Đích Nữ Vô Song

Chương 108: Chương 108: Cửu điện hạ làm cho thái hậu bực bội hết sức (1)




Vẫn là thái hậu có biện pháp! Hoàng hậu nghĩ, giành trước một bước đỡ lấy tay thái hậu, chân cao khí ngang (khí thế kiêu ngạo) đi vào Xuân Dương cung. Liễu quý phi và Hàn Lân không biết làm sao, chỉ có thể lo lắng đề phòng đi theo ở phía sau, trong lòng âm thầm cầu nguyện, hy vọng có thể gặp dữ hóa lành, đừng bị hoàng hậu nắm được điểm yếu.

Đoàn người quen việc dễ làm đi vào chính phòng, nhưng là trống rỗng không thấy bóng người.

Mày thái hậu nhíu chặt, nhìn tôi tớ đầy sân, bỗng nhiên vỗ bàn, tức giận quát: “Đây là có chuyện gì? Hoàng tôn của ai gia đâu? Các ngươi là những thứ nô tài to gan, đưa hoàng tôn của ai gia đi nơi nào? Chẳng lẽ bị người bắt đi rồi sao? Sao không có người nào nói chuyện? Cung điện to như vậy, người làm toàn cung, vậy mà cũng không biết hoàng tôn của ai gia đi nơi nào sao? Người đâu, truyền mệnh lệnh của ai gia ra, lập tức điều động tất cả nhân lực có thể điều động, tìm cho ai gia! Hoàng tôn ngoan ngoãn của ai gia, dù sao cũng không thể cứ chẳng biết tại sao lại không thấy như vậy, dù sao phải có một lời khai báo cho ai gia!”

Đôi mắt vốn hòa ái dễ gần nổi giận đùng đùng chờ mọi người trong cung, dường như rất lo lắng cho Vũ Hoằng Mặc.

Hoàng hậu ngẩn ra, Vũ Hoằng Mặc này rõ ràng chính là chống lại thánh ý, đang trong lúc cấm túc lại tự mình xuất cung, sao mẫu hậu còn che giấu cho hắn, nói cái gì bị người cưỡng ép đi? Đây không phải là đang tìm cớ thay Vũ Hoằng Mặc sao? Vì thế lo âu nói: “Mẫu hậu, theo thần thiếp thấy là, chỉ sợ Cửu điện hạ là —— “

“Câm miệng!” Thái hậu quát, thầm bực hoàng hậu không hiểu chuyện, chỉ vào ám vệ đầy sân lớn tiếng quát, “Nếu Cửu điện hạ có cái gì không hay xảy ra, ai gia nhất định phải chôn theo toàn bộ những thứ nô tài vô dụng như các ngươi!”

Mắt thấy chuyện gần như không thể thu dọn, trong lòng Hàn Lân âm thầm lo âu, rốt cuộc Cửu điện hạ đi nơi nào? Sao Hàn Thiết còn chưa tìm được người?

Nghe trong lời thái hậu nói, trong lòng Liễu quý phi cũng là nặng trĩu xuống, hoàng hậu chẳng qua là muốn bắt lấy sai lầm Mặc Nhi trong lúc cấm túc lại tự mình xuất cung, để cho hoàng thượng tăng thêm trừng phạt với Mặc Nhi! Nhưng mà, thái hậu lại ác độc hơn, lại là mượn cơ hội này muốn mạng của Mặc Nhi. Nói cái gì bị người bắt cóc, nói cái gì sống thì thấy người, chết phải thấy xác, khiến tất cả nhân lực có thể điều động đều đến tìm người, nhìn như là đang thân thiết săn sóc Mặc Nhi, lo lắng cho sống chết của hắn. Nhưng thái hậu vừa nói như vậy, khoảnh khắc từ nay về sau, nếu Mặc Nhi được người thân tín tìm được trước, thì Mặc Nhi ở vào tình huống tự mình đón địch, nếu rơi vào tay người Diệp gia đoạt trước một bước tìm được, vây đánh ám sát, mặc dù võ công của Mặc Nhi tốt, nhưng cuối cùng ít khó địch nhiều... .

Nếu cuối cùng tìm được, mọi người tìm thấy chính là thi thể của Mặc Nhi, người khác cũng chỉ có thể nói hắn bị người bắt cóc sát hại, cuối cùng chôn cùng chỉ có ám vệ đầy sân này, với hoàng hậu và thái hậu thì không chút tổn hại nào. Chiêu đục nước béo cò này thật sự quá mức ác độc!

Chuyện tới nay, thà rằng để cho trên lưng Mặc Nhi mang tội danh trong lúc cấm túc tự mình xuất cung, cũng không thể để cho hắn gặp phải thủ đoạn thâm độc của người Diệp gia! Liễu quý phi suy nghĩ chuyển động mãnh liệt, đứng dậy đi lên, quỳ xuống thỉnh tội nói: “Thái hậu nương nương, thiếp thân cho rằng, việc này không cần hưng sư động chúng (huy động nhân lực) như thế, chỉ sợ là đứa nhỏ Mặc Nhi này bướng bỉnh, tự mình xuất cung. Thiếp thân đây đi bẩm báo hoàng thượng, thỉnh tội với hoàng thượng, chờ Mặc Nhi trở về ổn thỏa lại trách phạt thật mạnh hắn bướng bỉnh gàn dở, lại làm cho thái hậu nương nương lo lắng tức giận như thế!”

“Ngươi nói gì vậy? Mặc Nhi lại bướng bỉnh, vậy làm việc cũng là có đúng mực, bằng không thì sao có thể được hoàng thượng yêu mến tin tưởng mù quáng như thế, sao lại đại nghịch bất đạo như vậy, bị hoàng thượng phạt cấm túc, lại tự mình xuất cung? Nhất định là xảy ra ngoài ý muốn!” Ánh mắt thái hậu nghiêm trọng, vẻ mặt khó chịu, trong ánh mắt nhìn về phía Liễu quý phi lộ ra vẻ không vừa lòng và trách cứ, “Liễu quý phi, dù sao thì Mặc Nhi cũng phải gọi ngươi một tiếng mẫu phi, hắn xảy ra chuyện, sao ngươi một chút cũng không thấy bối rối hoảng sợ, ngược lại đã đổ hết sai lầm lên trên người đứa nhỏ kia? Quả nhiên không phải chính mình sinh, chính là không đủ để ý!”

Nghe được câu cuối cùng, vẻ mặt Liễu quý phi khẽ trắng bệch, cắn môi cố nén uất ức, giọng cung kính nói: “Thái hậu nương nương dạy dỗ phải, là thiếp thân quá mức lơ là Cửu điện hạ, sau này thiếp thân nhất định phải ghi nhớ lời thái hậu dạy bảo. Chỉ là, dù sao Mặc Nhi là vãn bối, ngược lại không thể vì hắn là lý do để thái hậu nương nương vướng phải buồn phiền lo âu như thế, thiếp thân đây sẽ bẩm báo hoàng thượng, ra lệnh tìm kiếm.”

“Mặc Nhi là hoàng tôn của ai gia, nào có đạo lý ai gia không lo lắng buồn rầu? Hoàng thượng nhật lí vạn ky (bận rộn nhiều chuyện), vốn đã mệt nhọc, ai gia làm mẫu hậu của hắn, cuối cùng phải phân ưu giải nạn (chia sẻ giải khó) cho hắn mới đúng, việc này tạm thời thì không cần quấy rầy đến hoàng thượng. Hoàng hậu, lập tức gọi thống lĩnh nội cấm vệ vào cung, sống thì thấy người, chết phải thấy xác, !” Thái hậu vẫy tay, chém đinh chặt sắt nói, “Liễu quý phi xưa nay ngươi khéo hiểu lòng người nhất, vậy thì theo ai gia hồi Huyên Huy cung, chúng ta cùng nhau cầu phúc cho Mặc Nhi đi, chỉ mong hắn bình an vô sự! Còn có, cũng bắt hộ vệ Xuân Dương cung vào nhà giam trông giữ cho ai gia, một người cũng không cho phép chạy thoát, đợi đến lúc có tin tức chính xác của Mặc Nhi, lại đến xử lý đám nô tài không bớt lo này!”

Trong lòng Liễu quý phi càng hoảng, trói buộc mình ở bên người, lại nhốt hộ vệ Xuân Dương cung vào nhà giam, rõ ràng là thái hậu muốn phong tỏa tin tức, không báo cho hoàng thượng biết, tiện kéo dài thời gian sắp xếp nhân lực đối phó Mặc Nhi! Nhưng thái hậu đưa ra lý do quang minh chính đại (ngay thẳng đàng hoàng)... . Đứa nhỏ Mặc Nhi này, rốt cuộc chạy đi nơi đâu? Suy nghĩ trong lòng thay đổi thật nhanh, âm thầm cho cung nữ bên cạnh một ánh mắt.

Cung nữ hiểu ý, muốn lén lút chùôn đi xuống, đến ngự thư phòng báo tin.

Ai ngờ, thân hình của nàng ta vừa mới đi lại, đã bị ma ma bên cạnh thái hậu thấy, lặng lẽ kề tai nói nhỏ cho thái hậu.

“Đứng lại!” Thái hậu lớn tiếng quát, “Nếu tình hình đang nguy cấp, một cung nữ nho nhỏ như ngươi, lén đi lại, muốn làm cái gì? Hay là nói, Mặc Nhi mất tích có liên quan tới ngươi?”

“Thái hậu minh giám, là vì ban đêm trời lạnh, thiếp thân cảm thấy có chút lạnh, cho nên lệnh nàng ta hồi cung lấy cái áo choàng lại đây.” Liễu quý phi vội vàng giải thích.

“Những đứa nhỏ này, các ngươi cũng không biết yêu quý thân thể, làm cho người ta lo lắng!” Thái hậu có chút trách cứ nói, nói với ma ma bên cạnh, “Đã như thế, Lý ma ma, ngươi đến trong cung quý phi lấy vài món quần áo chống lạnh cho nàng lại đây, đừng làm hại thân thể quý phi, bằng không hoàng thượng cũng sẽ đau lòng đấy. Ngoài ra lại truyền ngự y đến Huyên Huy cung chờ, thân thể quý phi mảnh mai, vẫn cẩn thận là hơn.”

Vậy ngay cả đường lui là nàng muốn giả bộ bệnh cũng đã chặt đứt!

Lòng Liễu quý phi nóng như lửa đốt, lại không có kế có thể làm, không ngừng sốt ruột đến độ như kiến bò trên chảo nóng.

Đúng lúc này, một tiếng nói lười biếng không tập trung từ chỗ cao truyền đến, mang theo ý cười nhẹ nhàng: “Hoàng tổ mẫu nói phải, thân thể mẫu phi mảnh mai, phải chú ý giữ gìn thật tốt mới đúng, bằng không, không chỉ phụ hoàng sẽ đau lòng, nhi thần cũng sẽ đau lòng!” Vũ Hoằng Mặc nói xong, từ nóc nhà nhảy xuống, trang@d#d#l#q#d@bubble thanh nhàn đi tới mọi người, mỉm cười nhìn quanh, liếc nhìn chăm chú đa tình, loại phong tình tự nhiên này, trong một lúc đã ép các cô gái ở đây tới ảm đạm không ánh sáng.

Tiếng nói này giống như tiếng trời, Liễu quý phi và Hàn Lân cũng đã chuyển buồn thành vui.

Ngay từ đầu hoàng hậu còn không quá hiểu ý của thái hậu, nhưng nghe đến câu “Sống thì thấy người, chết phải thấy xác” kia cũng đã hiểu được, đang mừng thầm trong lòng, ai ngờ Vũ Hoằng Mặc lại đột nhiên xuất hiện, đã làm xáo trộn tất cả mưu tính, không khỏi chán nản, giành trước quát: “Cửu điện hạ, hoàng thượng lệnh ngươi ở Xuân Dương cung suy ngẫm lỗi lầm, làm sao ngươi dám kháng chỉ bất tuân (kháng chỉ không theo), tự mình xuất cung?”

Hiện tại muốn thừa dịp lộn xộn lấy tính mạng Vũ Hoằng Mặc đã không có khả năng, nhưng hắn kháng chỉ bất tuân cũng là tội danh không nhỏ, dù sao cũng phải cho hắn chịu thiệt mới được.

“Kháng chỉ bất tuân, tự mình xuất cung?” Vẻ mặt Vũ Hoằng Mặc ngạc nhiên, nhưng cho dù là vẻ mặt như vậy, ở trên vẻ mặt tuyệt mỹ của hắn vẫn là cảnh đẹp ý vui như cũ, “Lời này của mẫu hậu từ đâu mà nói? Từ sau khi nhi thần bị phụ hoàng răn dạy, vẫn dốc lòng suy nghĩ qua, chưa bao giờ rời đi Xuân Dương cung, tại sao lại là kháng chỉ bất tuân?”

“Không cần nói sạo nữa! Nếu ngươi ở Xuân Dương cung, vì sao mới vừa rồi khi chúng ta đi vào, cũng không thấy bóng dáng các ngươi? Vì sao hộ vệ đầy sân, cũng nói không ra lời là ngươi đi nơi nào? Thái hậu nương nương vì ngươi mất tích mà lòng nóng như lửa đốt, nếu ngươi ở Xuân Dương cung, cũng không xuất hiện, mặc cho thái hậu nương nương nóng lòng, đây chính là đại bất hiếu!” Hoàng hậu hùng hổ doạ người nói, nghĩ đến Triết Nhi bị người trước mắt tính kế, thanh danh tổn hại nhiều, thanh thế (tiếng tăm+thế lực) đột nhiên giảm xuống, từ trước đến nay lần đầu tiên bị hoàng thượng răn dạy, phạt đóng cửa, trong lòng hận đã giống như thiêu như đốt, thầm muốn bầm thây vạn đoạn Vũ Hoằng Mặc.

Lúc này, Vũ Hoằng Mặc chạy tới trước mắt, sau khi thấy rõ ràng quần áo trên người hắn, hoàng hậu lại nhíu mày, quát: “Còn có, hoàng tử là người tôn quý cỡ nào, quần áo hành vi tự nên có phong độ, đây mới là chỗ tôn nghiêm của hoàng thất, ngươi mặc cả người là làm cái gì?”

Hoàng tử đang êm đẹp, trong ngày thường không chỉnh đốn quần áo thì cũng thôi, lúc này lại mặc quần áo bằng vải bố thô ráp đi ra gặp các nàng, đây không khỏi quá càn rỡ vô lễ rồi!

Hoàng hậu hung hăng hỏi, Hàn Lân và Hàn Thiết vừa trở về cũng không đi vào vì lo lắng cho Vũ Hoằng Mặc.

Chỉ có Liễu quý phi, bắt đầu vào lúc Vũ Hoằng Mặc ra tiếng đó, thì đã yên tâm, chỉ cười mỉm nhìn, nửa câu cũng không nói lời nào. Tuy rằng lời nói của hoàng hậu sắc bén, những câu bức người, nhưng là nàng rất hiểu đứa nhỏ Mặc Nhi này, nếu không phải hoàn toàn nắm chắc, hắn sẽ không dễ dàng xuất hiện. Hơn nữa quần áo của hắn kỳ lạ, cũng không phải ăn mặc nên có sau khi xuất cung vội vàng chạy về, mà như là cố ý mặc như thế, vậy thì hắn nhất định có giải thích.

“A…, thì ra là vì cái này à!” Vũ Hoằng Mặc vỗ tay hoan nghênh, vẻ mặt giật mình, “Mẫu hậu đã sớm nói, nhi thần cũng giải thích tốt, để tránh mọi người sinh ra hiểu lầm. Trước đó nhi thần bị phụ hoàng dạy răn dạy, phạt nghiền ngẫm lỗi lầm, nhi thần đã nghĩ, phụ hoàng anh minh thần võ, thưởng phạt có độ, nếu phạt nhi thần, vậy nhi thần nhất định là có sai lầm, ngoan ngoãn mà suy nghĩ lỗi lầm mới đúng. Nhưng mà, giường cao gối mềm, cẩm y ngọc thực (ăn ngon mặc đẹp), đây thì tính là ngẫm nghĩ gì? Vì thế nhi thần đã sai người tìm vải bố thô ráp làm quần áo, ở nóc nhà dãi gió dầm sương, mỗi ngày chỉ có trình lên một bữa cơm, chỉ uống nước trong, để cho phụ hoàng biết lòng của nhi thần thành kính suy ngẫm, mẫu hậu ngài xem, đến bây giờ vẻ mặt nhi thần vẫn là tái nhợt, thân thể suy nhược, lung lay sắp đổ đó!”

Nói xong, lại thật sự đưa mặt tới gần, còn thật sự muốn hoàng hậu kiểm tra.

Hắn vừa phát sốt cao, bệnh nặng chưa khỏi, vẻ mặt thật sự có chút tái nhợt tiều tụy, nhưng thật ra vô cùng phù hợp theo như lời của hắn. Chính là khi hắn nói chuyện nói cười hi hi như vậy, giống như vờ hát ca, nhưng không có chút vẻ thành khẩn. Về phần những lời nói “Giường cao gối mềm, cẩm y ngọc thực”, lại dường như đang châm chọc dấu vết hành động của Vũ Hoằng Triết ở Hạ Chiêu cung, nói hắn cũng không phải là thành tâm suy ngẫm.

Những lời này nghe vào trong tai hoàng hậu, thật sự là đâm vào lòng, nhưng mỗi một câu thì có thể lộ ra chỉ trích, trong chốc lát vừa tức vừa hận lại không biết làm sao.

Nhìn hoàng hậu bị đánh đến quân lính tan rã, trong lòng thái hậu âm thầm thở dài, tiến lên giữ chặt tay Vũ Hoằng Mặc, nửa giận nửa cười nói: “Đứa nhỏ này, ngươi lại bướng bỉnh đấy à? Nếu như là đang thành tâm suy ngẫm, sao đám hộ vệ cũng không chịu nói? Thấy hoàng tổ mẫu đến đây, cũng không đi ra nghênh đón, trơ mắt nhìn hoàng tổ mẫu ở đây sốt ruột, đứa nhỏ này ngươi thật là không để cho người bớt lo!”

Lời này tuy rằng có lẽ nói là từ ái (yêu thương), nhưng mỗi câu đều là cạm bẫy.

Vũ Hoằng Mặc cười dài dùng một tay nắm vào vai thái hậu, một bộ dáng thuần hiếu vô song, nói: “Hoàng tổ mẫu minh giám, tôn nhi không cho bọn họ nói, đây là suy ngẫm thôi, phải thành tâm, là tôn nhi tự nguyện như thế, cũng không phải vì mua danh chuộc tiếng, làm sao có đạo lý để cho người khắp thế giới ồn ào? Đến nỗi không chịu ra mặt thôi, “ Nói đến đây, vẻ mặt xoay chuyển, cười hì hì nói, “Hoàng tổ mẫu minh giám, trước kia tôn nhi vẫn cảm thấy, hoàng tổ mẫu chỉ thương Ngũ hoàng huynh, không thương tôn nhi, ai biết đêm nay thấy lời nói và hành động của hoàng tổ mẫu, mới biết được, thì ra hoàng tổ mẫu cũng rất xem trọng tôn nhi, bằng không cũng sẽ không hưng sư động chúng (huy động nhân lực), giận dữ như vậy. Không phải là Tôn nhi muốn làm nũng chút, muốn nhìn nhiều một chút hoàng tổ mẫu coi trọng tôn nhi không? Nếu tôn nhi sớm đi ra, vậy sao lại có màn kịch vui này để xem? Hoàng tổ mẫu ngài nói có đúng hay không?”

Lời nói này của hắn vừa đánh trống vừa thổi kèn, dường như là đang làm nũng, lại giải thích rành mạch nguyên nhân, mảy may cũng làm cho người ta không thể nói.

Mà trong giọng nói lại nhắc tới “Mua danh chuộc tiếng”, dường như lại là đang âm thầm châm chọc Vũ Hoằng Triết, còn nói thái hậu “Rất là xem trọng” hắn, còn nói đến “Màn kịch vui”, cũng lại kéo thái hậu đi vào, dường như mang theo một chút đùa cợt, lại không thể nào nói rõ.

Hơn nữa, dường như bản tính của Vũ Hoằng Mặc chính là phóng túng khoe khoang như thế, lời nói cử chỉ không kiêng kỵ, ngay cả hoàng đế trải qua đánh phạt cũng sửa được nhưng mà cũng chỉ có thể theo hắn. Liên tưởng đến bản tính của hắn thì càng thêm không có biện pháp bắt điểm yếu của hắn. Cho dù thái hậu với đạo hạnh tàn nhẫn lão luyện ngồi vững vàng trong cung hơn mười năm, nhưng cũng cảm thấy hơi không chống đỡ được lời nói của Vũ Hoằng Mặc, *d&d#l@q^d chỉ có thể ậm ờ dùng từ nói: “Đứa nhỏ này, ngươi chỉ biết bướng bỉnh!”

Hơn nữa nghĩ đến hắn ăn mặc là vải bố thô, càng cảm thấy chán ốm.

Căn cứ chế độ năm loại tang phục của vương triều Đại Hạ, trong đó tang phục quần áo sô nghiêm chỉnh, chính là dùng vải bố thô làm ra, tôn nam (cháu trai) giữ đạo hiếu cho tổ phụ mẫu cũng coi đây là tang phục. Vũ Hoằng Mặc có quan hệ tổ tôn với bà, lại cứ lấy vải bố thô làm quần áo để mặc, cuối cùng làm cho thái hậu có loại cảm giác Vũ Hoằng Mặc đang để tang cho bà, ý rủa bà chết sớm, hết lần này tới lần khác hắn lại giải thích rành mạch, nói là vì thành kính suy ngẫm. . . . Cân nhắc lặp lại trong lòng, càng nghĩ càng cảm thấy tức nghẹn, lại không thể tránh được.

“Ai nói tôn nhi chỉ biết bướng bỉnh, tôn nhi còn nhớ đến ngày sinh của hoàng tổ mẫu ngài đấy!” Vũ Hoằng Mặc cười mỉm nói, dường như toàn là ý cười.

Lòng thái hậu hơi cởi ra, nhưng nhìn đến bộ quần áo vải bố kia, lại cảm thấy thật sự chán ốm.

Liễu quý phi hợp thời nói: “Mặc Nhi ngươi nói bậy bạ gì đó chứ? Làm sao thái hậu nương nương có thể không thương ngươi? Vậy là không đúng, nghe nói ngươi và Ngũ điện hạ bị cấm túc, thái hậu đã đi cầu tình với hoàng thượng, giải trừ cấm túc cho hai người các ngươi. Ngươi còn không cảm ơn thái hậu nương nương?” Nàng tự nhiên cũng có thể nghe ra sắc bén trong lời nói của Vũ Hoằng Mặc, chuyển biến tốt thì thu vào, không muốn biến quan hệ với thái hậu thành quá cứng ngắc.

“Thật sao?” Vũ Hoằng Mặc nhướng mày nói, “Vậy thì tôn nhi đa tạ hoàng tổ mẫu!”

“Cảm tạ cái gì chứ? Đều là người một nhà!” Thái hậu hít sâu một hơi, ổn định tinh thần, hòa ái (dễ gần) nói, “Ai gia già đi, muốn nhìn nhất chính là con cháu cả sảnh đường, chung sống hòa thuận. Tiếp đó qua vài ngày chính là ngày sinh của ai gia, sao có thể cho ngươi và Triết Nhi đều vắng mặt? Nếu muốn tới, tự nhiên không thể tiện nghi các ngươi, sớm đi thả các ngươi ra, tiện cho có thời gian tìm kiếm thọ lễ (lễ vật mừng thọ) cho ai gia đó! Nhìn đứa nhỏ này coi, ngươi thật đúng là gầy, nhanh chóng thay đổi bộ quần áo này nghỉ ngơi đi, không được liều lĩnh nữa! Ai gia đi xem ngũ hoàng huynh ngươi đây.”

Nói xong, vịn tay hoàng hậu, rời khỏi Xuân Dương cung.

Vũ Hoằng Mặc ở sau lưng lớn tiếng nói: “Tôn nhi cung tiễn hoàng tổ mẫu, cung tiễn mẫu hậu!” Đứng dậy, nhìn quần áo cả người của mình, không nhịn được bật cười.

“Còn cười!” Liễu quý phi hung hăng chỉ chỉ trán của hắn, “Ngươi cứ làm việc hoang đường, từ trước còn có mức độ, chuyện Lâm Giang Tiên lại quá mức rồi. Vốn bản cung tưởng rằng là Vũ Hoằng Triết và Lý Tiêm Vũ kia thực sự tư tình, ai biết lại là ngươi đang thiết kế. Ngươi đó! Việc này lộ nhiều dấu vết, lại ầm ĩ lớn, không thấy ngay cả thái hậu cũng không nhịn được muốn xử lý ngươi? Hôm nay ngươi hiểu biết sự lợi hại của thái hậu, sau này thì thu liễm (bớt phóng túng) chút cho bản cung! Lại còn dám mặc quần áo vải bố thô đi ra, ngươi muốn thái hậu tức chết có phải hay không?”

Nàng nhạy cảm như vậy, sao có thể không biết ý Vũ Hoằng Mặc?

Vũ Hoằng Mặc đầy vô tình nói: “Dù sao hoàng hậu sớm xem ta là cái đinh trong mắt, còn có thể càng tệ hơn sao? Về phần bộ quần áo này, “ Cười nhợt nhạt, mặt mày rực rỡ với Liễu quý phi, “Đây không phải là nghe thấy thái hậu từng bước ép sát với mẫu phi, chọc ra chán ốm, trút giận cho mẫu phi ngươi đấy!”

“Còn dám bậy bạ, nói cái gì dốc lòng suy ngẫm?” Liễu quý phi nghiêng qua trừng mắt hắn, nhưng ngẫm lại thái hậu mới vừa rồi làm khó dễ, với bộ dáng bị Vũ Hoằng Mặc làm nghẹn nói không nên lời, nhưng cũng không nhịn được bật cười, đẹp đẽ uyển chuyển. Một lúc lâu mới nói lời thấm thía, “Mặc Nhi, thái hậu không phải hoàng hậu, bà là lão nhân trong cung, hoàng thượng lại hiếu thuận kính trọng bà, về sau ngươi thu liễm chút ở trước mặt thái hậu, đừng nghĩ muốn làm thì làm. Nếu ngươi có thể chín chắn chút, chớ chọc thêm nhiều phiền toái như vậy, bị buộc tội liên tiếp, ta thấy, Vũ Hoằng Triết đã sớm bị ngươi đè xuống đi!”

“Mẫu phi, tính này của nhi thần là giống với mẫu phi ngài thiên sinh lệ chất (trời sinh đoan chính), là trời định, ai cũng không đổi được đâu!” Vũ Hoằng Mặc cười mỉm nói.

“Chỉ biết lời ngon tiếng ngọt!” Lời tuy là như thế, trong lòng Liễu quý phi vẫn có chút hưởng thụ, suy nghĩ lại không nhịn được nói, “Ta thấy lập hoàng tử phi thận trọng chút cho ngươi để quản lý ngươi, linh hoạt phấn chấn như vậy, một chút cũng không vững vàng, cho dù thật sự lật đổ được Vũ Hoằng Triết, làm sao phụ hoàng ngươi có thể yên tâm... .” Nàng không nói thêm gì nữa.

Nhưng mà, Vũ Hoằng Mặc biết, nàng muốn nói là, 0di33xn0dafnl330fys0doon làm sao phụ hoàng có thể yên tâm lập hắn làm thái tử?

Trong đôi mắt mịt mờ của Vũ Hoằng Mặc hiện lên một chút ánh sáng bé nhỏ, cười nói: “Phụ hoàng thánh tâm chỉ riêng mình, ai có thể đoán được tâm tư của người? Lại nói, hiện tại nói những thứ này hơi sớm. Mẫu phi, ngài vẫn là ra chủ ý thay nhi thần, ngày sinh của thái hậu nương nương, nhi thần nên đưa những thứ gì mới có thể làm cho bà vui lòng đây?”

Biết những lời này không nên nói rõ, Liễu quý phi cũng không dây dưa nữa, lại bắt đầu dốc lòng lo toan thay hắn …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.