vì vậy bọn họ đã chuyển mục tiêu lên người Quách Thiếu Thừa, mượn hắn để tiếp cận Triệu Thiên Tư, hoặc kẻ thù hay những kẻ ghen ghét Triệu Thiên Tư, không dám ra tay với Triệu Thiên Tư nên chỉ có thể ra tay với hắn để hả giận. Khó khăn lắm hắn mới vượt qua được phiền phức thế này, nếu hôm nay Tiết Phong Lan cho người đưa tạ lễ đến, sợ là sẽ gây ra oanh động không nhỏ, thứ nhất là do chuyện hắn cùng Triệu Thiên Tư làm bằng hữu khiến mọi người đặc biệt chú ý đến hắn, thứ hai là do thân phận của Tiết Phong Lan có phần đặc thù, Tiết Phong Lan hiện đang là nhân vật phong vân trong kinh thành, nàng không chỉ là nữ nhi Tiết gia mà còn là người được Thái hậu sủng ái, nếu để người khác biết được nàng đưa tạ lễ đến cho hắn, mặc kệ là vì nguyên nhân gì bọn họ nhất định đều sẽ suy nghĩ sâu xa, đến lúc đó những tin đồn không hay sợ cũng lan truyền khắp nơi, bản thân Quách Thiếu Thừa không biết có thể sống qua nổi tin đồn thất thiệt để đi gặp Thái hậu hay không nữa.
“Quách công tử đúng là người tốt.” Tiết Phong Lan không ngại phát cho Quách Thiếu Thừa một tấm thẻ người tốt, nàng chỉ muốn thử hắn một chút để xem hắn là người thế nào chứ không phải thật sự muốn cho người mang tạ lễ đến, cũng giống như Quách Thiếu Thừa, nàng cũng ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này, nàng cũng không ngu ngốc đến nổi vừa mới đến trường săn đã kéo thù hận từ một đám người.
“Ha ha, cô nương quá lời.” Nghe Tiết Phong Lan nói mình là người tốt, Quách Thiếu Thừa chỉ cười một cách băng quơ, bởi vì thái độ ngã ngớn không đúng đắn kia của hắn khi đùa giỡn với Triệu Thiên Tư, có rất nhiều người nói rằng hắn chỉ có bề ngoài là nhìn có vẻ đúng đắn nhưng bản tính lại không phải thứ người tốt lành, Quách Thiếu Thừa đối với chuyện này sớm đã thành thói quen, hắn cũng không quá bận tâm, hiện tại lại có người khen hắn là người tốt khiến hắn có chút bất ngờ, nhất thời không biết nói gì cho phải.
Tiết Phong Lan không biết được suy nghĩ của Quách Thiếu Thừa, nếu không nhất định sẽ cảm thấy buồn cười, bởi vì so với bất kì ai ở nơi này, cho dù là người Quách gia hay hảo huynh đệ Triệu Thiên Tư của hắn thì nàng vẫn dám khẳng định nàng là người hiểu rõ hắn tốt thế nào, do có kí ức một đời, cho nên những chuyện đời trước mà tất cả mọi người làm, bất kể là chuyện tốt hay xấu đều để lại ấn tượng trọng lòng nàng, cũng khiến nàng hiểu rõ bản chất của bọn họ ra sao, mặc dù tương lai có thể sẽ thay đổi nhưng ít nhất thì hiện tại, nàng có thể khẳng định Quách Thiếu Thừa không phải người xấu.
Tiết Phong Lan cùng Quách Thiếu Thừa cười cười nói nói, hoàn toàn quên mất Triệu Thiên Tư ở bên cạnh, Quách Thiếu Thừa biết rõ bằng hữu là người ít nói, không thích nói chuyện, đặc biệt là với nữ nhân, bởi vì với dáng vẻ anh tuấn hiên ngang kia của hắn nếu chủ động cùng nữ nhân bắt chuyện sẽ khiến các nàng suy nghĩ sâu xa rồi tự mình đa tình, chuyện này trước kia đã từng xảy ra rồi cho nên Quách Thiếu Thừa cũng không có ý định mang Triệu Thiên Tư vào câu chuyện giữa hắn và Tiết Phong Lan. Mà Tiết Phong Lan, cũng không biết là vô tình hay cố ý, từ đầu chí cuối đều không có mượn cơ hội để chủ động trò chuyện với Triệu Thiên Tư, đổi lại là người khác, mặc kệ là nam nhân vẫn là nữ nhân, có cơ hội để kết giao với Thiếu tướng quân của Trấn quốc Tướng quân phủ tự nhiên sẽ không bỏ qua, nhưng Tiết Phong Lan thì lại không, điều này ngược lại khiến Quách Thiếu Thừa khá yên tâm, đồng thời cũng cảm thấy may mắn vì bản thân cứu không lầm người, hắn thật sự sợ hãi những nữ nhân vừa nhìn thấy hai người bọn đều hận không thể dán lên, rồi lại đeo bám không rời.
Triệu Thiên Tư bị hai người bỏ qua một bên nhưng thần sắc vẫn lạnh nhạt như thường, giống như đối với hắn mà nói đây đã là thói quen, mà xác thực đây đúng là thói quen của hắn, không phải thói quen bị người khác xa lánh làm lơ mà là thói quen không thích xen vào cuộc trò chuyện của người khác, chính là vào lúc này khi bị Tiết Phong Lan bỏ qua, đáy lòng Triệu Thiên Tư có chút quái dị.
Triệu Thiên Tư là người lạnh lùng ít nói, cũng chính vì tính tình này của hắn mà một số người muốn cùng hắn kết giao cũng không dám, bởi vì những người như vậy nói chuyện đôi khi rất thẳng thắn, nếu không muốn tự tìm mất mặt thì tự nhiên sẽ không đi lên nói chuyện với hắn, cho nên phần lớn mọi người nhìn thấy hắn chỉ gật đầu chào hỏi, thân thiết lắm cũng chỉ nói hai ba câu xem như xả giao chứ không ai dám lôi kéo hắn vào cuộc đối thoại giữa bọn họ. Triệu Thiên Tư đối với cách làm này của bọn họ, không những không cảm thấy khó chịu mà ngược lại cảm thấy rất thoải mái, hắn vốn không phải người ôn hòa, không thích cùng người khác thân cận, mọi người biết tính của hắn không đến làm phiền hắn, điều này rất hợp ý hắn, đỡ đi không ít phiền phức, chính là khi người này là Tiết Phong Lan thì Triệu Thiên Tư lại cảm thấy có chút khó hiểu, đồng thời đáy lòng cũng dâng lên một tia quái dị.
Không phải Triệu Thiên Tư tự mình đa tình, mà hắn lớn lên tuấn tú hơn người, khí thế hiên ngang, đảo mắt khắp kinh thành nam tử có thể só sánh với hắn cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, hắn chưa từng nghi ngờ sức quyến rũ của mình, chính là vào lúc này Triệu Thiên Tư không khỏi sinh lòng hoài nghi, hắn thật sự có tuấn tú giống như lời đồn, một cái liếc mắt cũng có thể khiến bao nhiêu thiếu nữ trong kinh thành điên đảo vì hắn?
Người khác mặc dù không dám đến gần hắn cũng sẽ nhân lúc hắn không để ý mà len lén nhìn hắn, nhưng Tiết Phong Lan thì không giống, từ đầu chí cuối khi hắn xuất hiện, đôi mắt nàng không liếc nhìn hắn quá ba lần, ánh mắt của nàng cũng không dừng trên người hắn quá ba giây, nàng tập trung vào cuộc đối thoại với Quách Thiếu Thừa, hoàn toàn xem hắn như không tồn tại.
Một người bình thường bị người khác bỏ qua, phủ nhận sự tồn tại của mình cũng đã rất khó chịu, càng huống hồ là một người dẫn nhân chú mục như Triệu Thiên Tư, lớn lên dưới sự chú ý của mọi người, đột nhiên một ngày lại bị người khác bỏ qua, cho dù là người lạnh lùng cách mấy sợ là trong lòng cũng nhịn không được cảm thấy khó chịu. Chính là Triệu Thiên Tư chưa từng trải qua cảm giác này cho nên trong lúc nhất thời hắn không biết được cảm xúc này của mình là gì, chỉ là hắn cảm thấy có chút quái dị khiến sắc mặt hắn có phần khó coi.
Đối với Quách Thiếu Thừa, Tiết Phong Lan duy trì dáng vẻ ôn nhu như ngọc, chính là khi nhìn đến Triệu Thiên Tư, Tiết Phong Lan lại đối xử lạnh nhạt, hết thảy đều có nguyên do của nó.
Kiếp trước Triệu Thiên Tư là phu quân tương lai của Tiết Phong Linh, cả hắn và Triệu gia đều là chỗ dựa vững chắc của Tiết Phong Linh, hắn có thể vì Tiết Phong Linh mà tính mạng không cần, cho nên tình cảm của hắn dành cho Tiết Phong Linh là không thể nghi ngờ, Tiết Phong Lan lạnh nhạt với hắn là vì không muốn cùng hắn nhấc lên bất kì quan hệ nào, không phải bằng hữu càng không phải địch nhân, bởi vì nàng cảm thấy nếu cùng Triệu Thiên Tư liên hệ thì sẽ tạo cơ hội cho hắn và Tiết Phong Linh gặp nhau, đến lúc đó phát sinh chuyện gì cho dù là người trùng sinh như nàng cũng không dám nói trước. Tương lai vốn dĩ là bất biến, sự sống lại của nàng đã dẫn đến hiệu ứng bươm bướm, có rất nhiều chuyện đã vì nàng mà thay đổi, tuy nhiên cũng có một số chuyện sớm đã được sắp đặt sẵn, cái gọi là ý trời thì cho dù có cố gắng thay đổi cách mấy cũng không thể, Tiết Phong Lan học được điều này từ chuyện của Diệp Linh Vi, cho dù có sự có mặt của nàng trong sinh thần của Liên Như Nguyệt thì cũng không thể thay đổi việc Tiết Phong Linh muốn tính kế Diệp Linh Vi, vì vậy nàng có thể khẳng định, nếu là Tiết Phong Linh thì nàng ta sẽ không buông tha cho Triệu Thiên Tư.
Dựa vào thủ đoạn đó của Tiết Phong Linh, nhất định sẽ có thể một lần nữa nắm bắt được trái tim của Triệu Thiên Tư, giống như kiếp trước nàng ta đã từng làm, nếu như vậy thì chuyện nàng trùng sinh trở lại chẳng có ý nghĩa gì cả, mục đích nàng trùng sinh là để báo thù Tiết Phong Linh, nếu để nàng ta leo lên Triệu gia, cho dù Tiết Phong Lan có gả vào hoàng thất đi chăng nữa cũng chưa chắc đã là đối thủ của nàng ta, dù sao Triệu gia có công lao to lớn với Đại Ngụy là chuyện không thể phủ nhận, sẽ không có người nào ngu ngốc lại lựa chọn chống đối với Triệu gia trong khi Triệu gia vẫn còn lớn mạnh như thế, càng huống hồ nàng đã từng thề sẽ không đi theo vết xe đổ trước kia mà gả vào hoàng thất!
Ngày hôm nay nàng sở dĩ có mặt ở đây là vì muốn ngăn cản nghiệt duyên giữa Tiết Phong Linh và Triệu Thiên Tư, nếu không nàng cũng không ham hố việc tham gia săn thú trong khi đôi chân của nàng lại không thể đi lại thế này.
Như Sương từ xa nhìn thấy hai nam tử xuất hiện bên cạnh Tiết Phong Lan thì không khỏi kinh ngạc, bước chân cũng nhanh hơn vài phần, khi đến gần nàng mới nhìn thấy rõ dung mạo của hai người đó, một trong số đó còn là người nàng nhận thức, sống trong cung nhiều năm, mặc dù không thường xuyên ra ngoài nhưng có một số người Như Sương vẫn có thể biết được thân phận của đối phương.
“Tiểu thư!” Như Sương cầm lấy một cái khay đi đến, trên khay đựng một bình trà cùng một hai cái chung, dưới động tác của nàng mà khay hơi đung đưa, chỉ sợ nếu nàng đi nhanh thêm chút nữa thì nước trà trong bình cũng sẽ bị đổ ra ngoài.
“Như Sương.” Nhìn thấy Như Sương, Tiết Phong Lan không khỏi thở phào nhẹ nhõm, kiếp trước bởi vì đôi chân không thể đi lại mà nàng có chút tự ti, e ngại khi tiếp xúc với người khác, cho nên người nàng quen biết không quá nhiều, bằng hữu lại không có mấy người, người nàng có thể toàn tâm toàn ý tâm sự ngoại trừ Thái hậu cũng chỉ có Tiết Phong Linh, đáng tiếc sau đó một người thì mất đi, người còn lại thì phản bội nàng, kiếp này đối mặt với người khác, ngoài mặt Tiết Phong Lan duy trì trấn tỉnh nhưng trong lòng cũng gấp không chịu được, đặc biệt là những người khác phái, có lẽ Lam Thành Vũ đã để lại bóng ma tâm lí quá lớn trong lòng nàng khiến cho nàng mỗi lần gặp được nam tử khác phái thì đều có chút không được tự nhiên.
Nếu là người khác, Tiết Phong Lan có thể trấn định xem như không có chuyện gì mà cùng đối phương hàn huyên, giống như Hạ Túc, Tiết gia hai huynh đệ, hay thậm chí là Quách Thiếu Thừa, bởi vì tất cả bọn họ đều không có liên quan đến nàng, cho dù có cũng chỉ là quan hệ thiển cận, giống như một người qua đường, vì vậy Tiết Phong Lan mới không thèm để ý đến nhưng Triệu Thiên Tư thì không giống. Hắn là trượng phu tương lai của Tiết Phong Linh, là tỷ phu trên danh nghĩa của nàng, là chỗ dựa của Tiết Phong Linh, là nam nhân của người đã nhẫn tâm hãm hại nàng, mặc dù quan hệ giữa hai người ở kiếp trước không quá thân thiết nhưng trong lòng Tiết Phong Lan vẫn là cố chấp đối với việc trò chuyện bình thường với hắn, đơn giản bởi vì hắn là người có quan hệ mật thiết nhất với Tiết Phong Linh - kẻ thù của nàng, cho nên nàng mới cố tình làm lơ hắn để bản thân không cùng hắn có cơ hội nhấc lên quan hệ nào, chính là không biết Triệu Thiên Tư hôm nay bị làm sao, cứ nhìn chằm chằm nàng, giống như muốn từ trên người nàng nhìn ra thứ gì đó, điều này khiến nàng cảm thấy vừa ngột ngạt lại vừa khó chịu.
Tiết Phong Lan gả cho người rất sớm, cũng đã từng làm chủ cả một hậu cung, tâm tư tự nhiên khác hẳn với các thiếu nữ mới lớn, chính là có một số chuyện nàng cũng không hoàn toàn biết rõ, bởi vì nàng trải đời quá ít. Khi nàng gả cho Lam Thành Vũ, hắn chỉ có một thê tử là nàng, hậu viện không có tiểu thiếp càng không có nha hoàn thông phòng, Tiết Phong Lan còn vui mừng vì hắn chỉ yêu mình nàng nhưng đâu biết được đó chỉ là âm mưu của hắn? Hắn vì muốn có được sự tín nhiệm của Thái hậu, cũng như sự trợ giúp từ Tiết gia và Lý gia nên ngoài mặt mới đối xử tốt với nàng, làm bộ thâm tình, cũng không biết ở sau lưng thông đồng với bao nhiêu nữ nhân, ngay cả nha hoàn Hồng Hương của nàng cùng Tuyết Mai của Tiết Phong Linh hắn cũng không ngại mà chạm vào, còn nói bản thân mình tốt đẹp ra sao chứ?! Sau khi Lam Thành Vũ lên ngôi, nàng tự nhiên danh chính ngôn thuận trở thành Hoàng hậu, hậu cung từ đó được mở rộng, Tiết Phong Lan ngày ngày nhìn người mình yêu đi sủng hạnh nữ nhân khác, tâm đau đến không thể kìm nén đành lui vào điện đóng cửa nghỉ ngơi, giao quyền quản lí hậu cung lại cho Thái hậu quản lí, sau khi Thái hậu qua đời, Tiết Phong Linh thường xuyên tiến cung, Tiết Phong Lan đối với nàng ta nói gì nghe nấy cho nên chuyện của hậu cung cũng nghe lời nàng ta để nàng ta nhúng tay vào, bản thân thân là chính cung Hoàng hậu lại chỉ là bù nhìn, cho nên mặc dù sống trong vũng bùn là hậu cung nhưng Tiết Phong Lan lại được bao bọc quá tốt, hay chính xác mà nói nàng chỉ là con rối vô tri để mặc người khác điều khiển. Có một số chuyện nàng cũng không quá hiểu rõ, không biết trong lúc vô tình đã thu hút sự chú ý của Triệu Thiên Tư, nếu nàng biết được suy nghĩ của hắn, chỉ sợ cũng chỉ khinh thường cười, nam nhân chính là đê tiện như vậy, người khác để ý đến mình thì tránh như ruồi bọ, còn khi không để ý đến thì nhịn không được mà đi chú ý đối phương, bởi vậy mới nói thứ không chiếm được luôn là thứ tốt nhất.
“Như Sương thỉnh an Triệu thiếu, Quách thiếu.” Như Sương không biết trong lúc nàng rời đi đã xảy ra chuyện gì mà Triệu Thiên Tư và Quách Thiếu Thừa lại xuất hiện ở đây, bất quá lễ nghĩa là không thể thiếu, vì vậy trước khi hỏi rõ mọi chuyện, Như Sương bèn đi trước thỉnh an, nàng có thể vứt bỏ mặt mũi của bản thân nhưng không thể vứt bỏ mặt mũi của Thái hậu cùng Tiết Phong Lan được.
“Ân.” Triệu Thiên Tư lạnh nhạt gật đầu, Quách Thiếu Thừa bên cạnh thấy Triệu Thiên Tư như vậy bèn cho rằng đối phương có chút không kiên nhẫn, dù sao hắn cùng Tiết Phong Lan hàn huyên cũng khá lâu, Triệu Thiên Tư một bên lắng nghe sợ cũng sẽ cảm thấy không thoải mái, vì vậy bèn mở miệng cáo biệt Tiết Phong Lan: “Tiết tiểu thư, nếu tì nữ của tiểu thư đã đến tại hạ xin cáo lui trước.”
“Quách công tử đã có việc tiểu nữ cũng không làm phiền công tử, chuyện lúc nãy cảm tạ Quách công tử.” Tiết Phong Lan thiện giải nhân ý mỉm cười, cũng không có ý định dây dưa với hắn, nếu Như Sương đã đến thì nàng cũng nên trở về lều trại nghỉ ngơi, dù sao còn đến tận ba ngày thời gian để tìm hiểu mọi chuyện.
“Tiết tiểu thư không cần khách khí, lúc nãy ngươi đã cảm ơn ta một lần rồi.” Ánh mắt Quách Thiếu Thừa rơi vào người Như Sương, không khỏi mở miệng dặn dò: “Trường săn nguy hiểm, cô nương vẫn là nên đưa chủ tử của mình về lều trại nghỉ ngơi, tránh xảy ra bất trắc như vừa nãy.”
Như Sương kinh ngạc, không khỏi quay đầu nhìn Tiết Phong Lan, thấy Tiết Phong Lan lộ ra vẻ mặt vô tội thì sắc mặt càng thêm khó coi, chính là ngại ở đây có hai người Triệu Thiên Tư cùng Quách Thiếu Thừa mới không phát tát.
“Nô tì hiểu rõ, đa tạ Quách thiếu đã nhắc nhở.”
“Ân, như vậy chúng ta đi trước.” Dù sao bọn họ cũng chỉ là bèo thủy tương phùng, hắn đã nhắc nhở nàng, chỉ mong nàng nghe lọt tai, còn những chuyện về sau cùng hắn không liên quan.
“Thiên Tư, đi thôi!”
Trước khi rời đi Triệu Thiên Tư nhìn Tiết Phong Lan thật sâu một cái, bất quá rất nhanh hắn liền thu hồi ánh mắt mà quay người rời đi, điều này khiến Tiết Phong Lan không khỏi cảm thấy khó hiểu, trong chớp mắt đó Tiết Phong Lan có cảm giác bản thân nhìn không lầm, nếu không làm sao...
“Tiểu thư.” Bóng dang hai người đi xa rồi, Như Sương lúc này mới gọi Tiết Phong Lan: “Lúc nãy đã xảy ra chuyện gì?”