Trường Nhạc điện, Vân Tuyết Phi nghe Xuân Thủy hồi báo, chân mày nhíu chặt, một lúc sau nói: “Không ngờ Mộ Dung Thanh Y vậy mà không mắc câu!”
“Xem ra nàng ta yêu Hạ Hầu Huyền thật lòng!” Xuân Thủy mặc một bộ quần áo của nha hoàn, cúi đầu nói: “Vương phi, trước mắt chúng ta nên làm thế nào?”
Ánh mắt Vân Tuyết Phi bình thản, cúi đầu suy nghĩ một lát, có chút thờ ơ nói: “Không cần làm gì, im lặng đợi kết quả là được!”
“Hiện tại Tiêu thái hậu đã bất mãn một số việc làm của Hạ Hầu Huyền, triệu hồi Thuần Vương gia chỉ sợ là một nước cờ của bà ta. Chỉ cần Hạ Hầu Huyền có thêm hành động gì nữa, bà ta nhất định sẽ để Hạ Hầu Thuần thay thế, thủ đoạn của nữ nhân vô cùng cứng rắn, nhi tử cũng có thể trở thành công cụ, không có gì là làm không được. Chúng ta chỉ cần ở một bên lẳng lặng nhìn là được!” Vân Tuyết Phi mấp máy môi, chợt cười một tiếng.
Xuân Thủy giống như đã hiểu, cung kính nhìn Vân Tuyết Phi nói: “Vậy nô tỳ cáo lui trước, nếu có tin sẽ lập tức trở lại báo cáo!”
Vân Tuyết Phi gật đầu một cái, nhếch mép cười nói: “Đi đi!”
Đợi sau khi Xuân Thủy rời đi, Vân Tuyết Phi đóng cửa lại, đi vào trong phòng, mới vừa vén bức rèm che lên, đã nhìn thấy tên yêu nghiệt nào đó nằm ở trên giường, tay cầm một quyển sách đang đọc say sưa.
“Sao huynh lại tới đây?” Vân Tuyết Phi kinh ngạc, bây giờ cách lần trước đâu có bao lâu, nam nhân này cũng quá chăm chỉ đến rồi, hắn không có chuyện gì làm sao?
Con ngươi Tư Nam Tuyệt tối sầm lại, từ trong sách ngẩng đầu lên, liếc Vân Tuyết Phi một cái, lạnh lùng nói: “Không hoan nghênh?”
Chung đụng thời gian dài như vậy, làm sao Vân Tuyết Phi không biết, giọng nói cùng vẻ mặt như vậy là đại biểu cho việc hắn đang tức giận, nàng khẽ cười, cất bước đi tới trước giường ngồi xuống.
“Hoan nghênh, dĩ nhiên là hoan nghênh rồi!” Vân Tuyết Phi đưa tay sờ sờ gương mặt trắng mịn như sứ kia, nhướng mày, thoải mái nói: “Lúc này huynh đến chắc là có chuyện muốn nói với ta chứ!”
Tư Nam Tuyệt ném sách qua một bên, ngồi thẳng dậy, đưa tay ôm Vân Tuyết Phi vào trong ngực, chẳng biết đã tạo thành thói quen từ lúc, hắn thích ôm nàng nói chuyện như vậy.
Cảm thụ được nhiệt độ trên người của hắn, ngửi hơi thở nam tính quen thuộc, đầu Vân Tuyết Phi cọ xát trong ngực hắn, hít một hơi thật sâu, cúi đầu nói: “Nói đi, ta nghe!”
“Tiết Nhã, muội muội tốt của nàng dã tâm cũng không nhỏ, vừa trở về, đã thường xuyên ra vào Tiết gia, muốn thuyết phục gia chủ Tiết gia ra mặt, giúp Hạ Hầu Thuần đoạt ngôi vị hoàng đế!” Tư Nam Tuyệt vuốt ve sợi tóc trong tay, giọng nói dịu dàng như nước vang lên sâu kín ở bên tai Vân Tuyết Phi.
“Động tĩnh lớn như vậy, Hạ Hầu Huyền không thể nào không biết, nàng ta cũng quá mức nóng vội rồi!” Vân Tuyết Phi đột nhiên nhớ tới câu nói hôm nay của Tiết Nhã, xem ra nữ nhân mang thai tính tình vô cùng nôn nóng.
“Trong khoảng thời gian Hạ Hầu Huyền bị thương nặng, quyền nắm giữ triều chính đều nằm trên tay Hạ Hầu Thuần. Trong giai đoạn đó, hắn ta ít nhiều cũng bồi dưỡng được một nhóm thế lực thuộc về mình. Trước mắt xem ra Tiêu thái hậu nghiêng về đứa con lớn nhất này rồi. Hạ Hầu Huyền đã khiến bà ta không vui, đào tạo một vị Hoàng đế lần nữa, đối với Tiêu Hậu mà nói, không có gì ghê gớm lắm, chỉ cần bà ta sinh là được!”
Tư Nam Tuyệt cười mỉa mai, tiếp tục nói: “Nếu như Hạ Hầu Thuần có Tiết gia trợ giúp, như vậy tức khắc cái ghế hoàng đế của Hạ Hầu Huyền tràn ngập nguy cơ rồi. Mặc dù ban đầu Tiết gia bị chèn ép không thể không rút chân ra khỏi triều đình, nhưng thực lực vẫn còn đó, bọn họ chỉ cần chờ đợi một thời cơ tốt, có thể lần nữa tiến vào trong triều đình!”
“Tiêu thái hậu ngoài sáng và trong tối chèn ép thế lực của hắn. Hạ Hầu Huyền nhất định sẽ phát hiện ra!” Đôi mi cong vút xinh đẹp của Vân Tuyết Phi khẽ chớp chớp, khóe môi nở nụ cười châm chọc: “Thân tình hoàng gia đúng là thưa thớt làm sao, vì quyền vì thế, có thể mặc kệ tình cảm mẹ con, thật sự đáng buồn mà!”
Tư Nam Tuyệt duỗi bàn tay trắng nõn thon dài ra, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của nàng, trong con ngươi thâm thúy lóe lên một chút ánh sáng vỡ vụn, lộ ra sự dịu dàng cùng cưng chiều: “Đừng nhắc tới những thứ không vui đó nữa, lúc ta không có mặt ở đây, nàng có nhớ ta hay không?”
Khóe miệng Vân Tuyết Phi hơi giương lên, quay đầu không nhìn tới ánh mắt mong đợi kia, ho nhẹ một tiếng: “Mấy ngày trước không phải đã gặp mặt rồi sao?”
Những lời này chứa đựng ý tứ rất rõ ràng, nàng không nhớ hắn, thậm chí còn cảm thấy hắn có chút phiền. Tư Nam Tuyệt đen mặt, bàn tay trắng nõn như ngọc nắm thật chặt, cắn răng nghiến lợi nhìn nữ nhân không hiểu phong tình này tố cáo nói: “Nàng chưa từng nghe qua câu nói một ngày không gặp như cách ba năm à? Mà chúng ta đã không gặp nhau mấy ngày, cũng mấy mùa Xuân Thu luôn rồi, thời gian này có thể không dài sao? Nàng là một nữ nhân không có lương tâm!”
Trên tay truyền đến đau đớn, lời tỏ tình kiểu này khiến cho Vân Tuyết Phi hơi đỏ mặt, kế tiếp phụ họa gật đầu một cái, lấy lòng nói: “Nói đúng, nói đúng. . . . . .”
Thật là một đứa trẻ lớn xác, Vân Tuyết Phi phỉ báng trong lòng!
Giống như có thể nhìn vào nội tâm của nàng, Tư Nam Tuyệt nâng cằm nàng lên, mắt đối mắt, chóp mũi cọ vào chóp mũi, tất cả cảm xúc của nàng còn chưa kịp che giấu đã bại lộ ra hết ở trước mặt nam nhân đối diện. Ánh mắt Tư Nam Tuyệt nghiêm túc, tiếp theo cúi người xuống, lúc nàng còn chưa kịp phản ứng kêu lên, cường thế hôn lên môi nàng, trừng phạt cắn xuống cánh môi của nàng, nhìn nàng cau mày, không khỏi sung sướng.
Nhiệt độ trong phòng từ từ cao lên, chẳng qua muốn trừng phạt một chút, nhưng dần dần lại vượt khỏi dự tính ban đầu, một màu đỏ quỷ dị lan ra trong đôi mắt hắn.