Đích Nữ Vương Phi

Chương 197: Chương 197: Chương 146(1): Khoảng cách




Vân Tuyết Phi nhìm chằm chằm Mộ Dung Thanh Liễu, tỉ mỉ đánh giá hồi lâu, nhẹ nhàng lắc đầu cười nói: “Lần này có thể kiên trì được bao lâu?”

“Ngươi không tin?” Mộ Dung Thanh Liễu nhìn nàng, ánh mắt giật giật, thần sắc trịnh trọng kiên quyết: “Ta nỗ lực nhiều năm như vậy, thống khổ nhiều năm như vậy, dùng mười năm thời gian để yêu hắn, nhưng mà hiện tại ta mệt mỏi rồi, muốn dùng nửa đời sau để dành cho hài tử!”

“Ngươi có thể nghĩ thông suốt, có thể buông là tốt nhất!” Lo lắng trong mắt Vân Tuyết Phi dần dần biến mất, mỉm cười với nàng ta, nụ cười ấm áp thân thiện, nàng ôn nhu nói: “Trước kia Quan Bá Luân không xứng với ngươi, bây giờ càng không xứng với ngươi. Cả đời này của ngươi còn rất dài, không cần phải treo cổ trên một thân cây hỏng!”

Cây hỏng? Mộ Dung Thanh Liễu ngẩng đầu, nhìn Vân Tuyết Phi có chút kinh ngạc, một lát sau, nhịn không được bật cười, tán thành gật gật đầu: “Có thể coi trọng nữ nhân như Mộ Dung Thanh Y, quả thật là một cái cây ngu xuẩn!”

Nụ cười phát ra từ chân tâm này, làm Vân Tuyết Phi có chút hoảng hốt, đã rất lâu không nhìn thấy nàng ấy cười, có lẽ là từ một khắc Tiết Phỉ chết đi, nàng đã nghĩ sẽ không bao giờ có thể gặp lại. Nhìn những món ăn trên bàn còn đang tỏa nhiệt, mùi hương lan ra bốn phía, trong lòng nàng ngũ vị tạp trần, ánh mắt có chút chua xót.

Nàng và Thanh Liễu quen biết nhau trước cả Mộ Dung Thanh Y, cái gọi là không đánh không quen, có lẽ là để chỉ hai người đi. Các nàng tính cách tương tự, giống nhau hiếu thắng, giống nhau chấp chất, giống nhau đều bị một chữ tình làm cho thương tích đầy mình.

“Thực xin lỗi…” Vân Tuyết Phi lúc này rốt cuộc mở miệng, nói ra lời nói vẫn luôn giấu tại chỗ sâu nhất trong lòng. Tiết Phỉ kiếp trước, vì bảo vệ Mộ Dung Thanh Y mà cùng Thanh Liễu trở mặt thành thù, laijh không tiếc vận dụng quyền lực, để thứ nữ vốn do nha hoàn ti tiện sinh ra đè đầu cưỡi cổ đích nữ, khiến cho nàng nhận hết cực khổ.

Mộ Dung Thanh Liễu ngẩn ra, một lúc sau mới phản ứng lại. Trong lòng nàng ta cực kì phức tạp, nhưng càng nhiều hơn là cảm giác thoải mái: “Ta rốt cuộc thấy được một ngày ngươi hối hận, tuy rằng không có vui vẻ như trong tưởng tượng, nhưng mà như vậy là đủ rồi!”

“Thế nhân thường nói sau khi mất đi mới biết quý trọng, kì thật lúc trước ta và ngươi đều có sai, chúng ta quá hiếu thắng, nếu như có thể ngồi xuống từ từ nói chuyện, có lẽ ngươi sẽ không chết!” Sắc mặt Mộ Dung Thanh Liễu đầy thương cảm, hốc mắt cũng đỏ lên.

“Ông trời có mắt, chúng ta còn có cơ hội ngồi cùng nhau như thế này đã là tốt lắm rồi!” Trên mặt Mộ Dung Thanh Liễu nhiễm lên thần sắc nhu hòa và ấm áp, vươn tay đẩy những món ăn trên bàn đến trước mặt Vân Tuyết Phi, ý bảo nàng mau ăn đi.

“Cũng đúng!” Vân Tuyết Phi tán đồng gật gật đầu, vẻ áy náy trên mặt dần dần thối lui, nở một nụ cười nhẹ nhàng ấm áp.

Thời gian trôi qua, tất cả kiêu ngạo của hai nàng đều bị mài mòn, có thể vứt bỏ hiềm khích lúc trước, cùng nhau ngồi ăn một bữa cơm, đã là kết quả tốt nhất rồi.

Trong một gian phòng khác, một nữ tử đi đi lại lại trong phòng, thỉnh thoảng lại nhìn về phía cửa, trên mặt đầy vẻ nôn nóng và không kiên nhẫn.

“Tiểu Y, nàng dừng lại được không, ta nhìn nàng đi đi lại lại đều chóng mặt hoa mắt rồi đây này!” Quan Bá Luân nằm dựa trên nệm giường, xoa xoa cái trán mệt mỏi, bất đắc dĩ nói.

Mộ Dung Thanh Y đột nhiên xoay người, không áp chế nổi lửa giận trong lòng, trừng mắt nhìn Quan Bá Luân, lạnh giọng quát: “Ngủ, chàng chỉ biết ngủ, thời gian dài như vậy còn chưa có tin tức, chàng không sợ kế hoạch thất bại, trở về không biết ăn nói với phụ thân như thế nào hay sao?”

Quan Bá Luân thấy nhân nhi trước mắt sinh khí, vội vã từ trên giường chạy đến bên cạnh nàng ta, khom lưng cúi đầu nói: “Tiểu Y, ta làm tất cả còn không phải vì suy nghĩ cho hài tử của chúng ta hay sao? Nàng xem, trong phòng kia không có người nào đi ra, khẳng định bọn họ vẫn còn ở trong đó. Bây giờ đứa nhỏ trong bụng nàng là hài tử duy nhất của ta, không thể để xảy ra bất cứ sơ xuất gì!”

“Duy nhất?” Mộ Dung Thanh Y hoài nghi nhìn thoáng qua nam nhân đang lấy lòng trước mắt, cong cong khóe miệng, lắc lắc eo đi đến trước bàn ngồi xuống, lạnh lùng mở miệng nói: “Ta khát nước!”

Quan Bá Luân nghe vậy, vội vàng duỗi tay đổ một ly nước, thử độ ấm, sau đó đưa đến trước mặt nàng ta: “Tiểu Y, nhiệt độ vừa vặn, mau uống đi!”

Mộ Dung Thanh Y hơi hơi híp mắt một chút, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét, nàng nhận lấy ly trà, nhấp một ngụm, ở trong ánh mắt kì vọng kia, khuôn mặt không chút biểu tình nói: “Cũng được!”

Trên mặt Quan Bá Luân hiện ra một nụ cười sâu, tìm chỗ gần với Mộ Dung Thanh Y ngồi xuống, duỗi tay cẩn thận sờ sờ bụng nàng ta, trong mắt không che dấu được vui vẻ và kích động: “Tiểu Y, ta cảm thấy bây giờ giống như đang nằm mơ vậy, hài tử, đây là hài tử của ta và nàng, ta rốt cuộc có cốt nhục của mình, ta sắp được làm phụ thân rồi!”

“Ân…” Trong mắt Mộ Dung Thanh Y lóe qua một tia hoảng loạn, nhưng rất nhanh đã biến mất, lập tức khôi phục vẻ cao ngạo như trong dĩ vãng. Nàng ta nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, cười như không cười nói: “Chàng làm phụ thân cũng không phải lần đầu tiên, có cần phải cao hứng như vậy sao?”

Quan Bá Luân sửng sốt, động tác trên tay cũng ngừng lại. Bốn mắt nhìn nhau một lúc lâu, hắn rốt cuộc trở nên hoảng loạn, vội vàng giải thích nói: “Tiểu Y, ta và nàng ta chỉ lên giường đúng một lần, hơn nữa lần đó ta uống say, nhận nhầm nàng ta là nàng, đứa bé kia cũng là chuyện ngoài ý muốn.”

“Ngoài ý muốn? Hừ!” Sắc mặt Mộ Dung Thanh Y lạnh lẽo, trực tiếp hất tung cái tay trên bụng ra. Nghĩ đến người nam nhân này trước mặt thì nói yêu nàng ta, sau lưng lại khiến cho nữ nhân nàng ta thống hận nhất mang thai, trong lòng nàng ta liền bị lửa giận đan chéo.

Trên tay đột nhiên đau xót, Quan Bá Luân lập tức luống cuống nhìn nữ nhân trước mắt, trên trán thấm ra mồ hôi lạnh. Hắn há miệng thở dốc, nhưng lại không biết phải giải thích thế nào mới làm cho nàng nguôi giận.

“Bá Luân, chàng biết rõ từ nhỏ ta đã bị Mộ Dung Thanh Liễu khi dễ, biết rõ ta và nàng như nước với lửa, thế mà chàng còn cưới nàng ta, bây giờ còn làm cho nàng ta mang thai đứa nhỏ!” Mộ Dung Thanh Y nghĩ đến sự thật này, lại hận đến nghiến răng. Tuy rằng nàng ta bị đuổi ra khỏi hoàng cung, nhưng Mộ Dung Thanh Y đó đã bị bệnh chết, bây giờ nàng có thân phận hoàn toàn mới, dựa vào tài mạo này của nàng ta, còn lo gì không tìm thấy chỗ dựa mới!

Nhưng mà nàng ta lại lựa chọn nam nhân trước mắt này, thậm chí còn không thể coi là một nam nhân chân chính. Nhưng mà hắn có một thứ mà không có một nam nhân nào sánh bằng. Đó là hắn yêu nàng ta, vì nàng ta mà nguyện ý vứt bỏ tính mạng! Một lí do quan trọng nữa là nàng ta muốn áp đảo Mộ Dung Thanh Liễu, khiến cho nàng đau khổ, tra tấn nàng, hủy diệt cả cuộc đời nàng. Nàng ta sống không thoải mái, tự nhiên muốn kéo theo một cái đệm lưng!

“Tiểu Y, nàng tin tưởng ta, ta chỉ yêu nàng, ta thừa nhận hài tử trong bụng nàng! Còn đứa nhỏ trong bụng Mộ Dung Thanh Liễu, ta với nàng ta chỉ cùng nhau một đêm, ai biết đứa nhỏ đó có phải của ta hay không?!” Quan Bá Luân duỗi tay giữ chặt Mộ Dung Thanh Y, bao bọc bàn tay nhỏ bé trong lòng bàn tay, ánh mắt mang theo vẻ bất an và năn nỉ: “Đừng nóng giận, lúc đó là ta sai rồi, sau này ta sẽ không bao giờ uống rượu nữa!”

Lúc này Mộ Dung Thanh Y không đẩy tay hắn ra, lửa giận trong mắt lập tức giảm hơn phân nửa, ý vị thâm trường gợn lên khóe môi, nhướng mày nhìn Quan Bá Luân: “Chàng nói không thừa nhận hài tử của nàng ta, chỉ thừa nhận hài tử trong bụng ta?”

Quan Bá Luân ngẩn người, nhìn nụ cười yêu mị của nàng ta, hắn bỏ qua cảm giác đau đớn và áy náy trong lòng, gật đầu thật mạnh: “Mặc kệ hài tử trong bụng nàng ta có phải của ta hay không, ta đều không thừa nhận, trong lòng ta chỉ có một đứa nhỏ, đó là hài tử của ta và nàng!”

Chờ đến cam đoan này của hắn, Mộ Dung Thanh Y vẫn chưa thỏa mãn, vẻ thanh lãnh vừa rồi đột nhiên biến mất chuyển thành mềm mại không xương, nhẹ nhàng tựa vào ngực hắn, duỗi tay ôm cổ hắn, cả người giống như treo trên người Quan Bá Luân. Nhìn khuôn mặt nháy mắt hồng lên kia, nàng ta thở ra một luồng khí nóng phả trên mặt hắn, giọng nói mềm mại nũng nịu: “Bá Luân, ta muốn chàng thề chỉ cần hài tử trong bụng ta, chàng nhất định phải thích, cả đời này phải đối xử tốt với hắn, tất cả Quan phủ đều là cho hắn thừa hưởng, kẻ khác không được phép mơ tưởng nửa phần!”

Cho dù là lúc nào hắn cũng không thể kháng cự được nhu tình của nàng ta, nữ nhân này là mối tình đầu của hắn, cũng là người duy nhất hắn yêu, ngửi mùi hương thơm ngát trên người nàng ta, trong lòng hắn một trận ngứa ngáy, không tự chủ được duỗi tay ôm nàng ta vào ngực.

Hormone nam tính vây quanh thân thể, quen thuộc như vậy, khiến cho người ta lưu luyến. Mộ Dung Thanh Y hoảng hốt, nhìn dung nhan gần trong gang tấc kia, đôi tay nhẹ nhàng dùng sức, kéo cổ hắn xuống, sau đó không chút do dự dán đôi môi đỏ mọng của mình lên, hai người dính lại với nhau, nhanh chóng giao hòa.

Nhưng mà đúng lúc bàn tay nàng ta vội vã muốn cởi quần áo của hắn, lí trí của hắn lập tức quay về, vội vàng bắt lấy đôi tay đang làm loạn kia, trong mắt tràn đầy sợ hãi. Kí ức thống khổ lúc đó lập tức tràn đầy trong óc, khiến cho hắn nhớ lại sự sỉ nhục kia, rằng hắn đã không còn là một nam nhân chân chính, không thể cho nàng cuộc sống tính phúc sau này!

Mộng tưởng nhiều năm qua rốt cuộc đã được thực hiện, nhưng lúc này đây, hắn có tâm nhưng vô lực! Nghĩ đến đây, trong lòng hắn tràn đầy ảm đạm.

“Bá Luân, ta là một nữ nhân bình thường, ta không thể nhịn nổi một thời gian dài như vậy!” Trong mắt Mộ Dung Thanh Y có ánh sáng hồng lóe lên, đó là thần sắc mang đầy tình dục, đâu đó còn mang theo chút trách cứ. Nàng nhẹ nhàng thở hổn hển, gắt gao nhìn chằm chằm nam nhân trước mắt, cánh môi hồng đến diễm lệ: “Ta thích chàng, nhưng ta còn trẻ, đúng là thời điểm muốn được yêu thương. Bá Luân, ta sẽ không vì chàng mà thủ tiết cả đời!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.