Vì để tránh gây chú ý và lộ ra thân phận nên Thiên Dương đã thuê lại một tứ hợp viện khá là rộng rãi và sạch sẽ.
Đoàn người đi khá đông người nên không thể thuê nhà trọ được.
Khi Thiên Dương và Phi Yến về đến nơi thì mọi người đã sắp xếp đâu ra đấy. Thiên Dương ra lệnh cho ám vệ đi điều tra mọi việc gần đây của Lâu gia.
Trước mắt Phi Yến chỉ muốn nắm rõ tình hình thực tế chưa muốn xen vào, nàng phải để cho Ngọc Phong thật tỏa sáng.
Phi Yến đi lại căn phòng của mình, nàng ngạc nhiên khi thấy Thiên Dương cũng đi cùng, nàng quay lại hỏi:
“Muội về phòng mình còn huynh đi đâu vậy?”.
Thiên Dương tỉnh bơ nói:
“Ta đi về phòng ta, muội không biết hai phòng cạnh nhau à, như thế cho tiện việc liên lạc “.
Rồi Ngọc Phong cười vui vẻ tiến về phía trước không kịp nghe Phi Yến nói gì cả.
Phi Yến vào phòng một lúc thay một bộ xiêm y thoải mái rồi cùng A Hoa ra sảnh chính.
Lúc này Thiên Dương đã ngồi ở đây chờ nàng sẵn, lúc này hai thuộc hạ đã chờ ở đó phục lệnh.
Người của Như Ý phường cũng đã mang tin tức về, nhìn thấy nàng đi tới Thiên Dương mỉm cười nói:
“Muội đến vừa kịp lúc, tin tức mà họ điều tra đã có ta đang định cho người gọi muội “.
Lúc này thuộc hạ của Như Ý Phường vội vàng nói:
“ Thưa tiểu thư, tình hình của Lâu quản sự không được khả quan cho lắm, tuy tài năng của quản sự được các trưởng lão coi trọng tuy nhiên bây giờ gia chủ nằm một chỗ, quyền hạn lại rơi vào tay Lâu phu nhân cho nên Lâu quản sự rơi vào thế bị động “.
Phi Yến im lặng lắng nghe, hắn thở một hơi dài rồi nói tiếp:
“Có hai vị trưởng lão muốn đề bạt Lâu quản sự nhưng ba người kia thì không muốn họ theo phe của đại công tử Lâu gia. Thuộc hạ nghe nói Lâu phu nhân là bà con thân thích với quan tổng đốc nơi đây nên quyền hạn to lớn vô cùng, ngày trước còn Lâu gia chủ thì còn kiêng dè nhưng từ khi Lâu gia chủ ngã bệnh bà ta không coi ai ra gì “.
Phi Yến xâu chuỗi tất cả sự việc lại thì đã hiểu vì sao một năm trước đây Ngọc Phong cùng mẫu thân của mình lại rơi vào hoàn cảnh đuổi giết như thế rồi.
Nàng ngước mắt lên hỏi:
“Thế bây giờ Ngọc Phong và mẫu thân của mình đang ở đâu, ta có thể gặp được không?”.
Tên thuộc hạ vội cung kính nói:
“Thưa tiểu thư trước mắt là không thể gặp được, cuộc tranh tài chức gia chủ đã kéo dài hai vòng đã loại rất nhiều người bây giờ chỉ còn mỗi ba người là đại công tử Lâu gia, thứ tử Lâu Ngọc Phong và thứ tử Lâu Ngọc Thành là được chọn, ba ngày sau sẽ diễn ra vòng thi công khai “.
Phi Yến nhìn dáng vẻ của hắn như có điều khó nói liền hỏi:
“Có phải ngươi còn chuyện gì khó nói hay không?”.
Tên thuộc hạ quay sang nhìn Dương Vương rồi lại quay sang nhìn nàng và nói:
“Thưa tiểu thư theo nguồn tin cơ mật thì hai ngày nay đã không thấy mẫu thân của Lâu quản sự, có khả năng đã bị người của Lâu phu nhân bắt cóc nhằm uy hiếp đến phần thi của Lâu quản sự ba ngày sau. Có lẽ Lâu quản sự vẫn chưa biết sự tình này nếu biết e là “.
Phi Yến lắng nghe rồi nói:
“E là chúng muốn dùng mẫu thân của Ngọc Phong để uy hiếp bắt thua cuộc, Ngọc Phong là người nặng tình cảm chắc chắn sẽ nhận thua, nhưng ta không muốn cậu ấy phải chịu thiệt thòi “.
Nàng quay sang nhìn Thiên Dương rồi nói:
“Huynh có thể dùng người của huynh và của ta đi tra xét và tìm cách cứu mẫu thân của Ngọc Phong được không?”.
Thiên Dương rất vui mừng vì đây là lần đầu tiên sau khj hai người gặp lại muội ấy nhờ cậy mình, chàng liền mỉm cười vui vẻ nói:
“Muội yên tâm ta sẽ cử người đi cứu bà ấy sẽ không ảnh hưởng đến quá trình tranh tài đâu “.
Phi Yến thở phào mỉm cười đáp:
“Ta thay mặt Ngọc Phong cảm ơn huynh “.
Thiên Dương nhìn sâu vào mắt nàng nói:
“Ta giúp đỡ là vì nàng chứ không phải vì ai hết “.
Phi Yến xấu hổ cúi mặt xuống, nàng biết lúc nào huynh ấy cũng sẵn lòng giúp đỡ nàng mà.
Như nhớ ra việc gì nàng vội hỏi:
“Thế hôm diễn ra cuộc thi đó có cần thiệp mời không, muội muốn trực tiếp tham gia để xem sự tỏa sáng của đệ ấy “.
Thiên Dương quay qua nhìn thuộc hạ hắn vội vàng nói:
“Bẩm vương gia, Lâu gia là gia tộc lớn nên tuy là cuộc thi công khai nhưng đều là người có gia thế ở Dương Châu mới được phát thiệp mời, nếu Vương gia và Vương phi muốn đi thì để thuộc hạ tìm cho người “.
Thiên Dương liền trầm tĩnh và vui vẻ nói:
“Vậy ngươi hãy tìm cho ta hai thiệp mời nhưng tuyệt đối không được làm lộ thân phận của ta và Vương Phi, chưa đến lúc cần thiết thì ta không muốn tiết lộ thân phận của mình quá sớm “.
Tên thuộc hạ vội cúi đầu xuống nói:
“Dạ thuộc hạ đã rõ “.
Phi Yến thời gian này bị thuộc hạ của Thiên Dương gọi là Vương phi dần dần đã nghe quen tai rồi nên cũng không thấy xấu hổ và bỡ ngỡ nữa.