Phi Yến nở nụ cười thật tươi nói:
“Tỷ cứ đùa muội, Tỷ quên là muội còn chưa đến tuổi cập kể sao, lần này tha hồ cho các tỷ thay nhau khoe sắc.”
Rồi nàng bất giác nhìn sang và hỏi:
“Không biết vị này là ai, thật sự là xinh đẹp muội còn chưa gặp nàng ấy lần nào “.
An Lăng Hiên thở phào trả lời:
“Đây là An Lăng Hoa muội muội của ta, sinh ra sức khỏe yếu nên mới được đón về phủ “.
Phi Yến rất niềm nở và tự nhiên liền chạy đến cầm lấy tay An Lăng Hoa và nói:
“Nhìn Tỷ thật quen mà ta không nhận ra là ai cả ta và tỷ đã từng gặp qua chưa?“.
An Lăng Hoa mặt tái mét trả lời:
“Muội nhận nhầm ta với ai rồi, ta mới đến kinh thành không lâu nên không thể quen muội được “.
Lúc này Phi Yến mới buông tay ra rồi nói:
“Thế hả vậy mà muội lại thấy quen, chắc người giống người thôi.”
Rồi Phi Yến vẫy tay chào mọi người rồi đi trước, nàng lấy lý do là An Bình quận chúa đang đợi, xoay người đi Phi Yến nở một nụ cười đắc thắng.
An Lăng Hoa nhìn theo sau nàng mà toát mồ hôi, hai năm trước trong lần lập mưu bắt cóc Phi Yến đi cùng đoàn người của tứ hoàng tử đến cứu Phi Yến có nàng ta.
Lúc Phi Yến nói vậy nàng ta đã rất hoảng sợ, nàng ta biết thân phận của Phi Yến là người mà nhất định chủ tử phải có được.
Nàng ta từ nhỏ đã theo chủ tử, một lòng vì chủ tử đã thầm yêu chủ tử lúc nào không hay nên nàng ta vô cùng đố kị và ghanh ghét với Phi Yến.
Gác lại chuyện đó một bên, hôm nay nàng phải làm theo kế hoạch của chủ tử không để phạm sai sót gì, nàng ta mỉm cười nụ cười xã giao rồi cùng các tỷ muội đi vào.
Lúc này An Bình và Phi Yến đã ngồi trong điện chờ sẵn rồi, Phi Yến mỉm cười vui vẻ, lúc nãy cầm tay An Lăng Hoa nàng đã bôi bột phấn vào Tay của ả ta rồi trò hay sắp bắt đầu rồi đây.
Đó là lý do vì sao khi xong việc nàng phải đi nhanh để rửa tay chứ nếu không một lúc nữa thuốc phát tác nàng không ngứa chết mới lạ.
An Bình nhìn Phi Yến rồi cười nói:
“Vẻ mặt của muội thật sảng khoái, có điều gì mà vui thế?“.
Phi Yến cười cười lảng sang chuyện khác nói:
“Không có gì, mà sao hôm nay các quý nữ lại trưng diện và trang điểm cầu kỳ thế, có chuyện gì sao?“.
An Bình mỉm cười trả lời:
“Sang năm muội mới cập kê nên không biết, yến tiệc hôm nay tổ chức là vì các hoàng tử và Dương Vương điện hạ chọn vương phi, hoàng tử phi và trắc phi. Lát nữa các quý nữ thế gia sẽ biểu diễn để chọn xem ai sẽ là con dâu hoàng gia “.
Phi Yến cười tinh quái nói:
“Vậy còn tỷ, Tỷ đã có ý trung nhân rồi sao?, muội thấy tỷ có vẻ rất xem trọng lần biểu diễn này “.
An Bình đỏ mặt nói:
“Muội thật là, cứ trêu chọc ta “.
Phi Yến mỉm cười, nàng biết ý trung nhân trong lòng An Bình là ai, lần này nàng sẽ cố kết hợp cho hai người này vậy.
Dương Vương không phải là Lâm Thiên Dương sao, hóa ra lần này huynh ấy về kinh là để lập vương phi nhiwng Phi Yến nhớ là đời trước huynh ấy không đến mà cung chẳng lấy thê tử vậy chuyện này là sao.
Vừa nhắc đến huynh ấy, là huynh ấy đến liền.Dáng vẻ anh tuấn tiêu sái các quý nữ nhìn đều cảm thấy mê muội, bất giác huynh ấy nhìn về phía nàng rồi mỉm cười khiến cho các tiểu thư thế gia phải bấn loạn.
Phi Yến mỉm cười đáp trả, dần dần đến lượt các hoàng tử và công chúa tiến vào, Phi Yến thầm than dung mạo của hoàng gia thật là xuất chúng, ai ai cũng đẹp, nam nhân thì khí khái bất phàm, nữ nhi thì xinh đẹp rạng ngời.
Nàng quay sang bên cạnh thấy An Bình nhìn tam hoàng tử ánh mắt si mê, Phi Yến mỉm cười.
Một lúc sau hoàng thượng và hoàng hậu mới đến, tất cả mọi người đều quỳ xuống hành lễ.
“Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế!”
“Hoàng hậu thiên tuế, thiên thiên tuế!“.
Hoàng thượng cho mọi người bình thân, buổi cung yến chính thức bắt đầu.
Đầu tiên là tiết mục của các nhạc sư cung đình, mọi người vui vẻ uống rượu.
Hoàng hậu là người đầu tiên đứng ra nói:
“Hôm nay là lễ hội hoa,ta thay mặt hoàng cung mở ra yến tiệc này, các tiểu thư ai muốn so tài thì lên đăng ký trình diễn để cho không khí sôi động hơn, nếu nổi bật ta sẽ đích thân ban thưởng “.
Lời nói của hoàng hậu vừa dứt, tất cả các quý nữ trong yến tiệc đều sôi trào, hứng khởi tuy nhiên không phải ai cũng dám so tài biểu diễn.
Đây là đâu cơ chứ, là hoàng cung đấy, nếu ai thật sự có tài năng mới dám lên biểu diễn chứ biết sơ sơ thì không ai dám đăng ký cả.
Nếu được khen thưởng thì không sao nhưng nếu không may sảy ra sơ suất gì thì không những liên lụy bản thân mà cũng ảnh hưởng đến gia tộc.
Nên bọn họ không dám đánh cược dù biết mục đích thực sự của buổi cung yến này là gì.
Tuy nhiên vẫn có một số người lại chấp nhận đánh cuộc để thử vận may của mình.