Bịch một tiếng, trong nháy mắt cái ly rơi từ trên tay xuống, mảnh sứ và bọt nước văng khắp nơi, lá trà màu xanh nhạt giống như cỏ ba lá bị mưa tạt vào xối xả, thê lương bay tán loạn tứ phía. Cánh tay Vân Tuyết Phi vẫn còn duy trì tư thế cầm ly trà, mất hồn nhìn mảnh vụng hiện ra ánh sáng bén nhọn trên mặt đất.
Thiên Tầm sợ hết hồn, vội vàng buông chuyện trong tay xuống tiến lên kiểm tra: “Chủ tử, người không sao chứ?”
Lông mi thật dài của Vân Tuyết Phi hơi run lên một cái, ngước mắt, ở trong đó còn tỏa ra sự khủng hoảng, nàng lắc đầu một cái, nhìn Thiên Tầm mỉm cười nói: “Ta không sao, chẳng qua không cẩn thận tay bị trơn thôi!”
Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, phát hiện toàn thân bình thường, có thể chỉ là giật mình một tí, Thiên Tầm thở phào nhẹ nhõm, lòng thấp thỏm cuối cùng cũng bình yên trở lại.
Nàng đẩy Vân Tuyết Phi tới bên cạnh một cái ghế ngồi xuống, lần nữa rót đầy một ly trà khác cho Vân Tuyết Phi, giọng điệu ôn hòa nói: “Chủ tử, uống một ngụm trà cho đỡ sợ!”
Vân Tuyết phi nhìn Thiên Tầm một cái, ánh mắt lóe lên, tiếp tực lắc đầu: “Ta không sao, nhưng trong lòng có chút lo lắng!”
“Lo lắng?” Thiên Tầm hình như cũng thoáng sửng sốt, sau đó cau mày, nhìn chằm chằm sắc mặt hơi tái nhợt của Vân Tuyết Phi, hỏi thăm: “Chủ tử đang lo lắng cho vương gia?”
Nhắc tới Tư Nam Tuyệt, nháy mắt Vân Tuyết Phi cứng người lại, nội tâm đột nhiên xuất hiện cảm giác tội ác.
Chứng kiến phản ứng mất tự nhiên của chủ tử, ánh mắt Thiên Tầm lóe lên một cái, đáy mắt thoáng qua sự sáng tỏ, nàng thử hỏi thăm lần nữa: “Người mà chủ tử đang lo lắng chính là Cảnh vương gia?”
Sắc mặt Vân Tuyết Phi tái đi, trong lòng không khỏi xấu hổ một trận, giống như bị người ta bắt gian tại giường, môi nàng khẽ run rẩy. Rốt cuộc dưới cái nhìn mãnh liệt của Thiên Tầm, nàng khép mắt lại, gật đầu một cái: “Thiên Tầm, ngươi nói bây giờ Cảnh vương gia đang làm gì?”
Thiên Tầm mấp máy môi, trầm mặc trong chốc lát, nhìn Vân Tuyết Phi nghiêm túc nói: “Xin thứ cho thuộc hạ nhiều lời, nếu chủ tử đã là Hộ quốc vương phi thì không nên ba lần bốn lượt dính dấp với nam nhân khác, càng không nên lo lắng cho hắn, như vậy là không công bằng với Vương gia!”
Vân Tuyết Phi cũng nghe ra giọng điệu không vui trong lời nói của Thiên Tầm, tự nhiên biết nàng ấy vì Tư Nam Tuyệt mà cảm thấy bất bình. Thế nhưng, nàng cúi đầu, im lặng suy nghĩ, bắt đầu từ tối hôm qua trong lòng nàng đã luôn cảm thấy không yên, giống như sắp có chuyện gì đó xảy ra.
Nàng đưa tay bưng ly trà trên bàn lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, sau khi bình tâm lại, cùng Thiên Tầm bốn mắt nhìn nhau, thành khẩn nói: “Thiên Tầm, ta hiểu ngươi vì suy nghĩ cho ta, ta cũng biết rõ tướng công của mình là ai, chẳng qua Hạ Hầu Cảnh là người thân rất quan trọng với ta, ta không thể thấy hắn có chuyện mà không trông nom!”
Thiên Tầm nhìn chằm chằm Vân Tuyết Phi thật lâu, Vân Tuyết Phi dưới ánh mắt như vậy vẫn giữ thái độ thản nhiên, nhìn thẳng vào Thiên Tầm. Một lát sau, đôi mày Thiên Tầm dãn ra, như có điều suy nghĩ nói: “Hiện tại Cảnh vương gia đang ở hộ quốc vương phủ, trong khoảng thời gian này, lão Vương phi vì nghĩ cho sự an toàn của Cảnh vương gia, chắc là sẽ không để hắn ra khỏi vương phủ nửa bước đâu!”
Vân Tuyết Phi nhếch môi, giọng hơi trầm xuống: “Ta cũng hiểu vậy, nhưng mí mắt ta nhảy không ngừng, cứ có cảm giác sắp có chuyện, Thiên Tầm. . . . . .” Dừng một chút, nàng khẩn cầu nói: “Ngươi trở về vương phủ kiểm tra xem, lúc này Cảnh vương gia đang làm gì? Nếu như hắn vẫn an toàn sống ở vương phủ, lặp tức trở lại hồi báo cho ta, cũng là để ta được an tâm hơn!”
Thiên Tầm nhìn thẳng vào mắt nàng, gật đầu một cái: “Đi xem một chút cũng được, chỉ là chủ tử. . . . . .”
Ánh mắt Vân Tuyết Phi chợt lóe, đặt ly trà xuống, cúi đầu hỏi thăm: “Có chuyện muốn nói?”
“Chủ tử, ta không thể rời đi, ta muốn ở lại trong cung cùng với người, ta là nữ tử, dịch dung thành nha hoàn sẽ dễ dàng hành sự hơn, về phần trở lại vương phủ thăm Cảnh vương gia, để Bạch Phong đi đi!” Thiên Tầm cúi đầu suy nghĩ một chút, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Hắn đi mà nói, ngộ nhỡ Cảnh vương gia thật sự không ở trong vương phủ, Bạch Phong có thể điều động ẩn vệ đi tìm, như vậy cũng có thể bảo đảm lớn nhất cho sự an toàn của Cảnh vương gia!”
Vân Tuyết Phi đồng ý cười một tiếng, sự lo âu trên khuôn mặt cũng từ từ phai nhạt bớt, nàng trịnh trọng dặn dò: “Ngươi bảo hắn lặp tức đi ngay, đi nhanh về nhanh báo cáo cho ta biết, nhất định phải chính mắt thấy được Cảnh vương gia an toàn sống ở vương phủ!”
Thiên Tầm cung kính nhận lệnh: “Bây giờ thuộc hạ lặp tức đi tìm hắn!”
Vân Tuyết Phi ra hiệu Thiên Tầm đẩy cửa đi ra ngoài.
Lan Phong cư Phong phủ, Hồng Nguyệt mặc một bộ quần áo màu đỏ, ánh mắt âm lãnh nhìn về phía bị nha hoàn Tống Thi Linh bị đè trên mặt đất, nhếch miệng cười hả hê.
“Ơ ~ ta nghe nói tỷ tỷ có thai, thật là đáng mừng!” Hồng Nguyệt che miệng cười duyên, ánh mắt âm độc thỉnh thoảng quét qua cái bụng bằng phẳng kia.
Sắc mặt Tống Thi Linh trắng bệch, thân thể gầy yếu, xanh xao vàng vọt, mơ hồ có thể nhìn thấu mạch máu màu xanh, toàn thân chỉ mặc một cái yếm và quần lót, trên người những vết bầm tím cùng với dấu hôn đan xen nhau, giờ phút này đôi tay nàng ta bị kẹp lại phía sau, không còn vẻ phách lối kiêu ngạo của ngày trước, chỉ có thể tức giận mở to hai mắt, đáy mắt tràn đầy sự sợ hãi.
“Hồng Nguyệt, ban đầu nếu không phải ta chứa chấp ngươi, bây giờ ngươi sớm chết đói rồi, ta đối xử tốt với ngươi như vậy, nhưng ngươi xem ngươi đã làm gì ta!” Tống Thi Linh tức giận chỉ trích, trong mắt bắn ra hận ý mãnh liệt.
Người Hồng Nguyệt bỗng nhiên ngẩn ra, nếu nhìn kỹ, sẽ thấy trong khoảnh khắc đó ánh mắ nàng xuất hiện một loại cảm xúc phức tạp thoáng qua. Chẳng qua khi nhớ dến đứa trẻ không có duyên chào đời kia, ánh mắt nàng liền lạnh lẽo, giữ vững tinh thần, nàng giễu cợt cười một tiếng: “Ngươi quả thật có ơn với ta, ban đầu nếu không phải ngươi mua ta, có lẽ bây giờ ta đã chạy không thoát khỏi kiếp nạn bị bán vào thanh lâu, chỉ là. . . . . .”
Dừng một chút, nàng nhìn về phía nữ nhân chật vật không ra gì kia, khóe miệng cong lên nói: “Ngươi có ơn với ta, nhưng không có nghĩa là ngươi tốt với ta. Khoảng thời gian ở vương phủ, mặc dù ta được ăn no mặc ấm, nhưng lúc nào cũng phải chú ý tâm tư của ngươi, rất sợ nói sai, sẽ bị ngươi đánh cho một trận. Trước kia cũng may vương phủ chưa có vương phi, ngươi chưởng gia, vì e ngại Hộ quốc Vương gia, trước mặt ngài ngươi giả vờ khoan dung rộng lượng, có một số việc ngươi không phải dám làm lộ liễu. Cho đến khi Vân Tuyết Phi ngồi lên vị trí Hộ quốc Vương phi, cuối cùng còn lấy lại quyền chưởng gia, ngươi liền không cố kỵ nữa. Tất cả nha hoàn trong Mai Hương viện đều từng bị ngươi đánh đập tàn nhẫn, nên ai cũng chán ghét ngươi, chỉ có một mình ta một lòng một dạ vì ngươi ra mặt!”
Thân thể Tống Thi Linh run lên, không thể tin mở to hai mắt, nhìn chằm chằm Hồng Nguyệt dữ tợn nói: “Không cần nói mình vĩ đại như vậy, ngươi chính là một kỹ nữ, làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ trinh tiết, ta nhổ vào! Ngươi mơ đi!”
Tát một tiếng, mặt Tống Thi Linh lệch sang một bên, phía trên in dấu năm ngón tay đỏ tươi, khóe miệng rỉ máu.
Con ngươi Hồng Nguyệt rét buốt, mặt mày u ám, nàng thổi thổi bàn tay bị đau vì đánh, nhìn Tống Thi Linh cười lạnh nói: “Cho đến bây giờ ngươi vẫn chưa rõ tình cảnh của mình à, bản phu nhân mới chính là nữ chủ nhân của phủ tướng quân, mà ngươi thì ngay cả một tỳ nữ cũng không bằng, lại còn dám tranh cãi với bản phu nhân!”