Nụ cười của Vân Tuyết Phi cứng lại ở miệng, chắc hẳn ngày hôm qua chọc giận hắn, đã như vậy,
nàng đưa khay trên tay cho Đông Hủy: "Ngươi cầm vào đi, để cho hắn nhanh ăn lúc nóng, bổn vương phi đi trước ~"
Đông Hủy chỉ đứng cung kính, không có đưa tay nhận khay: "Vương gia đã ăn rồi, xin vương phi bưng trở về đi thôi!"
Vân Tuyết Phi nhìn nha hoàn đúng mực trước mắt, nhìn kỹ hồi lâu, nàng cười lạnh nói: "Đã như vậy, ta cũng không phiền toái!"
Xoay người trở về đường cũ, lông mày như núi tản ra ưu sầu và tức giận.
"Ai chọc Vân tiểu thư của chúng ta tức giận đây?"
Một vóc dáng cao gầy tao nhã, áo khoác màu trắng thêu hoa văn lá trúc lịch
sự tao nhã, đường viền tuyết trắng bọc người, DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn một
cây trâm ngọc thượng hạng buộc tóc dài lên, phong lưu lười biếng, phe
phẩy quạt giấy, Hạ Hầu Cảnh bảnh bao chạm mặt đi tới.
Vân Tuyết
Phi không có tâm tình trêu đùa với hắn, không thèm để ý, muốn bỏ đi từ
bên cạnh, bất đắc dĩ, người bảnh bao trước mắt vẫn ngăn nàng.
"Quả nhiên có gì đó, thơm quá!" Hạ Hầu Cảnh kinh ngạc hỏi, trong mắt không che giấu được tò mò!
"Cho ngươi!" Lười phải nói nhảm, bưng khay này cũng mệt người, còn không
bằng trực tiếp cho hắn giải quyết xong, coi như tạ lễ hắn đưa mình
khuyên tai đi!
"Thì ra tiểu thư biết bổn vương chưa ăn cơm, đặc
biệt chuẩn bị cho bổn vương, bổn vương rất cảm động!" Hạ Hầu Cảnh che
ngực cảm động, tiếp theo giọng nói chuyển một cái, chỉ vào cách đó không xa: "Đứng chỗ này không có cách nào ăn, chúng ta cùng đến đình đối diện hưởng dụng đi ~"
Vân Tuyết Phi liếc mắt, làm ơn, nàng để cho hắn tự mình cầm lấy qua ăn được không? Về phần đi đâu ăn, nàng g không xen vào!
Nhưng nhìn Hạ Hầu Cảnh mở to đôi mắt long lanh như nước kỳ vọng nhìn mình,
Vân Tuyết Phi không cự tuyệt được, di@en*dyan(lee^qu.donnn) kiếp trước
hắn vì nán lại với nàng lâu hơn một chút, cũng nhìn nàng như vậy.
Không lâu lắm, một trận gió cuốn mây tan trên bàn, người nào đó vỗ bụng nhè
nhẹ, trên khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ mang theo thỏa mãn thật sâu ~
Vân Tuyết Phi im lặng nhìn mặt bàn bị càn quét sạch sẽ, lại nhìn gương mặt
thỏa mãn của người nào đó một chút, đến nỗi vậy sao? Giống như quỷ đói
đầu thai, đường đường là vương gia, thế nhưng bị đói thành như vậy!
Nhận thấy được ánh mắt khác thường của Vân Tuyết Phi, ở bên trên mặt bạch
ngọc không khỏi nhiễm lên một tầng đỏ ửng, hắn mở quạt ra khẽ lay động,
che giấu cười nói: "Hôm nay thật sự nhờ phúc của Nam Tuyệt huynh, để bổn vương ăn no nê một trận!"
Bị chọc phá, Vân Tuyết Phi cũng không
thấy ngượng ngùng, nàng khẽ mỉm cười: "Nếu như ngươi muốn thưởng thức
phong cảnh thì cứ tiếp tục đi, quả thật phong cảnh nơi này đẹp, không
khí tốt, chẳng qua ta nên về phòng nghỉ ngơi trước!"
Nắng ấm
tháng năm chiếu vẩy vào trên mặt Vân Tuyết Phi, ánh sáng êm dịu nhàn
nhạt, đôi mắt trong suốt không rảnh rỗi, như bảo thạch tốt nhất trên thế giới, ánh mắt tương tự nàng ấy như thế, khiến cho hắn thường xuyên có
một loại ảo giác, nàng không chết, chỉ đổi thân xác mà thôi.
Thu
hồi suy nghĩ rối rắm, Hạ Hầu Cảnh nhìn cảnh sắc bên ngoài thật tốt, tuấn nhan tràn ra di@en*dyan(lee^qu.donnn): "Thời tiết, chúng ta ra ngoài
vương phủ đi dạo một chút đi, coi như theo ta vận động sau khi ăn xong,
đồng thời ngươi cũng có thể giải sầu!"
"Không có tâm tình! Ngươi
tự đi thôi, ta đi trước!" Vân Tuyết Phi không chút nghĩ ngợi mà cự
tuyệt, đứng dậy, muốn đi ra bên ngoài.
"Chẳng lẽ ngươi không muốn biết nữ nhân trong lòng Tư Nam Tuyệt là ai?"
Trong lòngVân Tuyết Phi hơi chấn động một cái, dừng bước chân muốn rời đi
lại, nghĩ đến vừa rồi bị ngăn ở cửa, tức giận trong lòng liền bừng bừng
đi lên trên, dĩ nhiên nàng muốn biết, dieendaanleequuydonn nàng là vương phi do hắn cưới hỏi đàng hoàng, thế nhưng vì một nữ nhân không danh
không phận với hắn, tức giận không nhìn nàng, nàng muốn xem rốt cuộc
Bạch Tuyết Nhu là một nữ nhân như thế nào? Đi đâu? Thế nhưng có thể
khiến một nam nhân quyến luyến không quên như thế!
Thấy cá đã cắn câu, Hạ Hầu Cảnh đứng lên, đi tới trước mặt Vân Tuyết Phi, tiếp tục dẫn dụ: "Chỉ cần ngươi theo ta ra bên ngoài vận động một chút, ta sẽ nói
cho ngươi biết chuyện giữa hắn và Bạch Tuyết Nhu!"
Cố ý kéo dài
phát âm từ vận động này, Vân Tuyết Phi nhìn Hạ Hầu Cảnh liếc mắt đưa
tình với mình, dở khóc dở cười, cũng may nàng biết tính tình vốn có của
hắn, nếu người ngoài ở đây, còn không nhất định nghĩ như thế!
Hình như lo lắng nàng không tin, Hạ Hầu Cảnh lên tiếng nhấn mạnh lần nữa:
"Ta và bọn họ cùng nhau lớn lên, giữa bọn họ, không có ai biết rõ ràng
hơn ta! Bao gồm bây giờ Bạch Tuyết Nhu đi đâu rồi, ta đều biết!"
Đôi mắt Vân Tuyết Phi y hệt thanh tuyền (dòng suối trong sạch) nhìn thẳng
hắn, dieendaanleequuydonn thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc cũng không đùa
giỡn, một lát sau, gật đầu một cái: "Đi ra ngoài dạo một chút cũng không tồi!"
Ánh mắt trong sạch như vậy, giống như có thể nhìn thấu đáy lòng người, khiến trong lòng Hạ Hầu Cảnh co rút đau đớn một hồi, ngón
tay nắm quạt giấy trắng bệch, giống như sau một khắc không chịu nổi gánh nặng, sẽ bóp đứt cán quạt.
Cảm nhận được bi thương mãnh liệt,
trong lòng Vân Tuyết Phi run rẩy, nhìn khuôn mặt hắn trở nên trắng bệch, quan tâm nói: "Ngươi làm sao vậy? Có phải thân thể không thoải mái hay
không?"
"Ta không sao, ngươi đi thay quần áo khác trước, ta ở nơi này chờ ngươi!" Ánh mắt Hạ Hầu Cảnh bỗng chốc trở nên lạnh nhạt, khoát
tay áo, âm thanh trầm mà lạnh.
"Ừ ~" Vân Tuyết Phi gật đầu một
cái, đi ra khỏi đình, đợi nghĩ đến cái gì dừng bước quay đầu lại, nhìn
thấy Hạ Hầu Cảnh ngẩn người nhìn đồ vật lòng bàn tay, rõ ràng người hắn
đắm chìm Die nd da nl e q uu ydo n trong ánh mặt trời, lại không cảm
thấy chút hơi ấm nào, hắn chuyên chú nhìn như vậy, toàn thân bị cô tịch
bao phủ, nhìn người ánh mắt sinh đau, bộp bộp, có một cảm giác muốn rơi
lệ.
Nàng quay đầu lại, sờ sờ gò má, có cảm giác hơi ướt át, nàng
hi vọng hắn giải thoát từ trong gông xiềng của Tiết Phỉ, Tiết Phỉ đã
chết, không bao giờ có khả năng với hắn nữa, nàng vì giảm bớt cảm giác
tội lỗi trong nội tâm của chính mình, ích kỷ cũng tốt, nàng hi vọng hắn
quên Tiết Phỉ, sống thật vui vẻ!