Trên nóc nhà Triêu Phượng điện, hai nữ tử núp ở chỗ tối, thu hết mọi chuyện ở trong phòng vào mắt.
“Chủ tử, Mộ Dung Thanh Liễu này cũng là một người chân thành!” Thiên Tầm cảm thán.
Vân Tuyết Phi xuyên qua khe hở của miếng ngói nhìn nữ nhân vẫn bất động kia, thở dài lắc đầu một cái, môi đỏ mọng hé mở: “Cũng là một nữ tử quá ngu ngốc, vì một tên nam nhân không thích mình, thậm chí chán ghét mình, bỏ ra nhiều như vậy, thật không đáng giá mà!” Một người đàn ông nếu như không yêu ngươi, mặc ngươi làm nhiều chuyện hơn nữa cho hắn, hắn cũng sẽ không thương tiếc ngươi, điểm này Vân Tuyết Phi thấu hiểu rất rõ!
“Chủ tử, người nói vì sao Tiêu thái hậu lại chọn hôm nay xử trí tên Quan Bá Luân đó?” Thiên Tầm lần nữa cau mày, dựa theo sự điều tra của nàng trong cung mấy ngày nay. Quan Bá Luân và Mộ Dung Thanh Y quấn lấy nhau ở hậu cung, ai cũng đều biết. Tiêu thái hậu không quá khó để biết chuyện này, liên quan đến thiên uy hoàng gia, thế nhưng có thể nhịn đến lúc này, thật là không dễ dàng!
“Sau lưng Quan Bá Luân có Quan gia làm hậu thuẫn, mà Quan gia chi thấp hơn Tiêu gia, Tiêu Nhụy Vũ làm như vậy sợ rằng không đơn giản đâu!” Vân Tuyết Phi thu hồi tầm mắt, quét mắt xung quanh, thừa dịp thị vệ thay ca, quay đầu lại nói với Thiên Tầm: “Chúng ta cũng đi Thọ Ninh điện xem kịch hay thôi!”
Mủi chân chỉa xuống đất, nhẹ như chim yến nhảy lên, bay về hướng Thọ Ninh điện.
Thọ Ninh điện, Tiêu Nhụy Vũ mặc một bộ hoa phục màu đỏ thêu Phượng Hoàng giương cánh bằng tơ vàng, hai bên búi tóc chỉnh tề cắm nghiêng ba cây trâm vàng, trên trán có tua vàng rũ xuống, vừa uy nghiêm vừa tôn quý ngồi trên ghế.
“Thái hậu, con ta hành động không khuôn phép, mạo phạm quý phi nương nương, lý nên xử tử, nhưng cựu thần chỉ có một trưởng tử, xin Thái hậu nể tình cựu thần nhiều năm nay không có công lao cũng có khổ lao, cho nhi tử cựu thần một ngựa, cựu thần vô cùng cảm kích!” Quan Bá Đào quỳ rạp trên mặt đất, lão lệ tung hoành (nước mắt của người già rơi), tình chân ý thiết mà nói.
“Ngay cả nữ nhân của hoàng thượng cũng dám nhúng chàm, lá gan thật không nhỏ!” Tiêu Nhụy Vũ hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt lóe ánh sáng không rõ ý tứ.
“Tiểu tử này tuổi trẻ khí thịnh, chịu không nổi hấp dẫn, hắn cũng đã bị báo ứng trừng phạt rồi, kính xin Thái hậu khai ân tha hắn một lần!” Đầu Quan Bá Đào chạm đất, vẫn không buông tha mà nói.
Tiêu Nhụy Vũ cau mày, ánh mắt dò xét rời vào trên mặt nam nhân không có bất kỳ sự sợ hãi nào kia, giọng nói thâm trầm không cho phép cãi lại: “Ngươi nói cho ai gia nghe một chút, làm sao cùng Mộ Dung Thanh Y ở chung với nhau, là nàng ta quyến rũ ngươi sao?”
“Nhi tử, ngươi hãy khai thật với Thái hậu, để người làm chủ cho ngươi, mẫu thân của ngươi vì ngươi mà tan nát lòng, ngươi cũng không thể tùy hứng làm bậy như vậy nữa!” Quan Bá Đào chứa đầy tang thương, nhìn hắn ký thác kỳ vọng, một lòng bồi dưỡng nhi tử, cho dù đứa con trai này bây giờ đã bị làm hỏng, không bao giờ có thể kéo dài hương khói cho Quan gia được nữa. Nhưng đây cũng là đứa con trai ông thương yêu nhất, ông không thể nhìn nó tự hủy hoại mình từng bước từng bước đi về phía vực sâu. Chừng nào ông còn sống, ông nhất định phải ngăn chặn nó lại!
Con ngươi Quan Bá Luân bình tĩnh như nước rốt cuộc cũng nổi lên gợn sóng, nhìn phụ thân tràn đầy mong đợi, suy nghĩ cho mình, trong lòng hắn thoáng qua giãy giụa, nhưng cuối cùng hắn vẫn cúi đầu nhận tội: “Là nô tài quyến rũ quý phi, là lỗi của nô tài, nô tài bằng lòng tiếp nhận bất kỳ trừng phạt nào!”
Con ngươi vốn đang tỏa ra ánh sáng chờ mong, nhưng sau khi nghe được đáp án như vậy, ánh sáng kia liền từ từ bị tiêu diệt. Trong mắt Quan Bá Đào lóe ra ánh sáng không thể tin, tiếp theo là đau lòng, buồn bã vì nhi tử không có tiền đồ, giọng ông run rẩy tức giận mắng: “Tên nghiệp chướng này, sao Quan Bá Luân ta lại có một nhi tử ngu ngốc như vậy, ngươi đặt phụ mẫu thân nhân ngươi ở đâu hả?”
Trong mắt Quan Bá Luân đầy tràn bi thống, quỳ xuống, chuyển hướng, đối với sự thất vọng tột độ của phụ thân mạnh mẽ dập đầu ba cái: “Thật xin lỗi, phụ thân, nhi tử khiến người hổ thẹn rồi!”
“Bắt giam Thái Phó, chuyện này ngươi cũng đã nhìn thấy, ai gia cho hắn cơ hội giải thích, muốn xem bên trong có phải có hiểu lầm gì không, thế nhưng nó. . . . . .” Tròng mắt Tiêu Nhụy Vũ hiện lên sự khó xử, đưa tay cầm lấy nước trà đưa tới khẽ nhấp một miếng, tiếp tục nói: “Nếu đã như vậy, lập tức giam Quan Bá Luân lại cho ai gia. . . . . .”
“Xin Thái hậu bỏ qua cho tướng công ta!” Mộ Dung Thanh Liễu vội vàng chạy vào, quỳ xuống bên cạnh Quan Bá Luân, dập đầu cầu cạnh Tiêu Nhụy Vũ: “Tướng công ta hắn là người tốt, quý phi là muội muội ruột của thần phụ, bọn họ tuyệt đối sẽ không có loại quan hệ kinh khủng kia, nhất định là hiểu lầm, xin Thái hậu minh xét!”
Tiêu Nhụy Vũ giống như không hề nghe thấy, đưa mắt nhìn về mấy người sau lưng Mộ Dung Thanh Liễu.
Cùng theo nàng đi vào còn có Hạ Hầu Huyền, Hạ Hầu Thuần, Vân Tuyết Phi và Thiên Tầm dịch dung thành nha hoàn.
“Nhi tử thỉnh an mẫu hậu!” Hạ Hầu Huyền và Hạ Hầu Thuần đồng thời nói.
“Tham kiến Thái hậu!” Vân Tuyết Phi nhẹ nhàng khom lưng xuống, cũng không quỳ, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.
“Ừ ~” Tiêu Nhụy Vũ nặng nề đáp một tiếng, ánh mắt khẽ quét qua bọn họ, cuối cùng chuyển mắt lên người Vân Tuyết Phi, giọng điệu nghe không ra cảm xúc nói: “Sao lại có cả vương phi nữa?”
“Mẫu hậu, Phỉ nhi vốn đang đi chung với bọn con, trên đường chúng ta gặp tiểu thư Thanh Liễu, nên cùng nhau tới!” Hạ Hầu Huyền vội vàng giải thích.
Con ngươi Tiêu Nhụy Vũ căng thẳng, như có điều suy nghĩ nhìn Vân Tuyết Phi.
Vân Tuyết Phi cũng không tránh né, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt bà ta, hai người nhìn nhau trong chốc lát. Tiêu Nhụy Vũ ngó qua một đứa con trai khác Hạ Hầu Thuần: “Thuần nhi, ngươi cũng như bọn họ?”
Trong lòng cười lạnh một tiếng, Vân Tuyết Phi há có thể không biết ý tứ trong lời nói Tiêu Nhụy Vũ, bệnh đa nghi của nữ nhân này thật nặng, biết rõ Hạ Hầu Huyền vô cùng bảo vệ mình, cho nên mới hỏi Hạ Hầu Thuần.
“Dạ, chúng ta đều là ngẫu nhiên gặp, sau đó cùng nhau tới!” Ánh mắt Hạ Hầu Thuần nhu hòa, thành thực gật đầu.
Tiêu Nhụy Vũ nhìn đứa con lớn mình tin tin tưởng nhất gật đầu, nghi ngờ trong lòng mới tiêu tán được một chút. Chẳng qua bà cũng không dám phớt lờ, kể từ khi biết nữ nhân này chính là Tiết Phỉ, trong long bà vẫn không được tự nhiên, cảm giác không nhìn thấy rõ những điều ẩn chứa bên trong đôi mắt của nữ nhân này.
“Mẫu hậu, Quan lão là trọng thần triều đình, vì Đại Hạ ta lập được vô số chiến công hiển hách. Mặc dù con ông hồ đồ, nhưng cũng không tính là hạng người đại ác, cho hắn về nhà trông coi đi!” Hạ Hầu Thuần đứng ra cầu tình, vẻ mặt khẩn thiết, trên gương mặt ôn hòa tràn đầy lo lắng.
Quan Bá Đào không ngờ nhị hoàng tử ông vẫn luôn xem thường vậy mà lại vì mình xin tha cho đứa con trai vô dụng của mình, nhất thời trên mặt nóng như lửa, thật ra ông đã nói xấu không ít vị hoàng tử này không có tài năng gì nổi bật. Ban đầu cửu tử đoạt vị, ông lập tức lựa chọn Thất hoàng tử tài đức vẹn toàn, cũng chính đương kim thiên tử hiện tại đang đứng trước mặt ông.
“Thuần nhi, mẫu thân biết tâm địa con thiện lương, nhưng chuyện này quan hệ đến tôn nghiêm của hoàng gia, ai gia cũng không thể cứ tính như vậy!” Ánh mắt Tiêu Nhụy Vũ nhìn Hạ Hầu Thuần rất dịu dàng, nhưng thái độ lại rất kiên quyết, không chút nào cho thương lượng.
Mộ Dung Thanh Liễu vốn nghe Thuần vương gia cầu tình hộ Quan Bá Luân, cho là có hy vọng, không ngờ Thái hậu vẫn khăng khăng khép tội như thế, nàng không thể để Bá Luân có chuyện. Tuy hắn không yêu nàng, nhưng hắn vẫn là phụ thân của đứa bé trong bụng nàng, nàng không thể để cho hắn chết!
“Xin Thái hậu bỏ qua cho tướng công ta, tướng công ta hắn vô tội!” Giọng nói Mộ Dung Thanh Liễu chất đầy thê lương, ánh mắt tràn ngập cầu khẩn.
“Hả? Nhưng chính Quan Bá Luân cũng thừa nhận, là hắn quyến rũ Mộ Dung quý phi!” Tiêu Nhụy Vũ nở nụ cười trên môi, giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên.
“Đó không phải là thật, hắn vô tội, hắn nói như vậy là vì bảo vệ. . . . . .” Bây giờ Mộ Dung Thanh Liễu cũng không đoái hoài tới cái gì nữa, nàng bị một câu thừa nhận kia kích thích. Chẳng lẽ trong lòng Bá Luân một Quan phủ lớn như vậy cũng không sánh được với Mộ Dung Thanh Y lẳng lơ kia? Nữ nhân đó rốt cuộc có cái gì tốt? Đáng giá để Quan Bá Luân trả giá như vậy!
“Câm mồm! Ta nói là ta ép buộc Mộ Dung quý phi, ta có tội, xin Thái hậu dứt khoát định tội của ta, muốn chém giết muốn róc thịt, thần cũng chấp nhận!” Quan Bá Luân gấp giọng cắt đứt, ánh mắt kiên định.
“Vì sao Thái hậu không mời Mộ Dung quý phi tới hỏi một chút, đã tự mình quả quyết?” Vân Tuyết Phi bỗng chốc mở miệng nói.