Hôm sau, tin tức được truyền đi cực nhanh, không đến một canh giờ, từ trên xuống dưới Hộ Quốc vương phủ đều biết, Vương Phi là trưởng nhà, biểu tiểu thư thất thế.
Bắt đầu từ buổi sáng, trước cửa Phượng Viên cũng sắp bị người đến đạp bằng, có tặng quà, có đến vấn an... trên mặt mọi người đều là nụ cười lấy
lòng.
Từ trước tới nay, đây là lần đầu tiên Phượng Viên náo nhiệt như vậy, dù cho lúc Vân Tuyết Phi lập gia đình, cũng không có nhiều
người đến nịnh bợ nàng như vậy.
Ngũ Trà đi rót nước cho Vân Tuyết Phi đang ngồi ở vị trí chủ nhân, bận trước bận sau đến không biết trời đất gì nữa.
Mình đi theo tiểu thư lăn lộn, nghĩ đến vừa rồi vẻ mặt bọn nha hoàn ghen tỵ
có gắng lấy lòng nàng, trong những nha hoàn kia có thật nhiều người
trước kia từng khinh thường bắt nạt nàng.
Nghĩ đế dáng vẻ lo lắng sợ hãi trước mặt mình của các nàng, Ngũ Trà cảm thấy thật hả lòng hả dạ!
"Vương Phi, đây là Tây Hồ Long Tĩnh, ngài nếm thử một chút!" Vẻ mặt Hỉ Thúy lấy lòng đứng ở bên cạnh.
Ngũ Trà không vui chu miệng lên, nhìn Hỷ Thúy này trước mặt tiểu thư thể
hiện, chuyện bưng trà rót nước này vốn là việc của mình, Hỷ Thúy rõ ràng muốn lấy lòng tiểu thư.
Trước kia lúc tiểu thư không được sủng
ái, dù Hỷ Thúy là nha hoàn của Phượng Viên, nhưng vẫn đứng gác cổng, làm rất ít việc, chỉ lo bị dính vào chuyện của tiểu thư, chọc vào phiền
toái, bây giờ lại chủ động lấy lòng!
"Ừ, không tệ, mùi hương thơm ngát, vị trà đậm đà, trà tốt!" Vân Tuyết Phi nhấp một ngụm, vẻ mặt thích thú.
"Vương Phi thích là tốt rồi, sau này mỗi ngày Hỷ Thúy đều sẽ bưng trà rót nước cho Vương Phi..." Giọng nói mừng rỡ của nha hoàn thanh tú đáng yêu thật động lòng người.
"Không cần, mắc như vậy trà ngon nếm một lần
thấy ngon là được, sau này chuyện bưng trà rót nước để Ngũ Trà làm đi,
nàng tương đối biết sở thích của ta..." Nàng không chút lưu tình chặt
đứt lời nói của Hỉ Thúy.
Ngũ Trà vừa nghe thấy tiểu thư nhắc đến
tên mình thì lên tinh thần, tâm tình bực bội vừa rôi lập tức bị quét
sạch, ngay sau đó là cao hứng kích động, nàng không nghĩ tiểu thư lịa
xem trọng nàng như vậy.
Hỉ Thúy vốn nghĩ nên làm thế nào để thể
hiện mình, để vương phi cao hứng nhận nàng, không nghĩ đến còn chưa mở
đầu liền trực tiếp bị cự tuyệt.
Mặc nàng đỏ lên, thấp thỏm cúi đầu: "Dạ, nô tỳ đã biết."
"Bổn vương phi nghe nói cảm tình của ngươi với Đại phu nhân rất tốt?" Vân Tuyết Phi nhấp một ngụm trà tùy ý hỏi.
Vừa nghe ba chữ 'Đại phu nhân'', Hỉ Thúy cả kinh, ánh mắt hốt hoảng, nhưng
năng lực ứng biến lâu ngày luyện thành khiến nàng nhanh chóng bình tĩnh
lại.
Nàng cúi đầu trả lời: "Đại phu nhân là chủ tử, nô tỳ tự biết không thể trèo cao!"
"Ồ?" Vân Tuyết Phi nâng mắt xem xét.
Hỉ Thúy cảm thấy nàng giống như bị cặp mắt trong suốt xuyên thấu vậy, chỉ
cảm thấy tâm đột nhiên co rút nhanh, đứng ngồi không yên, toàn thân đều
cảm thấy không được tự nhiên.
" Nô tỳ sinh ra là người của Vương
phi, chết là ma của Vương phi, không dám lừa vương phi!" Hỉ Thúy đột
nhiên quỳ xuống đất, lời thề son sắt thể hiện quyết tâm.
Nha hoàn trung thành cỡ nào... Vân Tuyết Phi trong lòng cười lạnh, thật đúng là
không thấy quan tài thì không đổ lệ, nàng cho là nàng ngu ngốc sao?
" Ngươi là nha hoàn trong vườn bổn vương phi, các phu nhân của Vương Gia
tới, ngươi phải phụ trách kịp thời thông báo, những chuyện này ngươi làm được sao?" Vân Tuyết Phi nói nhảm với nàng, trực tiếp đi thẳng vào vấn
đề.
" Nô tỳ, nô tỳ..." Hỉ Thúy không nghĩ tới Vân Tuyết Phi nhắc
tới vấn đề này, tự biết đuối lý, mồ hôi lạnh toát ra, vương phi trước
kia nhát gan sợ phiền phức, gia thế phía sau không có đại phu nhân giúp
đỡ, cũng không xinh đẹp bằng đại phu nhân, bị hưu là chuyện sớm muộn,
nàng chỉ muốn tìm cho mình con đường lui, vì vậy liền lén vương phi
nương nhờ đại phu nhân, báo cáo tình hình của vương phi cho đại phu
nhân, nghĩ là chờ sau khi đại phu nhân làm vương phi, sẽ cho mình đi
theo nàng; Nếu như ban đầu nghĩ đến vương phi có thể có quyền lực như
hôm nay, nàng chắc chắn sẽ không ngu như vậy!
"Hôm thị thiếp bị
bắt giam đến phòng bổn vương phi, ngươi rời vị trí đi đâu?" Vân Tuyết
Phi rõ mọi biến động nhỏ như trong lòng bàn tay, đây là bản lĩnh nàng
kiếp trước luyện thành, lỗ tai rất thính, nàng có thể là khẳng định ngày đó nha hoàn này rời đi, ngoài phòng không có ai canh giữ.
Về
phần đi đâu, có thể nghĩ, ngày đó Quan Tâm Liên muốn hãm hại mình, nếu
như nàng muốn, chủ động nhảy vào bẫy rập nàng bố trí, nàng muốn nhìn một chút rốt cuộc Quan Tâm Liên chơi trò gì. Sau khi Tư Nam Tuyệt tới, rốt
cuộc nàng hiểu rõ, nhất là nhìn thấy ánh mắt cao hứng không che giấu
được của Tần Hương Quân, nàng liền có thể khẳng định phán đoán của nàng, Tống Thi Linh có thể đuổi kịp Tư Nam Tuyệt lại tới Phượng viên tóm
nàng, chỉ có nha hoàn này luôn luôn tại chỗ tối chú ý nhất cử nhất động
trong nhà.
" Nô tỳ không phải là cố ý, xin vương phi thứ tội..."
Hỉ Thúy không nghĩ tới vương phi lúc ấy ở trong phòng trừng trị thị
thiếp bị bắt giam, còn có thể chú ý tới động tĩnh của mình, thật ra thì
nàng rất muốn nói dối, nhưng nàng biết, vương phi lúc này không còn là
vương phi mềm yếu có thể bắt nạt trước kia, vương phi thay đổi, ý nghĩ
nhanh nhẹn ánh mắt hung ác như vậy, nàng không dám mạo hiểm, dù sao lúc
ấy thời gian nàng vào vườn đại phu nhân, là có người nhìn thấy, nếu như
muốn tìm người làm chứng định tội mình thì rất dễ dàng.
" Người
tìm chỗ cao mà đi, nước tìm chỗ trũng mà chảy, đạo lý này bổn vương phi
hiểu, bất quá hiểu là một chuyện, không chịu tiếp nhận lại là một chuyện khác, ngươi là nha hoàn trong viện bổn vương phi, phải biết bổn vương
phi ghét nhất chính là phản bội!" Vân Tuyết Phi hung hăng thả chun trà
lại trên khay, lạnh lùng quát lớn, tiếng va chạm của đồ sứ thanh thúy
lại chói tai vang vọng ở trong phòng, có thể thấy được tâm tình nàng
hiện tại vô cùng không tốt.
" Vương phi tha nô tỳ lần này, nô tỳ
không dám, nô tỳ nguyện ý lấy công chuộc tội!" Hỉ Thúy cũng không nhịn
được nội tâm, không ngừng dập đầu, run rẩy cầu xin tha thứ.
" Lấy công chuộc tội?" Khóe miệng Vân Tuyết Phi cong thành một vòng cung, hai tròng mắt trong trẻo lại lộ ra tinh khiết.
"Đúng, đại phu nhân vẫn muốn hại vương phi, nô tỳ nguyện ý làm bộ tiếp tục
thân thiết với Đại phu nhân, giám thị nhất cử nhất động của đại phu nhân tới nói cho vương phi!" Hỉ Thúy sợ nàng không tin, liên tục bảo đảm:
"Nếu như nô tỳ tiếp tục phản bội vương phi, nô tỳ sẽ bị Ngũ Lôi Oanh
Đỉnh, chết không tử tế!"
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trong nhà yên tĩnh ngay cả tiếng một cây trâm rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.
Hỉ Thúy không nhận được câu trả lời, trong lòng càng ngày càng bất an, đầu gối quỳ ở trên mặt đất giá lạnh, mơ hồ đau nhưng trong lòng của nàng
đau khổ, trên trán từng giọt từng giọt mồ hôi chảy xuống.
" Ban
đầu lúc ngươi muốn thân thiết với Đại phu nhân, có phải cũng là bộ dạng
này không?" Vân Tuyết Phi đột nhiên cảm thán, phá vỡ sự yên tĩnh trong
phòng.
" Không có, không có,... Tuyệt đối,, từ nay về sau nô tỳ
chỉ nghe an bài từ Vương phi, không dám thay lòng đổi dạ!" Hỉ Thúy cảm
giác mặc dù trong giọng nói của Vương phi nghe không ra hỉ nộ ái ố,
nhưng lại khiến nàng lạnh thấu xương, nàng cảm thấy mình đang đứng bên
ngoài Quỷ Môn quan rồi.
Vân Tuyết Phi thấy đạt được mục đích, mấp máy môi, nụ cười thỏa mãn từ môi chạm đến đáy mắt, nhưng trên mặt vẫn
lạnh lùng: "Ngươi là người thông minh, bổn vương phi luôn luôn Thưởng
Phạt Phân Minh, nếu như lần này ngươi lập công, bổn vương phi sẽ không
bạc đãi ngươi, nếu như ngươi dám can đảm phạm lần thứ hai. Thần Tiên
cũng không thể nào cứu được ngươi!"
" Dạ, nô tỳ hiểu, nô tỳ nhất định sẽ không để cho vương phi thất vọng!" Hỉ Thúy liên tục không ngừng gật đầu.