Do sảy ra sự việc thích khách khiến hoàng thượng bị thương, tuy là vết thương không nặng lắm nhưng cũng ảnh hưởng đến việc săn bắn.
Ngày thứ ba vẫn như quyết định ban đầu buỗi săn bắn vẫn được diễn ra tuy nhiên hoàng thượng và hoàng hậu không có đến tham gia.
Vì việc này liên quan đến mặt mũi hoàng gia cho nên rất ít người biết chuyện, Hiên Viên Thác có chút nghi ngờ.
Y định trong buổi săn bắn cuối cùng này sẽ xin hoàng thượng ban hôn cho Y và đích nữ phủ tướng quân, tuy nhiên sự việc lại không như mong đợi, có lẽ phải chờ trở về kinh thành rồi mới nói đến.
Buổi thứ ba kết thúc suôn sẻ nhưng hôm nay lại không thấy bóng dáng của tứ hoàng tử, cuối cùng người được giải nhất thuộc về nhị hoàng tử có số con thú săn được nhiều nhất.
Theo lời hứa trước đó của hoàng thượng ngài đã ban thưởng cho nhị hoàng thượng khá nhiều đồ quý giá.
Kết thúc buổi đi săn, ngày hôm sau cả đoàn người chuẩn bị lên đường về lại kinh thành.
Phi Yến cảm thấy chuyến đi này vô cùng thuận lợi, lần này nàng đã thành công phá vỡ được kế hoạch quan trọng của Lâm Kỳ Thần.
Có lẽ sau lần này hắn sẽ truy tìm tung tích của Lư Đại Hải và tra rõ nguồn cơn, có khả năng sẽ tra đến nàng, bây giờ nàng đã hiên ngang để đối mặt với hắn rồi.
Nàng chờ cho hắn đến tìm nàng, bước đầu tiên nàng đã gieo nghi ngờ lên đầu hoàng thượng, bước thứ hai nàng sẽ tìm mọi cách phá vỡ và diệt trừ vây cánh của hắn.
Lần trở về lần này có vẻ nhanh hơn lúc đi, do có kinh nghiệm đi xa nên lần này nàng bảo A Hoa tìm cho nàng một miếng đệm êm, thế là cả quãng đường nàng cảm thấy nhẹ nhàng hơn không nhức mỏi như lúc đi nữa.
Về đến phủ tướng quân, nàng phải tự về phủ một mình, phụ thân còn phải hộ tống hoàng thượng về hoàng cung.
Thượng Quan Lạc không biết là mấy ngày ở bãi săn đã làm quen được với tiểu thư của phủ Tây Bá Hầu, mới mấy ngày đã rất thân thiết tựa như đã qyen từ lâu.
Lần này nàng ta xin phép phụ thân muốn ngồi cùng kiệu với nàng ấy để trở về.
Tây bá hầu có duy nhất một mình nàng ta là nữ nhi nên vô cùng yêu quý, tính tình nàng ta rất quái đản chẳng thân thiết lấy một ai, nay mãi mới tìm được một tri kỉ, cho nên ông đành phải xin phép Thượng Quan Vũ.
Thượng Quan Vũ thấy mọi việc cũng bình thường nên đã đồng ý, còn Phi Yến thì thấy khá là bất ngờ, vị tiểu thư này đời trước là một trong những người giúp Lâm Kỳ Thần vững chắc ngồi lên ngôi hoàng đế.
Nàng ta một mực si mê Lâm Kỳ Thần, quyết không phải hắn thì không gả, phụ thân của nàng ta cũng không làm cách nào khác được.
Cho nên mãi đến khi nàng ta gần hai mươi tuổi mới gả vào phủ, tuy thân phận nàng ta cao nhưng là người đến sau nên chỉ được làm trắc phi.
Đời trước Phi Yến vì chuyện này mà đã đau khổ biết bao nhiêu, nhưng sau những lời đường mật của hắn nàng lại siêu lòng và dần chấp nhận.
Đời trước nàng cũng ăn khá nhiều đau khổ trước nàng ta, nay không hiểu vì lý do gì lại thân với Thượng Quan Lac, nàng có hơi chút bất ngờ đó.
Phi Yến về đến phủ thì A Phù chạy nhanh ra đón, nước mắt tuôn như mưa,nàng ta ủy khuất nói:
“Tiểu thư, nô tỳ nhớ người quá đi mất, lần sau người đi đâu phải cho nô tỳ đi với nhé, nô tỳ ở nhà buồn chán lắm rồi “.
Phi Yến bật cười với dáng vẻ của A Phù, A Hoa nhanh nhẹn nói:
“Tiểu thư phải tin tưởng muội lắm mới để muội ở lại trông coi phủ đó “.
A Phù vẻ mặt không tin nghi ngờ hỏi:
“Tiểu thư có thật như lời A Hoa tỷ tỷ nói không?”.
Phi Yến mỉm cười gật đầu nói:
“Đương nhiên là thật rồi, ở trong phủ này ta chỉ tin tưởng duy nhất hai ngươi thôi “.
Đến lúc này thì A Phù mới toét miệng ra cười vội vàng nói:
“Vậy tiểu thư tắm rửa đi, nô tỳ đi lấy một chút đồ ăn cho người, người ngồi xe ngựa cả đoạn đường dài chắc là đã đói bụng rồi “.
Quả thật Phi Yến đã cảm thấy hơi đói bụng, nàng gật đầu rồi đi vào tắm, cả người nàng bây giờ đã vô cùng bụi bặm và khó chịu.
Ngâm mình trong làn nước ấm, nàng cảm thấy thật thư thái và dễ chịu, nàng bỗng nhớ đến chú cáo tuyết nhỏ liền gọi A Hoa và dặn dò nhớ tắm và cho nó ăn no lát nữa đưa về phòng cho nàng.
Thay một bộ xiêm y thoải mái nàng nhẹ nhàng bước về phòng, thức ăn đã được dọn sẵn sàng.
Nhìn một bàn đồ ăn thật hấp dẫn Phi Yến cảm thấy đói, nàng ngồi xuống và ăn mỗi thứ một chút.
Lúc nàng vừa ăn xong thì cũng là lúc A Hoa bế chú cáo tuyết về.
Khi chú cáo tuyết nhìn thats nàng, nó như có linh tính vội bổ nhào chạy vào lòng nàng miệng có tiếng rên nhỏ như trách móc khiến cho Phi Yến bật cười.
Nàng ôm lấy nó rồi bước về phía giường, nó lim dim mắt rồi yên ổn trong lòng nàng, sau mấy ngày đi đường mệt mỏi chẳng mấy chốc một người một thú đã ngủ mất.