Đích Nữ Vương Phi

Chương 94: Chương 94: Hai nam giằng co






Lữ Lệ Hoa vốn đá đang hả giận, nhưng chân đột nhiên bị Lê Họa ôm, không thể động đậy, nàng ta không vui cau mày nói: "Buông tay!"

Lê Họa lắc đầu một cái, nét mặt tràn đầy sợ hãi, ánh mắt liếc thấy bóng dáng càng đi càng gần, nàng ta tiếp tục van xin: "Lữ tỷ tỷ, không cần đánh ta nữa. . . . . ."

"Thế nào? Sợ?" Trên mặt Lữ Lệ Hoa hiện lên vẻ điên cuồng hài lòng, nàng ta giễu cợt: "Không phải vừa rồi rất bản lĩnh sao? Hiện tại biết sợ? Ta cho ngươi biết, đã muộn!"

Nàng ta hung hăng níu tóc Lê Họa, kéo đầu Lê Họa tới trước mặt mình, ép buộc ả và nàng ta nhìn thẳng vào mắt nhau, nặn ra từng chữ từng câu từ giữa kẽ răng: "Ta cho ngươi biết, Lê Họa, không cho kêu bản tiểu thư là muội muội cọ nhà xí nữa, không cho phép quyến rũ nam nhân của bản tiểu thư, nếu không. . . . . ." Trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh, cái tay còn lại mang theo thêm chút sức vỗ mặt Lê Họa, âm trầm cười nói: "Gương mặt xinh đẹp như vậy, ta nghĩ ta sẽ không nhịn được phá hủy nó!"

Nhận ra thân thể nữ nhân trước mắt run rẩy, Lữ Lệ Hoa hài lòng buông tóc trong tay ra, nhìn Lê Họa gần như không còn sức sống co quắp ngã xuống trên mặt đất, nàng ta giống như thần từ trên cao nhìn xuống ả, trong lòng cực kỳ sung sướng, Lê Họa, tên dân đen này, đừng nghĩ đấu thắng ta!

Vân Tuyết Phi và Hạ Hầu Cảnh vẫn núp ở sau núi giả nhìn thấy toàn bộ, mặt tràn đầy thâm ý mà liếc mắt nhìn nhau, Vân Tuyết Phi bĩu môi, nhỏ giọng nói thầm: "Quả nhiên là ác nữ!"

Cả khuôn mặt Hạ Hầu Cảnh đều âm trầm, hai nữ nhân này, một là kẻ ngụy trang Phỉ Nhi làm việc ác, một lại là cô nhi của Lê phủ năm đó, Hạ Hầu Huyền lại giữ hai nữ nhân này ở bên cạnh, Phỉ Nhi chết rồi, Hạ Hầu Huyền còn có thể trái ôm phải ấp trôi qua ung dung tự tại như thế, trong lòng hắn rất hận!

Theo tiếng bước chân càng ngày càng gần, còn có hơi thở quen thuộc kia, chân mày Hạ Hầu Cảnh nhíu chặt hơn, lòng bàn tay nắm chặt thành quyền, hô hấp đột nhiên trở nên trầm nặng, trong mắt thoáng hiện lên sát ý nhè nhẹ.

Một tiếng trách mắng bén nhọn của phái nam truyền đến: "Lữ Lệ Hoa, ngươi dừng tay cho ta!"

Hạ Hầu Huyền đưa tay chắp ở phía sau, áo mãng bào màu đen thêu tơ vàng sợi bạc ngưng kết thành một tầng hàn băng, toàn thân đều lộ ra hơi thở trong trẻo lạnh lùng.

Vẻ mặt vốn kiêu căng của Lữ Lệ Hoa rơi xuống sau câu nói này, đột nhiên giật mình, sắc mặt trắng bệch, lộ ra khẩn trương lo lắng, nàng ta xoay người nhìn Hạ Hầu Huyền lê quý đôn toàn thân áo đen đứng ở cách đó không xa, mắt lạnh nhìn nàng ta, lạnh lẽo trong mắt kia nhìn thấy mà phát hoảng, nàng ta không dám nhìn thẳng, chỉ có thể cười mỉa lắp bắp nói: "Huyền, thật trùng hợp, ngươi...ngươi cũng tới thưởng thức phong cảnh."

Lê Họa co quắp ngã xuống trên mặt đất, cúi đầu nức nở, y phục rõ ràng mỹ lệ tao nhã, hiện tại phía trên có nhiều dấu chân nổi bật, trên mặt tóc ướt dính hỗn độn, sau khi nghe thấy tiếng của Hạ Hầu Huyền, vẻ mặt uất ức đáng thương, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Hạ Hầu Huyền, giọng cực kì nghẹn ngào: "Hạ đại ca, cứu ta!"

Gân xanh trên trán Hạ Hầu Huyền nhảy lên, sắc mặt tức giận càng sâu, lời của hắn giống như nặn từ trong kẽ răng ra: "Lữ Lệ Hoa, trẫm đã nói với ngươi, không được ỷ vào trẫm sủng ái ngươi, tùy ý ức hiếp người!" Rõ ràng có khuôn mặt tương tự Tiết Phỉ, tâm tính lại ác độc như vậy, hắn đột nhiên có một loại kích động, muốn phá hủy gương mặt này, gương mặt này mang theo nụ cười điên cuồng ác độc, căn bản là một loại vũ nhục đối với Phỉ Nhi của hắn!

"Ta...ta không có. . . . . ." Nét mặt Lữ Lệ Hoa khẩn trương, nàng ta biết Huyền ghét nhất nữ nhân ác độc thô bạo, cho nên nàng luôn luôn cẩn thận ở trước mặt Hạ Hầu Huyền, cực kỳ lấy lòng, chính là lo lắng hắn ghét mình.

Không ngờ tất cả cố gắng, sau khi Lê Họa tới đều là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Hạ Hầu Huyền lướt qua Lữ Lệ Hoa, vẻ mặt đau lòng đỡ Lê Họa từ trên mặt đất lên, thay đổi giọng điệu lạnh lẽo vừa rồi, dịu dàng nói: "Ta dẫn ngươi đi tìm đại phu!"

Trong lòng Lữ Lệ Hoa chấn động, trong lòng khẽ chua chát, giống như từ sau khi đến hộ quốc vương phủ này, Huyền không còn dùng giọng điệu dịu dàng như vậy nói chuyện với nàng ta nữa, nàng ta rất nhớ giọng điệu nói chuyện như vậy của hắn, bởi vì giọng nói đó làm cho nàng ta cảm thấy hắn không cách mình xa như vậy, không nghĩ tới hôm nay nghe được, nhưng là nói với một nữ nhân khác.

Lê Họa thụ sủng nhược kinh, Hạ Hầu Huyền chưa từng dùng thái độ này đối với mình, nàng ta nhẹ nhàng đứng lên, thân thể đau đớn, nàng ta vô lực rúc vào trong ngực Hạ Hầu Huyền, giọng nói yếu ớt làm người ta sinh ra vô cùng thương tiếc: "Hạ đại ca, đều là ta không tốt, biết rõ tâm tình Lữ tỷ tỷ không tốt, còn tới nơi hẹn, đều là ta sai lầm!"

Lữ Lệ Hoa ngu nữa cũng có thể nghe ra những lời này của ả đang chỉ trích nàng ta tàn bạo ác độc, nhìn bàn tay nhẹ nhàng ôm ả ở trong lồng ngực, trong lòng nàng ta khó chịu đến cực điểm, cũng không nhịn được nữa chảy nước mắt chua xót xuống lòng.

Nàng ta ức hiếp nữ nhân này là không sai, nhưng nếu như nữ nhân này không ác độc lên tiếng châm chọc nàng ta, tại sao nàng ta có thể làm như vậy? Trước đó nàng ta hẹn ả ra ngoài chỉ muốn cảnh cáo ả một chút, hoàn toàn không muốn động thủ!

Hạ Hầu Cảnh núp ở t bên trong núi giả, khóe môi khẽ nở một nụ cười châm chọc, Hạ Hầu Huyền, ngươi thật sự làm cho ta ghê tởm!

So sánh với mấy lần trước, lần này Vân Tuyết Phi trấn định hơn, nàng chỉ lạnh lùng đối với tất cả chuyện này, giống như không có liên quan chút nào đến nàng. Đối với lời ác nữ kia vừa nói, Hạ Hầu Huyền si tình đối với Tiết Phỉ cỡ nào, nàng vốn cũng không tin tưởng, trước kia mắt nàng thật sự bị mù, sao lại thích một nam nhân như vậy?

Rõ ràng chính là gặp một người yêu một kẻ phụ bạc, nàng không khỏi suy nghĩ, trước kia khi mình chẳng hay biết gì, có phải nam nhân này cũng đi tìm những nữ nhân khác ở sau lưng, thậm chí xảy ra quan hệ hay không, nghĩ tới đây, nàng buồn nôn giống như ăn một con ruồi.

Sớm biết hôm nay ra ngoài gặp cực phẩm làm cho người ta mất hứng như vậy, nàng thật sự vẫn nên ở trong phòng, nghĩ tới đây, nàng không khỏi phẫn hận nhìn về phía đầu sỏ gây tội mạnh mẽ kéo nàng ra ngoài.

Hạ Hầu Huyền khẽ vuốt ve Lê Họa, lạnh lẽo nhìn nữ nhân yên lặng rơi lệ trước mắt, lần này hắn thật sự không có chút thương tiếc nào đối với nước mắt kia, hắn phát hiện diễn đàn lê quý đôn cho dù khuôn mặt của nữ nhân này giống như Phỉ Nhi hơn nữa, cũng không tìm được một chỗ tương tự với Tiết Phỉ trên người nàng ta.

Lê Họa chưa từng nghĩ Hạ Hầu Huyền có thể dịu dàng ôm mình như vậy, dịu dàng nói chuyện với mình như vậy, trong lòng nàng ta nhộn nhạo một hồi, cảm thấy hôm nay bị uất ức đều đáng giá!

Lữ Lệ Hoa cũng không nhịn được nữa, nhìn hai nam nữ đắm đuối đưa tình, trong lòng nàng ta bị đâm đau, nàng ta thét chói tai chất vấn: "Hạ Hầu Huyền, không phải ngươi rất thích Tiết Phỉ sao? Tại sao thương tiếc một nữ nhi của kẻ thù như vậy? Chẳng lẽ ngươi lại di tình biệt luyến nhanh như vậy, yêu nữ nhân dối trá này?"

Trong mắt nàng ta hận ý rõ rành rành, vẫn cho rằng Hạ Hầu Huyền là một nam nhân si tình, cho dù Tiết hoàng hậu chết rồi, hắn vẫn vì Tiết Phỉ thủ thân như ngọc, Hạ Hầu Huyền không động vào nàng ta, nàng ta có thể lý giải, cũng không để ở trong lòng, dù sao nàng ta có khuôn mặt tương tự Tiết Phỉ, Hạ Hầu Huyền càng yêu tiên hoàng hậu, càng có lợi hơn với nàng ta!

Nhưng nàng ta tuyệt đối không ngờ kể từ khi dân đen Lê Họa này xuất hiện, tất cả đều đã thay đổi, Hạ Hầu Huyền không bao giờ bao dung nàng ta nữa, thậm chí nói lời ác độc với nàng ta, nhìn nữ nhân nép vào người như chim nhỏ, nàng ta thật hận không thể kéo nàng ta từ trong ngực của Huyền ra, hung hăng đánh mấy tát tai!

Hạ Hầu Huyền cau mày, chợt lóe lên vẻ không vui, lạnh lùng nói: "Ngươi không xứng nói tới nàng ấy!"

"Nàng ta không xứng nói tới, vậy ta xứng đi!" Hạ Hầu Cảnh đột nhiên lao ra từ phía sau núi giả, vẻ mặt tràn đầy lửa giận và hận ý.

"Nhìn thời gian dài như vậy, rốt cuộc ngươi không nhịn được rồi!" Hạ Hầu Huyền buông Lê Họa ra, đi về phía trước mấy bước, khóe môi vẽ ra một nụ cười ý vị sâu xa: "Đệ đệ tốt của ta, tại sao trở lại lâu như vậy mà không đi thăm hoàng huynh một chút?"

Hạ Hầu Cảnh không nể tình chút nào, châm chọc cười một tiếng: "Ta lo lắng gặp lại ngươi sẽ không nhịn được muốn giết tên khốn kiếp như ngươi!"

Mặt trời bị tầng mây che một nửa, sắc trời đột nhiên có chút tối tăm, không khí nóng ran, trong yên tĩnh lộ ra vẻ áp bức khác thường.

Hạ Hầu Huyền không mảy may để ý Hạ Hầu Cảnh vô lễ, vẫn nhìn thẳng vào mắt hắn, tầm mắt sắc bén có vẻ giương cung bạt kiếm đụng nhau.

"Lớn mật, trước mặt hoàng thượng há lại cho ngươi càn rỡ như thế!" Lê Họa đau chân mày cũng cong lại, nhưng nghe được ngôn ngữ bất kính đối với Hạ đại ca của nàng ta như thế, nàng ta vẫn không nhịn được tiến lên bác bỏ! Phá vỡ trầm mặc lúc này.

Đồng thời ánh mắt giành công của nàng ta nhìn về phía Hạ Hầu Huyền, vốn cho rằng Hạ đại ca sẽ cảm động nhìn nàng ta với cặp mắt khác xưa, không ngờ ánh mắt của Hạ đại ca hoàn toàn không nhìn nàng ta, tròng mắt đen thâm thúy như đầm, vốn không nhìn ra đang nghĩ cái gì.

Vân Tuyết Phi ở phía sau núi giả nghe lâu như vậy, Hạ Hầu Cảnh đau lòng vì nàng, bất bình vì nàng, vì nàng làm chuyện nhiều như vậy, nàng cũng không nhịn được nữa, liền vọt ra, ở trong ánh mắt kinh ngạc của Lê Họa, nàng cười lạnh nói với Lê Họa: "Đường đường là Cảnh vương gia ở đây, ngươi có tư cách gì hô to gọi nhỏ ở chỗ này!"

Lê Họa không ngờ phía sau núi giả còn có một người, nhìn ánh mắt cười như không cười của Vân Tuyết Phi tuần tra tới lui ở giữa nàng ta và Lữ Lệ Hoa, trong lòng nàng ta rất khẩn trương, chẳng lẽ vừa rồi nàng và vị gọi là Cảnh vương gia này núp ở sau núi giả thấy được nàng ta và Lữ Lệ Hoa. . . . . .

Nàng ta không dám nghĩ, càng nghĩ càng lo lắng, trước mặt người ngoài dáng vẻ nàng ta đều tương đối yếu đuối, giờ khắc này nàng ta cảm thấy ánh mắt của Vân Tuyết Phi vô cùng sắc bén, thấy thế nàng ta liền chột dạ.

"Hình như vài ngày không thấy Lê Họa tiểu thư, liền quên mất thân phận của mình, nơi này chính là hộ quốc vương phủ, nếu nói Lê tiểu thư là hậu nhân của danh môn, sao thấy bổn vương phi thì lễ nghi cơ bản cũng không biết?"

Khí thế của Vân Tuyết Phi hùng hổ dọa người, khiến trong lòng Lê Họa rất tức giận căm phẫn, nhưng lại không dám phản bác ra miệng, thân phận của nàng ta và nàng (VTP) cách xa nhau, nàng ta có thể giả vờ yếu ớt làm một số thủ đoạn đối phó Lữ Lệ Hoa, nhưng nếu là Vân Tuyết Phi có ánh mắt sáng quá mức thì nàng ta không dám đối nghịch với nàng (VTP)!

Hơn nữa sau lưng Vân Tuyết Phi còn có một Tư Nam Tuyệt, đó là một nam nhân có thể ngang bằng với Hạ đại ca, Vân Tuyết Phi là chính thê của nam nhân đó, có danh phận làm cho người ta hâm mộ, nhưng nàng ta cũng là không danh không phận đi theo Hạ đại ca, giờ khắc này trong lòng nàng ta phát hiện nàng ta thật sự rất khát vọng đi lên ngôi vị hoàng hậu, giẫm tất cả mọi người xem thường nàng ta đối nghịch với nàng ta ở dưới lòng bàn chân.

"Phi Nhi, sao ngươi đi ra rồi?" Hạ Hầu Cảnh đưa mắt dịu dàng chuyển đến trên người Vân Tuyết Phi, nhìn người ra mặt vì mình, trong lòng hắn căng tràn, ấm áp, sau khi Phỉ Nhi đi, chưa từng trải qua tâm tình như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.