Vì để tránh có người đi theo sau Phi Yến đi lòng vòng mấy vòng xung quanh khi cảm thấy không có ai đi theo mình nàng mới yên tâm về phủ.
Lúc về đến nơi thì trời đã tối cả người nàng đã mệt nhoài rồi, nàng tắm rửa qua loa rồi ăn nhẹ một chút gì đó rồi lên giường đi ngủ.
Lần đầu tiên chữa bệnh cứu người nàng có chút căng thẳng tuy nhiên cũng cảm thấy vui vui.
Cùng lúc ấy thái tử Tùy quốc được thị vệ đưa về chỗ ở và gọi đại phu đến được khám lại tổng quát toàn bộ.Đến khi đại phu nói độc đã được giải thì lúc này thị vệ mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng vẫn chưa yên tâm thị vệ lại hỏi lại:
“Nếu công tử đã giải được hết độc vậy tại sao đến giờ vẫn chưa tỉnh lại, liệu có nguy hiểm và bất trắc gì không?”.
Đại phu lắc đấu nói:
“Ngươi yên tâm không phải lo lắng, đại phu trước chữa cho công tử của ngươi đã làm rất tốt, công tử chưa tỉnh lại bởi vì đại phu đó đã cho công tử uống một liều an thần để giảm đau đớn do vết thương hành hạ “.
Đến lúc này thì thị vệ mới yên tâm, bởi vì lần đi xứ Thục quốc này, đoàn xứ giả vẫn chưa đến nơi.Thái tử vì muốn nghe ngóng tình hình của Thục quốc nên mới đi đến trước để thám thính qua.
Ai ngờ lại trúng phải mai phục,người mà muốn Thái tử chết, biết được đường đi nước bước của Thái tử chỉ có thể là hoàng tử của Tùy quốc, mà người có khả năng gây ra chuyện này chắc là tam hoàng tử rồi.
Lần này thái tử ăn phải quả đắng ở nước Thục sau này trở về phải đáp lễ thôi.
Thị vệ tiễn đại phu ra cửa và không quên đưa cho ông ta một tờ ngân phiếu đề nghị ông ta không được nói lộ ra ngoài.
Đại phu nhìn thấy tờ ngân phiếu thì đôi mắt sáng rực lên vội gật đầu nhanh chóng, làm cái nghề này thì phải giữ bí mật và im lặng là vàng nên thị vệ cũng yên tâm phần nào.
Hắn cho ám vệ canh gác xung quanh, đích thân hắn ngồi trong phòng để canh gác cho thái tử, hiện giờ hắn không thể tin vào một ai khác. Tính mạng của thái tử quan trọng gấp mấy của bọn chúng.
Cả một đêm liền thái tử ngủ một mạch không đâu đớn kêu la gì, thị vệ càng cảm kích vị tiểu thư kia hơn.
So với phán đoán của hắn vị tiểu thư này có khả năng là tiểu thư nhà quan lại, nhìn điệu bộ cử chỉ và cách ứng phó bình tĩnh của nàng hắn càng hâm mộ hơn.
Sáng hôm sau thái tử Tùy quốc Hiên Viên Thác mới tỉnh dậy do vết thương đã hết thuốc mê, miệng Y khô khốc vì khát nước.
Y nhìn bốn xung quanh thấy phòng ốc thì Y mới thở phào, Y chỉ nhớ lúc trúng mai phục Y cố gắng chống đỡ bị trúng một mũi tên rồi ngất đi không biết gì nữa.
Quay ra thấy Lam Tư đang gục xuống bàn ngủ, Y liền cất tiếng gọi, lúc này theo phản xạ Lam Tư liền bật dậy nhanh chóng.
Thấy thái tử đã tỉnh, Lam Tư vui mừng vội chạy đến gần vui mừng hỏi:
“Thái tử người đã tỉnh, người cảm thấy thân mình thế nào rồi ạ, có khó chịu chỗ nào không để thuộc hạ đi mời đại phu “.
Hiên Viên Thác giọng thều thào mệt mỏi nói:
“Ta không sao ngươi lấy cho ta chén nước “.
Lúc này Lam Tư mới quay lại rót cho thái tử một chén nước to, Hiên Viên Thác uống gần hết một ấm trà mới từ từ ngồi xuống.
Y lúc này cảm thấy cả cơ thể vô cùng mệt mỏi liền hỏi Lam Tư:
“Mọi chuyện là như thế nào, thích khách thế nào rồi đã tra xét được là kẻ nào chưa, vết thương của ta thế nào rồi “.
Lam Tư vội kể lại toàn bộ sự việc cho thái tử nghe không quên kể lại công lao của vị tiểu thư kia.
Hiên Viên Thác nghe thấy vậy liền hỏi:
“Vậy ngươi có hỏi được danh tính vị tiểu thư đó không, nghe ngươi nói như thế thì độ hung hiểm lúc đó đáng sợ như thế nào, chúng ta không thể không báo ân được “.
Lam Tư vội lắc đầu trả lời:
“Dạ tiểu thư đó không nói danh tính của mình ra nhưng thuộc hạ đoán tiểu thư đó cũng là quý nữ kinh thành nhưng ngại vì thanh danh nên không dám nói “.
Hiên Viên Thác tiếc nuối tuy nhiên Y lại nói:
“Nếu theo như ngươi nói thì cũng không sao, dù gì mấy hôm sau đoàn sứ giả sẽ đến, lần này ta đến đây với mục đích tìm người hòa thân, nếu tiểu thư đó là quý nữ thế gia thì chắc sẽ có mặt trong buổi yến tiệc lúc đó người đi theo ta quan sát là được.
Lam Tư vội cúi đầu vâng lệnh, như nhớ ra Lam Tư vội gọi người mang thuốc lên cho thái tử và cung kính nói:
“Thái tử hãy uống thuốc rồi ăn một chút gì đó hãy nghỉ ngơi, vị tiểu thư đó có nói tuy độc đã được giải nhưng vẫn phải uống thuốc để loại trừ độc tố để không ảnh hưởng về sau. Thuốc này là đích thân đại phu kê cho người “.
Hiên Viên Thác liền bê bát thuốc một hơi uống cạn, đối với Y việc bị thương và trúng độc như cơm bữa rồi nên Y cũng không xa lạ gì nữa.
Là người của hoàng thất việc trúng độc và gặp thích sát là chuyện hiển nhiên.