Đích Nữ Vương Phi

Chương 132: Chương 132: Phong thủy luân chuyển




Mộc Thanh Lan được Thư Đới dìu tới âm trầm đứng ở sau lưng nàng ta, mắt đẹp chợt lóe ánh sang phức tạp.

Sững sờ một chút, tiếp theo sợ hãi kéo đến ùn ùn, Tống Thi Linh mở to mắt, không thể tin đôi môi run rẩy nói: “Cô, bác, sao người lại tới đây? Lúc này không phải người nên ở Tĩnh Tâm viên nghỉ ngơi sao?”

“Nếu ta không đến thì làm sao biết thì ra đứa cháu gái ta yêu thương bấy lâu nay chẳng qua chỉ giả vờ nhu nhược ở ngoài mặt. . . . . .” Mộc Thanh Lan cười lạnh, giọng nói không che giấu được sự thất vọng lẫn đau lòng.

“Không, không phải vậy, bác người hiểu lầm rồi!” Tống Thi Linh vội vàng đi lên, cuống quít giải thích: “Con...con chỉ là. . . . . .”

“Ngươi chỉ là cái gì? Tống Thi Linh, ai cho ngươi quyền hạn càn rỡ ở hộ quốc vương phủ như thế?” Ánh mắt Mộc Thanh Lan lạnh lẽo, trên gương mặt khuynh thành phủ lên một tầng sương lạnh. diễn,đÀn.Lê,quý&đôn

Thư Đới không ngờ Thái phi đột nhiên muốn tản bộ, đúng lúc để cho bà bắt quả tang Linh Nhi, trong lòng nóng nảy. Lần này hình tượng Linh Nhi ở trước mặt Thái phi coi như đã mất sạch. Trước kia mọi hành động của Linh Nhi ở Phong phủ, bà đều giấu giếm qua loa tắc trách, cũng làm cho nha hoàn xung quanh ngậm chặt miệng, chính là lo lắng truyền tới tai Thái phi, thật không nghĩ tới trăm mật cuối cùng có một sơ!

“Bác, người phải tin con, con. . . . . .” Tống Thi Linh như kiến bò trên chảo nóng, trong lúc nhất thời đầu óc trống rỗng, trong lòng càng thêm lan tràn vô tận sợ hãi, bác là chỗ dựa duy nhất của nàng, nàng không thể để cho bác chán ghét mình. Nếu không sau này sẽ không có cơ hội trở lại vương phủ, nàng không muốn cả đời ở chung với tên nam nhân đáng ghét Phong Cực kia! diễn#đànlee^quý!đôn

Nàng hướng ánh mắt cầu cứu về Thư di người luôn coi nàng là nữ nhi, như người chết đuối bắt được cây cỏ cứu mạng, trong mắt tràn đầy sự khẩn thiết.

Thư Đới thở dài một hơi, giả bộ tức giận Tống Thi Linh nói: “Ngươi nha đầu này khi nào trở nên lớn mật vậy hả, lại dám vô lễ với vương phi như thế, cho dù ngươi muốn vì Thái phi ra mặt, nhưng vương phi há là ngươi có thể tùy tiện làm càn!”

Ánh mắt Mộc Thanh Lan chợt lóe, hoài nghi liếc mắt nhìn Thư Đới bên cạnh, rồi chuyển mắt đến Tống Thi Linh, giọng nói nghe không ra hỉ nộ: “Ngươi ra mặt thay ta?” diễn&đàn.lê*quý,đôn

Đầu chợt lóe ý tưởng, nàng vội vàng gật đầu một cái: “Con thấy nàng ta kiêu ngạo quá mức, không coi bác ra gì, trong lòng tức giận, nên mới nói năng lỗ mãng như vậy!”

Nhìn Mộc Thanh Lan từ từ tiêu tán tức giận, Tống Thi Linh trôi lơ lửng ở giữa không trung, trái tim không có cảm giác an toàn rốt cuộc cũng trở về, nàng thận trọng đi qua, đưa tay ôm cánh tay của Mộc Thanh Lan, dẫu môi làm nũng nói: “Bác, người đừng tức giận, về sau cùng lắm thì, con nhìn thấy nàng ta sẽ đi vòng, đỡ phải nghe nàng ta bất kính với người!”

“Nàng ta kiêu ngạo bất kính thế nào?” Hai mắt đẹp của Mộc Thanh Lan cực kỳ sắc bén, mang theo ý tứ dò xét, tựa như lưỡi đao bằng băng bắn tới.

Nhịp tim Tống Thi Linh bắt đầu đập loạn, tròng mắt đảo xung quanh, đợi chạm phải ánh mắt cảnh cáo của Thư Đới, lấy lại tinh thần ép buộc mình trấn định, nhìn Mộc Thanh Lan nói: “Nàng ta nói nàng ta là nữ chủ nhân duy nhất trong vương phủ này, chỉ cần nàng ta còn ở đây một ngày, sẽ không cho biểu ca đụng vào nữ nhân khác, cho dù là bác cũng không làm gì được!”

“Hả? Nàng ta thật sự nói như vậy?” Hai tay ngọc Mộc Thanh Lan nắm chặt thành quyền, ánh mắt sắc bén lia qua lia lại giữa Thư Đới và Tống Thi Linh, sau đó lạnh lùng nói: “Vân Tuyết Phi, cho dù ta không thích, nàng ta cũng là vương phi của vương phủ này, nương tử Nam Tuyệt, chỉ cần một ngày nàng ta còn ngồi trên vị trí đó, không cho phép các ngươi láo xược hiếp đáp nó!”

Thư Đới cả kinh, nhìn ánh mắt đã rõ mọi chuyện của Mộc Thanh Lan, vội vàng quỳ xuống nói: “Là nô tỳ vượt khuôn, xin Thái phi thứ tội!”

Tống Thi Linh khẩn trương còn chưa thả lỏng, nhìn người luôn cẩn thận như Thư di thế nhưng quỳ xuống, ý thức vấn đề nghiêm trọng, cũng quỳ xuống theo.

Bỗng nhiên Mộc Thanh Lan cảm giác như bừng tỉnh từ trong giấc mộng, tầm mắt nặng nề quét lên hai người đang quỳ rạp trên mặt đất, sự bất an trong lòng từ từ mở rộng, nhưng không biết rõ đó là gì, bà xoa xoa cái trán mệt mỏi, khoát tay một cái nói: “Tất cả lui xuống đi, để cho ta một mình yên tĩnh.”

Thư Đới sững sờ, ngẩng đầu lên, tràn đầy sự quan tâm: “Vậy nô tỳ và Linh Nhi lui xuống trước, Thái phi có chuyện gì cứ trực tiếp gọi, nô tỳ lập tức đến!”

Mộc Thanh Lan nhìn hai người trên đất quỳ. Thư Đới qua nhiều năm như vậy vẫn đi theo bà, nếu quả thật có ý xấu, đã sớm gây bất lợi cho mình rồi, nghĩ đến lần này nàng ta cũng chỉ vì Linh Nhi, hơi lạnh trong khoảnh khắc tản đi, bà lạnh nhạt bồi thêm một câu: “Lần sau không được để chuyện như vậy xảy ra nữa!”

Sau đó đầu cũng không ngoảnh lại xoay người cất bước đi về hướng Tĩnh Tâm viện.

Đợi sau khi không còn nhìn thấy bóng của Mộc Thanh Lan, Tống Thi Linh lập tức tỉnh táo lại, đưa tay đỡ Thư Đới từ trên mặt đất lên, có chút sợ nói: “Thư di, sau này bác có thể không thích con không!”

Thư Đới chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn nha đầu vẫn coi là nữ nhi này, lắc đầu một cái nhẹ nhàng thở dài: “Sớm muộn Vân Tuyết Phi cũng sẽ bị tước bỏ vị trí hộ quốc vương phi, ngươi gấp cái gì, tại sao lại đi trêu chọc nàng ta?”

Tống Thi Linh nâng mắt nhìn Thư Đới, hơi uất ức nói: “Lúc trước nàng ta vẫn luôn chèn ép ăn hiếp con, lúc đó con vất vả lắm mới bắt được cơ hội bỏ đá xuống giếng, không ngờ lại bị bác nghe thấy!”

Trong lòng Thư Đới vốn cũng đang phiền não, mình cố gắng nhiều năm như vậy, thật vất vả mới làm cho Thái phi xem trọng bà, định lợi dụng mối quan hệ thân thiết này, khiến Thái phi sau khi kế hoạch thành công nâng Linh Nhi lên vị trí trắc phi, nhưng dựa theo tình huống hiện tại, chỉ sợ là không thể nào.

“Thư di, con nên làm gì bây giờ?” Tống Thi Linh thấy bà yên lặng không nói, biết tính nghiêm trọng của vấn đề, khẩn trương lo lắng hỏi.

Nhìn Tống Thi Linh như vậy, Thư Đới cũng yếu lòng, vỗ vỗ tay của nàng, có chút ý vị sâu xa nói: “Ngươi tạm thời về Phong phủ trước, chờ ta xử lý tốt chuyện này, ngươi hãy tới nữa!” Bà theo Mộc Thanh Lan lâu như vậy, dĩ nhiên biết nguyên nhân Mộc Thanh Lan tức giận không phải vì Linh Nhi mạo phạm Vân Tuyết Phi, mà là Mộc Thanh Lan còn chưa thâu tóm được gia sản Tô Thần Tường, đã bị nha đầu ngu ngốc này phá nát.

Hôm qua mới vừa đến, chỉ ở được một buổi tối đã phải trở về, dám chắc Tống Thi Linh rất không tình nguyện. Huống chi hôm qua trước khi đi, nàng còn ở trước mặt Phong Cực khoe Thái phi cưng chiều nàng nhiều thế nào, mấy ngày sắp tới nàng sẽ ở lại vương phủ. Bây giờ đi về đó chẳng phải mất hết mặt mũi, đã vậy có thể sẽ bị Phong Cực và con tiện nhân Hồng Nguyệt kia cười nhạo.

“Thư di, có thể không đi được không, sau này con nhất định sẽ ngậm chặt miệng, tuyệt đối không nói lung tung!” Tống Thi Linh cẩn thận hỏi, giơ tay phải trịnh trọng bảo đảm.

Nếu như là thường ngày, dựa vào mức độ Thư Đới thích Tống Thi Linh, nhất định sẽ mềm lòng, giữ nàng ta lại, nhưng hiện tại vấn đề bất đồng. Mặc dù mặc ngoài Vân Tuyết Phi không thèm để ý, nhưng trong lòng nhất định có đề phòng, cộng thêm Thái phi đã biết. Vì kế hoạch thuận lợi, chắc sẽ để Vương gia đi an ủi, đến lúc đó nếu Vương gia biết là vì Linh Nhi nói năng lỗ mãng, rất có thể sẽ giận chó đánh mèo.

Thư Đới nhìn chằm chằm vào Tống Thi Linh, thấy ánh mắt tràn đầy chờ mong kia, trong lòng đột nhiên lạnh lẽo, nhíu mày nghiêm túc nói: “Nghe lời! Bây giờ lặp tức trở về, nếu không đợi Vương gia tới đây, ngươi sẽ không thoát được!”

Tống Thi Linh giật mình, nhớ lại trước đây biểu ca tức giận vì Vân Tuyết Phi, cho mình kết duyên với Phong Cực, nàng không khỏi sờ gương mặt gồ ghề của mình. Nếu lúc ấy biểu ca thương tiếc nàng một tí, để quỷ y Tần Lan trị cho nàng, chỉ sợ sớm đã chữa hết. Hôm nay mình gây ra họa lớn như vậy, nếu như bị biết, hậu quả kia. . . . . .

Nàng đột nhiên cảm thấy cả người lạnh cóng, suy nghĩ hồi lâu, vẫn cảm thấy nên trở về, ít nhất ở Phong phủ, chỉ có nàng hiếp đáp người khác!

Sau khi trở về Lâm Phượng viên, Vân Tuyết Phi đen mặt tìm một chỗ ngồi xuống. Trong đầu đều là câu nói lúc nãy của Tống Thi Linh, nàng có thể không để ý dự tính ban đầu hắn cưới nàng là gì. Dù sao khi đó nàng còn chưa sống lại trong thân thể này, nhưng hiện tại thế nào?

Ngũ Trà chứng kiến sắc mặt chủ tử không tốt, vội vàng rót ly trà, dịu dàng động viên nói: “Tiểu thư, người đừng chấp nhất với nữ nhân điên đó. Vương gia thật sự rất yêu người, những thứ này mọi người đều nhìn thấy cả.”

Vân Tuyết Phi nhận lấy ly trà, đưa đến khóe miệng, nhưng nghĩ đến những chuyện phiền lòng, không còn hứng thú uống trà nữa, bỏ ly trà lại trên bàn.

“Ngũ Trà Đào Thất các ngươi đi xuống trước, để cho ta yên tĩnh một mình ~” Ánh mắt Vân Tuyết Phi lạnh lùng, bên trong bao phủ một tầng màu sắc u ám.

Ngũ Trà còn muốn nói tiếp, Đào Thất liền kéo tay nàng ấy cung kính nói với Vân Tuyết Phi: “Em và Ngũ Trà ở bên ngoài coi chừng, tiểu thư người cần gì, có thể gọi bất cứ lúc nào!”

Khi trong phòng chỉ còn lại một mình nàng, Vân Tuyết Phi nhắm mắt lại, trong đầu một mảnh trong suốt, đời này nàng cần chính là hạnh phúc, vì mình mà sống.

Cửa kẽo kẹt một tiếng, bị người từ bên ngoài đẩy ra, ngửi được hơi thở quen thuộc, Vân Tuyết Phi vẫn không mở mắt ra.

Tư Nam Tuyệt mặc một bộ cẩm bào màu trắng, tóc dùng kim quan buộc lên, gương mặt hoàn mỹ sáng bóng như ngọc, ánh sáng lưu chuyển trong mắt. Từ lúc vào phòng, con ngươi đã trở nên dịu dàng ngắm nhìn Vân Tuyết Phi, hắn thả chậm bước tới bên cạnh Vân Tuyết Phi, cánh tay thon dài vòng chắc nàng từ phía sau, hắn cúi người để mặt mình dính sát vào nàng, nét mặt thâm tình khóa chặt người trước mặt.

Vân Tuyết Phi vốn không muốn để ý tới, im lặng nhắm mắt, nhưng trước mặt là hơi thở phái nam nóng rực, khiến cho nàng có chút hít thở không thông. Nhất là hiện tại trong lòng không được thoải mái, cảm giác ngực bực mình càng tăng them. Ở thời khắc sự nhẫn nại đạt cực hạn, nàng rốt cuộc mở mắt ra, oán hận trừng mắt nam nhân yêu nghiệt trước mặt này.

“Hôm nay huynh không phải muốn vào cung gặp Hạ Hầu Huyền sao? Tại sao lại tới đây?” Vân Tuyết Phi hít sâu một hơi, che giấu sự không vui trong giọng nói, mặt lạnh nhạt nói.

Bàn tay trắng nõn của Tư Nam Tuyệt nhéo nhéo gò má nàng, sau đó lại sờ sờ, nhíu mày nói: “Tâm trạng nương tử không vui?”

Chắc là do lão yêu bà kia nói rồi, tốc độ quả nhiên nhanh, trông thấy ánh mắt nóng bỏng của hắn, trong nháy mắt cảm thấy giống như cá mất nước, rất khó thở. Ngay sau đó vươn tay tránh ra khỏi ngực hắn, đứng lên, đi vài bước, đợi đến khi hô hấp đã trở lại bình thường, nàng hừ lạnh một tiếng, trừng mắt liếc Tư Nam Tuyệt: “Là bà ta kêu huynh sang đây xem ta, vỗ về ta sao?” Chỉ cần hắn trả lời ừ, nàng lập tức nhào qua cắn chết hắn!

Tư Nam Tuyệt cúi đầu nhìn Vân Tuyết Phi, sau khi quan sát kỹ lưỡng, nhìn thẳng vào mắt nàng gật đầu một cái: “Mẫu phi nói nàng tức giận, kêu ta ghé thăm nàng một chút!”

“Vì vậy huynh mới tới đây?” Vân Tuyết Phi cười lạnh, đột nhiên toàn thân như bị người rút hết hơi sức, cảm giác chóng mặt kéo đến, con ngươi đỏ tươi.

Mắt Tư Nam Tuyệt tối sầm lại, sải bước đi đến bên người Vân Tuyết Phi, lúc Vân Tuyết Phi muốn né tránh, đưa tay vòng qua, ôm nàng vào trong lòng, giọng điệu có chút đè nén nói: “Chuyện cho tới bây giờ, nàng vẫn chưa tin ta?”

Vân Tuyết Phi thử cử động, nhưng vì Tư Nam Tuyệt ôm quá chặt, nàng tức giận cắn răng nghiến lợi hỏi: “Ngươi kêu ta làm sao tin tưởng một nam nhân khi mà ngay từ đầu chỉ cưới ta vì lợi ích?”

“Lúc ấy ta và nàng chưa quen biết nhau, ta cũng không biết sau này lại yêu nàng, nàng không thể vì vậy mà phủi sạch tất cả tình cảm của ta!” Con ngươi Tư Nam Tuyệt đen như đêm tối nhìn chằm chằm nàng, lạnh lùng nói.

“Được, ta không nói chuyện trước kia, vậy nói chuyện bây giờ đi!” Hai mắt Vân Tuyết Phi trong suốt như nước, đầu ngón tay hơi run rẩy: “Ta và Tô Thần Tường nhận lại nhau, là do một tay ngươi an bài, ngươi dám thề với trời ngươi không có lòng riêng, không có nghĩ tới việc lợi dụng ta để chiếm gia sản Tô Thần Tường đi, hoàn thành tốt kế hoạch của ngươi!”

Con ngươi Tư Nam Tuyệt lóe lên một cái, sau đó buông Vân Tuyết Phi ra, đưa tay thề với trời nói: “Tình cảm của ta với Vân Tuyết Phi đều là thật, để nàng và nhạc phụ nhận lại nhau, là vì muốn nàng được vui vẻ, cho nàng một người thân có thể nương tựa, tuyệt đối chưa từng nghĩ đến nửa phần tài sản của nhạc phụ, nếu như. . . . . .”

Hắn dừng một chút, lần nữa chuyển ánh mắt định tại trên người Vân Tuyết Phi, trong mắt lóe ra tình cảm phức tạp, ngữ điệu đè nén nói: “Nếu như nàng vẫn không tin, ta sẵn lòng viết giấy cam đoan. Sau này tất cả tài sản của nhạc phụ, ta sẽ không động đến nửa phần, mẫu phi của ta bên kia nàng cũng yên tâm, chỉ cần ta không đồng ý, bà sẽ không làm gì được!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.