Ăn xong điểm tâm, Vân Tuyết Phi dặn Ngũ Trà cho đổi toàn bộ chăn và ga trải giường, còn mình thì đi đến đình bác giác nghĩ ngơi.
Gió xuân phe phẩy, trăm hoa đua nhau khoe sắc tỏa ra hương thơm ngào ngạt,
cách đó không xa, có một hồ nước được làm bằng đá hình tròn gọi là hồ
Minh Thúy, dưới ánh mặt trời chiếu rọi những cơn sóng gợn lăn tăn nối
tiếp nhau, phá vỡ sự yên tĩnh vốn có của nó.
Vân Tuyết Phi cầm
một quyển sách, tinh tế thưởng thức, chốc lát lại ngắm nhìn xung quanh,
không phiền não, không thù hận, trừ mấy vị thiếp thỉnh thoảng tìm đến
nịnh nọt, cuộc sống chẳng khác gì chốn bồng lai tiên cảnh, nếu cứ tiếp
tục như thế cũng không tồi.
"Vương phi tẩu tẩu, thật biết hưởng thụ ~" Một tiếng cười khẽ từ nơi không xa truyền đến.
Vân Tuyết Phi nghe giọng nói quen thuộc này tự nhiên biết người tới là ai,
nàng quay đầu về phía âm thanh phát ra. Quần dài đỏ rực, áo khoác màu
trắng, tóc đen búi cao, ở giữa cắm một cây trâm chân châu hơi nghiêng,
mặt đánh phấn nhẹ, càng nhìn càng yêu, đón lấy ánh mặt trời khoan thai
đi tới bên này. Nếu nhìn kỹ, có thể thấy dung mạo hôm nay của nàng ta
quyến rũ hơn lúc bình thường một chút.
Xem ra đã mất một ngày yên tĩnh rồi, Vân Tuyết Phi tiếc hận trong lòng, trên mặt cười nhẹ: "Muội
muội, có muốn đến đây ngồi chung không?"
Tống Thi Linh bước vào đình, ngồi đối diện với Vân Tuyết Phi.
Vân Tuyết Phi tiếp tục cầm sách đọc chăm chú, giống như trước mặt hoàn toàn không có người.
Tống Thi Linh không ngờ Vân Tuyết Phi xem mình như không tồn tại, trong lòng không vui, nhưng trên mặt vẫn cười trêu ghẹo: "Tỷ tỷ thật nhàn nhã ~"
"Tạm được, muội muội, hôm nay đến có chuyện gì?" Vân Tuyết Phi không muốn
nhiều lời với nàng ta, vô sự bất đăng tam bảo điện *, vị biểu muội này
cũng không phải là kẻ dễ bắt nạt.
(*) Ý nói có việc cần nên mới tới nhờ.
Tống Thi Linh không nghĩ tới Vân Tuyết Phi dứt khoát như thế, cũng không giấu giếm: "Gần đây biểu ca không sang chỗ tỷ tỷ nhỉ!"
Giọng điệu rõ ràng là hỏi thăm, nhưng lại mang theo mùi vị khẳng định, thậm chí còn có chút hả hê.
Tay Vân Tuyết Phi dừng lật sách, dời mắt đến trên người Tống Thi Linh:
"Chắc hẳn muội muội rất quan tâm đến động tĩnh trong phòng của ta phải
không?"
Tống Thi Linh bị Vân Tuyết Phi vạch trần cũng không lấy
làm khẩn trương, nàng ta bỏ qua ý tứ trong lời nói của Vân Tuyết Phi,
tiếp tục thử dò xét: "Nghe nói biểu ca vừa mới sủng hạnh Tần tỷ tỷ?"
"Như vậy rất tốt, vì con nối dòng, Vương gia nên gánh vác trách nhiệm, ân
huệ cùng hưởng!" Vân Tuyết Phi biểu lộ bộ dáng như một thê tử đức hạnh,
hiểu rõ nghĩa lớn.
Tống Thi Linh vốn tới đây để kích động Vân
Tuyết Phi, khiến nàng ta và Tần Hương Quân hai người sinh ra khoảng
cách, mình làm ngư ông đắc lợi, không ngờ Vân Tuyết Phi chẳng hề quan
tâm tới, lẽ nào nàng ta thật sự hiền đức rộng lượng đến thế sao?
Tống Thi Linh suy nghĩ như vậy cũng tốt, nếu nàng ta phớt lờ chuyện biểu ca
bị người khác chia sẻ, thì chắc chắn cũng sẽ không để ý đến việc có thêm một người nữa. Hôm nay tới đây, nàng đã chuẩn bị sẵn, lấy từ trong tay
áo ra một hộp gấm đẩy tới trước mặt Vân Tuyết Phi: "Tỷ tỷ, đây là một
chút lòng thành của muội!"
Vân Tuyết Phi đoán được trong hộp này
là cái gì, nghĩ thầm muốn đấu với ta, còn non lăms, nhưng vẫn kinh ngạc
hỏi: "Đây là cái gì?"
Đối với tiếng kêu của Vân Tuyết Phi, Tống
Thi Linh lờ đi, nàng vươn tay mở hộp ra: "Đây là mười vạn lượng ngân
phiếu, để tỷ tỷ mua sắm ít quần áo và đồ trang sức, xin hãy nhận một
chút tâm ý này của Linh Nhi!"
Mười vạn ngân phiếu? Chi thật bạo
tay, vì sao tới bây giờ mình mới phát hiện, thì ra kẻ chân chính có tiền chính là vị biểu muội này, nghe nói nàng ta là một nữ cô nhi, nhiều
tiền như vậy, chắc hẳn trước kia đã vơ vét không ít.
"Ý tốt của
muội muội, tẩu tẩu nhận, nhưng cái gọi là vô công bất thụ lộc, ngân
phiếu này tẩu tẩu không thể thu!" Vân Tuyết Phi che giấu sự vui mừng
trong mắt, làm bộ không thèm để ý, đẩy hộp gấm trở về.
"Muội muội hiếu kính tẩu tẩu, đây là điều tất nhiên, tẩu tẩu cất đi ~ Dù sao cũng
là tấm lòng thành của muội!" Tống Thi Linh nóng nảy, bất chấp tất cả hôm nay phải nắm được cơ hội thị tẩm, nàng tin tưởng chỉ cần cho nàng cơ
hội, trước sau gì biểu ca cũng sẽ nhìn thấy điểm tốt của nàng.
"Muội muội có chuyện cần tẩu tẩu giúp ư? Nói ra đi, nếu tẩu tẩu làm được nhất định sẽ cố gắng giúp muội!" Vân Tuyết Phi vỗ ngực bảo đảm, mười vạn
lượng ngân phiếu, chia tám hai mình cũng được hai vạn, chỉ cần yêu cầu
không quá đáng, nằm trong năng lực bản thân, có tiền mà không kiếm mới
là người ngu!
Nhận được cam đoan, trong lòng Tống Thi Linh kích
động cả lên, mục đích sắp đạt thành rồi, dáng vẻ nàng ta giống như đã
nhìn thấy mình và Tư Nam Tuyệt cùng ngủ một giường.
Tống Thi Linh nghe vậy, cúi đầu đỏ mặt: "Tỷ tỷ, người có thể sắp xếp biểu ca thị tẩm muội được không?"
Vân Tuyết Phi kinh hãi, nàng giật mình hỏi ngược lại: "Ngươi nói muốn Tư Nam Tuyệt thị ngươi?"
Tống Thi Linh ngượng ngùng gật đầu: "Xin tẩu tẩu thành toàn!"
Vân Tuyết Phi đẩy ngân phiếu trả lại: "Như vậy không được! Ngươi là biểu
muội vương gia, không phải phu nhân, cái này không hợp lí, hơn nữa vương gia sẽ tức giận đấy!"
"Chỉ cần ta và biểu ca gạo nấu thành cơm,
biểu ca sẽ đồng ý cưới ta!" Tống Thi Linh vội vàng giải thích, chẳng mảy may phát hiện ra câu nói vừa rồi làm cho Vân Tuyết Phi chán ghét biết
bao nhiêu.
Cưới? Vốn cho là nàng ta chỉ muốn làm thiếp, nể mặt
mười vạn lượng, mình còn có thể giúp nàng ta một chút, nhiều nữ nhân như vậy, mình cũng không ngại nhiều hơn một người!
Mặc dù mình chẳng coi trọng thân phận vương phi này lắm, nhưng nếu muốn sống an ổn, thì
không thể để cho người ta đòi hỏi trắng trợn như vậy được, bằng không sẽ cho rằng mình là hổ giấy, có thể ức hiếp bất cứ lúc nào!
Hiện
tại chút thiện cảm còn sót lại của Vân Tuyết Phi với vị mỹ nữ biểu muội
này đã hoàn toàn hết sạch, mười vạn ngân phiếu cũng bị ghét bỏ theo,
ngân phiếu thì sao? Nàng không phải là loại người vì bạc mà khom lưng,
nàng có cốt khí của mình!
"Chuyện này ngươi tìm vương gia đi, chỉ cần vương gia nạp ngươi làm thiếp, tẩu tẩu ta nhất định sắp xếp thời
gian cho ngươi thị tẩm, cam đoan sẽ không thiên vị bất cứ người nào!"
Vân Tuyết Phi coi như không nhìn thấy vẻ mặt khó coi của mỹ nhân, lấy
đại cục làm trọng, dứt khoát từ chối: "Dẫu sao hiện tại không danh không phân, nếu thật sự an bài ngươi cho vương gia thị tẩm, bị người ngoài
nghe được, như vậy sẽ làm tổn hại đến mặt mũi vương gia lẫn danh tiếng
của vương phủ! Hơn nữa nếu muội muội bị thị tẩm xong, vương gia lại
không nạp muội muội làm thiếp, chẳng phải muội sẽ mất nhiều hơn được,
sau này rất khó tìm người để gả ~"
Tống Thi Linh không ngờ Vân
Tuyết Phi cứng rắn với mình như vậy, nàng nghe các thị thiếp khác nói
chỉ cần đưa bạc cho nàng ta, là có thể nắm được cơ hội thị tẩm. Cho rằng miễn là có bạc, thì sẽ chẳng sợ nàng ta từ chối, không nghĩ tới . . . . .
"Chỉ cần có thể cùng Vương Gia ở chung một chỗ, muội muội
không quan tâm đến danh phận ~" Tống Thi Linh xuất ra đòn sát thủ cuối
cùng, tiếp tục thể hiện sự quyết tâm của mình.
Vân Tuyết Phi tỏ vẻ khó xử: "Nhưng tẩu tẩu sẽ hại muội muội ngươi, trách nhiệm lớn như thê tẩu tẩu gánh không nổi đâu~"
Tống Thi Linh không nghĩ tới hôm nay lấy được kết quả như vậy, nàng suy nghĩ rất lâu mới hạ quyết tâm tới đây, vậy mà tiện nhân này đến chết vẫn còn lắm miệng, biết trước mắt đã hết hi vọng, nàng cũng không cần phải ngụy trang nữa, trong mắt lộ hung quang, cắn răng nghiến lợi: "Một khi đã
như vậy, muội muội không tiện quấy rầy thêm, xin cáo lui trước!"
Không đợi Vân Tuyết Phi đồng ý, nàng ta đã cầm hộp gấm lên, gọn gàng đứng dậy rời đi.