Đích Nữ Vương Phi

Chương 211: Chương 211: Đại kết cục (6)




“Đừng kêu ai gia là mẫu hậu, ngươi không là nhi tử của ai gia, ai gia đảm đương không nổi xưng hô này!” Ánh mắt Tiêu Nhị Vũ lạnh lùng, nhìn thân thể dần dần ngã xuống, không có bất kỳ động tác gì.

“Tiêu Nhị Vũ, ngươi thật là nữ nhân ngoan độc, Thuần Nhi đến cùng vẫn là nhi tử ruột của ngươi, ngươi thế nào có thể hạ độc thủ như vậy?” Tần Tả Tướng vừa đánh với thị vệ củ, vừa căm tức nhìn Thái hậu, nữ nhân này uổng công hắn yêu nàng, không nghĩ tới lại là một nữ nhân rắn rết như vậy.

“Nhi tử ruột? Ha ha ~ Tần Khiêm, ngươi còn tưởng xem ta như ngốc tử? Loại nghiệt chủng này căn bản không phải con của ta, hắn là nghiệt chủng của ngươi và tiện nữ nhân Hương Ngưng!” Tiêu Nhị Vũ bỗng nhiên xoay người, mắt phun trào ra lửa giận hừng hực, hận không thể thiêu cháy nam nhân phụ nàng lừa nàng nhiều năm.

“Ta thật khờ, bị ngươi hoa ngôn xảo ngữ lừa nhiều năm như vậy, kết quả là lại hại Huyền Nhi của ta!” Tiêu Nhị Vũ bỗng nhiên cười, cực kỳ lạnh bạc, cực kỳ tự trách...

Tần Khiêm thế nào không nghĩ tới, bí mật che giấu nhiều năm lại bị phát hiện ở thời điểm quan trọng này, nhìn người phía trên đã ngã xuống đất không dậy nổi, ngã trong vũng máu, tự nhiên biết Thuần Nhi là không đáng tin cậy, chuyện cho tới bây giờ, Thuần Nhi không thể ngồi lên ngôi vị hoàng đế, thì hắn ngồi, hiện trong ngoài hoàng cung, hắn vì bảo đảm đạt được mục đích nào đó, sớm đã thay thành người của mình, chỉ cần hiện tại hắn đi ra ngoài ra mệnh lệnh một tiếng, như thường có năng lực đoạt lại ngôi vị hoàng đế!

Đã có chủ ý, hắn cũng không ham chiến, chạy tới ngoài cửa, nhưng hai người thị vệ phía sau cũng không đơn giản, bọn họ trao đổi ánh mắt, tự nhiên là biết ý nghĩ trong lòng hắn, cũng không ngăn cản.

Mắt thấy sắp tới cửa, trong mắt Tần Khiêm tràn ra ánh sáng vui sướng, chỉ cần đi một bước về phía trước, hắn sẽ thành công.

Nhưng hắn còn chưa đi ra ngoài, từ bên ngoài đại đội binh lính mặc áo giáp bạc nối đuôi nhau mà vào, đầu lĩnh chính là Tư Nam Tuyệt sớm đã bị nhốt vào đại lao, giờ phút này hắn cầm bảo kiếm, từ đại môn đi đến.

Đường ra phía trước nhất thời bị ngăn chặn, thân thể Tần Khiêm ngừng lại một chút, hắn chần chờ một lát, thị vệ chung quanh đưa hắn trong ba tầng ngoài ba tầng làm thành một vòng tròn, đưa hắn vây ở bên trong.

“Tần Khiêm, ngươi trốn không thoát rồi !” Thanh âm thanh lãnh của Tư Nam Tuyệt phút chốc vang lên, đại thần vốn vốn tránh né chung quanh, vội vàng ổn lại, cung kính đứng ở một bên.

“Ngươi rõ ràng đã bị nhốt vào đại lao, vì sao lại xuất hiện tại nơi này?” Tần Khiêm hoảng sợ bất an, nhìn tầng tầng thị vệ vây quanh hắn, trong lòng mưu tính khả năng thế nào xông ra vòng vây!

“Dịch dung thuật cũng không chỉ một mình ngươi biết dùng!” Đơn giản một câu nói mở ra ảo diệu bên trong.

Hai gã thị vệ phía sau vừa rồi kịch chiến với hắn, ào ào kéo da giả trên mặt ra, Hạ Hầu Cảnh và Bạch Phong cứ như vậy thẳng tắp đứng ở phía sau.

Tần Khiêm thế nào không nghĩ tới, hắn bày ra nhiều năm như vậy, lại chưa hưởng thụ đến một ngày, cứ như vậy binh bại như núi đảo, hắn có thể nào cam tâm, hắn quyết không cam lòng!

Nghĩ đến đây, hắn nắm chặt kiếm trong tay, tấn công Tư Nam Tuyệt, Hạ Hầu Cảnh và Bạch Phong tự nhiên cũng không bằng lòng đứng ở bên quan sát, cũng gia nhập chiến đấu, ba đấu một, tuy rằng công phu của Tần Khiêm tốt, đến cùng vẫn lớn tuổi, không sánh bằng ba người trẻ tuổi, không bao lâu, trên người liền bại.

“Tần Khiêm, Hương Ngưng của ngươi, ta đưa nàng đến rồi!” Mắt Tiêu Nhị Vũ chứa cười lạnh, thanh âm lộ ra nhất cỗ quỷ dị.

Một thùng khéo léo vẽ một cái đường vòng cung, thẳng tắp dừng ở chính giữa nơi đánh nhau, bốp một tiếng, thùng mở ra, một cái đầu máu chảy đầm đìa lăn ra, cho dù cả khuôn mặt đều bị huyết sắc che giấu, nhưng mắt Tần Khiêm đầu tiên vẫn nhận ra, kia là thê tử nhiều năm với hắn, trâm cài tóc rơi xuống, vẫn là hôm nay hắn ăn mừng con của bọn họ, đội riêng cho nàng.

Trải qua thời gian dài kiên trì lòng tin ầm ầm sập đổ, nữ nhân hắn yêu thích đã chết, trên thế giới này, hắn muốn ngôi vị hoàng đế có tác dụng gì? Hắn buông cánh tay xuống, đột nhiên ba chỉ kiếm từ trước sau thẳng tắp tấn công hắn, phụt một tiếng, nhất thời thân thể hắn run rẩy, ba lỗ thủng nhất thời xuất hiện trên thân thể của hắn, mày hắn lại một chút cũng không nhăn, từng bước một đi tới cái đầu lâu.

Rốt cục đi tới trước mặt, hắn dè dặt cẩn trọng cúi người, ôm cái đầu lâu như trân bảo vào trong ngực, thân thể rốt cuộc không kiên trì nổi, bỗng nhiên quỳ rạp xuống đất, trong mắt chứa hạ một tia lão lệ: Hương Ngưng, chúng ta vĩnh viễn không xa rời nhau!

Sự tình chấm dứt, giờ phút này Tiêu Nhị Vũ luôn luôn gắt gao đứng ở phía sau nha hoàn, cũng nhẹ nhàng sờ sờ gò má, kéo lên một tầng da giả trên mặt, lộ ra mặt rõ ràng chính là Vân Tuyết Phi.

Hạ Hầu Thuần còn có một hơi, hốc mắt hắn hơi hơi phiếm ẩm, muốn chết sao? Hắn không muốn chết, ngôi vị hoàng đế của hắn mới vừa tới tay, hắn không thể chết được, hắn run rẩy vươn tay ra về phía Bạch Tuyết Nhu, thanh âm lộ ra khẩn cầu: “Nhu Nhi, mau kêu ngự y cho trẫm, mau, trẫm không muốn chết...”

Mặt Bạch Tuyết Nhu không biểu cảm đi lên phía trước, cũng lạnh lùng nhìn máu của hắn một giọt một giọt chảy ra ngoài.

“Hạ Hầu Thuần, ngươi biết không? Ta chưa từng yêu ngươi, ta gả cho ngươi là vì báo thù, phụ thân ta đã từng là ngự y hoàng gia danh chấn ở kinh thành, nhưng phụ thân của ngươi Tần Khiêm vì soán vị,  đổi chỗ ngươi và hoàng tử chân chính, chuyện này tự nhiên không thể gạt được mắt của cha ta, Tần Khiêm lo lắng sự tình bại lộ, liền lấy lý do mưu loạn, giết toàn bộ 185 nhân khẩu Bạch gia phủ ta tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội, mẫu thân vì cứu ta, từ bên ngoài mua bé gái thế thân, ta có thể sống tạm nhiều năm như vậy!”

Nguyên lai hắn cũng sống ở trong lừa gạt,  nữ nhân hắn hao hết tâm lực cưới lại luôn luôn muốn mạng của hắn! Hạ Hầu Thuần dần dần buông xuôi, suy nghĩ có chút hư vô, mắt có chút tan rã, thân thể dần dần bắt đầu băng lạnh, tuy rằng không cam lòng, nhưng hắn thật sự rất mệt!

Tư Nam Tuyệt đi lên bậc thang, đi tới bên người Vân Tuyết Phi, tay nắm giữ tay nàng, cho nàng một ánh mắt an tâm.

“Tiêu thái hậu, chuyện ta đáp ứng của ngươi đã hoàn thành, hi vọng ngươi cũng có thể tuân thủ lời hứa với của ta!” Sắc mặt Tư Nam Tuyệt thanh thanh đạm đạm, thanh âm không cao không thấp, cũng có thể khiến mọi người ở đây đều nghe thấy.

Tiêu Nhị Vũ nghe vậy, mắt không có gì phập phồng, dừng ánh mắt ở trên người Hạ Hầu Cảnh đứng thẳng, tính kế nhiều năm như vậy, nàng lại vẫn không thể nào giết nhi tử của nữ nhân kia.

“Ngươi muốn hết thảy, ngày mai ta có thể cho ngươi!” Tiêu Nhị Vũ xoay người, đoan trang uy nghiêm mở miệng, thần sắc không có tí ti sợ hãi.

Nàng lại nhìn về phía Vân Tuyết Phi, nữ nhân này quen thuộc đã xa lạ, vốn Huyền Nhi của nàng có thể có một loại hạnh phúc giống người nam nhân trước mắt, nhưng nàng vì cái gọi là hạnh phúc của trường tử, mạnh mẽ hủy đi tiểu nhi tử của nàng!

Có lẽ người đến lúc cuối cùng, càng có thể nhớ lại sự tình sinh mệnh liều mạng lãng quên, nàng yêu Tần Khiêm, những người khác không biết, nhưng đáy lòng nàng rõ ràng, trường tử của nàng chẳng phải là đứa nhỏ của tiên hoàng, cho nên nàng luôn luôn dè dặt cẩn trọng bảo hộ, nàng oán hận bộ tộc Hạ Hầu, là bọn hắn hủy đi hạnh phúc của nàng, buộc chặt nàng ở lạnh trong hoàng cung như băng, liên quan, đối với bộ tộc Tiêu thị chờ mong thất hoàng tử chân chính, trong lòng nàng cũng bài xích không vui, nàng vẫn nhớ được hắn tập tễnh đi, lúc yêu cần một cái hôn, một cái ôm ấp đơn giản, nàng như thế nào lãnh khốc cự tuyệt!

“Hắn là chân ái của ngươi, hi vọng các ngươi không quên đáp ứng yêu cầu của ta, tìm được hắn, để hắn bình yên tự do hoàn thành việc cả đời này!” Tiêu Nhị Vũ đặt ánh mắt ở trên người Vân Tuyết Phi, thật sâu nhìn thoáng qua, sau đó nâng lên bước chân đi đến bên ngoài.

Ngày thứ hai, trong cung sáng sớm truyền đến tin Tiêu thái hậu chết, lưu lại một phần khác di chỉ năm đó của tiên hoàng, Hạ Hầu Cảnh kế vị, bắt đầu Đại Hạ vương triều càng thêm phồn hoa.

Chờ sau khi Hạ Hầu Cảnh đăng cơ, Bạch Nhiễm thông báo với bên ngoài là nghĩa muội của Tư Nam Tuyệt, theo Hạ Hầu Cảnh vào ở hoàng cung, thành phi tử duy nhất của hắn.

Sau khi tất cả bụi bặm lạc định, Vân Tuyết Phi rốt cục có thể tiết kiệm tâm, sau khi mọi thứ đều an bày xong, chuẩn bị cùng Tư Nam Tuyệt xuôi nam, tìm kiếm Ngũ Trà.

Cũng không nghĩ ngày thứ hai, Tần Lan quần áo thanh y nhẹ nhàng đến, phía sau hắn là tiểu nha đầu biết vâng lời, đúng là Ngũ Trà mà Vân Tuyết Phi luôn luôn vướng bận, nhất thời hai chủ tớ ôm nhau, Ngũ Trà kích động nói ra chuyện mấy ngày nay, sau khi nói xong, vẫn còn không quên đỏ mặt liếc mắt nhìn lén Tần Lan một cái.

Cái nhìn kia ý tứ hàm xúc mười phần, một loại bộ dáng tiểu tức phụ, Vân Tuyết Phi có ngốc, cũng biết này người nha đầu động xuân tâm, từ mọi phương diện mà nói, Tần Lan cũng tốt.

Buổi tối lúc đi vào giấc ngủ, Vân Tuyết Phi nằm ở  trong lòng Tư Nam Tuyệt, cọ xát nửa ngày, chung quy là nói cho Tư Nam Tuyệt nghe ý nghĩ bản thân muốn tác hợp Ngũ Trà và Tần Lan, nhưng Tư Nam Tuyệt mấp máy miệng, đưa ta càng thêm ôm sáty Vân Tuyết Phi ở trong ngực, nói khẽ: “Việc tình cảm của hai bọn họ, nàng cũng đừng quan tâm, có duyên phận tự nhiên có thể đi đến cùng nhau, nàng nếu có thời gian, chúng ta quan tâm một chút đến sự tình của chính mình!”

Vân Tuyết Phi giật mình, chính chúng ta?

Chống lại ánh mắt nghi hoặc của Vân Tuyết Phi, Tư Nam Tuyệt cười thần bí, đưa tay kéo chăn cái trên hắn và nàng, nghiêng người, che trên người nàng, khàn khàn nói: “Ta cũng không nhỏ, còn chưa có hưởng qua tư vị nữ nhân, như vậy, khi nào thì mới có thể ôm lên oa nhi?”

Vân Tuyết Phi nhất thời xấu hổ sắc mặt đỏ bừng, sớm biết hàng này không có hảo tâm, nhưng nàng tức giận mắng còn chưa ra khỏi miệng, môi đã bị chắn.

Nồng tình mật ý, kiếp trước yêu và hận đều đã không quan trọng, giờ phút cuộc sống hạnh phúc mới vừa bắt đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.