Đích Nữ Vương Phi

Chương 34: Chương 34: Mạng treo lơ lửng




Mặt trời lặn, ánh nắng chiều bao phủ cả chân trời, so với buổi trưa, ít đi mấy phần nóng ran, nhiều hơn một ti lạnh lẽo.

Ngũ trà đi qua đi lại ở trước cửa phòng ngủ Vân Tuyết Phi, thỉnh thoảng lại nhìn ra bên ngoài Lâm Phượng viên, nhưng vẫn không nhìn thấy người, trong lòng nàng nóng nảy như kiến bò trên chảo nóng, trong miệng không ngừng nói thầm: "Trời sắp tối rồi, sao tiểu thư còn chưa trở về nữa? Có thể đã xảy ra chuyện gì rồi không?"

Càng nghĩ càng căng thẳng, mặc dù cùng đi ra ngoài với Cảnh vương gia, có thể đảm bảo an toàn, nhưng cô nam quả nữ, bây giờ còn chưa trở về, nếu để vương gia biết, vậy làm sao bây giờ?

Có câu nói sợ điều gì sẽ gặp điều đó, Ngũ Trà vừa mới nhắc tới, lặp tức nghiêng mắt nhìn thấy vương gia và Tam phu nhân đi qua bên này.

Nàng lảo đảo một chút, vội vàng nghênh đón thỉnh an: "Bái kiến vương gia, bái kiến Tam phu nhân!"

Tư Nam Tuyệt gật đầu một cái, dẫn Bạch Nhiễm định bước vào cửa, không lường được Ngũ Trà đột nhiên chắn ngang cửa, hắn không vui cau mày lại.

Nhận thấy được vương gia mất hứng, mồ hôi lớn chừng hạt đậu trên trán Ngũ Trà rịn ra chảy dọc theo gương mặt, nàng cúi đầu khom lưng cung kính nói: "Vương phi đã ngủ, xin vương gia, vương gia ngày khác lại đến ạ!"

Bạch Nhiễm liếc qua nam nhân trước mắt đang nhíu chặt chân mày hiểu ra cười nói: "Tỷ tỷ đã ngủ rồi, Nam Tuyệt ca ca, ngày mai chúng ta trở lại đi!"

Sau khi Ngũ Trà nghe xong, trong lòng thở phào một cái, nhưng vừa mới hơi bình tĩnh, Tư Nam Tuyệt chợt lạnh lùng nói: "Ngẩng đầu lên!"

Ngũ Trà cả kinh, theo bản năng ngẩng đầu lên, con ngươi còn chưa kịp che giấu đã cứ như vậy bại lộ ở trước mặt Tư Nam Tuyệt và Bạch Nhiễm.

Tư Nam Tuyệt nhìn ánh mắt hơi chột dạ và hốt hoảng của nàng ấy, lặp tức sáng tỏ, hắn trầm giọng nói: "Tiểu thư nhà ngươi đi đâu rồi hả?"

Giọng điệu khẳng đinh khiến Ngũ Trà sợ hết hồn, mắt bỗng chốc mở to, vốn nghĩ mình đã lừa gạt trót lọt, nhất thời không còn lo lắng, nàng vội vàng quỳ xuống thỉnh tội: "Hồi vương gia, vương phi, buổi sáng vương phi đi ra ngoài, đến bây giờ vẫn chưa trở về!"

Tư Nam Tuyệt lạnh lùng nói: "Một mình đi ra ngoài? Chẳng lẽ ngươi không lo lắng chủ tử mình gặp chuyện không may, còn muốn giấu giếm không báo!"

Nghe được sẽ gặp chuyện không may? Trong lòng Ngũ Trà run rẩy, hiện tại chỉ có thể nói thật, trước tìm được tiểu thư rồi tính, nàng dập đầu trên mặt đất: "Vương phi nàng, nàng và Cảnh vương gia cùng đi ra ngoài dạo chợ, nói buổi chiều sẽ về kịp, không nghĩ tới, không nghĩ tới. . . . . . Xin Vương Gia nhanh chóng phái người đi tìm vương phi!"

"Cái gì? Nàng ấy và Hạ Hầu Cảnh cùng đi ra ngoài sao?" Sắc mặt Bạch Nhiễm biến đổi lớn, khẽ chất vấn: "Đường đường là một vương phi, thế nhưng cùng nam tử khác đi dạo phố, đến bây giờ còn chưa trở về, còn ra thể thống gì nữa?" Nàng ta vội vàng quay đầu thúc giục: "Nam Tuyệt ca ca, mau phải người đi tìm đi, ta không muốn nàng ấy và Hạ Hầu Cảnh ở chung một chỗ đâu!"

Nghe được câu trả lời, gương mặt bình tĩnh của Tư Nam Tuyệt xuất hiện một ít thâm trầm, giờ phút này trên người hắn ngưng tụ một cơn bão táp, dường như có thể bộc phát bất cứ lúc nào.

Bóng đêm như mực, tựa như một tấm lưới lớn, bao phủ toàn bộ thế giới.

Trên đường phố yên tĩnh, Hạ Hầu Cảnh ôm Vân Tuyết Phi bị thương nặng toàn lực chạy lên phía trước, tiếng bước chân càng ngày càng gần, hắn càng thêm ôm chặt tiểu nữ nhân trong ngực.

Sắc mặt Vân Tuyết Phi tái nhợt, che ngực, y phục bị máu nhiễm đỏ, đôi môi khô khốc của nàng giật giật: "Để ta xuống, ngươi đi trước đi! Nếu không hôm nay chúng ta ai cũng chạy không thoát!"

"Đừng nói chuyện! Ta mang ngươi đi tìm đại phu!" Hắn lớn tiếng quát ngăn cản nàng tiếp tục nói, hai tay ôm nàng khẽ run tiết lộ hắn đang rất sợ hãi.

Vân Tuyết Phi tóm quần áo trước ngực hắn, ánh mắt nghiêm túc khẩn cầu: "Ta vốn muốn nói cho ngươi biết một chuyện, nhưng hiện tại xem ra thôi vậy, ngươi đồng ý với ta, nếu muốn sống tốt, thì hãy quên người kia đi, phải sống thật vui vẻ có được hay không?"

Nhìn con ngươi lóe sáng trước mắt, như pháo hoa cháy sáng trong đêm tối, trong lòng Hạ Hầu Cảnh chợt đau nhói, hắn khẽ nhắm mắt lại, bỗng chốc mở ra: "Đừng nói chuyện! Giữ lại hơi sức, chúng ta đi tìm đại phu, chờ ngươi bình phục, ta sẽ. . . . . ."

Một câu đền bù ngươi còn chưa kịp ra khỏi miệng, Hạ Hầu Cảnh đột nhiên ngừng lại, ánh mắt đóng băng nhìn về phía trước.

Một đám người áo đen hung thần ác sát, kiếm trong tay toát lên sự lạnh lẽo, ở trong bóng đêm tản ra ánh sáng quỷ dị.

Chưa đầy một lát, đám người áo đen ở phía sau cũng đã đuổi tới, hai mặt công kích, bao vây bọn họ.

Người áo đen ngông cuồng cười to: "Lão tử cho các ngươi chạy, chạy đi! Ha ha! Hôm nay chạy được hòa thượng chứ chạy không được miếu, lão tử nhất định phải lấy đầu các ngươi trở về phục mệnh!"

Nhìn bốn phương tám hướng ước chừng hơn ngàn tên thích khách, sự sợ chưa từng có từ trước đến nay ập tới, Vân Tuyết Phi giãy khỏi lồng ngực Hạ Hầu Cảnh: "Mau để ta xuống, ngươi chạy nhanh đi, dùng khinh công mà chạy!" Nàng sợ, nàng chết không sao cả, nàng hi vọng hắn sống sót thật tốt. Nàng vốn chính là một người chết, ông trời rủ lòng thương xót, cho nàng sống lại lần nữa. Nếu sinh mệnh thứ hai này phải trả giá bằng việc kết thúc mạng của hắn, nàng không cần, nàng đã thiếu hắn quá nhiều rồi!

"Hôm nay các ngươi ai cũng không chạy thoát!" Người áo đen cầm đầu hét lớn một tiếng ra lệnh: "Toàn bộ lên cho ta, lấy được đầu người ban thưởng lớn!" Hắn là người đầu tiên xông lên tấn công, đám người áo đen theo sát sau lưng, từng đợt từng đợt đến gần bọn họ, lặp tức sát khí bắn ra tung tóe, bắt đầu một cuộc ác chiến.

Hạ Hầu Cảnh nhẹ nhàng để Vân Tuyết Phi xuống, cười khổ nói: "Thật xin lỗi, ta không nên dẫn ngươi ra ngoài!"

Hắn đột nhiên chuyển hướng, ánh mắt như kiếm, bắt đầu vung kiếm trong tay, kiếm phong đến đâu máu chảy đầm đìa đến đó, một đám thích khách ngã xuống trước mặt hắn, ngay sau đó tập kích bất ngờ kéo tới càng lúc càng nhiều hơn.

Vân Tuyết Phi cũng gia nhập cuộc chiến, nếu đã không cách nào tránh khỏi, chỉ có thể nén đau tiến lên, mặc kệ hi vọng mong manh cỡ nào, nàng nhất định phải mang theo hắn cùng nhau còn sống trở về!

Hai người phối hợp ăn ý, hàn quang lóe lên, âm thanh đao kiếm chạm vào nhau khiến đêm đen lộ ra cảm giác âm u quỷ dị.

Thời gian dần trôi, sự rét lạnh trong không khí càng thêm thấu xương, động tác của Vân Tuyết Phi và Hạ Hầu Cảnh từ từ chậm lại.

Người áo đen không ngừng tấn công tới, chết một lớp lại tới hai ba lớp mới, khiến Vân Tuyết Phi cảm giác giống như không có điểm cuối.

Đột nhiên một lưỡi kiếm bén nhọn tập kích sau lưng Hạ Hầu Cảnh, Vân Tuyết Phi kinh hãi, vội vàng xông tới đẩy mạnh Hạ Hầu Cảnh ra.

Thanh gươm trong nháy mắt cắm phập vào bả vai Vân Tuyết Phi, Vân Tuyết Phi tận dụng cơ hội lặp tức vung kiếm lên, máu tươi bắn tung toé, người áo đen ngã xuống.

Đau đớn từ ngực và vai lan tràn khắp toàn thân, trước mắt của nàng dần dần mờ nhạt, rốt cuộc không cầm cự được nữa, ngã về sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.