Đích Nữ Trọng Sinh

Chương 11: Chương 11: Hoàng cung




Đúng lúc Thượng Quan Vũ đi ra ông cau mày tỏ vẻ khó chịu nói:

“Có việc gì mà ở trước phủ la mắng hạ nhân như vậy, còn ra phép tắc gì chứ “.

Thượng Quan Lạc cuống quýt nói:

“Là đại tỷ không muốn ngồi cùng xe ngựa với con, luc nô tài cũng xem thường con không coi con là chủ tử “.

Thượng Quan Vũ lạnh lùng nói:

“Những gì ngươi vừa gây ra đừng nói là Phi Yến mà ngay cả ta cũng không thể tha thứ cho ngươi được, Phi Yến nói không ngồi thì không ngồi “.

Ông quay ra nói với phu xe:

“Để xe ngựa của đại tiểu thư đi trước, có lý nào thứ nữ lại đi trước đích nữ “.

Rồi ông nhảy lên ngựa hướng hoàng cung đi đến, xe ngựa của Thượng Quan Lạc phải lùi ra sau đã nhường lối cho xe ngựa của đại tiểu thư.

Thượng Quan Lạc tức giận, móng tay bấm sâu vào chảy máu mà nàng ta không hay biết, nàng ta đã cố gắng ra sớm để ngồi cùng kiệu để cho mấy tiểu thư thế gia kia không dám coi thường nàng nhưng ai ngờ.

Từ sau khi rơi xuống nước vị đại tỷ này liền thay đổi hoàn toàn lạnh lùng hơn, lời nói cay độc hơn và không còn bị lừa như trước nữa.

Trước lúc đó lúc nào tỷ ấy cũng che chở cho nàng ta, nàng ta nghĩ mãi không hiểu là mình đã làm sai ở đâu.

Xe ngựa chầm chậm tiến về phía hoàng cung, Phi Yến đang nghĩ xem làm cách nào để không cho An Lăng Hoa được làm trắc phi, cho dù không phải là tam hoàng tử mà bất kỳ hoàng tử nào cũng không được.

Nàng nhớ An Lăng Hoa có một tiết mục múa rất đẹp được các vương tôn công tử vô cùng thưởng thức, có lẽ nàng bắt đầu ra tay từ bước này thôi.

Mười năm thâm trầm và bôn ba bên ngoài nên nàng cũng có một số kinh nghiệm, thiết kế một số mưu mẹo nhỏ để nàng ta trong lúc biểu diễn thất thố thì cũng không khó gì.

Đời trước nàng để phòng tránh trúng độc và mẻ hương nên nàng đã khổ công rèn luyện và phân biệt và chế độc dược, có thể nói là bây giờ chỉ thoáng đi qua thôi nàng đã biết đó là loại gì có tác dụng ra sao.

Trước khi vào hoàng cung nàng đã mang theo một số loại thuốc bột rất có ích cho lần tiến cung này, lúc nãy nàng đã thử nghiệm trên người muội muội của mình, chỉ một lát nữa thôi công hiệu mới bắt đầu phát huy.

Những gì mà bọn họ làm với nàng, nàng sẽ dần dần đòi lại hết, khiến cho bọn chúng còn thê thảm hơn so với nàng.

Lúc xe ngựa dừng lại ngoài tử cấm thành Phi Yến được A Phù đỡ xuống xe, phụ thân đi lại căn dặn nàng mọi việc chú ý an toàn.

Vì ở trong cung sơ hở là bắt lỗi ngay không như ở phủ với lại dự cung yến sẽ chia ra hai bên nam nhi và nữ nhi, Thượng Quan Vũ quay sang nhắc nhở Thượng Quan Lạc ông nói:

“Đi theo đại tỷ của con, lau bớt phấn trên mặt đi, tuổi còn nhỏ mà trang điểm đậm như thế để làm gì chứ, đứng thật là, đừng gây phiền phức cho tỷ tỷ của ngươi như lần trước là được rồi “.

Rồi ông quay bước đi trước,Phi Yến nhìn hoàng cung một lượt, đã từng, từng sinh sống ở đây, đã từng ngồi lên vị trí cao nhất là nơi quen thuộc là nơi đau thương của nàng.

Nàng cất bước đi đến cung điện chính, nó quen thuộc đến nỗi nhắm mắt lại nàng cũng có thể đi được đến nơi.

Thượng Quan Lạc luôn đi theo xát nàng, vì nàng ta sợ sẽ thất kính với tiểu thư quý gia khác, dù gì nàng cũng chỉ là thứ nữ nên địa vị không thể như tỷ tỷ của nàng ta.

Bước vào cung điện, từ xa An Bình quận chúa đã vẫy nàng ra hiệu đã phần chỗ cho nàng rồi, Phi Yến mỉm cười liền thong dong bước qua khiến cho các tiểu thư thế gia khác đều ngạc nhiên.

Không phải hai người này kết thành thù sao, không phải mới yến hội trước ở thượng thư phủ An Bình quận chúa đã đẩy đại tiểu thư tướng quân phủ xuống hồ nước lạnh hay sao?...

Rất nhiều câu hỏi được các nàng xì xào bàn tán ngay cả Thượng Quan Lạc cũng ngạc nhiên không hiểu chuyện gì cả.

Thượng Quan Lạc muốn bước đến gần cùng với Phi Tuyết thì bị nha hoàn của An Bình quận chúa chặn lại nói:

“Xin lỗi nhị tiểu thư chỗ này là hoàng thân quốc thích ngồi, quận chúa chỉ để giành một vị trí duy nhất cho đại tiểu thư thôi ạ!“.

Thượng Quan Lạc tức giận dậm chân rồi lui về phía sau trước sự mỉa mai của các tiểu thư thế gia khác, ở trong đây thân phận thứ nữ rất khác biệt.

Là đích nữ thân sinh của chủ mẫu thì có vị thế rất cao có thể gả làm đích thê còn thân phận thứ nữ chỉ có thể làm trắc thậm chí làm thiếp.

Phi Yến quay sang nhìn An Bình cười nói:

“Là tỷ cố ý để muội ấy mất mặt à?“.

An Bình cười bí hiểm nói:

“Tất cả đều không qua được mắt muội, ta ghét bộ mặt giả tạo của nàng ta, lần trước ta vì nể muội còn chưa tính toán vụ nàng ta tính kế ta và muội đâu “.

Phi Yến mỉm cười lắc đầu nói:

“Cái tính này của tỷ sau này phải sửa nếu không sau này nhiều chịu thiệt sẽ là tỷ “.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.