Đích Nữ Trọng Sinh

Chương 46: Chương 46: Cáo tuyết tặng giai nhân




Phi Yến đi chưa đến nửa canh giờ đã về lại vị trí cũ, Thượng Quan Lạc tò mò liền hỏi:

“Tỷ đi đâu mà lâu thế mới về, có chuyện gì hay sao, Tỷ đi gặp ai à?”.

Phi Yến quay sang nhìn chăm chú Thượng Quan Lạc rồi cười khẩy nói:

“Đừng nghĩ ta không biết suy tính gì trong đầu ngươi, tốt hơn hết ngươi lo cho bản thân mình đi đừng để ý đến chuyện của ta, đừng tưởng ai cũng là kẻ ngốc “.

Rồi nàng quay đầu đi không để ý đến nàng ta nữa, Thượng Quan Lạc bị nói trúng tim đen liền cúi đầu không dám nói gì nữa.

Một lúc sau ở phía rừng đã có tiếng động vọng lại, mọi người đều hướng mắt xem là ai về trước tiên.

Ngay cả hoàng thượng và hoàng hậu cũng tò mò, tiếng ngựa hí vang trời, dẫn đầu là nhị hoàng tử và theo sát đằng sau là tứ hoàng tử.

Vẻ mặt hai người vô cùng vui vẻ, phía sau thị vệ mang theo rất nhiều chiến lợi phẩm, có rất nhiều con vật nhỏ đã được hai người săn được nhưng chủ yếu là gà rừng và những con vật nhỏ.

Hai người phi ngựa đến hành lễ với hoàng thượng và hoàng hậu, bỏ toàn bộ những con vật săn bắn được sang một bên để lát nữa còn tranh tài.

Lại có tiếng động phía rừng, một đoàn ngựa vô cùng huyên náo không ai khác là Thái tử Hiên Viên Thác, Y cũng săn được khá nhiều.

Các tiểu thư hò reo vui mừng, tiếng ngựa phía xa dần dần chạy tới không ai khác là nhị công chúa và tam công chúa.

Bọn họ phi ngựa đến gần vừa mệt vừa nói giọng nũng nịu:

“Thái tử huynh đi thật nhanh nha, bọn ta đuổi theo không kịp “.

Hiên Viên Thác không nói gì chỉ quay ra mỉm cười xã giao, tuy nhiên chỉ nụ cười ấy đã làm cho tâm hồn hai cô nương xao xuyến.

Hiên Viên Thác bất giác quay về phía Phi Yến, thấy nàng cũng đang nhìn về phía này thì Y nở một nụ cười tươi với nàng.

Ai ngờ hành động vừa rồi của Y lọt vào ánh mắt của Dương Vương điện hạ vừa mới về tới.

Dương Vương tay xách một cái lồng nhỏ bên trong có một con cáo trắng muốt đang mở đôi mắt to tròn nhìn ngó xung quanh.

Ngoài con cáo này ra thì không còn con vật nào khác nữa, hoàng thượng thắc mắc hỏi:

“Hoàng đệ sao đệ lại săn được có một con thôi vậy, tài săn bắn của đệ từ trước đến giờ luôn cao siêu làm gì có ai địch nổi chứ?”.

Thiên Dương chỉ cười rồi nói:

“Lần này để cho đám hậu bối tranh tài đi, đệ tham gia theo mọi người, lần này mục tiêu của đệ con cáo tuyết này thôi “.

Hoàng thượng vui vẻ cười to rồi nói:

“Nhưng con cáo tuyết này chỉ giành cho nữ nhi, đệ cần nó để làm gì chứ, hay đệ định tặng ai hả, nếu không có thể nhường nó cho ta được không?”.

Thiên Dương mỉm cười bí mật nói:

“Không được, con vật nhỏ này đã có chủ nhân rồi, nếu hoàng huynh thích để sẽ tìm cho huynh một con khác “.

Lúc này cả hoàng thượng và tất cả mọi người ở đây đều ngỡ ngàng, Dương Vương điện hạ nói như vậy là sao, vì Vương gia này từ trước đến giờ đều độc lai độc vãng, Vương Phủ mãi còn chưa có nữ chủ nhân.

Điều này khiến cho thái hậu và hoàng thượng vô cùng u sầu.

Cho dù chuyện tiên hoàng trước khi lâm chung có bàn giao riêng một đội binh mà và một bức mật chỉ cho Dương Vương khiến cho huynh đệ họ có chút mâu thuẫn, mẫu tử có chút xa cách.

Tuy nhiên dòng máu của hoàng thượng và Dương Vương là ruột thịt nên hoàng thượng vẫn quan tâm đến vị hoàng đệ này.

Hoàng thượng dò hỏi:

“Có phải đó là ý trung nhân của đệ hay không, sao lại không nói với ta, có cần ta hạ thánh chỉ ban hôn hay không?”.

Thiên Dương mỉm cười nói:

“ Không cần đâu hoàng huynh, nàng ấy chưa đủ tuổi cập kê, với lại đệ đang chờ nàng ấy đồng ý nên thánh chỉ ban hôn của huynh chưa dùng đến được “.

Lúc này thì mọi người hít hà, ai nấy đều tò mò, Dương Vương là ai kia chứ, là hoàng đệ duy nhất của hoàng thượng, là vị Vương gia duy nhất có thực quyền.

Không biết vị tiểu thư nhà nào lại may mắn như vậy, nghe Vương gia nói có vẻ như nàng ấy còn chưa đồng ý, là ai mà lại ngu ngốc như thế chứ

Lúc nghe Dương Vương nói đến đây Phi Yến xấu hổ cúi đầu xuống, nàng không nghĩ là giữa bao nhiêu người huynh ấy lại dám công khai như thế.

Hoàng thượng cũng vui mừng cho hoàng đệ của mình, thực ra lúc đầu hoàng thượng có chút ghen tỵ với người đệ đệ này tuy nhiên lâu dần thì sự ghen tỵ ấy cũng hết.

Bây giờ phụ hoàng cũng mất lâu lắm rồi, hoàng thượng cũng đã lên ngôi được nhiều năm, tình cảm huynh đệ không thể vì chuyện này mà bất hòa được.

Hoàng thượng cười lớn rồi nói:

“Được, được vậy lúc nào cô nương ấy đủ tuổi cập kể và đồng ý làm vương phi của đệ, đệ phải nói với ta đầu tiên đấy “.

Dương Vương cúi đầu xuống điềm tĩnh nói:

“ Huynh yên tâm, lúc đó đệ còn nhờ huynh nữa cơ “.

Hoàng thượng cười rất vui vẻ, hoàng hậu ngồi bên cạnh mà cũng vui lây cho hai huynh đệ họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.