Thời gian trôi đi thật nhanh mới thế mà đã gần đến tết nguyên tiêu, không hiểu có chuyện gì mà gần hai tháng nay phụ thân không về phủ.
Phi Yến có chút lo lắng cho người cũng may Thượng Quan Vũ tuy bận rộn nhưng vẫn gửi thi về cho nàng báo bình an nên Phi Yến cũng đỡ lo phần nào.
Toàn bộ mọi việc trong phủ đều do Phi Yến định đoạt, thời gian gần đây thứ muội của nàng đã có vẻ yên ổn hơn không quấy nhiễu như trước nữa.
Như Ý đường còn vượt xa sự mong đợi của nàng, mọi việc đều diễn ra tốt đẹp đúng với ý nghĩa của nó.
Tuy nhiên việc tìm Lư Đại Hải đều không có tung tích gì khiến cho Phi Yến có chút sốt ruột, Lâu Ngọc Phong đã phái rất nhiều người đi tìn nhưng vẫn không có một chút manh mối.
Nếu không có gì thay đổi qua tết sẽ diễn ra cuộc săn bắn với quy mô lớn, mọi người ai cũng được đi, nếu chờ đến lúc đó e rằng không kịp mất.
Mãi đến trước tết nguyên tiêu mấy ngày người của Lâu Ngọc Phong mới tìm ra tung tích của tên Lư Đại Hải này.
Nghe lời dặn dò của chủ nhân nên bọn họ chỉ âm thầm đi theo có không dám bứt dây động rừng, chỉ biết hắn hiện trú tại một tòa tứ hợp viện nằm ở phía nam.
Do có người luôn đi theo bảo vệ hắn cho nên người của Lâu Ngọc Phong không dám đến gần.
Lâu Ngọc Phong vội vàng đến báo cáo tin tức này cho Phi Yến, nàng mỉm cười rồi nhẹ nhàng nói:
“Tên Lư Đại Hải này hết sức xảo quyệt và gian manh, nếu ta không nhầm người đi theo bảo vệ hắn là người của Tứ hoàng tử. Tên này rất ham mê bài bậc, ngươi háy mở một sòng bạc gần chỗ hắn ở và tuyên truyền rầm rộ vào, hắn sẽ mắc mưu nhanh thôi “.
Lâu Ngọc Phong vội vàng hỏi:
“Tiểu thư người và tứ hoàng tử có thù với nhau sao, vì sao ta có cảm giác ngươi luôn đối địch với hắn “.
Phi Yến mỉm cười thật nhẹ nhàng nhưng khiến người bên cạnh cũng sởn gai ốc:
“ Một là hắn chết, hai là ta chết “.
Lâu Ngọc Phong hoảng hốt không hỏi tới nữa vội lảng sang chuyện Lư Đại Hải cậu hỏi:
“Vậy nếu tên Lư Đại Hải đó không mắc bẫy thì sao ạ!“.
Nàng nở một nụ cười tự tin nói:
“Hắn sẽ đến, lúc đó các ngươi chỉ cần cho hắn thắng liên tiếp là được, mọi chi phí sẽ tính cho ta.Khi hắn đánh thắng được năm ngày hãy báo lại cho ta, lúc đó chúng ta sẽ thực hiện bước tiếp theo “.
Lâu Ngọc Phong cúi đầu phục mệnh rồi rời đi, Phi Yến nhìn theo rồi mỉm cười lắc đầu nghĩ thầm, dù sao cũng vẫn là trẻ nhỏ khó tránh tò mò.
Lâm Kỳ Thần chúng ta đã định sẵn kiếp này là không đội trời chung, ta sẽ khiến cho ngươi thân bại danh liệt, khiến cho nọi mưu kê của người bị dập tắt để cho ngươi hiểu được cái cảm giác thất vọng là như thế nào.
Lâu Ngọc Phong theo lời của Phi Yến, cậu dùng bậc của Như Ý đường mở một sòng bạc cũng tương đối lớn gần khu nhà tứ hợp viện mà Lư Đại Hải ở.
Ngày ngày tìm người tuyên truyền cho sòng bài khiến cho chỉ sau mấy ngày ai ai cũng biết đến sòng bài Ý An.
Lư Đại Hải đã ngứa ngáy tay chân thời gian này rồi, bị tứ hoàng tử bắt học thuộc hết cái này đến cái khác khiến cả tinh thần và thể xác của hắn ta đều uể oải.
Tuy Tứ hoàng tử vẽ ra cho hắn một tương lai vô cùng tươi sáng tuy nhiên hắn lại không thích ai gò bó ép buộc hắn.
Nếu không phải tứ hoàng tử cứu hắn thì hắn cũng không muốn nghe lời như vậy đâu.Cả đời Lư Đại Hải hắn lấy bốn biển là nhà, lấy đánh bài làm thú vui tiêu khiển, nay tứ hoàng tử bắt hắn không được đánh bài chẳng phải là cầm tù hắn hay sao.
Kinh thành có sầm uất và to lớn thật đấy nhưng lại không vui và thoải mái như Dương Châu của hắn.
Mấy ngày nay hắn đã bí bách lắm rồi, tên thị vệ đi theo cứ lải nhải khiến hắn đau cả đầu.
Hắn nghe được loáng thoáng gần đây có một sòng bạc Ý An mới mở tay chân của hắn thật ngứa ngáy.
Tứ hoàng tử cho hắn một tờ ngân phiếu một nghìn lượng bạc vẫn còn đây giờ không tiêu tgif chờ lúc nào chứ.
Hắn nói dối thị vệ là cần yên tĩnh để đọc sách, rồi lừa lừa trốn thoát ra khỏi tứ hợp viện và lần mò đến sòng bạc.
Hắn vui vẻ đi vào mà không biết từ lúc bước vào đã nằm trong tầm ngắm của Lâu Ngọc Phong, qua hình vẽ mà tiểu thư đưa cho hắn và đối chứng với người lần trước thì là chuẩn xác.
Hắn hăm hở tiến vào, đúng là dân trong nghề chỉ một lúc sau mọi người đã vây xung quanh hắn.
Hắn thật là một cao thủ trong đánh bạc, đó là lời khen của mọi người xung quanh khiến cho hắn khoái trá mà quên mất sự nhắc nhở của tứ hoàng tử.
Hắn đâu ngờ rằng toàn bộ những gì hắn chiến thắng ngày hôm nay đều nằm sẵn trong kế hoạch của Phi Yến, hắn là con mồi còn nàng là kẻ đi săn.
Vận may liên tiếp hắn đã thắng liền năm ván,thấy trời đã muộn hắn đành ngậm ngùi trở về vì sợ lộ, hẹn mọi người ngày mai lại quay lại.