Đích Nữ Thiên Kim Mạnh Mẽ Xoay Người

Chương 4: Chương 4




”Văn Khanh, ngươi đang suy nghĩ gì thế, cá cắn câu nãy giờ rồi” Tống Liễm vỗ vỗ vai của bằng hữu nhắc nhở, hắn đã cảm thấy hôm nay Văn Khanh không được bình thường, cứ thất thần mãi, nhiều lúc đang nói chuyện cùng bọn họ mà tâm hồn để tận nơi nào, chắc không phải là đang tưởng nhở vị tiểu thư nào chứ, Tống Liễm không kìm chế được đáng khinh nghĩ.

Nghe Tống Liễm nói, mọi người cũng nhao nhao đề lời, bọn họ cũng cảm thấy Văn Khanh khác thường, Mạc Quân Hàn nhíu nhíu mày không xác định hỏi: “liên quan đến muội muội ngươi”, có thể khiến Văn Khanh để ý không có mấy người, không nghe phụ mẫu đề cập đến Hầu phủ trưởng bối có chuyện gì vậy thì chỉ còn cô muội muội bốc đồng kia Văn Khanh, nói đến cô muội muội này của bằng hữu hắn thật không dám khen tặng, lần đầu gặp hắn cũng cảm thấy nàng rất đáng yêu nhưng về sau nàng liên tục bám lấy hắn không hề kiêng dè nam nữ thụ thụ bất tương thân mà công khai muốn gả cho hắn thì hắn cảm thấy phiền chán vô cùng.

Triệu Văn Khanh nhìn Mạc Quân Hàn nhắc đến muội muội của mình bằng giọng nói thiếu kiên nhẫn thì biết bạn thân tám phần là nghĩ xấu về muội muội nữa rồi, hắn vốn nhận ra muội muội thật vô cùng thích Quân Hàn nhưng hắn cùng Quân Hàn chơi chung từ bé sao lại không cảm thấy được sự chán ghét của Quân Hàn dành cho Lam nhi ngày càng lớn, nhưng hắn có thể làm gì đây, một bên là người bạn chí cốt một bên là muội muội ruột, hắn giúp bên nào cũng không phải, huống chi đây lại là một bên nhất sương tình nguyện còn một bên lại đạm mạc vô tình.

Triệu Văn Khanh thở dài nói: “Không có gì, hôm nay ra cửa nhận được tin Lam nhi không khỏe nên có điểm lo lắng, thân thể muội ấy vốn yếu ớt, ta không an lòng”

Mọi người điều biết Hầu phủ đích nữ là châu bảo trên tay của Hầu gia, từ nhỏ đã được bao bọc lớn lên, tính tình khá lớn nhưng đây chỉ là lời đồn bên ngoài, sự thật thế nào thì bọn họ cũng không rõ dù sao cũng chỉ có mấy lần chạm mặt, nhưng nhớ được vị thiên kim này có được dung mạo rất bắt mắt mặc dù là còn nhỏ nhưng danh hiểu đệ nhật mỹ nhân kinh thành đã có xu hướng đến trên đầu nàng.

“Hay là hôm nay về sớm một chút, huynh đã không an lòng thì cũng nên về sớm một chút” một vị công tử trong đám lên tiếng đề nghị.

Mọi người cũng phụ họa theo, Triệu Văn Khanh nghe thế thì cũng suy nghĩ một chút vốn muốn về thăm nhưng nhớ đến lời Hỉ Thước sáng nay, Lam nhi không muốn ai quấy rầy, thì hơi do dự, đành nói: “Thôi, nô tỳ của muội ấy nói muội ấy muốn an tĩnh nghĩ ngơi, ta về cũng không làm gì được, hơn nữa cũng không nên quấy rầy nhã hứng của mọi người, chúng ta tiếp tục”

Thấy Triệu Văn Khanh không có ý về nữa thì mọi người cũng không nói tiếp, an tĩnh quay về hưởng thụ không gian tĩnh lặng giữa chốn núi rừng này. Đột nhiên vang lên tiếng bước chân nhỏ từ phía sau, mọi người đồng loạt quay đầu nhìn về hướng người bước đến, bóng dáng yểu điệu thướt tha, một thân váy xanh nhạt càng tôn thêm nước da trắng ngần, dung mạo thanh tú bất quá thân mình có vẻ hơi gầy yếu nhưng khí chất nhu nhược quả thật có thể gợi lên nam nhân thương tiếc, Triệu Văn Khanh nhìn thấy người đang hướng bọn họ đi đến kia thì nhíu chặt mày, Triệu Hồng Nhã, nàng ta ở đây làm gì.

“Đại ca” Triệu Hồng Nhã nhẹ nhàng vấn an Triệu Văn Khanh, sau đó mới hướng về phía Mạc Quân Hàn cũng phúc thân xuống làm một lễ, có điêu nàng hơi nghiêng đầu để lộ ra chiếc gáy trắng nõn, lời vấn an cũng nhẹ hơn nhiều.

“Mạc đại ca.....”

Hai nhà vốn là thâm giao, ngày lễ tết không thiếu qua lại chúc mừng, Hầu gia chỉ có hai người vợ, trong đó Triệu Văn Khanh cùng Triệu Tuệ Lam là con ruột của Hầu phu nhân, còn Triệu Hồng Nhã là do di nương sinh ra, chuyện Hầu gia gia chủ cùng phu nhân cầm sắt hòa hợp, không người nào không biết nên khi nghe nói Hầu phủ đột nhiên xuất hiện một di nương lai lịch không rõ, ai cũng nghi hoặc, hơn nữa cũng không nghe Hầu gia làm lễ nạp di nương, Triệu Hồng Nhã sinh ra càng làm người ta khó hiểu bởi lẽ Hầu gia như không có đứa con gái này, mặc dù đối ngoại khi hỏi đến cũng thông báo Hầu phủ có hai vị tiểu thư nhưng nhắc đến lại chỉ có Triệu Tuệ Lam, còn khiến người khó hiểu hơn là tuổi của Triệu Hồng Nhã lớn hơn Triệu Tuệ Lam nhưng lại mang danh nhị tiểu thư.

Mặc Quân Hàn cũng gặp qua Triệu Hồng Nhã vài lần, trong ấn tượng của hắn dường như Triệu Tuệ Lam không thích vị tỷ tỷ này, mỗi lần gặp mặt nếu không mắng thì là đánh, đặc biệt là mỗi khi hắn cùng Triệu Hồng Nhã đáp lời, Triệu Tuệ Lam chính là hướng về Triệu Hồng Nhã châm chọc khiêu khích, còn Triệu Hồng Nhã chỉ yên lặng thừa nhận, lâu dần có đối lập hắn mới có một chút để ý vị nhị tiểu thư này, thật sự nếu so với một Triệu Tuệ Lam điêu ngoa bốc đồng hắn càng có xu hướng thích Triệu Hồng Nhã loại ngoan ngoan nhu thuận này hơn, nghĩ nếu hắn có muội muội chắc cũng mong nàng ấy như thế.

Gặp Triệu Hồng Nhã thi lễ hắn cũng nể tình “ừ” một tiếng xem như đáp lại, Triệu Hồng Nhã nghe tiếng ừ trầm thấp đầy từ tính kia thì trong lòng rung lên nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ thản nhiên, quay sang hành lễ với mấy vị công tử khác sau đó mới nhược nhược hướng về Triệu Văn Khanh lên tiếng: “Hồng Nhã hôm nay thấy khí trời rất tốt thiết nghĩ hoa viên trong viện đã lâu không có giống mới thêm vào giờ lại đang rãnh nên đi dạo một phen sẵn tiện trích vài gốc hoa lạ về trồng, không ngờ lại gặp đại ca nên mạo muội qua đây thỉnh an, mong đại ca đừng trách”, một phen lời nói cùng thái độ không cái nào không đoan trang, thủ lễ, mọi người điều thầm nghĩ, vị nhị tiểu thư này không được Hầu gia xem trọng nhưng xem ra lại được dạy dỗ rất tốt.

Triệu Văn Khanh nhìn bộ dáng ôn hòa, thủ lễ kia của Triệu Hồng Nhã, không thể không công nhận vị nhị muội này của hắn bộ dáng rất ưa mắt người nhìn lại thêm khí chất thư nhược kia thì càng giống một vị mỹ nhân mềm mại yếu ớt nếu so với Lam nhi tuy liên tục bệnh đên bệnh lui nhưng vẻ ngoài lại trổ mã phi thường không sai, thì vị nhị muội này càng giống với câu thân thể yếu kém hơn, nhưng cho dù vị nhị muội này luôn nhu thuận nghe lời thì hắn chính là không thể có ý thích nỗi, hắn luôn thấy vị nhị muội này có gì đó giả tạo thế nào, tóm lại là hắn thấy không hợp mắt.

Triệu Văn Khanh tuy không ưa thích Triệu Hồng Nhã lại phi thường phản cảm việc nàng đi qua làm thân nhưng trước mặt người ngoài hắn cũng không tốt bác mặt mũi của nàng, đành lạnh nhạt gật đầu nói: “Nếu không có gì thì nhị muội cũng nên về phủ đi, bên ngoài cũng không an toàn“.

Triệu Hồng Nhã nghe ra sự lạnh nhạt trong lời nói của Triệu Văn Khanh thì trong lòng khổ sở vô cùng, nàng không rõ bản thân đã làm điều gì phật ý đại ca mà lúc nào hắn cũng toàn dùng gương mặt cùng thái độ lạnh nhạt với nàng, chẳng bằng một phần hắn đối với đại muội, ngay đến tại Hầu phủ dù mang danh nhị tiểu thư nhưng thân phận nàng cũng xấu hổ vô cùng, giống như đó chỉ là cách gọi ngoài ra không ai thừa nhận nàng là nhị tiểu thư của Hầu phủ, một cơn giận uất bốc lên trong lòng Triệu Hồng Nhã nhưng nhanh chóng bị nàng ta đè ép xuống, Triệu Hồng Nhã cũng biết không tốt ở lại nữa nên đành nhu thuận tạm biệt mặc dù vạn phần không mong muốn, nàng khó khăn lắm mới biết được địa điểm hẹn của đại ca, sáng sớm đã đến đây chờ chỉ mong có thể ngẫu ngộ đến người thương, hiện tại chưa kịp cùng hắn đối đáp mấy câu đã bị đại ca cắt ngang, nàng trong lòng nghẹn khuất vô cùng nhưng cũng không dám dây dưa, nàng biết rõ hắn vì sao chán ghét Triệu Tuệ Lam, nàng sao có thể giẫm lên vết xe đổ đó.

Nhìn bóng dáng Triệu Hồng Nhã đi xa, Triệu Văn Khanh hơi liếc mắt nhìn thần sắc của bạn thân, thấy trong mắt của Mặc Quân Hàn chỉ là một mảnh bình tĩnh thì cũng hơi yên lòng, hắn chỉ sợ Quân Hàn để ý đến Triệu Hồng Nhã thì với cá tính của Quân Hàn chắc chắn sẽ truy đuổi đến cùng, lúc đó Lam nhi phải làm sao đây, hắn vẫn cảm thấy thái độ của Quân Hàn dành cho Triệu Hồng Nhã hơi khác so với tiểu muội, xem ra chỉ là do cảm thông cho Triệu Hồng Nhã mà thôi chứ không liên quan đến vấn đề tình cảm, chỉ cần Quân Hàn không có lòng tương hứa thì Lam nhi vẫn còn cơ hội, trong lòng không khỏi thở dài, hắn làm đại ca này cũng thật khổ bức, không chỉ phải quan tâm đến đời sống, sức khỏe của muội muội, giờ còn phải kiêm luôn bà mai, thật sự toàn tài hạng nào cũng có.

--- ------ ------ ------ -------0.0---- ------ ------ ------ ---------

Mặc kệ đại ca mình cảm thán, lo lắng cho chuyện tình cảm của mình thế nào Triệu đại tiểu thư vẫn không biết, nàng bây giờ chính là đang có việc quan trọng phải làm chính là_______ngẩn người, thật sự là ngẩn người, từ lúc buổi sáng tỉnh lại đến bây giờ nàng đầu óc vẫn thật loạn mặc đã nghĩ kiếp này phải thật hạnh phúc nhưng chân chính đến làm thì thật không biết bất đầu từ đâu.

Triệu Tuệ Lam thở dài, bước chân xuống giường đi đến tấm gương nhìn hình ảnh phản chiếu ra gương mặt của mình, Triệu Tuệ Lam không thể không nói thân xác này quả thật có túi da vô cùng hoàn mỹ, hai mắt sáng ngời hữu thần nàng tin chắc cặp mắt này khi lớn lên sẽ trở thành mắt phượng hẹp dài đầy quyến rũ, cái mũi nhỏ nhắn cao cao, miệng hoa nhỏ đỏ tươi xinh xắn, làn da trắng nõn như dương chi bạch ngọc cơ hồ không nhìn ra lỗ chân lông, thêm một mái tóc dài như thác đổ đen nhánh óng mượt, thân hình tuy chỉ mới 13 tuổi nhưng phát dục là không sai, trước sau lồi lõm, chỉ sợ đến tuổi hoàn toàn trưởng thành thì chính là sóng lớn cuộn trào, nóng bỏng vô cùng.

Nàng nhớ rõ đời trước bản thân khi trưởng thành cũng quả thật trổ mã một phen nhưng vì việc của Mặc Quân Hàn cơ thể chậm rãi héo rũ, không biết có phải trước khi trưởng thành cơ thể phát triển quá tốt hay không nên sau khi đến tuổi cập kê bệnh nặng một trận cơ thể cũng héo rút từ đó, trở thành không khác gì bộ xương khô, nàng nhớ rõ trận bệnh đó là vì sao, khi ấy nàng hưng phấn biết được Mặc gia đã đáp ứng hôn sự giữa nàng và hắn, nàng không đợi kịp vội vàng hướng về Mặc phủ để tìm hắn, lại được cho biết là hắn đã ra sau núi đi dạo, nàng vội vã đi kiếm hắn, nữa đường trời lại đổ cơn mưa khi bản thân nàng co ro trú tại một mái hiên thì bất chợt gặp hắn cùng vị nhị tỷ kia đi cùng nhau, hai người cầm ô bước chậm trong làn mưa nhìn như giai nhân cùng tài tử khắng khít mà lại thân mật, nàng lao ra chất vấn hắn lại vung tay muốn tát Triệu Hồng Nhã nhưng bị hắn bắt được còn không hề thương tiếc mà quăng ngã nàng, sau đó không hề để ý mà ôm lấy Triệu Hồng Nhã ngang nhiên rời đi.

Lần đó, nàng không chỉ ngã sái chân mà tối đó còn phát sốt nghiêm trọng, từ đấy cơ thể như bị bào mòn từng ngày điều héo rút.

Nàng không hận Mặc Quân Hàn, dù sao những việc nàng làm đời trước đối với hắn tự bản thân cũng biết là sai lầm nhưng lúc ấy nàng đã hoàn toàn đắm chìm vào tình yêu không lối thoát, hành hạ hắn một đời cũng tự ngược nàng cả một đời, nàng không có tư cách hận hắn, còn về tình yêu đối với hắn, nàng đã không dám nghĩ, hận cũng được yêu cũng được nàng cả một đời truy đuổi hắn, tâm cùng thân điều mệt mỏi, nàng hiện giờ chỉ mong thành thật mà sống. Triệu Tuệ Lam nhìn dung nhan hoàn mỹ trong gương trong lòng cũng đã có mục tiêu, nàng hiện tại cũng không mơ mộng gì tình yêu hảo huyền nữa, chỉ mong cuộc sống sau này bình đạm mà tới, trong mắt phật lên ngọn lửa chiến đấu, mục tiêu của nàng là cả đời bình an đến già.

Suy nghĩ cẩn thận xong, Triệu Tuệ Lam hướng bên ngoài gọi: “Hỉ nhỉ”, Hỉ Thước đang chầu trực bên ngoài nghe được tiếng tiểu thư vội đẩy của bước vào.

“Giúp ta tuyển một kiện váy cùng sơ đầu cho ta” Triệu Tuệ Lam ngồi trước bàn trang điểm phân phó, nếu đã có mục tiêu thì nàng cũng phải nhanh chóng lấy lại phong độ nếu không dựa vào thanh danh hiện tại thì muốn tuyển một nhà chồng tốt cũng rất khó.

Hỉ Thước chọn một bộ váy dài mềm mại sắc đỏ chỉ bạc mới tinh cho Triệu Tuệ Lam, sau đó dìu tiểu thư đến bàn trang điểm vấn cho nàng kiểu tóc hai búi quen thuộc nhưng bị Triệu Tuệ Lam cản lại, mới đầu nàng mới tới cổ đại này sợ người ta nhận ra khác thường nơi nơi cẩn thận, cũng không dám lộ ra những gì liên quan đến thời hiện đại sau lại muốn rũ bỏ quá khứ nên triệt để phũ nhận những gì xảy ra ở hiện đại, nhưng trải qua một kiếp nàng biết Hầu phủ có bao nhiêu yêu thương nàng, cũng như dù nàng có rũ bỏ thế nào thì cả hai kiếp điều là nàng, chối bỏ vô ích thì đành dung hòa.

Triệu Tuệ Lam bảo Hỉ Thước tết cho nàng một bím tóc thật dài sau đó đính lên tóc một vài trang sức đơn giản.

“Lại đeo một đôi bông tai kim đinh hương”

Hỉ Thước vâng lời cầm lên một cái hộp nhỏ, tìm kiếm trong hộp, lấy ra một đôi bông tai hình hoa kim đinh hương, ôn nhu đeo cho nàng, lại mang thêm một mảnh ngộc bội cùng dạng bên hông, mặt mày loan loan cười nói: “Tiểu thư ngày càng xinh đẹp, nô tỳ nhìn đến hoa mắt”

Triệu Tuệ Lam giương mắt nhìn mình trong gương, màu váy đỏ sấn đến làn da càng thêm trắng nõn, trên đầu trang sức hình bướm rơi từ đỉnh đầu đến đuôi tóc nhìn qua đơn giản mà cao quý, thắt bím tóc càng phụ thêm khí chất ngây thơ hợp tuổi, quả thật có phần xinh đẹp mà không quá thành thục, Triệu Tuệ Lam gật nhẹ đầu hài lòng với tạo hình hôm nay của nàng, nàng gọi Hỉ Thước bảo người hầu bưng lên đồ ăn sáng, mặc dù đã hơi trưa nhưng từ lúc tỉnh lại đến giờ cũng chưa có gì vào bụng nàng thật không chịu nổi.

Tư thái lúc ăn uống của Triệu Tuệ Lam cũng rất đẹp, đây là giáo dưỡng từ thời nàng còn là con gái út của Triệu thị, đến nơi đây có nhiều thói quen nàng muốn triệt để bỏ qua nhưng nay nàng đã muốn dung hợp hai đời thì nên thay đổi từ nơi nhỏ nhất, không nhanh không chậm uống hết một bát cháo tổ yến, lại ăn thêm vài phần bánh bao chay, thân thể này đang độ trưởng thành, hiện đại nàng luôn thích dáng ngưới nóng bỏng như những diễn viên trên phim, sau khi đến cổ đại thì phát hiện tựa hồ nơi đây lấy gầy yếu, mảnh mai làm cái đẹp, hơn nữa phụ nữ càng mảnh mai thì càng được thương tiếc, như Triệu Hồng Nhã vậy, nàng trước vì thảo yêu thích của Mặc Quân Hàn cũng có thời gian ăn kiêng để có vóc dáng như Triệu Hồng Nhã, nghĩ lại quả thật là si dại.

Nàng thích dáng người nóng bỏng cũng tin chắc bản thân có thể dùng điều đó mà chinh phục trượng phu tương lai, hừ, cái gì mềm yếu nhu nhược sẽ được phu quân thương tiếc chứ, kiếp trước bản thân nàng gầy như gió tạt liền bay cũng không gặp Mặc Quân Hàn có tý thương tiếc nào với nàng, cái gọi là thương tiếc chỉ là đối với người thật tâm có ngươi ở trong lòng thì dù chỉ là đứt một ngón tay hắn cũng đau lòng đến chết, còn trong lòng đã không có ngươi thì dù ngươi có bệnh đến không ra hình người thì hắn cũng dửng dưng mà thôi, đây là thực tế nàng dùng cả một đời mới hiểu được.

Thấy Triệu Tuệ Lam lại ăn không ngớt, Hỉ Thước gấp gáp vô cùng, lượng cơm tiểu thư ăn ngày hôm nay so với hồi trước lớn hơn rất nhiều, thân mình tiểu thư vốn nẩy nở hơn đồng lứa còn ăn nữa sợ sẽ càng ngày càng phát tướng.

“Tiểu thư, người đã ăn nhiều lắm rồi, còn ăn nữa thì bụng sẽ khó chịu mất” Hỉ Thước nhẹ giọng nói.

Triệu Tuệ Lam cũng gật gật đầu, buông chén cháo trên tay xuống, bản thân nàng chỉ muốn duy trì dáng người mẫu của thân thể này chứ không phải muốn trở thành ba vòng bằng nhau.

“Hỉ Thước hôm nay trong nhà có gì mới không” Triệu Tuệ Lam dùng khăn tơ tằm lau khóe miệng một chút mới cất tiếng hỏi.

Hỉ Thước nghĩ nghĩ rồi mới cẩn thận trả lời: “Bẩm tiểu thư, hôm nay trong nhà vẫn bình thường, chỉ là buổi sáng có mấy vị ma ma cầu kiến phu nhân, phu nhân để họ nghỉ ngơi ở tiền viện”

“Hỉ Thước thu thập đi rồi cùng ta tiến viện của mẫu thân” Nếu nàng nhớ không lầm thì khoảng thời gian này trong cung thả ra một số lão ma ma để họ về quê an dưỡng, một số may mắn còn người thân thì sẽ được họ rước về phụng dưỡng, còn số còn lại sẽ tìm nhà quyền quý nương nhờ, đời trước cũng có hai ma ma đến nhờ Hầu phủ, mẫu thân cũng muốn thỉnh họ giúp nàng học lễ nghi nhưng do bản thân nàng không muốn sống gò bó như ở hiện đại mà kiên quyết phản đối, mẫu thân cũng không còn cách nào vốn tính không nhận hai vị ma ma ai dè Từ di nương nghe tin mới đến cầu xin mẫu thân ban họ cho Triệu Hồng Nhã.

Có thể nghĩ, ma ma lễ nghi trong cung sao những ma ma bình thường có thể so được, lúc ấy nàng còn không nghĩ đến những điều này còn mừng rỡ vì Triệu Hồng Nhã sắp bị quản giáo, lúc đó nàng một lòng nhào vào người Mặc Quân Hàn sao còn để ý đến những thứ xung quanh, nàng không nhận ra Triệu Hồng Nhã dần dần thoát thai hoàn cốt, cử chỉ càng xuất ra phong phạm tiểu thư khuê cát, danh tiếng càng lan truyền trong kinh thành.

--- ------ ------ ------ ----------0.0---- ------ ------ ------ ------ ---

“Phu nhân, tiểu thư đến thỉnh an” Quế ma ma bước nhẹ, bẩm báo.

Vệ Tư Lan dừng lại khăn thiêu trên tay, vẻ mặt mừng rỡ nói: “ Mau mau gọi nó vào đây, không phải là đang nghĩ ngơi sao, thật là.....trưa rồi còn không nghỉ ngơi”, Quế ma ma vội vã ra ngoài thỉnh đại tiểu thư vào, bà sao không nhận ra phu nhân cả hôm nay điều lo lắng, thật tốt là tiểu thư đến rồi, không thì dám chừng cơm trưa hôm nay phu nhân ăn không nổi.

“Mẫu thân” Triệu Tuệ Lam đi đến, quy cũ hành lễ với mẫu thân, làm Vệ Tư Lan cùng Quế ma ma điều ngạc nhiên vô cùng, Lam nhi, tiểu thư, khi nào thì lễ phép như thế, đây là tiếng lòng chung của hai người lúc này.

Vừa hành lễ xong thì Triệu Tuệ Lam như con bướm nhỏ lon ton chạy đến bên Vệ Tư Lan, nũng nịu nói: “Mẫu thân, Lam nhi cho người thỉnh an, mẫu thân còn thất thần”, Triệu Tuệ Lam biết mẫu thân yêu thương nàng nhường nào, có thể nói trong nhà này từ lão thái gia đến phu thận, ai ai cũng điều sủng nàng đến vô pháp vô thiên.

“Nghịch ngợm...” Mắng yêu một câu, Vệ Tư Lan xoa đầu con gái, rồi hỏi: “Thân thể thế nào, nếu còn mệt thì về nghĩ đi, thật là...đa bệnh thế còn thỉnh an cái gì, tý nữa ta bảo Quế ma ma gọi Khâu đại phu đến xem mạch cho con”, Khâu đại phu có thế nói là đại phu chuyện dụng của Triệu Tuệ Lam, sức khỏe của nàng điều do vì đại phu này theo dõi.

“Khỏe hơn nhiều rồi, mẫu thân con chỉ là đêm qua ngủ không ngon nên sáng nay hơi mệt chút không cần gọi đại phu” Triệu Tuệ Lam biết nếu để Khâu đại phu đến dù không tra ra bệnh cũng phải uống mấy ngày dược thiện.

Vệ Tư Lan nhìn một chút phát hiện quả thật sắc mặt Triệu Tuệ Lam hồng hào không giống bệnh mới thở ra, chung quy thuốc uống nhiều cũng không tốt, nhìn lại cách ăn mặc của con gái hôm nay, bà vui vẻ nói: “Lam nhi, hôm nay muốn đi đâu ah, mặc đẹp thế này”, Quế ma ma cũng chú ý đến cách ăn mặc hôm nay của tiểu thư, bình thường kiểu tóc là búi hai củ hai bên nhưng nay lại bện đuôi tóc còn cắm vài món trang sức tinh xảo, quả thật nhìn xinh xắn vô cùng.

“Không ạ, chỉ là con gái đột nhiên thích ăn mặc thế thôi à, mẫu thân, người xem có phải rất xinh đẹp không ạ”

Nói rồi, Triệu Tuệ Lam đứng trước mặt Vệ Tư Lan làm một động tác xoay vòng tiêu chuẩn chuẩn của “Hàm Hương - Hoàn Châu công chúa”, Vệ Tư Lan nhìn con gái như chú bướm nhỏ thì vui mừng cười mấy tiếng còn hô mấy tiếng “đẹp, đẹp”, làm xong động tác Triệu Tuệ Lam chạy đến bên Vệ Tư Lan thân thiết ngồi xuống nắm tay bà, ngọt ngọt nói: “Mẫu thân, nghe nói hôm nay có mấy vị ma ma đến cầu kiến mẫu thân, vừa lúc bên con thiếu hai vị ma ma phụ trách việc trong viện, người đưa họ cho con đi ạ“.

Vệ Tư Lan nghe Triệu Tuệ Lam nhắc thì mới nhớ đến hai vị ma ma còn được nàng mời đến tiền viện nghỉ ngơi, bà nói: “Lam nhi, kia không phải ma ma bình thường mà là từ trong cung thả ra, mẹ dự định mời họ dạy lễ nghi cho con”, nói rồi như sợ con gái phản cảm mới nói thêm: “Bất quá nếu con không thích mẹ sẽ giới thiệu hai vị đó qua nơi khác”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.