Đích Nữ Vương Phi

Chương 29: Chương 29: Biến cố phát sinh.




Mặt trời bên ngoài càng lúc càng lớn, xem ra sắp tới buổi trưa rồi.

Vân Tuyết Phi vẫn như ngày thường, vẻ mặt bình tĩnh ngồi trước bàn, cầm sách dạy đánh cờ nghiên cứu ván cờ, tiêu phí đến buổi trưa.

Ngũ Trà ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ một chút, vài lần muốn nói chuyện, nhưng lại cố gắng nuốt xuống, sau khi đấu tranh tư tưởng kịch liệt, nàng mới đi lên trước nhỏ giọng hỏi thăm: "Tiểu thư, sắp tới buổi trưa, người không đi xem một chút sao?"

Vân Tuyết Phi cũng không ngẩng đầu lên, quân cờ trên tay rơi lên bàn, thản nhiên trả lời: "Ta cũng không muốn nhìn cảnh máu tanh, nếu không buổi tối sẽ ăn không ngon!"

Tiểu thư nói cũng có đạo lý, Ngũ Trà ngoan ngoãn im lặng, đứng phía sau chuyên tâm hầu hạ.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đến buổi trưa, đợi đến không phải là tin tức Quan Tâm Liên bị đánh chết, mà là Nhất Phẩm phu nhân Quan Bạch Nguyệt tới, ngăn hình phạt lại.

Nghe Thính Tuyết thở dốc hồi báo tình hình, cuối cùng Vân Tuyết Phi hạ quân cờ cuối, để sách dạy đánh cờ xuống, ánh mắt nhìn Thính Tuyết: "Ngươi nói mẫu thân của Mộ Dung Thanh Y Quan Bạch Nguyệt đến rồi?"

Thính Tuyết mạnh mẽ gật đầu, vội vã khẩn cầu: "Vương phi, người phải làm chủ cho Đại phu nhân, Nhị phu nhân ác độc như vậy, Đại phu nhân chịu oan khuất lớn như vậy, không thể để thế được!"

Vân Tuyết Phi cười lạnh: "Nàng muốn cũng không có khả năng, mẹ vợ hoàng đế tại sao lại như vậy? Thiên Tử phạm pháp luận tội như thứ dân, nàng còn muốn thoát khỏi quốc pháp?"

Quan Bạch Nguyệt, nàng hóa thành tro cũng biết, kiếp trước nàng cứu Quan Bạch Nguyệt và Mộ Dung Thanh Y, nàng cũng không còn giấu giếm thân phận của mình, không nghĩ tới Quan Bạch Nguyệt là Tam di nương của Thái Phó Mộ Dung Địch, sau này các nàng nhân cơ hội mang danh nghĩa cảm kích tìm nàng nói chuyện giải sầu, Mộ Dung Thanh Y lại thành Khuê Mật duy nhất của nàng, chẳng qua là Khuê Mật này lại coi trọng phu quân của nàng.

Thật sự là oan gia ngõ hẹp! Không nghĩ tới nhanh như vậy lại gặp!

Ngũ Trà lo lắng tiến lên: "Tiểu thư, làm thế nào bây giờ? Hay coi như không có gì đi! Mộ Dung quý phi là đọc sủng của Hoàng Đế bệ hạ, chúng ta chọc không nổi! Hơn nữa..."

Vân Tuyết Phi giơ tay lên ngăn Ngũ Trà lại, đột nhiên cười lớn, nét cười nhẹ vô cùng, nếu như nhìn kỹ có thể nhìn ra nụ cười này không chạm tới đáy mắt, nàng cất bước đi ra ngoài, bước chân nhẹ nhàng tao nhã, sau khi đi hai bước, nàng quay đầu lại thúc giục: "Còn không mau đi, chúng ta đi gặp vị Nhất Phẩm phu nhân này!"

Ngũ Trà Thính Tuyết nghe vậy, vội vàng chạy theo.

Vừa tới tiền sảnh, liền nghe được tiếng khóc thanh tú nhu nhược: "Bác ngươi phải làm chủ cho Liên nhi! Liên nhi ở vương phủ này bị bắt nạt, hôm nay nếu không phải bác kịp thời chạy tới, sợ rằng Liên nhi đã bị loạn côn đánh chết!"

Ai oán nói xong câu, tiếp theo tỏ vẻ càng thêm đau lòng,, khiến cho người lộ vẻ cảm động.

" Ngươi nói bậy! Ngươi nữ nhân ác độc này, kẻ xấu cáo trạng trước, không sợ gặp báo ứng sao..." Tần Hương Quân tức giận quát lớn.

" Lão thân ở đây còn chưa tới phiên ngươi một thị thiếp có thể nói chuyện!" Quan Bạch Nguyệt vỗ vỗ tay của Quan Tâm Liên, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Tần Hương Quân.

Tần Hương Quân tức đỏ mặt, nhưng cũng không dám phản bác.

" Nếu như ta nhớ không lầm, trước kia Quan lão phu nhân cũng mang thân phận thiếp thân!" Vân Tuyết Phi mặc một bộ áo trắng, thanh nhã cao quý, nhấc chân bước về phía trước.

Tần Hương Quân mừng rỡ đi lên trước, cúi người hành lễ: "Vương Phi Cát Tường!"

Vân Tuyết Phi gật đầu một cái, ra hiệu Thính Tuyết đỡ nàng dậy, sau đó ánh mắt chuyển đến trên người Quan Bạch Nguyệt, một bộ đỏ thẫm, trên đầu cắm sáu kim xoa, trên cổ tay đeo vòng vàng vừa thô vừa lớn, vẻ mặt phì nộn, khuôn mặt không còn vẻ nhợt nhạt, thay vào đó là trắng ngần nhẵn bóng, vô cùng phú thái, xem ra chính mình ra, nàng và Mộ Dung Thanh Y sống tốt hơn rồi.

" Lão thân tốt xấu gĩ cũng là thê tử của Mộ Dung thái phó, mẫu thân của Mộ Dung Quý Phi, lại là mẹ vợ của Đương Kim Hoàng Đế, mong Vương Phi nói chuyện chú ý dùng từ!" Quan Bạch Nguyệt ngoài mặt cười cười, trong lòng lại hận đến nghiến răng nghiến lợi, lời nói ra mang theo áp bức, nàng hận nhất là người dám nhắc đến thân phận thị thiếp trước kia của nàng.

Đây là một mặt trước kia Vân Tuyết Phi chưa nhìn thấy qua, kiếp trước ở trước mặt mình, bộ dạng nàng nhát gan sợ phiền phức, lúc tiến cung luôn mặc một bộ thuân xanh, tím, lúc ấy nàng còn là Tiết Phỉ, cho rằng một nữ nhân nhu nhược như vậy, nuôi con gái đã không dễ dàng, nhất định mỗi ngày đều nhận lấu ức hiếp và ngược đãi, cho nên nàng cho phép các nàng thường xuyên tiến cung làm bạn với mình, làm như vậy là để người trong phủ Thái Phó nhìn một chút, các nàng là khách quý của nàng, như vậy sau này các nàng cũng sẽ không bị bắt nạt nữa, quả nhiên, như dự kiến của nàng, một tháng sau, Quan Bạch Nguyệt liền được Mộ Dung Địch dẫn về làm bình thê.

Bây giờ suy nghĩ một chút, lúc đó mình thật ngốc, chỉ sợ lúc ấy các nàng cũng đã đánh chủ ý lên Hạ Hầu Huyền, vết thương trên người này hẳn là bản thân mình tạo ra, vì để cho nàng xem, tranh thủ đồng tình của nàng, đạt được mục đích tiến cung tiếp xúc với Hạ Hầu Huyền. Hôm nay nữ nhi của nữ nhân này như nguyện làm nữ nhân của Hạ Hầu Huyền, làm Quý Phi tôn quý nhất, nàng nhất định là nắm chắc rồi.

Vân Tuyết Phi nhàn nhạt cười một tiếng: "Nhưng điều bổn vương phi nói là sự thật, theo ta được biết, năm đó Quan lão phu nhân chỉ là một thị thiếp, nghe nói là nhờ phúc của Tiết hoàng hậu lúc còn tại thế, mới được phong làm bình thê!"

Vừa nghe đến Tiết Phỉ, trong lòng Quan Bạch Nguyệt sợ hãi, sắc mặt cực kỳ khó coi, trừng mắt về phía Vân Tuyết Phi, ánh mắt như muốn ăn thịt người.

Vân Tuyết Phi không để ý tới, thong thả thở dài: "Ai... Tiết hoàng hậu thật đúng là số khổ, phụng bồi Hoàng Đế đánh đông dẹp tây, kết quả chết trên chiến trường, ngược lại lại tiện nghi cho hảo tỷ muội của nàng..."

Sắc mặt Quan Bạch Nguyệt đột nhiên trắng bệch, nàng ác liệt nhìn Vân Tuyết Phi, cao giọng chất vấn: "Làm sao ngươi biết những chuyện này?"

" Biết cái gì? Bổn vương phi cũng không biết, chỉ biết..." Vân Tuyết Phi dừng lại, ánh mắt nhìn về phía người trốn sau lưng Quan Bạch Nguyệt kia, lạnh lùng phun ra bốn chữ: "Giết người đền mạng!"

Thân thể Quan Tâm Liên co rụt lại, lôi kéo cánh tay của Quan Bạch Nguyệt, nàng nhìn Vân Tuyết Phi, giọng nói run run: "Có bác ở đây, ngươi... Ngươi không thể động vào ta, biểu tỷ ta lại là... Lại là Mộ Dung quý phi!"

Như muốn chứng minh cái gì, nàng đẩy Quan Bạch Nguyệt trước mặt một cái.

Quan Bạch Nguyệt lập tức hồi phục tâm tình, nghĩ đến nữ nhi của mình là Quý Phi, Quý Phi là cái gì? Đây chính là quốc mẫu tương lai, nghĩ đến đây, nàng phấn khích, ưỡn ngực: "Có bà già này ở đây, người nào cũng không thể động vào cháu gái ta!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.