Đích Nữ Trọng Sinh

Chương 52: Chương 52: Hoàng thượng gặp thích khách




Ngày thứ hai kết thúc trong sự mâu thuẫn của hai vị hoàng tử.

Hoàng thượng tức giận hạ lệnh hai vị hoàng tử phải ở trong lều của mình hối lỗi không có lệnh không được ra ngoài.

Tứ hoàng tử cúi đầu chấp nhận còn ngũ hoàng tử thì dáng vẻ phản kháng khiến cho hoàng thượng vô cùng tức giận.

Mãi đến khi hiền phi nói gì đó thì hoàng thượng mới nguôi dần cơn giận, ngũ hoàng tử thấy thế cũng không dám phản kháng nữa tuy nhiên nỗi hận thù với tứ hoàng tử nhân lên gấp đôi.

Hai người lui về lều của mình,ánh mắt Lâm Kỳ Thần nhìn theo ngũ hoàng tử nhếch miệng cười, không biết hắn phải cảm ơn hay tức giận kẻ ngu xuẩn kia đây.

Nhưng thôi may mà có kẻ ngu xuẩn đó thì kế hoạch của hắn mới thành công một nửa. Bây giờ hắn chỉ việc ngồi chờ mọi việc diễn ra thôi.

Hắn tin rằng người của hắn sẽ không thất bại, tin rằng Lư Đại Hải sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ mà hắn giao, tên đó đã có một thời gian làm quen tập tục và thói quen chắc sẽ dễ dàng qua mặt phụ hoàng thôi.

Phụ hoàng là một người vô cùng sùng bái đạo gia, rất đam mê về thuốc trường sinh, hắn chỉ cần bên người hoàng thượng có thân tín của mình thì tin tưởng chắc chắn rằng ngai vàng sẽ là của hắn.

Chỉ mới nghĩ đến thế hắn đã cảm thấy vui xướng trong lòng, kế hoạch hắn ấp ủ bao lâu nay chắc chắn sẽ thành hiện thực, hắn thật mong chờ giờ Ngọ sắp đến.

Hoàng thượng trên đường trở về lều của mình thì bỗng nhiên bên phía bờ hồ có tiếng đàn rất hay, nhẹ nhàng trầm bổng.

Hoàng thượng liền ra lệnh cho tổng quản và thị vệ đi về phía phát ra tiếng đàn đó, càng đi càng xa.

Bỗng nhiên từ sau ngọn núi giả có mấy tên áo đen lao ra, chúng lao thật nhanh về phía hoàng thượng khiến cho hoàng thượng vô cùng sợ hãi.

Tổng quản và thị vệ thấy vậy vội hô hoán lên và xông về phía trước để hộ giá.

Hoàng Thượng sợ hãi vội lùi về phía sau hét lên:

“Các ngươi thật to gan, có biết trẫm là ai hay không?”.

Tên cầm đầu đám thích khách cười lớn rồi nói:

“Bọn ta phải biết ngươi là ai thì mới ra tay chứ, có người mua đầu của cẩu hoàng đế ngươi vạn lượng hoàng kim, ngày hôm nay ngươi chuẩn bị săn cái chết đi “.

Rồi bọn chúng lao vào chém giết, mấy thị vệ kia không phải là đối thủ của bọn chúng bị bọn chúng một kiếm xuyên chết, máu chảy lênh láng, hoàng thượng đứng gần bị máu bắn lêm mặt.

Lúc này tâm trạng của hoàng thượng vô cùng hoảng loạn, vì phải chạy trốn nên đã bị hai kiếm chém lên cánh tay.

Bỗng từ đâu xuất hiện một vị đạo sĩ nhảy ra đánh nhau với mấy tên thích khách, ngăn chặn sự tấn công của bọn chúng.

Như được tập rượt từ trước bọn chúng giả vờ yếu thế dần dần rút lui, nhân cơ hội đó Lư Đại Hải lừa lừa nhét một tờ giấy vào tay áo bọn chúng, lũ thích khách lại tưởng lại thái tử có gì nhắn nhủ nên vội cất đi không ai nhìn thấy.

Bọn chúng đang định rút lui thì xui thay một đội binh mã từ xa kéo đến vây quanh bọn họ dẫn đầu là đại tướng quân Thượng Quan Vũ.

Thượng Quan Vũ vội chạy đến thỉnh tội:

“Thuộc hạ cứu giá chậm trễ khiến cho hoàng thượng kinh sợ rồi “.

Hoàng thượng khi nhìn thấy Thượng Quan Vũ thì mọi lo âu đều tan biến liền lấy lại uy phong nói lớn:

“Bắt hết bọn chúng lại cho trẫm, để ta xem ai to gan lớn mật dám thuê ngươi thích sát trẫm “.

Thượng Quan Vũ nhận lệnh rồi tiến hành bao vậy bọn chúng, nhân lúc hỗn loạn Lư Đại Hải đã lẩn vào hòn non bộ được người của Phi Yến trợ giúp thoát khỏi nơi nguy hiểm này.

Chỉ một lúc sau toàn bộ thích khách đều bị bắt giữ áp giải lên cho hoàng thượng sử lý.

Lúc này hoàng thượng đang được băng bó vết thương, cơn nóng giận chưa được dập tắt.

Thượng Quan Vũ lục xoát hết trên người bọn chúng thì phát hiện ra tờ ngân phiếu một ngàn lượng có ấn ký của tứ hoàng tử.

Toàn bộ thích khách đều là tử sĩ do Lâm Kỳ Thần huấn luyện, thấy sự việc bại lộ bọn chúng liền cắn thuốc độc tự vẫn cho nên Thượng Quan Vũ chưa kịp tra hỏi được gì cả.

Khi Thượng Quan Vũ trình tờ ngân phiếu lên cho hoàng thượng thì ông tức giận lắm liền cho người đi gọi tứ hoangg tử đến để đối chất.

Khi Lâm Kỳ Thần bị gọi đến hắn ta rất vui vẻ vì cứ nghĩ rằng mọi việc đã diễn ra vô cùng thuận lợi ai dè vừa bước chân vào lều đã bị chiếc nghiên mực ném thẳng vào đầu, máu từ trên trán chảy xuống như suối.

Hắn ngỡ ngàng không hiểu điều gì, thấy khuôn mặt bừng bừng lửa giận của hoàng thượng và ghấy rất nhiều thi thể của tử sĩ hắn hốt hoảng tuy nhiên lại nhanh chóng giấu đi.

Hắn vội quỳ xuống và khẩn khoản nói:

“Xin phụ hoàng bớt giận, có chuyện gì mà người tức giận như thế cẩn thận ảnh hưởng tới sức khỏe “.

Hoàng thượng liền ném tờ ngân phiếu xuống dưới đất rồi nói:

“Ngươi trả lời cho ta xem vì sao tấm ngân phiếu này lại rơi ra từ người thích khách, chúng được người ta thuê để lấy mạng ta đó, ngươi nói đi ngươi góp vai trò vì trong đấy “.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.