Mọi tiết mục lần lượt diễn tiếp tuy nhiên bầu không khí không còn vui vẻ và háo hức như trước nữa, ai cũng nơm nớp lo sợ.
Đến lượt An Bình quận chúa, nàng nhẹ nhàng ung dung bước vào, khí thế của hoàng thất không phải tiểu thư thế gia nào có thể so được.
Mọi người đều bất ngờ, nhất là các vị hoàng tử, bọn họ đều biết An Bình nhưng hôm nay nhìn nàng ấy thật khác lạ.
An Bình cúi đầu chào rồi bắt đầu nhảy múa, nàng được các vũ cơ trong cung dậy từ nhỏ nên động tác thật mềm dẻo và điêu luyện.
Mọi người ngắm nhìn say mê, nhất là tam hoàng tử Y không thể tin được cô nhóc luôn chạy theo đuôi mình giờ đã trở một thiếu nữ xinh đẹp xuất chúng đến thế.
An Bình nhảy múa say mê, Phi Yến nói đúng thân thể nàng là giành để nhảy múa, từ nhỏ nàng đã có thiên phú chỉ cần nhìn một lần là có thể múa được.
Quý phi nhìn thấy bộ dáng của nhi tử mình thì thầm gật đầu, bà đang có ý kết hợp An Bình quận chúa và nhi tử của mình.
Tương Vương phủ sẽ rất có ích cho tương lai sau này của nhi tử, bà đã chọn đi chọn lại rất nhiều người nhưng vẫn chưa có ai thích hợp hơn vị quận chúa này.
Nếu nhi tử của bà cũng thích nàng ấy vậy thì bà phải mượn nước đẩy thuyền thôi.
Suy nghĩ của hoàng hậu và các phi tử khác cũng đang thay đổi, trong cuộc chiến giành ngai vàng này quá khốc liệt, bọn họ không muốn tranh cũng phải tranh nếu không chờ đợi bọn họ kết quả sẽ thật thảm hại.
Hoàng thượng tuy tuổi đã cao, sức khỏe cũng đã yếu tuy nhiên lại vẫn tham lam ích kỷ bằng chứng là đến tận bây giờ vẫn chưa lập ai làm thái tử.
Suốt ngày ông ta tìm cao nhân đắc đạo để chế tạo ra thuốc trường sinh bất lão.
Kết thúc điệu múa, tiếng vỗ tay và lời khen không dứt, nàng nhè nhẹ trở về chỗ ngồi mà không biết bao nhiêu con mắt đang nhìn về phía nàng. Quý phi nhìn nàng trìu mến rồi hỏi:
“ Không biết lối trang điểm của quận chúa là từ đâu,?,bông hoa trên trán của quận chúa thật nổi bật và lạ lẫm ta chưa thấy bao giờ, thật tò mò muốn thử “.
An Bình lễ phép trả lời:
“Thưa Quý phi đây là thủ pháp trang điểm mới của Phi Yến muội muội, hôm nay là lần đầu tiên tiểu nữ trang điểm theo cách này “.
Lúc này mọi người đều ồ lên, Quý Phi ngạc nhiên hỏi:
“Phi Yến không biết là nữ nhi của ai, ta thật tò mò không hiểu người nào lại có lối trang điểm thật độc đáo như thế, ta thật muốn thử “.
Phi Yến nhẹ nhàng đứng lên lễ phép nói:
“Tiểu nữ là đích nữ của phủ Trấn Quốc tên là Thượng Quan Phi Yến,Đã để nương nương chê cười rồi, nếu nương nương thích hôm sau tiểu nữ sẽ vẽ cho người “.
Lúc này Quý Phi mới mỉm cười nói:
“Hóa ra là nữ nhi của Thượng Quan đại nhân, vậy ngày mai ngươi hãy vào cung vẽ cho ta nhé “.
Phi Yến cúi đầu hành lễ nhân lời mà không biết từ nơi xa có hai ánh mắt đang dõi theo.
Lúc này nàng đã lui về chỗ ngồi nhường sảnh chính cho các tiết mục tiếp theo.
An Lăng Hoa đã chờ đợi rất lâu rồi, vì là thứ nữ nên phải xếp sau đích nữ.
Lần này nàng nhất định phải thành công không được thất bại nếu không nàng ta không biết phải ăn nói thế nào với chủ nhân.
Bước đi này rất quan trọng trong sự nghiệp tranh ngai vàng của chủ nhân, nàng ta nhẩm tính biết với xuất thân của mình sẽ không thể làm được chính phi vậy thì làm trắc phi cũng được.
Người mà chủ nhân muốn nàng ở bên cạnh giám sát là nhị hoàng tử và tam hoàng tử còn ngũ hoàng tử và lực hoàng tử còn nhỏ nên chưa cần thiết.
Nhị hoàng tử thì đã có chính phi còn tam hoàng tử thì chưa, mục tiêu lần này của nàng có lẽ là tam hoàng tử người có vẻ cà lơ cà phất không như nhị hoàng tử chín chắn ổn trọng sẽ khó hơn.
Đến lượt An Lăng Hoa lên trình diễn, nàng ta rất tự tin vào tài năng của mình,nàng chọn cổ cầm để biểu diễn.
Lúc An Lăng Hoa tiến lên mà An Chính Tông muốn ngất xỉu, vừa mới một nữ nhi mấy mặt rồi, bây giờ thêm một người nữa bảo mặt mũi ông còn giấu vào đâu nữa.
Ông ta muốn đi lên can ngăn thì đã muộn, An Lăng Hoa đã đi nhanh lên chính điện có vẻ cô ta dự đoán trước được An Chính Tông sẽ ngăn cản mình.
Cổ cầm được đưa ra cô ta khoan thai ngồi xuống và bắt đầu đánh.
Phi Yến nở một nụ cười giễu cợt, đời trước cô ta đã biểu diễn quá xuất sắc khiến cho tam hoàng tử ngày thường không trầm mê nữ sắc mà đã quỳ gối ngay trên đại điện xin được lập nàng ta là hoàng tử phi.
Khiến cho hoàng thượng và quý phi tức giận, nàng ta là ai cơ chứ chỉ là một thứ nữ nhỏ bé làm sao có thể gánh vác trọng trách của một hoàng tử phi.
Tuy nhiên đang ở ngay trên đại điện quý phi không thể trách mắng nhi tử của mình đành phải cho lui xuống để bàn lại sau lúc đó tam hoàng tử mới chịu nghe.
Thật ra Phi Yến cũng phải công nhận tài cầm nghệ của nàng ta quá cao siêu, một người không giỏi đàn như nàng nghe còn mê hoặc nữa là một người mê cổ cầm như tam hoàng tử.