Đại lục Thiên Cương, Lương quốc, thôn Khí Phàm.
Lúc Tây Lăng Dao khôi khục lại ý thức, chỉ cảm thấy toàn thân khô nóng khó
chịu, giống như có hàng vạn con kiến đang gặm cắn, vừa tê vừa ngứa.
Mỗi lần đều thở ra hơi rất nóng, hai gò má đỏ rực, tim đập mạnh, phía dưới
bụng tụ thành một khối lửa lớn, nhanh chóng sôi trào mãnh liệt, lan ra
khắp cơ thể.
Nàng luôn tự tin bản thân mình có sức chịu đựng cực
kỳ tốt, nhưng bây giờ, cơ thể lại trở nên mẫn cảm vô cùng, toàn thân
không ngừng run rẩy, hoàn toàn không chịu được sự khống chế.
Dục
vọng mãnh liệt trong cơ thể muốn được giải tỏa, trong đầu chỉ còn lại
những hình ảnh hoang dâm, khát khao những hình ảnh kia trở thành sự
thật.
Nàng vặn vẹo thân thể theo bản năng, mong muốn có thể làm
dục vọng phóng thích. Sau nhiều lần cố gắng, vẫn như cũ không thấy thay
đổi đành cầu cứu.
Lúc này cả người nàng gần như không còn sức
lực, ngay cả thở dốc cũng biến thành tiếng rên rỉ, trong lúc vô tình y
phục rơi xuống một nửa, hai gò má ửng đỏ y hệt một đóa hoa kiều diễm ướt át, làm cho người ta nhịn không được muốn đưa tay hái.
Một tia
lý trí cuối cùng giúp Tây Lăng Dao ý thức được tình huống hiện tại của
mình, nhất định nàng đã bị trúng xuân dược, mới dẫn đến thần trí mơ mơ
màng màng thế này. Nhưng rõ ràng... lúc phòng thí nghiệm nổ tung, nàng
đã chết rồi mà ?
Bất chợt, toàn thân đều trở nên đau đớn, cơn đau khiến nàng không thể khống chế bản thân mình, tâm trí mơ màng cũng tỉnh táo hơn một chút. Dần dần, nàng nghe được thanh âm xung quanh, nàng
nghe được một giọng nói bên tai mình, hình như là giọng nói mắng chửi
của một nữ nhân... “Cái đồ không biết xấu hổ, dám quyến rũ nam nhân của
lão nương, ta đánh chết kẻ tiện nhân như ngươi, hay là ta huỷ hoại gương mặt hồ ly này của ngươi!”
Thị lực khôi phục, Tây Lăng Dao mở mắt nhìn, thì ra nữ nhân này đang mắng nàng, không chỉ mắng, còn nắm mấy
cây kim may trong tay, đâm từng phát từng phát lên trên người nàng, đau
đớn do kim đâm vừa nãy khiến nàng hoàn toàn tỉnh táo lại. Mà bây giờ,
kim may kia sắp chào hỏi lên mặt của nàng.
Bỗng nhiên nàng giơ
tay, dồn hết sức bóp chặt cổ nữ nhân kia, nữ nhân kia kêu to một tiếng,
âm thanh xương tay bị gãy vang lên rắc rắc, ai nghe cũng cảm thấy sợ
hãi.
Kim thêu rơi xuống, nữ nhân đánh vào mặt nàng cảm thấy sợ
hãi. Nàng ta chỉ cảm thấy cô nương ngốc nhà Tây Lăng dường như không
giống trước kia, đôi mắt trợn to vằn tia máu đỏ bừng đầy phẫn nộ giống
như mãnh thú ăn thịt người.
Lúc này Tây Lăng Dao mới nhận ra,
chính mình bây giờ đang nằm ở trên mặt đất, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời
trong xanh không thấy đám mây.
Khát vọng muốn được chết trước kia lại bị biến mất lần nữa, nàng lảo đảo đứng dậy, nữ nhân đâm nàng cố kéo nàng.