Editor: Vy Vy 1505
Vương Kính Hiền bị tước chức vị, Lý Minh Hạo tiếp nhận chức vụ thống lĩnh cấm vệ quân, Bùi Chư Thành bị bắt vào ngục... Tất cả mọi chuyện đều tiến hành theo kế hoạch đã định, nhưng mà trong lòng Thái hậu vẫn có chút do dự, dù sao đó là mưu nghịch!
Thành tự nhiên tốt nhất, nhưng nếu là xảy ra sai lầm...
Dù sao vẫn là mạo hiểm!
"Thái hậu nương nương, lúc này ngài trăm ngàn không thể do dự!", Thế tử phu nhân Mạc Hải Dụ vội vàng nói: "Ngài đừng quên, hiện tại Lý thống lĩnh có thể lấy được binh quyền, là vì Hoàng thượng không biết hắn là người của Diệp thị, xem trọng hắn cho là tâm phúc. Nếu ở nơi nào lộ ra sơ hở, bị Hoàng thượng phát hiện, Hoàng thượng tùy thời đều có thể triệt binh quyền của hắn, đến lúc đó chúng ta chỉ thành công dã tràng! Không thừa dịp lúc này tiến thêm một bước, chẳng lẽ muốn tương lai ngồi chờ chết sao? Ngài nên biết, Hoàng thượng chắc chắn sẽ không bỏ qua chúng ta Diệp thị!"
Biết nàng nói là chuyện Cảnh Nguyên, trong lòng Thái hậu vừa động, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Xem ra bà thật là già đi, lá gan cũng nhỏ, mới có thể do dự như vậy. Tuy rằng Diệp thị có thể chống đỡ với Hoàng đế, nhưng Hoàng đế dù sao cũng là Hoàng đế, là chính thống, theo thời gian trôi qua, vị trí của Hoàng đế càng ngày càng củng cố, mà Diệp thị càng ngày càng suy nhược, đây là điều bà không mong muốn. Huống chi hiện tại Vũ Hoàng Mặc không ở kinh thành, Lý Minh Hạo được đến vị trí mấu chốt thống lĩnh cấm vệ quân, Bùi Chư Thành cũng bị bắt vào ngục, còn có cơ hội nào tốt hơn hay sao?
"Minh Hạo, cấm vệ quân bên kia như thế nào?", Thái hậu trầm giọng hỏi, đôi mắt khôi phục lợi hại.
Lý Minh Hạo mặt mày như chim ưng sắc bén lợi hại, tươi cười tự đắc: "Ta vừa mới tiếp nhận chức vụ thống lĩnh cấm vệ quân, ngắn ngủn mấy ngày, tuyệt đối không thể làm cho quân cận vệ cao thấp một lòng, hoàn toàn nghe ta chỉ huy điều hành, càng không thể bởi vì một câu nói của ta, mà phải đi làm chuyện bức cung diệt tộc như vậy. Nhưng mà, ta lấy lý do muốn làm quen sự vụ, thanh tra bên trong cấm vệ quân, bắt được nhược điểm không ít người, đến lúc đó hoặc cưỡng bức hoặc lấy lợi dụ dỗ, làm cho bọn họ xuất hiện ở nơi nên xuất hiện, chỉ cần tạo thành sự thật đã định, những người này không phản cũng phải phản, bởi vì lui về phía sau đã không còn đường! Lại nói tiếp, còn phải đa tạ Thái hậu nương nương và Diệp thị hiệp trợ, bằng không cũng không có khả năng thuận lợi như vậy."
Thái hậu gật gật đầu: "Chỉ cần an bài thoả đáng, điều đi những người nên điều đi, tất nhiên cần bao nhiêu nhân thủ thì Diệp thị tử sĩ hẳn là đủ. Đến lúc đó nhất định phải dao sắc chặt đay rối, mau chóng càn khôn lạc định (đánh nhanh thắng nhanh)."
Diệp Quốc công phu nhân nhẹ nhàng thở ra, trong lòng tính toán, chiếu theo kế hoạch của Thái hậu, đến lúc đó tất nhiên là nâng đỡ Vũ Hoàng Triết thượng vị, phế Hoàng hậu khẳng định cũng có thể khôi phục thân phận, trở thành Thái hậu. Đến lúc đó tân đế là cháu ngoại của bà, Thái hậu là con gái của bà, sau khi thành công còn có ai có thể chèn ép được bà? Cho dù Thái hậu hiện tại cũng không được! Nghĩ, trong lòng cực kỳ mong mỏi, nhịn không được hỏi: "Thái hậu nương nương, không biết định ở khi nào thì được?"
Thái hậu suy tư, định ra thời gian tất nhiên rất trọng yếu.
"Thái hậu nương nương, thật ra ta cảm thấy, chuyện này phải mau không nên chậm, không nói đến vị trí thống lĩnh cấm vệ quân của ta, chỉ nói Cửu điện hạ đang không ở kinh thành chính là uy hiếp không ngừng, chỉ cần hơi có tiếng gió tiết lộ, Hoàng thượng cũng được, Liễu quý phi cũng được, triệu hồi Cửu điện hạ về kinh thành, đấy là hơn mười vạn đại quân!". Lý Minh Hạo phân tích nói: "Hơn nữa, Bùi Chư Thành bị bắt vào nhà tù cũng chưa chắc an ổn, nghe đại lý tự nói, vụ án tham ô quân lương có nội tình khác, giống như muốn đi Tây Bắc tìm chứng cứ gì đó, nếu Bùi Chư Thành có thể chứng minh trong sạch, vô tội được phóng thích, có hắn ở đây cũng là biến số rất lớn!"
Thái hậu gật gật đầu, thực tán thành lời Lý Minh Hạo nói.
Từ lúc Lý Minh Hạo hiến kế, lợi dụng Bùi Nguyên Ca ban đổ vương Kính Hiền, bà cũng rất thưởng thức thanh niên này. Lúc trước bà cũng từng đánh chủ ý Vương Kính Hiền, nhưng còn chưa kịp thực đã chết từ trong trứng, mà Lý Minh Hạo chẳng những nhận thấy được tầm quan trọng của Vương Kính Hiền, hơn nữa có thể xoay chuyển càn khôn, biến tình hình bất lợi vốn có thành lưỡi dao có lợi cho chính mình, chiêu thức ấy thực làm cho Thái hậu tán thưởng, muốn Lý Minh Hạo thành cánh tay đắc lực cho mình.
"Ngươi nói đúng, chuyện này phải mau không nên chậm." Thái hậu chậm rãi nói: "Minh Hạo, chuyện này thành bại mấu chốt ở cấm vệ quân của ngươi, ngươi cảm thấy ngày nào có vẻ thích hợp?"
Lý Minh Hạo suy tư một lát, nói: "Nếu nhanh nhất, ta cảm thấy ba ngày sau rất tốt, bởi vì ngày đó vừa vặn là ta thay ca công việc, mà ngày đó phó thống lĩnh cấm vệ quân mới đề cử Thạch Quốc Minh sẽ nghỉ phép. Thái hậu nương nương hẳn cũng biết, Thạch Quốc Minh bản sự bình thường, nhưng mà trung thành và tận tâm với Hoàng đế, cho nên sau khi Vương Kính Hiền bị cắt chức được đề bạt lên, nếu muốn hành động, người này là phiền toái nhất, cho nên tốt nhất có thể né qua hắn. Ta sẽ nghĩ chút biện pháp, thử điều những tên không thuận theo đi nơi khác nhận việc, đến lúc đó cũng thuận tiện cho chúng ta tiến hành!"
"Được!", Thái hậu gật gật đầu, vẻ mặt ngưng trọng: "Vậy định ở ba ngày sau!"
"Còn có một việc." Trong đôi mắt Lý Minh Hạo bỗng nhiên hiện lên sáng rọi khác thường: "Thái hậu nương nương, ta cho rằng Bùi Nguyên Ca thực quan trọng, như Thái hậu nương nương nói, người này dung mạo tương tự như tiền thái tử phi Cảnh Nguyên, lại là tâm phúc của Hoàng thượng, bằng không không có khả năng phái tới làm kẻ chỉ điểm, như vậy ở trong lòng Hoàng thượng tất nhiên có địa vị đặc thù, thời điểm tất yếu có lẽ có chỗ trọng dụng, không bằng đến lúc đó trước mang nàng vào cung, phòng ngừa bất cứ tình huống nào."
Thái hậu có chút do dự: "Như vậy có phải phức tạp quá hay không? Hiện tại Bùi phủ đang loạn, ai gia đột nhiên phái người đón nàng, nàng tất nhiên sẽ sinh nghi; mà nàng ở Bùi phủ, nghe nói Bùi phủ hộ vệ đều là thân binh của Bùi Chư Thành, bản lĩnh không nhỏ, muốn mạnh mẽ mang nàng vào cung cũng không dễ dàng."
"Không, Thái hậu nương nương, ngài phải tin tưởng ta, người này rất trọng yếu!". Lý Minh Hạo chắc chắc nói: "Về phần phải mang nàng vào cung như thế nào, theo ý của ta, không bằng...", chậm rãi nói ra suy nghĩ trong lòng.
Thấy Lý Minh Hạo kiên trì với chuyện này như thế, Thái hậu nghĩ đến hắn ở bên người Hoàng đế, Hoàng đế xem hắn là tâm phúc, có lẽ có thể nhận thấy được dấu vế gì, hơn nữa kế sách của hắn cũng rất cao minh, liền gật gật đầu nói: "Ai gia đã biết, theo ngươi nói mà làm!"
Nghe vậy, khóe miệng Lý Minh Hạo gợi lên thật sâu ý cười.
Hắn kiên trì muốn Bùi Nguyên Ca vào cung, căn bản không phải là vì đại cục gì, cái gọi là đối với Hoàng thượng không giống tầm thường, có thể ở thời điểm đặc thù có tác dụng, chẳng qua là lợi dụng tâm lý Thái hậu thúc đẩy chuyện này thôi, mà chân chính mục đích của hắn là... Bùi Nguyên Ca, ta muốn ngươi tận mắt nhìn thấy ta thành công, ta huy hoàng, ta trở thành tiêu điểm, so với Vũ Hoàng Mặc càng chói mắt càng tôn quý như thế nào, như thế nào.... hoàn toàn dẫm nát Vũ Hoàng Mặc dưới lòng bàn chân!
Ta muốn cho ngươi biết, ta mới là người thắng cuối cùng, chân chính người thắng!
Vũ Hoàng Mặc, căn bản không phải cái gì!
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------
"Tứ tiểu thư, thỉnh ngài đi thăm đại tiểu thư đi!", vẻ mặt hộ vệ tuổi còn trẻ đau khổ nói: "Cũng không biết ai để lộ tiếng gió, làm cho đại tiểu thư biết lão gia bị bắt vào ngục, hôm nay làm ầm ĩ không ngớt! Khuyên can mãi mà không được, nàng là đại tiểu thư, ty chức không thể làm quá đáng, thật sự không biết như thế nào cho phải!"
Bùi Nguyên Vũ?
Bùi Nguyên Ca nhíu mày, sau khi ở bãi săn Bùi Nguyên Vũ bị đuổi về Bùi phủ, đã bị phụ thân tạm giam, không cho phép nàng bước ra Vũ Phi Uyển nửa bước cho nên vẫn luôn không có gặp mặt, vốn nghĩ đến chặt đứt đường thông với Thái hậu bên kia, nàng hẳn là hết hy vọng, sẽ an phân chút, không nghĩ tới lúc này lại nháo lên? Người này so với Bùi Nguyên Dung khó giải quyết hơn nhiều lắm, trước mắt lại là thời điểm mấu chốt....
"Dẫn đường đi!", Bùi Nguyên Ca thản nhiên nói.
Trong Vũ Phi Uyển, Bùi Nguyên Vũ đang tranh chấp không ngớt với hộ vệ, nhìn thấy Bùi Nguyên Ca chậm rãi đi đến, giống như là bỗng nhiên nhìn thấy vị cứu tinh, đột ngột lao tới cầm tay nàng, vội vàng nói: "Tứ muội muội, tỷ biết từ trước tỷ có lỗi với muội, muội đại nhân không so đo với tiểu nhân, không, nếu muội tức giận, muội mắng ta, muội đánh ta cũng được. Nhưng mà tình hình trước mắt, muội —— "
"Đại tỷ tỷ, có chuyện gì vào trong rồi nói! Tử Uyển, Sở Quỳ, các ngươi ở bên ngoài canh chứng!", Bùi Nguyên Ca lạnh lùng đánh gãy lời của nàng, đi đầu vào trong.
Bùi Nguyên Vũ ngẩn ra, nhưng thấy trên người Bùi Nguyên Ca càng ngày càng có khí thế làm cho người ta không thể khinh thường, không hiểu sao cảm thấy trong lòng hơi rùng mình, nghĩ đến hiện tại người duy nhất mình có thể trông cậy vào chính là Bùi Nguyên Ca, không dám lại đùa giỡn mánh khóe, vội vàng theo đi vào, vào chính phòng, thậm chí còn tự tay rót trà cho Bùi Nguyên Ca: "Tứ muội muội, tình thế Bùi phủ trước mắt muội và ta đều biết, nếu không cứu phụ thân ra, chỉ sợ toàn bộ Bùi phủ đều gặp phải tai ương. Tứ muội muội, tỷ biết muội thông minh lanh lợi, nhân mạch lại nhiều, có cái gì cần tỷ hỗ trợ muội cứ việc nói, tỷ cũng là nữ nhi Bùi phủ, nhất định sẽ hết sức."
"Nga? Đại tỷ tỷ nói hết sức, là chỉ cái gì?", Bùi Nguyên Ca lẳng lặng hỏi.
"Tứ muội muội, chuyện tới nay, tỷ sẽ không che che giấu giấu nữa. Muốn cầu người hỗ trợ cứu phụ thân ra, đơn giản chỉ có tiền tài và sắc đẹp. Phụ thân đắc tội là Diệp Quốc công phủ, tỷ hỏi thăm qua, Diệp Quốc công thế tử cực thích nữ sắc, vì phụ thân... tỷ nguyện ý hỗ trợ! Chỉ cần chúng ta Bùi phủ biểu hiện đủ thành ý, nói vậy Diệp Quốc công phủ cũng sẽ không ép sát không tha, huống chi, tứ muội muội ở trước mặt Thái hậu rất có thể diện, đến lúc đó... đến lúc đó..." Nhìn ánh mắt Bùi Nguyên Ca trầm tĩnh như nước, Bùi Nguyên Vũ dần dần có chút nói không nên lời.
Nhưng mà, nghĩ đến tình cảnh Bùi phủ hiện tại, nàng lại không cam lòng cứ như vậy chôn cùng Bùi phủ.
Ở thu săn, nàng bị Thái hậu tính kế, bị đuổi về Bùi phủ, Bùi Chư Thành đã giam nàng chặt chẽ. Bùi Nguyên Vũ biết, lúc trước vì nịnh nọt Thái hậu để vào cung làm quý nhân, nàng và Bùi Chư Thành đã trở mặt, từ nay về sau, cho dù nàng cố gắng như thế nào cũng không có khả năng lại được Bùi Chư Thành sủng ái, hôn sự và tiền đồ tất nhiên thảm đạm, chỉ có thể dựa vào chính mình. Nhưng lần này Bùi Chư Thành trông giữ cực nghiêm, hạ lệnh đánh chết ai giúp nàng, những hộ vệ này dầu muối không ăn, nửa điểm khe hở cùng tìm không được, mấy ngày gần đây, trông giữ đột nhiên lơi lỏng, nàng mới được đến tin tức, biết chuyện Bùi Chư Thành buộc tội Diệp Triệu Mẫn cùng với chuyện bị bắt vào ngục.
Bùi Nguyên Vũ lúc này thật sự nóng nảy, Bùi Chư Thành đúng là hôn đầu, người của Diệp thị mà cũng dám đắc tội?
Nàng biết, Bùi Nguyên Ca rất được Thái hậu xem trọng, thêm chuyện của phế hậu, tất nhiên sẽ đắc tội người của Diệp Quốc công phủ, hiện tại Bùi Chư Thành ra chuyện như vậy, tất nhiên là được Thái hậu cho phép, tuyệt đối sẽ