Đúng như Triệu Tuệ Lam nghĩ, Mặc lão thái quân vốn thân phận là đích nữ của Cửu Sứ chính nhị phẩm nhưng mẫu thân bà không được sủng liên quan đến bà cũng không được phụ thân để ý, nhị phòng là thiếp thất nhiều lần khiêu khích đại phòng bên bà khiến mẫu thân bà u uất sinh bệnh không bao lâu thì mất may mắn Mặc lão thái quân còn một vị ca ca võ nghệ tinh thâm được hoàng đế trọng dụng, phụ thân mới không dám nâng thị thiếp kia lên phù chính vì phụ thân bất công nên Mặc lão thái quân đối với đích thứ luôn phân biệt rõ ràng, Triệu Hồng Nhã này nói một phen chính là trạc trúng điểm địa lôi kết cục nhât định bi thảm.
“Thật vớ vẩn, Triệu nhị tiểu thư nên cùng gia mẫu học thêm về lễ tiết” Mặc lão thái quân lạnh nhạt nhìn qua Triệu Hồng Nhã mặt mày đã trở nên trắng bệch hừ lạnh mấy tiếng.
“Lam nhi con đưa nhị tỷ về bên người của Từ di nương đi”
Triệu Tuệ Lam cúi đầu nhẫn cười, đến khi nghe tiếng của Hầu lão thái quân mới điều chỉnh tốt biểu tình trở lại nhu thuận như bình thường.
“Dạ, nãi nãi”
Triệu Tuệ Lam đứng lên mỉm cười nhìn về Triệu Hồng Nhã nhỏ giọng nói: “Nhị tỷ chúng ta nên đi thôi“. Triệu Tuệ Lam quả thật muốn cười lớn khi nhìn vẻ chật vật lúc này của Triệu Hồng Nhã, càng nghĩ đến kiếp trước bản thân bị nàng ta lấy làm bàn đạp chân thì càng tự mắng mình ngu không ai bằng, luận thân phận, gia thế, người nhà Triệu Hồng Nhã so với nàng quả thật chính là cọng cỏ dại ven đường nếu không phải nàng u mê không tỉnh thì kiếp trước đã không có đau khổ van cầu tình yêu như thế.
Triệu Hồng Nhã bị đủ loại ánh mắt nhìn đến chỉ cảm thấy xấu hổ như muốn phỏng mặt, ánh mắt nhìn về phía Triệu Tuệ Lam cũng khó mà giữ vững được thần thái dịu dàng mà nàng sắm vai nổi lên vài phần cay độc, đột nhiên bàn tay bị người nắm một chút Triệu Hồng Nhã hoảng hốt nhìn xuống gặp Vệ Tố Huyền nhìn nàng cười nhẹ đứng lên.
“Lam nhi cứ đế cô cô đưa nàng đi cho, ta thấy con sắc mặt không được tốt lắm, khéo lại sinh bệnh cứ ngồi đây nghĩ để cô cô đi”
Triệu Tuệ Lam nhìn người dì của mình chỉ nói một câu đã làm mọi hướng nhìn chuyển về phía nàng lập tức quên việc Triệu Hồng Nhã không biết thân phận thì hơi híp mắt, xem ra vì cô cô này của nàng cũng không phải hạng người hiền lành.
“Làm phiền cô cô” Triệu Tuệ Lam kéo nhẹ vạt áo bình thản ngồi xuống, nàng không biết vị cô cô này muốn gì nhưng không ngại nàng đứng ngoài vây xem, thời đại này là thời đại coi trọng gia thế nhất một vị góa phụ cùng một thứ nữ nàng cũng không tin có thể phiên ra được chuyện gì, thân phận của nàng chính là vũ khí lớn nhất.
Bữa tiệc mừng thọ kéo dài hơn bốn canh giờ thì kết thúc, Mặc Quân Hàn có vào tiệc chào hỏi nhưng cũng không ở lại lâu thì đi, hiện tại tuy Mặc Quân Hàn chưa tham gia thi cử nhưng bản thân hắn chính là thủ lĩnh ám vệ của Thái Tử, chỉ là điều này ích có người biết đến.
Trong một gian phòng âm u tối tăm bày đủ loại hình cụ khiến người hoảng sợ, trên giá treo một nam nhân trên mình tràn đầy vết thương chằng chịt nhìn qua chỉ còn thoi thóp.
“Còn không chịu khai” Tại góc khuất trong căn phòng một nam nhân khí chất lạnh lùng phụ trợ một thân hắc y càng khiến hắn trở nên băng lãnh.
“Bẩm đại nhân, người này rất có thể là tử sĩ nên muốn hắn cung khai quả thật rất khó” Một nam nhân lưng gù quỳ dưới chân nam tử hắc y cung kính bẩm báo.
Ngay sau khi hắn nói xong thì bị một ánh mắt lướt qua khiên đầu óc nhức buốt, vị chủ tử này của hắn khí thế càng ngày càng lớn.
“Phải không, đem những tên đồng bạn cùng ám sát với hắn mang đến” Mặc Quân Hàn bình tĩnh nói, lại thong dong đứng lên đi về phía phạm nhân đang bị treo tại giá hành hình.
“Đại nhân người đã mang đến” Một binh lính áp giải hơn mười tù phạm đi vào.
“Ngươi có biết Thận Hình Ty có rất nhiều phương pháp tra tấn người hay không”
Giọng nói lạnh nhạt kia khiến tên thích khách hơi mở mắt, nam tử mặc hắc bào đang đứng trước mặt hắn hai tay chắp sau lưng, khóe môi câu lên nụ cười nhẹ, gương mặt vốn lạnh lùng vì nụ cười nhẹ này khiến cho trở nên nhu hòa hơn nhưng lời nói ra lại khiến người không rét mà run.
“Ta cảm thấy ngươi chắc chắn sẽ vô cùng hứng thú với những hình phạt kia, chẳng hạn như hình phạt chải tóc, chúng ta sẽ dùng nước sôi đổ lên đầu người, khiến cho da đầu trở nên mềm mại hơn bao giờ hết, sau đó là dùng một cây lược sắt để chải từng lược từng lược lên mái tóc dài kia”
Mặc Quân Hàn vừa nói vừa tiếp nhận một cây lược bằng sắt sáng bóng, răng của lược được mài nhọn hoắc phát ra từng đợt phản sáng dưới ánh đèn, hắn phất tay bảo một binh lính kéo một tên thích khách ra hành hình rồi từ trong tay áo lấy ra một tấm khăn lụa lao tay, hắn có tật khiếp phích nếu không phải là tên phạm nhân này cứng đầu bọn thuộc hạ tra tấn thế nào cũng không cung khai thì hắn cũng không muốn đến nơi vừa bẩn vừa loạn thế này.
“Người đâu giữ cho mắt tên này phải luôn mở to ta muốn hắn được nhìn thấy toàn bộ quá trình hành hình”
Mặc Quân Hàn vừa dứt lời thì có hai nam tử mặc hắc y che mặt đi đến, một người cầm trụ đầu phạm nhân người khác thì dùng hai cây xiên sắt chống mắt hắn để phạm nhân không cách nào nhắm được buộc phai mở trừng trừng nhìn khung cảnh hành hình tàn khốc kia.
Binh lính đem một tên tù phạm trong mười tên vừa dẫn ra ép hắn quỳ xuống, một người cầm thao đồng chưa đầy nước đã được nấu sôi đổ từ từ lên da đầu của tên tù phạm kia, liên tiếp đổ chừng ba bốn thao nước sôi thì mới dừng lại sau đó lấy cây lược sắt vừa rồi từng lược từng lược chảy xuống đầu tù phạm, do da thịt đã bị nung đến mềm nên khi lược kia chảy xuống da đầu không chỉ mang theo tóc rụng còn dính theo vài mảnh thịt vụn.
“A___________, giết ta giết ta đi”
Tiếng gào thét vang vọng trong phòng cùng khung cảnh máu me trước mặt khiến người bình thường điều cảm thấy buồn nôn nhưng lại không khiến những người đứng tại đây có chút thay đổi sắc mặt nào.
Khi đầu tên tù phạm đã bị chảy đến thấy xương sọ binh lính mới dừng lại, tiếp đó theo lệnh của Mặc Quân Hàn một tên khác lại bị dẫn ra, lần này không hề dùng nước sôi đổ mà hắn ra lệnh cho binh lính dùng lửa thổi lên hai chân của tù phạm khiến da thịt bị nướng đến chín đỏ mới dùng vải chà xát lên hai chân của tù phạm mỗi lần chà miếng vải lại lấy đi một phần da thịt.
“Không, ta...ta...khai...ta khai, các ngươi thả ta ra” Tên thủ lĩnh của bọn sát thủ rốt cuộc khi binh lính dẫn đến người thứ tư thì chịu không nổi mà run rẩy, tuy hình phạt không thực thi trên người hắn nhưng thị giác kích thích khiến cho cơn đau bị phóng đại lên nhiều lần cũng đủ bức điên một người.
“Lây khẩu cung” Mặc Quân Hàn nhíu mày bước nhanh ra cửa, hắn thật không thể ở tại nơi đây lâu thêm nữa.
“Ngươi hôm nay hình như không được vui” Phó thủ lĩnh ám vệ Lã Bình cười cười nhìn người nào đó bình thường mặt đã lạnh tanh giờ lại càng thêm đông cứng.
“Nếu bỗng nhiên một người thay đổi hoàn toàn tính cách chỉ trong vài ngày thì vấn đề là tại sao” Mặc Quân Hàn mi tâm hơi nhíu lại tuy không muốn khiến cái tên luôn hóng hớt này có dịp đào móc tin tức nhưng hắn mãi vẫn không suy nghĩ ra tại sao Triệu Tuệ Lam lại chuyển biến một cách kì lạ như thế.
“À.......ngươi là muốn nói đến Triệu gia đích nữ Triệu Tuệ Lam không còn đối với ngươi một lòng si mê nữa” Lã Bình gương mặt tươi cười khả ố rất không phúc hậu mà trêu chọc thủ lĩnh của mình.
Mặc Quân Hàn nheo mắt nhìn Lã Bình không đáp lời đi thẳng, hắn thật ngốc mới đặt câu hỏi với tên này.
“Này...này.....Mặc huynh thật nóng tính, ta chỉ đùa thôi mà” Lã Bình vội chạy thôi phân bua, khó khăn lắm mới có dịp cùng cái tên muộn tao này tìm chút thông tin hắn sao có thể dễ dàng để người chạy.
Mặc Quân Hàn tuy muốn bỏ đi một mạch nhưng trong lòng hắn vẫn tồn tại nghi hoặc mà Lã Bình này tuy con người mồm miệng không đáng tin nhưng có danh nổi tiếng cáo già, đầu óc nhanh nhạy hơn mọi chuyện so với hắn không chừng hắn có thể nhìn ra gì đó.
Nhìn thấy Mặc Quân Hàn đứng lại nhưng gương mặt vẫn lạnh tanh thì Lã Bình trong đầu xoay chuyển một hồi, cân nhắc mở miệng: “Ta thấy một người có thể trong thời gian ngắn đổi tính nói không chừng đã gặp chuyện gì kích thích đột nhiên tư tưởng trở nên thông suốt việc này cũng không có gì lạ, ta nghe nói nhiều người bồi hồi ở ranh giới sinh tử sau khi thoát khỏi điều như thoát thai hoàn cốt”, Lã Bình không chỉ rõ là ai nhưng lời nói cũng mang đầy tính ám chỉ, thân thể của Triệu gia đích nữ không tốt thường xuyên bệnh, nghe nói lúc trước còn bị nóng lên một trận, không khỏi vì thế mà tâm sinh biến đổi.
Mặc Quân Hàn nghe Lã Bình phân tích gật gật đầu xem như chấp nhận lời giải thích này.
Lã Bình vội hóng hớt tiếp: “Ngươi đã gặp qua người ta, thế nào tính tình biến đổi lớn sao, có phải cảm thấy người kia bỗng trở nên đáng yêu, trong lòng khó kiềm chế, tình cảm đột nhiên bộc phát yêu thương người kia từ nay trên đường tình yêu không lối thoát”
Lã Bình càng nói càng kích động trong đầu đã tự tưởng đến cảnh mặc Quân Hàn đứng trong gió buồn thương xuân thu đối hoa thổ huyết đối trăng rơi nước mắt.
“Ngươi nghĩ nhiều” Mặc Quân Hàn không thèm nhìn cái tên động kinh đang hai mắt tỏa sáng thao thao bất tuyệt kia, hắn xoay người dùng tốc độ khinh công tần độ cao nhanh chóng rời khỏi nơi này trước khi Lã Bình nói tiếp.
Lúc này tại Triệu phủ, Triệu Tuệ Lam một thân nam trang đang cầm quạt phe phẩy đối với Hỉ Thước mặt mày nhăn nhó nói: “Ta hứa với muội lần này đi cùng Nhã Nhã nhất định sẽ mang theo ám vệ của Hộ Quốc Công phủ, tuyệt đối không xảy ra chuyện, muội cùng Tiểu Châu chỉ việc đứng canh bên ngoài thôi”
Hỉ Thước không đồng ý việc Triệu Tuệ Lam cùng Tư Đồ Linh Nhã đơn độc nói chuyện cùng một vị công tử nhưng ngặt nỗi tiểu thư một mực khăng khăng nàng cũng không còn cách nào chỉ đành cắn răng nói: “Vậy tiểu thư không được tiếp xúc quá gần với Nạp Lan công tử”
“Ta hứa, ta chỉ là có việc muốn biết mà thôi” Triệu Tuệ Lam biết Hỉ Thước đã muốn buông ra mới nhanh chân gật đầu, Triệu Tuệ Lam đối với việc mình sống lại từ lâu đã ôm hoài nghi nay có người lại tinh tường nhận rõ việc đó nàng sao có thể bỏ qua.
Nạp Lan Mộc vươn bàn tay thon dài cầm lấy chung rượu để lên mũi ngửi nhẹ, Trúc Diệp Thanh hương khí thuận hậu thoáng đãng trong không khí, hắn vận một bộ y phục màu trắng vạt đầu đội quan ngọc đứng giữa một rừng trúc xanh không khác gì tiên nhân hạ phạm, Triệu Tuệ Lam nhìn đến ngây người nàng không thể không thừa nhận vị Nạp Lan công tử này dung mạo quả thật xuất sắc khác với vẻ xinh đẹp đến yêu nghiệt của Thái tử Doãn Hạo Kì, vẻ đẹp của hắn mang theo một loại thanh khiết không nhiễm bụi trần.
“Triệu cô nương, Tư Đồ cô nương, tại hạ có lễ” Nạp Lan Mộc xoay người hướng hai người Triệu Tuệ Lam cùng Tư Đồ Linh Nhã hành lễ, động tác tiêu sái khó nói nên lời, trên gương mặt nở nụ cười ôn nhu như bình thường.
“Nạp Lan công tử, mạo muội gặp mặt mong công tử thứ lỗi” Triệu Tuệ Lam cũng trả lễ cho Nạp Lan Mộc, Tư Đồ Linh Nhã đứng phía sau hiếu kì nhìn vị công tử vô cùng xinh đẹp kia có thể sánh ngang với Thái Tử ca ca, ngượng ngùng gật nhẹ đầu.
“Mời hai vị ghé chân vào lương đình, chuyện của hai vị một lời khó nói hết” Nạp Lan Mộc làm động tác mời rồi cất bước dẫn đường, Triệu Tuệ Lam nhìn mái đình cách đó không xa do dự một chút vẫn bước theo.
“Nạp Lan công tử, không biết những lời kia của công tử là có ý gì” Triệu Tuệ Lam nhận lấy tách trà từ tay của Nạp Lan Mộc không uống mà hỏi thẳng.
Nạp Lan Mộc cũng không tỏ vẻ khó chịu chỉ mĩm cười nhẹ, tự tay rót cho mình một ly rượu ngửa cổ uống cạn, ánh mắt khép nhẹ như thưởng thức hương vị của rượu còn đang quanh quẩn trong miệng, hắn để lại ly rượu trên bàn ánh mắt không nhìn về phía Triệu Tuệ Lam mà hướng về rừng trúc, ánh nhìn xa xăm mà tràn đầy cô tịch.
“Tại hạ muốn kể cho hai vị nghe cố sự của hai người, sau khi nghe xong các vị có thể muốn hỏi gì tại hạ cũng nhất định trả lời” Nạp Lan Mộc tự rót cho mình ly rượu sau đó từ từ kể lại đoạn chuyện đã bị quên lãng mấy trăm năm.
Cố sự liên quan đến hai thiếu nữ, từ mấy trăm năm trước Triệu gia từng có một vị đích nữ tên gọi Triệu Minh Hy, nàng ấy không chỉ dung mạo vô cùng xinh đẹp động lòng người mà tài hoa của nàng cũng không ai có thể so sánh, từ năm ba tuổi đã có thể đọc thuộc lòng vô số kinh thư, bảy tuổi thì biết vẽ tranh đến năm mười ba tuổi thì tài đánh đàn của nàng có thể gọi là tuyệt kỹ, phụ mẫu yêu thương sủng nịnh không kể sao cho hết, đến tuổi cập kê thì những bà mai cơ hồ đạp bằng cả cửa phủ Triệu gia, nhưng Triệu Minh Hy trong lòng chỉ có cầm kỹ hoàn toàn không để tâm đến việc chung thân đại sự của mình, phụ mẫu của nàng yêu thương nữ nhi nên cũng không muốn ép buộc nhưng mắt thấy tuổi của nữ nhi càng lúc càng lớn mà tâm tình của nàng chỉ đặt vào cổ cầm, hai người không còn cách nào chỉ đành nhờ đến sư phụ của nữ nhi bói một quẻ cầu một đường tình duyên, sư phụ của nàng bấm đốt tính toán vì ái đồ nhưng lại bói ra một quẻ đại hung, vào năm Triệu Minh Hy vừa tròn mười lăm tuổi sẽ gặp phải kiếp số của mình nếu vượt qua thì cuộc đời bình an đến già còn nếu không thì nhất định hồng nhan sớm tàn.
Triệu gia phụ mẫu hốt hoảng xin sư phụ của nàng chỉ đường để tránh tai kiếp, sư phụ của nàng cũng một lòng vì ái đồ không ngại khuynh tẫn tu vi nhìn trộm thiên cơ biết được kiếp số của Triệu Minh Hy sẽ xảy ra vào nữa năm sau còn liên quan đến Hồng Loan tinh động, sư phụ của nàng còn nhìn được liên quan đến kiếp số kia của Triệu Minh Hy chính là một vị họ Tư Đồ, hai vị gia trưởng khắp lòng kinh hoàng khi về Triệu phủ liên tục cấm cửa Triệu Minh Hy không để nàng bước ra khỏi cửa, lại lan truyền tin tức nữ nhi của mình bệnh nặng một hồi dung nhan tẫn hủy, bọn họ chỉ nghĩ đến chỉ cần không để Triệu Minh Hy gặp người thì sẽ không có Hồng Loan chiếu đến nhưng thế sự không như con người có thể tính toán, Hoàng Đế vì Thái Tử cử hành yến hội tẩy trần vì chiến thắng quân Ô Đạt, lệnh cho quan viên từ ngũ phẩm trở lên điều phải mang gia quyến đến dự, Triệu gia phụ mẫu nươm nướp lo sợ muốn dâng tấu khiến nữ nhi không cần tham gia yến hội nhưng bị Triệu Minh Hy cản lại, nàng không thể khiến phụ mẫu vì nàng mà bị người khác công kích chỉ an ủi phụ mẫu bản thân trang điểm khiến cho dung mạo khó coi nhất định sẽ bình an vượt qua yến hội lần này.
Tư Đồ gia cũng có một vị tiểu thư tên là Tư Đồ Lan Hân là con gái dòng chính của Tư Đồ gia, từ nhỏ có dung mạo khó coi bởi khi sinh ra trên mặt có một vết bớt cực lớn che khuất hơn phân nữa gương mặt của nàng, khác với Triệu Minh Hy nổi danh xinh đẹp, cầm kỹ trác tuyệt thì Tư Đồ Lan Hân lại nổi danh không chỉ dung mạo xấu xí mà còn do khả năng vũ kỹ của nàng, Tư Đồ Lan Hân là trời sinh vũ giả không một điệu múa nào có thể làm khó nàng không chỉ thế nàng còn có thể tự tay sáng tác, những người đã xem qua nàng múa thì hoàn toàn có thể bỏ qua dung mạo của nàng, quả thật chỉ có thể xưng là những vũ khúc chỉ thiên thượng mới có, cũng như Triệu Minh Hy, Tư Đồ Lan Hân một lòng vào vũ kỹ dù có rất nhiều bà mai đến dạm hỏi nhưng nàng cũng không hề ứng lấy một ai.
Vào ngày định mệnh đó Triệu Minh Hy cùng Tư Đồ Lan Hân gặp nhau, định trước số phận của hai người không cách nào thoát khỏi,Triệu Minh Hy là vì dung mạo bị hủy, Tư Đồ Lan Hân là vì có nhiều người ác ý đồn đãi nàng nội tâm kiêu ngạo khinh người, danh tiếng của hai người đã giảm thiểu rất nhiều nhưng vẫn có người ghen ghét, một cuộc âm mưu nho nhỏ khiến Triệu Minh Hy cùng Tư Đồ Lan Hân bị đưa lên trước vũ đài trước mặt của các nước lân ban cùng Hoàng Đế, họ không còn cách nào lựa chọn.
Một khúc Phi Ngoại Phi Thiên của Tư Đồ Lan Hân khiến cho Thái tử đem lòng si mê người thiếu nữ có dáng hình yểu điệu thướt tha kia trong lòng muốn đem nàng cưới làm thê tử còn Triệu Minh Hy với cầm kỹ cao siêu phối hợp nhịp nhàng cùng điệu múa của Tư Đồ Lan Hân đưa đến ánh mắt của con trai đường triều Thái Sư lúc bấy giờ, chỉ tiếc hai thiếu nữ chỉ một lòng vào cầm kỹ và vũ kỹ không hề để ý đến tình cảm nam nữ dù cho hai nam nhân có thân phận cao quý kia cũng phải nhượng bộ bởi trong lòng họ hai thiếu nữ tựa như tiên tử thanh cao không gì có thể chạm đến, bọn họ đem hai người trở thành bạch nguyệt quang chu sa chí trong lòng, dần dần thời gian trôi qua Thái Tử trở thành Hoàng Đế còn con trai Thái Sư trở thành phụ tá đắc lực giữ chức quan nhất phẩm Tướng quân tay nắm trọng binh.