Đích Nữ Vô Song

Chương 79: Chương 79: Chương 78. Giáo huấn thứ muội, hôn sự kỳ quái




Bùi Nguyên Ca và Ôn Dật Lan không ngờ có người lại đây, liền phát hoảng.

Người tới mặc la sam xanh trong (mưa tạnh trời trong xanh) thêu hoa ngọc lan, váy lăng màu hồng nhuyễn, trên đầu cài trâm vàng ròng khảm đá quý hoa sen có dải châu rủ xuống, mày liễu tinh tế, ánh mắt long lanh, bộ dáng thanh tú quyến rũ. Từng động tác của nàng khiến viên châu không ngừng lay động, tơ lụa mềm mại đung đưa lập lòe sáng bóng như mặt nước, tuổi còn nhỏ nhưng cũng đã có phong tình quyến rũ, nhưng hành vi có chút lỗ mãng.

Hai nha hoàn đi sau nàng ta mặc áo ngoài xanh nhạt, váy lăng trắng, mang thái độ giống chủ nhân, rất không trang trọng.

Ôn Dật Lan thấy rõ người tới, không khỏi tức giận: "Ôn Dật Tĩnh, ngươi làm cái gì vậy?"

"Nhị tỷ quả nhiên là đích nữ Ôn phủ chúng ta, thật là uy phong hơn người! Muội chẳng qua vui đùa tí thôi, thú vị mà, có đáng để ngươi tức giận thế không?" Ôn Dật Tĩnh mỉm cười, trong đôi mắt mềm mại đáng yêu tràn đầy ghen ghét với Ôn Dật Lan, cùng với chút miệt thị khoái ý: "Nhưng mà cũng phải, nhị tỷ có thể uy phong trong phủ được mấy ngày nữa đâu, đương nhiên được ngày nào hay ngày ấy."

Ôn Dật Lan thẳng tính, lúc này bị nàng ta chọc tức đến đỏ mặt: "Ngươi nói bậy bạ cái gì đó?"

"Thoạt nhìn nhị tỷ chòn chưa biết thì phải! Thôi vậy, là ta nói lỡ." Ôn Dật Tĩnh đưa khăn tay thêu san hô đỏ lên che miệng, ra vẻ nói lỡ. "Haizz, là muội muội lắm miệng nói vớ vẩn thôi, nhị tỷ đại nhân đại lượng, mong hãy khoan dung!" Vẻ mặt không hề che giấu khoái ý và châm chọc.

Nghe ý tứ của nàng ta hình như có liên quan tới Ôn Dật Lan và thái độ khác thường của Ôn phu nhân?

Bùi Nguyên Ca nhíu mi suy tư, Ôn Dật Lan bên cạnh cũng bị lời nói khiêu khích hàm hồ của nàng ta khơi dậy lửa giận, quát: "Ôn Dật Tĩnh, ngươi đừng có ở đây giả bộ đáng thương! Lời ngươi vừa nói là có ý gì? Chúng ta đến trước mặt gia gia nói rõ ràng, đi!" Nói xong, nàng nắm lấy cổ tay Ôn Dật Tĩnh, muốn đến chỗ Ôn Các lão phân xử.

Ôn Dật Tĩnh tất nhiên sẽ không đi theo các nàng tới trước Ôn Các lão đối chất, nhưng không né tránh tay của Ôn Dật Lan, muốn đợi sau khi nàng ta nắm tay mình lại làm bộ bị nhéo đau đỏ cổ tay, rồi đến trước mặt phụ thân khóc kể, ấn nàng ta tội danh đích nữ ức hiếp thứ nữ. Xưa nay phụ thân không thích Ôn Dật Lan mạnh mẽ bá đạo, bây giờ lại gặp chuyện như vậy, nhất định càng thêm chán ghét nàng ta, càng nhanh chóng muốn gả nàng ta ra ngoài.

Đích nữ Ôn phủ thì sao chứ?

Gả không tốt vào nhà nghèo túng, xem về sau nàng ta còn diễu võ dương oai thế nào?

Sau đó, ngay khi tay Ôn Dật Lan chạm tới Ôn Dật Tĩnh lại bị một cổ tay trắng ngần ngăn lại. Bùi Nguyên Ca mỉm cười: "Ôn tỷ tỷ, ngươi chưa giới thiệu với ta, vị tỷ tỷ này là —— "

"Là tam muội của ta, Ôn Dật Tĩnh." Ôn Dật Lan tức giận nói, trong số các tỷ muội, người nàng ghét nhất chính là Ôn Dật Tĩnh.

"Hóa ra là Tĩnh tỷ tỷ." Bùi Nguyên Ca nói như đang cười, tiến lên thân mật kéo tay nàng ta, nhẹ nhàng năm lấy, nói cười như châu: "Khi ở nhà, ta chợt nghe mẫu thân nói qua, nói Ôn phủ có tam tiểu thư, người cũng như tên, nhàn tĩnh thục nhã (nhã nhặn lịch sự), có tri thức hiểu lễ nghĩa, trổ mã tướng mạo vô cùng xinh đẹp, tương lai nhất định là mệnh vinh hoa phú quý. Lần trước đến mừng thọ không gặp, trong lòng ta vẫn luôn tiếc nuối, cuối cùng hôm nay gặp mới biết nổi tiếng không bằng gặp mặt, Tĩnh tỷ tỷ còn đẹp hơn so với lời mẫu thân ta nói, thực khiến những người như chúng ta xấu hổ, ngay cả nha hoàn bên người Tĩnh tỷ tỷ cũng khác người."

Ôn Dật Tĩnh thấy Bùi Nguyên Ca thanh lệ thoát tục, lại không ngừng khen nàng, còn nói tương lai nàng nhất định có vinh hoa phú quý, đánh trúng vào tâm sự của nàng, trong lòng không khỏi vô cùng đắc ý. Người có thể thân thiết với Ôn Dật Lan chắc cũng thẳng tính giống nàng ta, nếu người này nói vậy thì chắc chắn là thật rồi. Nghĩ đến thanh danh của mình đã truyền tới phủ đệ khác, trong lòng tự đắc nhưng lại cố ý giả bộ dáng khiêm tốn, nói: "Muội muội thật có con mắt tinh tường."

Tức là thừa nhận toàn bộ lời Bùi Nguyên Ca nói.

Thấy Bùi Nguyên Ca thân thiết với Ôn Dật Tĩnh, Ôn Dật Lan tức giận dậm chân, tiến lên nói: "Nguyên Ca muội muội, ngươi nói gì vậy? Chúng ta mới là bằng hữu đó!" Rõ ràng Nguyên Ca và nàng là bạn chơi, tại sao lại thân cận với Ôn Dật Tĩnh, nàng không khỏi vô cùng ủy khuất, vành mắt nhất thời đỏ lên.

Ôn Dật Tĩnh rất thích cướp đoạt những thứ của Ôn Dật Lan, lúc này bằng hữu của nàng ta lại thân thiết với mình như vậy, trong lòng đắc ý, cười nói: "Nhị tỷ tỷ nói gì vậy? Chúng ta đều là tỷ muội, bằng hữu của tỷ cũng chính là bằng hữu của muội. Tỷ tỷ ngang ngược hơn, muội muội nhu hòa hơn, Nguyên Ca thích nói chuyện với ta là chuyện rất bình thường. Nguyên Ca muội muội, đừng để ý nàng, chúng ta đến phòng ta nói chuyện."

Thấy bộ dáng ngây thơ hôm nay của Ôn Dật Lan, Bùi Nguyên Ca có chút dở khóc dở cười, lại cảm thấy đáy lòng mềm đi, cầm tay nàng nói: "Ôn tỷ tỷ, Tĩnh tỷ tỷ nói đúng, tỷ muội một thể, mọi người đều là bằng hữu thôi!" Nàng dùng sức nhéo nhéo tay Ôn Dật Lan lén lút đưa tới ánh mắt trấn an, ý bảo nàng an tâm một chút chớ vội nóng nảy.

Ôn Dật Lan không biết có nhìn thấy hay không, nhưng không lên tiếng, chỉ cắn môi, phẫn nộ đi sau hai người.

Hiếm thấy nàng ta có bộ dáng ủ rũ như vậy, Ôn Dật Tĩnh càng cảm thấy đắc ý, cố ý thân mật thắm thiết với Bùi Nguyên Ca, kích thích Ôn Dật Lan đi sau.

Chỉ chốc lát, Bùi Nguyên Ca đã thử xong đạo hạnh người này, mỹ mạo tự phụ, thích giở trò bất chấp thủ đoạn, lại thiếu kiên nhẫn, không đáng lo. Nàng khẽ cười nói: "Tĩnh tỷ tỷ, ngươi là thiên kim tiểu thư Ôn phủ, xưa nay tri thư đạt lý (có tri thức hiểu lễ nghĩa). Vừa vặn muội muội có chút nghi vấn, nói vậy Tĩnh tỷ tỷ nhất định có thể giải đáp giúp ta."

Ôn Dật Tĩnh đắc ý nói: "Ngươi nói đi!"

"Ta muốn hỏi Tĩnh tỷ tỷ một chút, thân là tiểu thư khuê các, đi đứng có phải nên đoan trang nhã nhặn hay không? Bất thình lình nhảy ra từ núi giả, đây là bộ dáng tiểu thư khuê các nên có sao? Ta còn muốn hỏi Tĩnh tỷ tỷ, thứ muội nhìn thấy đích tỷ, có phải nên hành lễ trước không, có phải nên khiêm tốn hơn không, mặt mang châm chọc, ngữ lộ chế giễu, vậy nên trừng trị thế nào đây?" Bùi Nguyên Ca mỉm cười, vẻ mặt hồn nhiên, thật giống bộ dáng ham học hỏi: "Tĩnh tỷ tỷ tri thư đạt lý, lại là thiên kim Ôn phủ, nói vậy nhất định biết đáp án. Tỷ tỷ mau chỉ bảo muội muội, về sau có gặp người không quy củ như vậy, muội muội sẽ giáo huấn nàng ta thật tốt!"

"Ngươi ——" Lúc này Ôn Dật Tĩnh mới biết trước đó Bùi Nguyên Ca nói vậy, chỉ vì muốn dụ nàng đáp vấn đề này.

Nha đầu kia quả nhiên nghiêng về phía Ôn Dật Lan!

Trong lòng Ôn Dật Tĩnh tức giận, nhìn Bùi Nguyên Ca đang nắm tay mình càng thấy chói mắt, nàng vung tay tránh Bùi Nguyên Ca, nổi giận đùng đùng định rời đi. Bỗng nhiên nghe được phía sau vang lên tiếng kêu đau, cùng với tiếng kêu sợ hãi của Ôn Dật Lan và bọn nha hoàn giống như xảy ra chuyện gì. Nàng theo bản năng quay đầu lại đã thấy Bùi Nguyên Ca ngã té trên mặt đất, tay ôm mắt cá chân, vẻ mặt đau đớn, cắn chặt răng không phát ra tiếng.

Ôn Dật Lan giận dữ hét: "Ôn Dật Tĩnh, ngươi làm cái gì vậy? Nguyên Ca muội muội có lòng tốt nói chuyện với người, vì sao ngươi hắt tay hại nàng ấy trẹo chân?" Sau đó nhanh chóng phân phó nha hoàn lấy thuốc trị thương, nếu không phải Bùi Nguyên Ca còn lôi kéo nàng, nàng đã muốn xông lên trước tính sổ với Ôn Dật Tĩnh.

Ôn Dật Tĩnh không ngờ sẽ khéo như vậy, cứng họng nói: "Ta —— "

Nhìn thấy Bùi Nguyên Ca đưa tới ánh mắt khiêu khích, nàng đột nhiên hiểu được, cả giận nói: "Ngươi hãm hại ta, ngươi liên hợp với Ôn Dật Lan để hãm hại ta!" Nói xong vừa khóc vừa nói: "Các ngươi đều ức hiếp ta, bắt nạt ta là di nương sinh, không để ta vào mắt."

Mảnh hỗn loạn này đã sớm kinh động mọi người, vừa vặn hôm nay cuối tuần, Ôn Mục Liễm không đi Hàn Lâm viện ứng mão (đã gt), nghe thấy bên ngoài có tiếng xôn xao nên cũng đi theo ra xem, trước nhìn thấy Ôn Dật Tĩnh đang khóc, trong lòng nhất thời nổi lên tức giận. Mẹ đẻ Ôn Dật Tĩnh là Dung di nương, quyến rũ phong lưu, mặc dù đã có tuổi nhưng càng đậm phong tình, rất được Ôn Mục Liễm yêu thích. Bởi vậy vừa thấy Ôn Dật Tĩnh đang khóc, ông lập tức cho rằng Ôn Dật Lan khi dễ thứ muội, nhịn không được cả giận nói: "Lan nhi, ngươi thân là tỷ tỷ, tại sao cứ luôn ức hiếp muội muội vậy?"

"Ai ức hiếp nàng ta?" Xưa nay Ôn Dật Lan chán ghét Ôn Dật Tĩnh, càng chán ghét phụ thân luôn thiên vị Ôn Dật Tĩnh, lúc này nghe thấy ông không phân tốt xấu đã mắng mình, càng cảm thấy ủy khuất, nước mắt trong suốt rơi xuống, nói: "Phụ thân nhìn rõ chưa? Là Ôn Dật Tĩnh lòng dạ xấu xa đẩy Nguyên Ca muội muội, hại Nguyên Ca muội muội bị trẹo chân. Nàng ta đẩy người, hại người ta bị thương còn nói chính mình ủy khuất đấy, có lý này sao?"

Lúc này Ôn Mục Liễm mới nhìn đến Bùi Nguyên Ca được Ôn Dật Lan ôm trong lòng, quả nhiên thấy nàng ôm chân, sắc mặt đau đớn, không khỏi có chút do dự.

Ôn Dật Tĩnh thấy thế, khóc lóc nói: "Phụ thân, đó là bằng hữu của nhị tỷ, các nàng hợp nhau hãm hại con, ức hiếp nữ nhi, sau đó tự mình ngã xuống, cố ý nói là con đẩy. Con là người thế nào, phụ thân rõ nhất, làm sao còn có thể đẩy người ta?" (Be: đúng là tiện nhân đâu đâu cũng có ==”)

Ôn Mục Liễm biết đứa con gái này xưa nay ôn nhu động lòng người, rất giống Dung di nương, còn Ôn Dật Lan giống Ôn phu nhân mạnh mẽ bá đạo, nghe vậy liền tin. Nhất định là Lan nhi đã biết chuyện kia nên trút giận lên thứ muội, thật sự đáng giận!

Ôn đại nhân làm cha sao lại bất công đến như vậy! Bùi Nguyên Ca nhìn Ôn Dật Lan ủy khuất, giận quá hóa cười, giả bộ nhịn đau, dịu dàng nói: "Tĩnh tỷ tỷ, muội nghe nói tỷ xưa nay ôn hòa biết lễ nhất Ôn phủ, vốn có tâm tư muốn kết giao, lần này được gặp tỷ càng thên thích, luôn đối đãi có lễ. Suốt dọc đường đi có bao nhiêu người nhìn thấy rõ ràng, muội có chỗ nào nửa chút thất lễ với tỷ tỷ không?"

Đoạn đường này, nàng và Ôn Dật Tĩnh luôn thân mật thắm thiết, sớm bị rất nhiều người nhìn thấy, không sợ đối chất.

"Điều này..." Ôn Dật Tĩnh nhất thời cứng lưỡi, một hồi lâu mới nói: "Ngươi làm thế chẳng qua che mắt người khác thôi, vừa rồi người còn lấy đó khi nhục ta!"

Bùi Nguyên Ca bày vẻ mặt khó hiểu: "Muội muội thật sự không biết, rốt cuộc câu nói nào đắc tội tỷ tỷ. Mong tỷ tỷ chỉ rõ câu nói nào của muội đã khi nhục Tĩnh tỷ tỷ? Mà khi nhục (ức hiếp) Tĩnh tỷ tỷ thế nào?"

"Ngươi nói ——" mới nói được vài chữ, Ôn Dật Tĩnh nhất thời cứng họng.

Trong lời nói vừa rồi của Bùi Nguyên Ca, mặc dù chỉ trích nàng thất lễ, nhưng mỗi câu đều chiếu theo quy củ, khiến người ta không tìm ra chút nhược điểm. Nếu nàng cứng rắn muốn nói nàng ta khi nhục mình, tứcphải giải thích rõ ràng vì sao lời này nhằm vào nàng. Như vậy một phần nói rõ, mọi người sẽ lập tức hiểu ra: A, hóa ra bởi vì Ôn Dật Tĩnh nàng không tuân thủ quy củ trước, vô lễ với đích tỷ, sau đó Nguyên Ca mới bị chất vấn... Nếu vậy không phải nàng tự quấn mình vào sao?

Sao Ôn Dật Lan lại có bằng hữu xảo quyệt như vậy chứ? Không phải nên giống bao cỏ như Ôn Dật Lan sao?

"..." Ôn Dật Tĩnh nói không ra lời, chỉ biết dậm chân khóc.

"Không nói được chứ gì?" Ôn Dật Lan tức giận nói: "Đúng, là bản thân ta tính tình không tốt, ta biết, nhưng Nguyên Ca muội muội có lòng tốt, vừa rồi còn không ngừng khen ngươi, nói rất muốn theo ngươi học tri thư đạt lý. Hai người nói chuyện thân mật, đột nhiên ngươi đẩy nàng ấy ra, làm hại nàng không thể đứng thẳng, té ngã xuống trẹo chân. Ta chỉ biết, ngươi luôn nhìn ta không vừa mắt, cho nên cũng không nhìn vừa mắt bằng hữu của ta, cố ý bắt nạt nàng ấy!" Nàng đang định nói nữa, lại cảm thấy ống tay áo bị người lôi kéo.

Cúi đầu nhìn thấy Bùi Nguyên Ca chậm rãi lắc đầu với nàng, ý bảo nàng đừng phát tác nữa.

Ôn Dật Lan mặc dù khó hiểu, nhưng vẫn nghe theo không nói nữa.

Nhìn vẻ mặt đau đớn của Bùi Nguyên Ca, lại nhìn Ôn Dật Lan lòng đầy căm phẫn, cuối cùng nhìn Ôn Dật Tĩnh chỉ khóc không nói lời nào, Ôn Mục Liễm nhất thời nhíu mày. Lan nhi đi theo mẫu thân nàng học tính mạnh mẽ bá đạo là có, nhưng cũng không có gan nói dối như vậy. Bùi Nguyên Ca thoạt nhìn cũng đoan trang hào phóng, không khóc nháo cũng không trách cứ nghiêm khắc, mặc dù đau đớn nhưng câu nào cũng ôn hòa có lý, không giống người cố tình gây sự. Nhưng mà Tĩnh nhi là người dịu dàng, lại là đứa nhỏ ông luôn yêu thương, hẳn sẽ không làm việc quá giới hạn mới đúng.

"Ta không có, ta không có đẩy nàng ta, chính nàng cố ý té ngã để hãm hại ta!" Ôn Dật Tĩnh càng hoảng hốt, không biết biện giải thế nào, hơn nữa hiện tại chân Bùi Nguyên Ca còn đang bị thương, nhìn thế nào cũng là nàng ta chiếm thế thượng phong, nàng chỉ có thể nắm chặt lý do nàng ta cố ý ngã để hãm hại nàng làm cớ.

Nghe xong lời này, Bùi Nguyên Ca giống như tức giận, nhưng bởi vì mắt cá chân đang bị thương không thể đứng thẳng nhờ Ôn Dật Lan giúp đỡ, cắn chặt môi như muốn bật máu. Một lúc sau nàng hít một hơi thật sau rồi nói: "Tĩnh tỷ tỷ, mặc dù muội bị trật chân, nhưng mẫu thân ta và mẫu thân của Tĩnh tỷ tỷ là bạn bè tâm giao, hai nhà chúng ta cũng coi như giao hảo, tiểu hài tử cãi nhau ầm ĩ không cẩn thận bị thương là chuyện thường tình, muội muội cũng không để ý. Nhưng tỷ tỷ lại kiên quyết nói muội cố ý ngã trật chân để hãm hại tỷ, tức là nói nhân phẩm của ta có vấn đề. Muội muội bất tài, thanh danh chỉ là chuyện nhỏ, nhưng thanh danh của gia phụ và Bùi phủ cái nào quan trọng hơn? Muội muội vạn lần không dám nhận làm liên lụy đến Bùi phủ, cho nên mong Tĩnh tỷ tỷ nói cho rõ ràng."

Bộ dáng kia của nàng rõ ràng vô cùng đau đớn, lại cố chấp chịu đựng, nhưng không nói bản thân chịu ủy khuất, ngược lại mỗi câu đều nghĩ đến danh dự Bùi phủ.

Ôn Dật Lan lại nói: "Ôn Dật Tĩnh, ngươi đừng ở đây lật ngược phải trái, vừa rồi rõ ràng ngươi đột nhiên bỏ tay Nguyên Ca ra, nàng ấy không đứng thẳng mới té ngã, bao nhiêu con mắt nhìn thấy. Ngươi làm mà không dám nhận? Thật sự là kẻ hèn nhát!"

Ôn Dật Tĩnh cắn răng, chỉ lặp lại lời nói: "Nàng ta tự mình ngã, cố ý hại ta." Nhưng lại không đưa ra được căn cứ.

Nhìn Bùi Nguyên Ca trước mặt nhu thuận hiểu chuyện, lấy đại cục làm trọng, tuy rằng bị thương rất đau đớn nhưng vẫn giữ phong thái đài các, suy nghĩ chu toàn; nhìn lại đứa con gái bản thân ông xưa nay luôn yêu thương lại chỉ biết khóc nháo om sòm, quả thực không ra thể thống gì. Chưa nói đến nguyên nhân sự tình, nhìn hai người đã biết tiết chế cao thấp, khác nhau một trời một vực. Đứa con gái này thật sự làm mất mặt ông! Ôn Mục Liễm phẫn nộ, quay đầu nhìn nha hoàn bên cạnh: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Bọn nha hoàn bảy miệng tám lời bẩm báo, không khác Ôn Dật Lan nói bao nhiêu.

Hai nha hoàn của Ôn Dật Tĩnh nhìn nhau, mặc dù có tâm muốn giúp chủ tử nhà mình giải vây, nhưng nhân chứng nhiều như vậy, các nàng không thể một tay che trời, chỉ biết im lặng không nói.

Nhìn tình hình này, Ôn Mục Liễm lập tức hiểu ra, nhất định là Ôn Dật Tĩnh đẩy Bùi Nguyên Ca hại Bùi Nguyên Ca té ngã, về phần đây là cố ý hay vô ý thì chưa rõ, nhưng là sự thật không thể nghi ngờ. Cái chính là Ôn Dật Tĩnh dám làm không dám nhận, sợ bị mắng nên trốn tránh trách nhiệm, ngược lại còn nói Bùi Nguyên Ca ức hiếp nàng... Trước mặt tiểu thư khách gia, loại hành vi này thật sự đáng xấu hổ.

Ôn Mục Liễm không khỏi vô cùng thất vọng.

Thấy thế, Ôn Dật Tĩnh cũng nhận ra được không ổn, khóc chỉ vào đám nha hoàn: "Các ngươi đừng có nói hươu nói vượn, bởi vì Nhị tỷ do phu nhân sinh ra nên nịnh nọt nàng ta, khi dễ ta là con của di nương, luôn gây sự với ta, không coi ta là tiểu thư." Nàng biết phụ thân luôn không thích phu nhân và Ôn Dật Lan, mỗi lần nàng khóc lóc kể lể như vậy đều được phụ thân thương yêu, bởi vậy lại xuất ra chiêu này.

Quả nhiên nghe xong lời này, sắc mặt Ôn Mục Liễm khẽ biến đổi, mắt lộ ra từ ái.

Lúc này, giọng nói nghi hoặc của Bùi Nguyên Ca truyền đến, không lớn không nhỏ, vừa vặn lọt vào tai, làm tất cả mọi người đều nghe rõ ràng: "Ôn tỷ tỷ, quý phủ chúng ta bất kể thứ nữ hay đích nữ, phụ thân đều yêu thương như nhau, phân đồ đạc các thứ chưa bao giờ thiên vị ai, ba vị tỷ tỷ của ta cho tới bây giờ chưa từng nói đích thứ khác nhau. Bởi vì có thái độ của phụ thân, đám hạ nhân cũng không dám ức hiếp tiểu thư, chẳng lẽ quý phủ các ngươi không phải như vậy sao?"

Nàng cố ý bỏ qua người quản phủ, chỉ nói phụ thân dấu diếm thiên vị, bởi vậy hạ nhân cũng không dám chậm trễ.

Lời lúc nãy của Ôn Dật Tĩnh giống như nói Ôn Dật Tĩnh cảm thấy Ôn Mục Liễm thiên vị đích nữ, bạc đãi nàng ta, hạ nhân học theo cũng nịnh cao đạp thấp, nên mới dám khi dễ nàng.

Ôn Mục Liễm luôn cảm thấy phu nhân của mình hơi cường ngạnh, đích nữ Ôn Dật Lan cũng học theo tính tình như vậy, thiếp thất và thứ nữ khó tránh khỏi bị khi dễ, bởi vậy sủng ái nhiều hơn chút. Nhất là Ôn Dật Tĩnh, ông tự nhận cực kỳ yêu thương thứ nữ này, ngay cả đích nữ Ôn Dật Lan cũng phải nhượng bộ. Trước nay đều cảm thấy như vậy không có vấn đề, bây giờ nghe Bùi Nguyên Ca nói xong, sắc mặt nhất thời khẽ biến.

Đúng vậy, mặc dù phu nhân thiên vị Ôn Dật Lan, nhưng chính ông cũng thương yêu thứ nữ, nhất là Tĩnh nhi, tại sao Tĩnh nhi luôn miệng nói do di nương sinh mà chịu ủy khuất chứ? Là nàng cảm thấy ông yêu thương Ôn Dật Lan, không thương nàng, hay là cảm thấy uy thế của ông trong phủ không bằng phu nhân, bởi vậy bọn hạ nhân nịnh phu nhân coi thường ông? Nhưng bất luận là lý do nào đều tổn thương tấm lòng của Ôn Mục Liễm.

Tâm tư hỗn loạn, Ôn Mục Liễm nhìn Ôn Dật Tĩnh, nhất thời cảm thấy đứa con gái này không điền đạm đáng yêu như thường ngày.

Ôn Dật Tĩnh lại không nghe ra ám chỉ sắc bén trong lời nói đó, chỉ lo khóc.

Thấy tình thế phát triển thuận lợi, mục đích nàng muốn cũng đã đạt tới, Bùi Nguyên Ca không tiếp tục đổ thêm dầu nữa.

"Ôn đại nhân, tiểu nữ không dám để phẩm đức có tỳ vết, liên lụy danh dự Bùi phủ và các các vị tỷ tỷ của ta, cho nên vừa rồi không thể không biện giải lấy lại trong sạch, có chỗ nào đắc tội mong Ôn đại nhân thứ lỗi." Nhìn bộ dáng kia của Ôn Dật Tĩnh, Bùi Nguyên Ca thở dài, để Ôn Dật Lan đỡ, nhịn đau cười nói: "Bùi phủ và Ôn phủ xưa nay giao hảo, không đáng vì xích mích nhỏ của tiểu nữ mà tổn thương hòa khí, chuyện này coi như là tự tiểu nữ không cẩn thận té ngã trượt chân bị thương, không liên quan tới Tĩnh tỷ tỷ, không biết ý Ôn đại nhân thế nào?"

Nhìn tình thế có vẻ yên ổn, nhưng thực chất đã hoàn toàn cấp tội danh xác thực cho Ôn Dật Tĩnh.

Rõ ràng đứa nhỏ này bị ủy khuất nhưng lại tự nhận trách nhiệm về mình, chỉ nói bản thân không cẩn thận, kiềm tình thế xuống. Đây mới là phong độ tiểu thư khuê các nên có. Trong lòng Ôn Mục Liễm tán thưởng, nhìn lại Ôn Dật Tĩnh, khó tránh khỏi cảm thấy nàng ta có chút mất mặt xấu hổ, vội hỏi: "Như vậy tốt nhất, có điều ủy khuất ngươi rồi. Nhanh vào phòng nghỉ ngơi, ta đã phân phó người làm đi mời đại phu rồi, sẽ đến nhanh thôi."

"Làm phiền Ôn đại nhân." Bùi Nguyên Ca phúc thân nói, Ôn Dật Lan chậm rãi đỡ nàng rời đi.

Thấy mọi người đều đi rồi, Ôn Dật Tĩnh đi đến bên cạnh Ôn Mục Liễm bên người, nâng gương mặt đầy nước mắt, điềm đạm đáng yêu nói: "Phụ thân."

Nếu là bình thường, Ôn Mục Liễm đã sớm an ủi nàng, muốn trách phạt Ôn Dật Lan, nhưng hiện tại nghĩ đến biểu hiện vừa rồi của nàng, lại nghĩ đến những lời hồn nhiên vô tâm của Bùi Nguyên Ca, trong lòng ông giống như bị gai đâm, hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bước đi.

Giúp Bùi Nguyên Ca vào phòng mình, Ôn Dật Lan bỗng nhiên đuổi nha hoàn ra ngoài rồi đóng cửa phòng, trước hỏi vết thương của Bùi Nguyên Ca, sau đó mới thần bí nói: "Nguyên Ca, ngươi thành thật nói cho ta biết, vừa rồi ngươi thay ta dạy dỗ Ôn Dật Tĩnh, đúng hay không? Ha ha ha, lần đầu tiên ta nhìn thấy vẻ mặt cam chịu của nàng ta trước mặt phụ thân đó, thật sự là hết giận! Mau nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc làm thế nào vậy? Ta thật sự cảm thấy quá mức thần kỳ!"

Bùi Nguyên Ca ngẩn ra, lập tức cười nói: "Ta còn tưởng ngươi thực sự giận ta!"

"Vốn có chút giận, ai kêu ngươi tốt với Ôn Dật Tĩnh như vậy, ta thương tâm thôi! Sau lại nhìn thấy ánh mắt của ngươi, ta không hiểu nó có ý gì, có điều ta cũng thường xuyên như vậy trước mặt mẫu thân, nhìn không hiểu ý tứ mẫu thân nên không nói chuyện. Sau đó, ta cho rằng nàng ta thật sự khi dễ ngươi, ta rất tức giận, nhưng đến cuối cùng thấy nàng ta chịu thiệt, ta chỉ biết ngươi vẫn luôn giúp đỡ ta!" Ôn Dật Lan cười nói ngây thơ, ôm lấy bả vai của Bùi Nguyên Ca, nói vô cùng thân thiết nói: "Về sau nàng ta còn dám tìm ta, ta sẽ nói sáng mai mời Nguyên Ca muội muội đến chơi, nàng ta không tức chết mới là lạ, ha ha ha!"

Tiếng cười thanh thúy như chuông ngân, đều phát ra từ trong khuê phòng.

"Xem ngươi kìa, không có tiền đồ!" Bùi Nguyên Ca cũng thấy buồn cười, ấn ấn vào trán của nàng: "Không nghĩ biện pháp cho mình, chuyên lấy ta ra dọa người."

Ôn Dật Lan không để ý, cười nói: "Người ta thấy ngươi thông minh thôi, có thể thắng đấu kỳ, có năng lực khiến nương ngươi phải khen ngươi, ta không làm được. Tuy rằng có đôi khi thoạt nhìn ngươi ngây ngốc dễ bắt nạt, nhưng vẫn thông minh hơn ta. Có bằng hữu như ngươi, ta còn lo cái gì chứ? Có ngươi, có nương, có gia gia, ta không sợ ai hết!" Nói xong đong đưa đầu ra vẻ đắc ý.

Bùi Nguyên Ca nhịn không được bật cười.

Đại phu quả nhiên đến rất nhanh, xem vết thương giúp Bùi Nguyên Ca, nói rằng bị trẹo chân, xoa bóp tan máu bầm là được. Ông ta để lại bình thuốc trị thương, dạy nhanh phương pháp xoa bóp lập tức cáo từ . Ôn phủ tất nhiên có nha hoàn xoa bóp, đến giúp Bùi Nguyên Ca xoa nhẹ một lần. Có điều chuyện vậy làm kinh động cả Ôn phủ nhân, Ôn lão phu nhân và Ôn Các lão nghỉ cuối tuần ở phủ đều tới thăm, một trận an ủi.

Bùi Nguyên Ca chỉ nói mình không cẩn thận trẹo chân, nhưng mà dựa vào bản lĩnh của Ôn Các lão và Ôn lão phu nhân, hẳn có thể tra ra chân tướng. Nếu như vậy, Ôn Dật Tĩnh chỉ sợ phải vất vả một phen.

Ôn Các lão là lão nhân gầy gò, ước chừng hơn năm mươi tuổi, tóc trắng hơn nửa, thoạt nhìn hơi nghiêm khắc bảo thủ, không dễ thân cận. Nhưng mà ông ấy rất coi trọng con dâu là Ôn phu nhân này, theo đó cũng rất thích cháu gái ruột Ôn Dật Lan ngây thơ thiên chân, biết nàng là bằng hữu của Ôn Dật Lan cũng mỉm cười, đột nhiên hỏi: "Bùi Nguyên Ca? Là nữ nhi của Hình bộ thượng thư Bùi Chư Thành sao?"

Nghe thấy tục danh của phụ thân, Bùi Nguyên Ca vội vàng đứng dậy nói: "Đúng là gia phụ."

"Ôi, hóa ra là con gái của Bùi bán Thành lại bị thương trong phủ của ta. Thảm rồi, thảm rồi, ngươi trở về thay ta nói vài lời hay trước mặt phụ thân ngươi nhé, không hắn che chở con cái lại vác dao ra đuổi ta chạy nửa kinh thành mất." Không biết Ôn Các lão nhớ tới chuyện gì mà bật cười: "Cục xương cốt già của ta hiện giờ không chịu nổi dày vò của hắn đâu!"

"A?" Bùi Nguyên Ca ngẩn ra, không hiểu gì cả.

Bùi bán thành? Vác đao chạy nửa kinh thành? Đây là ý gì chứ?

Nàng còn đang nghi hoặc, cạnh cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng cười "xì", mọi người quay đầu nhìn, Ôn phu nhân đứng đó lấy khăn tay che miệng, cười đến mức không thẳng nổi thắt lưng, tay kia phải vịn vào người Thư Tuyết Ngọc. Thư Tuyết Ngọc trừng mắt nhìn bà, bước vào trước bái kiến hai vị lão nhân gia, sau đó mới thân thiết hỏi: "Nguyên Ca, bị thương nghiêm trọng không? Có gọi đại phu chưa? Có rịt thuốc không? Xảy ra chuyện gì vậy?"

Bùi Nguyên Ca cười nói: "Mẫu thân, con không sao , là con không cẩn thận trật chân, đã mời đại phu, cũng bôi thuốc rồi!"

Thư Tuyết Ngọc vẫn lo lắng, nhưng trước mặt Ôn Các lão không tiện xem xét thương thế, chỉ nói: "Về sau cẩn thận chút, đừng lỗ mãng!"

Bùi Nguyên Ca le lưỡi, gật gật đầu.

Ôn Các lão và Ôn lão phu nhân nhìn Ôn phu nhân, tuy rằng sắc mặt hồng hào nhưng giống như trang điểm, bộ dáng đã vẽ son phấn, trong lòng có chút nghi hoặc. Hai ngày nay, sắc mặt đứa con dâu này thoạt nhìn không tốt, luôn có cảm giác cười nói miễn cưỡng. Ôn Các lão hỏi: "Con dâu, gần đây trong phủ có chuyện gì sao? Nhìn ngươi tiều tùy hơn ngày xưa."

Ôn phu nhân vội đáp: "Không có gì ạ, hạ nhân gian xảo, bởi vậy phí chút tâm tư."

Ôn Các lão gật gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Bị bọn họ nói như vậy, Ôn Dật Lan dường như cũng nhận thấy điều gì đó, nhìn Ôn phu nhân mặt đầy nghi hoặc. Nàng đang muốn mở miệng hỏi nhưng bị Bùi Nguyên Ca giữ chặt, nhìn nàng lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Chờ gia gia và nãi nãi của ngươi đi rồi nói sau, đừng để hai vị lão nhân gia lo lắng."

Ôn Dật Lan tỉnh ngộ, gật gật đầu.

Biết Ôn phu nhân và Thư Tuyết Ngọc là bạn tâm giao, Ôn Dật Lan lại là tỷ muội tốt với Bùi Nguyên Ca, hai vị lão nhân không làm phiền thêm nữa, liền đứng dậy trở về viện của mình. Người vừa đi, Ôn Dật Lan liền đứng dậy chạy tới giữ chặt tay Ôn phu nhân thủ, cẩn thận nhìn ánh mắt của bà, thân thiết nói: "Nương, người làm sao vậy? Vì sao vành mắt lại đỏ? Có phải có người khi dễ nương không? Người nói cho con biết, con ——" Dường như nàng cũng nhận thấy bản lĩnh của mình không đủ để trút giận giúp nương, bỗng nhiên kéo Bùi Nguyên Ca đến trước mặt Ôn phu nhân, đại lực tiến cử: "Người nói cho con biết, con bảo Nguyên Ca xả giận giúp người!"

Nghe nàng nói vậy, Ôn phu nhân và Thư Tuyết Ngọc đều nở nụ cười, Ôn phu nhân từ ái sờ sờ mặt con gái.

"Hai người đừng cười, con nói thật mà." Thấy hai vị trưởng bối không tin, Ôn Dật Lan gấp gáp dậm chân, nói: "Vừa rồi Nguyên Ca mới thay con giáo huấn nha đầu Ôn Dật Tĩnh kia, cuối cùng ngay cả phụ thân cũng không giúp Ôn Dật Tĩnh, còn nói Nguyên Ca hiểu lễ. Nàng ấy rất thông minh!"

"Ôn tỷ tỷ!" Bùi Nguyên Ca không ngờ nàng sẽ nói ra việc này, vội vàng cản lại nhưng không kịp, phúc thân với Ôn phu nhân, do dự nói: "Nhàn di, thực xin lỗi, đáng lẽ ra đây là chuyện trong nhà của mọi người, ta không nên nhúng tay. Ta thấy Ôn tam tiểu thư ức hiếp Ôn tỷ tỷ nên mới cho nàng ta chút giáo huấn."

Ôn phu nhân cẩn thận hỏi lại sự tình, ngược lại nở nụ cười nói: "Nguyên Ca quả nhiên là đứa nhỏ thông minh, nha đầu Ôn Dật Tĩnh kia ngày thường rất hay gây sự, khi dễ Lan nhi, ta sớm muốn giáo huấn nó rồi. Nhưng mặc dù là mẹ cả, làm thì dễ nhưng không thể quá mức, nếu khiến phụ thân phản cảm với Lan nhi, ngược lại có lợi cho Ôn Dật Tĩnh, hại Lan nhi. Không ngờ con lại có bản lĩnh như vậy! Vòng tay này của Nhàn di cho con, coi như tạ lễ!" Nói xong, bà tháo chiếc vòng tay ngọc phỉ thúy, sắc ngọc trong suốt, hiển nhiên vô cùng quý báu.

Bùi Nguyên Ca làm sao dám nhận, liền vội vàng từ chối.

Ôn phu nhân kéo tay nàng qua, cưỡng ép đeo vòng, nói: "Con đừng khách khí, ta không chỉ là bạn tâm giao với Tuyết Ngọc, còn là bạn tốt với nương của con, nương con khi còn sống đã từng cứu tánh mạng của ta. Lúc ta sinh Lan nhi khó sanh, nếu không có nương của con, nói không chừng ta và Lan nhi đã không còn trên đời. Hơn nữa, vòng tay này không chỉ là tạ lễ, ta còn muốn nhờ con, về sau đến thăm Lan nhi nhiều hơn, gặp nha đầu Ôn Dật Tĩnh kia cứ việc giáo huấn, có ta đứng sau chống lưng cho con!"

Nếu luận mạnh mẽ cương quyết, thiết huyết thủ tay, công việc quản gia lí phủ (để ý việc trong phủ), Ôn phu nhân cũng coi như nữ trung hào kiệt, nhưng loại tranh đấu tiểu nữ nhi này, bà không tiện nhúng tay.

Bà cố ý tặng cho, Bùi Nguyên Ca không thể chối từ đành phải nhận, giận dữ nói: "Con đã hiểu, vòng tay này không phải tạ lễ mà là tiền công, nhàn di và Ôn tỷ tỷ giống nhau, đều mong ta làm tráng đinh (thanh niên bốc vác khỏe mạnh) đó chứ!"

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều cười, Ôn Dật Lan lại ôm Bùi Nguyên Ca, cười không thở nổi.

Thấy Bùi Nguyên Ca và Ôn Dật Lan ở chung tự nhiên, ngay cả nụ cười cũng sáng sủa ba phần, trong lòng Thư Tuyết Ngọc vui mừng, bỗng nhiên nảy ra ý nghĩ, do dự nói: "Nhàn Nhã, không bằng nói thử cho Nguyên Ca nghe chuyện này. Nguyên Ca tuổi tuy nhỏ nhưng lại rất thông minh, có thể nghĩ đến điều mà người lớn chúng ta không nghĩ đến, nói không chừng lại có ý kiến hay!"

"Thôi, chuyện bẩn thỉu đó vẫn đừng nên để nữ nhi gia biết là tốt nhất." Vừa rồi khóc một trận oán giận với bạn tốt, sau khi trút hết khổ tâm, tâm trạng của Ôn phu nhân đã tốt hơn rất nhiều. Bà xua xua tay, vô tình nói: "Chuyện vô lý như vậy, chỉ cần ta không đáp ứng, ta cũng không tin ông ta có can đảm ——" Bà dừng lại nhìn Ôn Dật Lan, rồi không nói thêm gì nữa.

Thư Tuyết Ngọc lo lắng nói: "Tuy nói là vậy, nhưng Nhàn Nhã, ta cảm thấy có gì không thích hợp nhưng lại không nói ra được. Việc này thật sự \quá mức kỳ quái, cũng quá mức hồ đồ, ngay cả Ôn đại nhân có sơ suất, nhưng bên kia cũng không nên làm như vậy!"

Nghe hai người nói chuyện, Nguyên Ca thầm suy tư, trong lòng dâng lên dự cảm xấu.

Ôn phu nhân mắt nhìn Ôn tỷ tỷ liền dừng lại không nói, xem ra chuyện đó có liên quan tới Ôn tỷ tỷ, lại nhắc tới Ôn đại nhân làm việc khinh suất (cẩu thả). Có thể khiến Ôn phu nhân mạnh mẽ quyết đoán tức giận thành như vậy, chuyện này hiển nhiên không nhỏ, quan trọng với Ôn tỷ tỷ, không phải hôn sự của nàng ấy chứ??? Hơn nữa trước đó Ôn Dật Tĩnh từng nói một câu cũng rất kỳ quái..."Nhàn di, con không biết rốt cuộc ra chuyện gì, nhưng mà lúc này khi Ôn tỷ tỷ gặp Ôn tam tiểu thư có nghe nàng ta nói một câu rất kỳ quái, bởi vậy Ôn tỷ tỷ mới tức giận."

Nói xong nàng lập lại lời Ôn Dật Tĩnh nói một lần, đặc biệt cường điệu đoạn nói Ôn Dật Lan ở Ôn phủ không bao lâu nữa.

"Ả tiểu tiện nhân này, chắc là hôm qua người đó đến gây sự bị người nhìn thấy, thông báo đến chỗ Dung di nương, lại không phải ông ta tự nói, vì thế hôm nay nha đầu kia đến tìm Lan nhi gây sự!" Ôn phu nhân vỗ án đứng dậy, không hiểu sao trong lòng cũng thấy bất an. Bà do dự, quay sang nhìn Ôn Dật Lan, trong lòng dâng lên chua xót, nói: "Thôi, ta cũng không cần giấu diếm cho ông ta, để Lan nhi biết phụ thân của nó là người thế nào, đỡ sau này còn si tâm vọng tưởng!"

Nói xong, bà chậm rãi kể một lượt mọi chuyện.

Chuyện này đúng là liên quan tới Ôn Dật Lan, cũng liên quan tới hôn sự của nàng ấy, là hôn sự do Ôn Mục Liễm đính ước cho Ôn Dật Lan.

Nhưng đính mối hôn sự này thật sự quá hồ đồ.

Ôn Mục Liễm là Hàn Lâm học sĩ Hàn Lâm viện, quan chức không tính là cao, mỗi ngày ngoại trừ biên soạn sách, bồi hoàng thượng làm thơ ca, thỉnh thoảng soạn thảo thông báo bố cáo khắp cả nước, không có chuyện gì, không du thủy, cũng không có tiền đồ. Ôn Mục Liễm luôn cảm thấy buồn bực thất bại, vừa vặn mấy ngày trước gặp được một vị trung niên họ Lý, tự xưng là Tả bố chính sử ti tham chính (*) Tĩnh Châu, tên là Lý Thụ Kiệt, lần này bí mật phụng lệnh Bố chính sử nhập kinh có việc. Hai người thường xuyên qua lại , không biết như thế nào liền trở nên thân thiết, cả ngày cùng nhau uống rượu tìm niềm vui.

(*) ty tham chính: vụ, sở, ty tham gia hoạt động chính trị hoặc tham dự trong cơ cấu chính trị.

Vài ngày trước, hai người uống rượu tán gẫu, Lý Thụ Kiệt kia nói hắn chỉ có một con, tương lai toàn bộ gia sản và tiền đồ đều đưa đứa con này, đang muốn tìm một mối hôn sự tốt. Vừa vặn Ôn Mục Liễm nói hắn có vài nữ nhi, hai bên càng nói càng hợp ý, liền muốn kết thông gia. Rượu vào lời ra, Lý Thụ Kiệt nói hắn tuyệt đối không thú thứ nữ, muốn cưới phải cưới đích nữ, vẻ vang cửa nhà, kết quả Ôn Mục Liễm say mơ màng, mơ hồ quết định hứa gả Ôn Dật Lan hứa cho con trai của Lý Thụ Kiệt, còn để lại ngọc bội của Ôn phủ làm tín vật, ngay cả ngày sinh tháng đẻ của con gái cũng đưa.

Kết quả ngày hôm qua, tên Lý Thụ Kiệt kia tìm tới cửa, cầm bái thiếp và ngọc bội, muốn thương nghị hôn sự.

Ôn phu nhân giận không kiềm được, chưa nói đến Ôn Mục Liễm còn chưa thương lượng với bà đã định hôn sự cho con gái, hơn nửa bản thân tên Lý Thụ Kiệt này cũng rất khả nghi. Tĩnh Châu cách kinh thành xa nhất, hắn thân là Tả bố chính sử tư tham chính, không ở Tĩnh Châu lại nói phụng mệnh nhập kinh có công việc, kết quả ngày ngày uống rượu với Ôn Mục Liễm, còn lừa được mối hôn sự này, thấy thế nào cũng giống kẻ lừa hôn.

Thấy hắn nói như vậy, Ôn Mục Liễm cũng có chút hoài nghi, đi ra ngoài tìm Lý Thụ Kiệt, nhưng không biết bọn họ đã nói gì, sau khi Ôn Mục Liễm trở về liền sửa lại lời nói thái độ, nói Lý Thụ Kiệt có gì đáng nghi, nếu đã đáp ứng rồi thì không được thất tín, bằng không truyền ra ngoài ảnh hương không tốt đến thanh danh Ôn phủ. Hơn nữa, ông ta luôn miệng nói hôn sự này rất có lợi, nhất định phải gả con gái nhưng lại không nói rốt cuộc là có lợi gì.

Ôn phu nhân tức giận đến mức đau đầu, ầm ĩ một trận với Ôn Mục Liễm, nhất định không nhượng bộ quyết định của ông.

Đây cũng là lý do vì sao Thư Tuyết Ngọc vừa tới vành mắt Ôn phu nhân lại đỏ lên.

"Các ngươi nói, có phụ thân hồ đồ như vậy sao? Ngay cả lai lịch gia đình đối phương, nhân phẩm đức hạnh con người ta thế nào cũng không rõ mà gả con gái qua! Lan nhi nói thế nào cũng là cháu gái đích tôn của Ôn phủ, sao có thể gả mơ hồ như vậy?" Ôn phu nhân nói đến đây, lại nhịn không được khóc lên.

Lúc trước bà gả đến Ôn phủ, chỉ biết Ôn Mục Liễm là kẻ không nên thân, may có Ôn lão phu nhân và Ôn Các lão cha mẹ chồng phân rõ phải trái. Những năm gần đây, cha mẹ chồng rất coi trong bà, giao tất cả mọi việc trong phủ cho bà xử lý, mẹ chồng thỉnh thoảng thiên vị con trai, nhưng bố chồng vẫn luôn về phe bà. Bà lại sinh được 2 trai 1 gái, địa vị không thể dao động, cứ mặc Ôn Mục Liễm vô dụng, tiểu thiếp thứ tử thứ nữa một đống, bà cũng không để ý tới.

Ai ngờ ông ta càng ngày càng hồ đồ, lại đặt chủ ý lên con gái của bà.

Nghe xong lời này, Ôn Dật Lan giật mình, nàng ngây thơ hồn nhiên nhưng không phải ngốc, cũng biết hôn sự quan trọng với cả đời nữ nhi thế nào, càng cảm thấy phụ thân định hôn sự này quá mức qua loa, không ra thể thống gì, nhất thời ủy khuất không nhịn được mà rơi lệ. Lại nhìn thấy mẫu thân đã khóc trước, cố nuốt nước mắt đi an ủi Ôn phu nhân.

Ôn phu nhân thấy con gái còn nhỏ lại gặp phải phụ thân như vậy, càng cảm thấy lòng chua xót, ôm nàng cùng rơi lệ.

Thư Tuyết Ngọc đã nghe Ôn phu nhân nói một lần, lần hai nghe được vẫn thấy tức giận bất bình. Nếu là bà của mười năm trước đã sớm đánh Ôn Mục Liễm một trận, lúc này có thể nhịn xuống, trước khuyên giải Ôn phu nhân và Ôn Dật Lan: "Nhàn Nhã, ngươi đừng quá khổ sở, việc này không ra thể thống gì, cho dù Ôn đại nhân ứng, ta nghĩ Ôn Các lão và Ôn lão phu nhân cũng sẽ không đáp ứng."

"Ai đáp ứng cũng không được!" Ôn phu nhân tức giận nói. "Ta chỉ có một đứa con gái, không dám nói muốn nàng gả kim tôn ngọc quý, nhưng cũng không có lý nào xỉ nhục ta như vậy. Nếu ông ta muốn gả Lan nhi, trừ phi giết ta trước!" Trong con ngươi sắc bén lộ ra tức giận.

"Chuyện này có gì đó không đúng." Bùi Nguyên Ca vừa nghe xong cũng cảm thấy tức giận, nhưng nàng rất nhanh tỉnh táo lại, cẩn thận phân tích toàn bộ sự việc, luôn cảm thấy câu chuyện này có mùi vị âm mưa sắp đặt sẵn, bỗng nhiên hỏi: "Mẫu thân, hôm nay người đến Ôn phủ, có phải biết Ôn phủ đã xảy ra chuyện hay không?"

Thư Tuyết Ngọc gật đầu: "Ta nghe phụ thân con nói, ông ấy nói lúc hạ triều mơ hồ nghe thấy có người bàn tán Ôn phủ xảy ra chuyện nên trở về nói cho ta biết, bảo ta đến Ôn phủ thăm Nhàn Nhã. Còn nói nếu có gì ông có thể hỗ trợ thì cứ việc nói. Nhưng mà ông ấy cũng không biết đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, chỉ nghe những người đó nói thôi, cảm thấy không giống chuyện tốt." Vừa nói xong, đột nhiên ngẩn ra.

Mỗi ngày trên triều nghị luận thị phi các nơi, nhắc tới Ôn phủ cũng không có gì ngạc nhiên, Bùi Chư Thành chỉ nghe được đôi ba câu, cảm thấy không đúng, trở lại lập tức nói cho bà hiển nhiên là vì Nhàn Nhã là bạn tốt của bà, cho nên mới làm thế... Trong lòng bà không khỏi cười khổ, vẫn si tâm vọng tưởng mà thôi! Ông ấy đã sớm nói, chỉ là vì ân tình bà cứu Nguyên Ca mà thôi...

Nghe xong lời này, Bùi Nguyên Ca càng cảm thấy kỳ lạ: "Nhàn di, quý phủ gần đây có chuyện sao?"

Ôn phu nhân cẩn thận suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Đều là chút việc nhỏ vặt vãnh thôi."

Nếu phụ thân nghe được những lời đó, tức là ám chỉ hôn sự của Ôn Dật Lan thì chuyện này lại càng kỳ quái. Chuyện này ở Ôn phủ còn chưa truyền ra, xem tình huống, ngay cả Ôn Các lão và Ôn lão phu nhân cũng không biết, thoạt nhìn chỉ có Ôn phu nhân và Ôn đại nhân biết, vì sao phụ thân hạ triều lại nghe được? Còn Ôn Dật Tĩnh nữa, giọng điều và thần thái của nàng ta cũng rất dị thường... Chỉ sợ đây không phải Ôn đại nhân làm việc hồ đồ, mà là bị người ta tính kế.

Chẳng lẽ chỉ vì hôn sự của Ôn tỷ tỷ thôi sao?

Chỉ sợ không đơn giản như vậy...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.