Tại vùng biên giới Tây Bắc của vương triều Đại Hạ, lúc này đây cảnh tượng
chém giết đang diễn ra hết sức khốc liệt, máu chảy thành sông.
"Xông lên . . . . . . Giết, giết ~" Nương theo đó là một trận chém giết ập
đến, trên chiến trường cuộc chiến đã bước vào giai đoạn gây cấn.
Tiết Phỉ mặc một bộ khôi giáp màu xám bạc, cưỡi chiến mã màu trắng, như
thuồng luồng (*) xuyên qua đội ngũ quân địch, thanh gươm thuận theo nàng quét qua, máu tươi bắn ra tung tóe, một hàng nối tiếp một hàng binh sĩ
ngã xuống.
(*) Thuồng luồng là loài cá dữ giống con rắn lớn, hay hại người.
Máu tươi bắn lên mặt nàng, từ đỉnh đầu chảy dọc xuống trán, Tiết Phỉ hung
hăng lau vết máu đen trên mặt, giơ cao thanh kiếm trên tay hô to: "Các
chiến sĩ xông lên nào! Đánh xong trận này chúng ta có thể về nhà đoàn tụ với người thân rồi!"
Đáp lại nàng là các binh lính Đại Hạ càng
thêm liều mạng hơn, trông thấy cảnh tượng như thế, tốc độ kiếm trong tay Tiết Phỉ cũng ngày một nhanh hơn, nghênh chiến kẻ địch ở bốn phương tám hướng, nàng âm thầm hạ quyết tâm: nhất định phải đánh thắng trận này,
mang theo các huynh đệ hoàn hảo trở về nhà.
Bất chợt một luồng ánh sáng trắng thoáng qua, Tiết Phỉ kinh hãi, nghiêng người một cái, nhanh chóng tránh thoát được một kiếp.
"Tiết hoàng hậu, tên cẩu Hoàng đế đó có đáng giá để ngươi phải liều mạng như vậy không?"
Vừa dứt lời, tấn công Tiết Phỉ càng dồn dập hơn.
"Trong vương triều Đại Hạ này, người là một trong ba người đáng để Lưu mỗ ta
kính nể, nếu không phải vì lập trường khác nhau, ta thật sự không muốn
làm kẻ địch của ngươi!"
"Ít nói nhảm! Để mạng lại!"
"Ha ha ~ ngươi ở chỗ này bán mạng cho hắn, hiện tại hắn đang ở trong hoàng
cung ôm ấp mỹ nhân đấy!" Lưu Mông Phi không để ý Tiết Phỉ có nghe thấy
hay không, hắn vẫn tiếp tục nói: "Ngươi nói xem nếu muốn dẹp loạn vì sao lại phái Hoàng hậu lĩnh quân xuất trận, chẳng lẽ vương triều Đại Hạ
không còn người nào ư? Dẹp loạn là lấy cớ, hắn chỉ muốn nhổ bỏ ngươi mà
thôi!"
"Câm mồm! Muốn chết!" Tiết Phỉ giận dữ, có thể chửi mắng
nàng sao cũng được, nhưng không thể bôi nhọ phu quân Hạ Hầu Huyền của
nàng, nàng liều lĩnh tấn công về phía Lưu Mông Phi, hung hăng đâm một
kiếm vào bả vai hắn.
Lập tức máu tươi nhiễm đỏ cả vạt áo Lưu Mông Phi, nhưng hắn giống như không cảm thấy đau, lại nói tiếp: "Ngươi biết
Mộ Dung Thanh Y chứ? Nàng ta chính là mỹ nhân hôm nay cẩu Hoàng đế cưới
về đó."
Nghe thấy cái tên này, Tiết Phỉ chợt chấn động, nháy mắt
cảm giác kỳ quái lần lượt ùa về trong đầu. Nàng nhớ trước đây có lần Hạ
Hầu Huyền thử dò xét nói các đại thần muốn hắn nạp Mộ Dung Thanh Y làm
phi, khi đó nàng thẳng thừng bát bỏ, sau này càng thêm nhiều lần phản
đối, Hạ Hầu Huyền cũng không còn nhắc đến nữa, một cảm giác lo lắng từ
từ lan rộng đến tứ chi.
Nhận ra sự công kích của Tiết Phỉ đã có
phần chậm lại, Lưu Mông Phi nhếch miệng, quả nhiên tướng quân có lợi hại hơn nữa chung quy cũng là nữ nhân, kế hoạch lập tức sẽ thành công thôi.
Sắc trời ngày một tối tăm mờ mịt, thời tiết nóng ran, mùi máu tanh trôi lơ lửng trong không khí.
"Đại tỷ, muội tới đây!" Một giọng nói trong trẻo quen thuộc truyền đến.
Tiết Phỉ vừa ứng phó sự công kích của Lưu Mông Phi, vừa không vui nhíu mày nhìn bóng dáng đang chạy về phía mình.
Tiết Nhã và Tiết Phỉ đều là tiểu thư phủ tướng quân, múa đao lộng thương
không làm khó được họ, thân thủ linh hoạt rất nhanh đã giải quyết xong
những quân giặc cản đường nàng, chạy tới trước mặt Tiết Phỉ.
"Đại tỷ, Hạ Hầu Huyền không xứng để tỷ liều mạng như vậy, hắn ta rất đáng
hận, thế nhưng hôm nay lại cưới Mộ Dung Thanh Y làm phi!" Tiết Nhã cũng
không quan tâm hiện tại đang ở trên chiến trường, trực tiếp nói to sự
thật ra bên ngoài.
Niềm tin vốn luôn giữ vững bấy lâu nay thoáng
cái sụp đổ, lòng Tiết Phỉ loạn cả lên, nàng dừng tấn công, chạy tới kéo
lấy ống tay áo Tiết Nhã cắn răng chất vấn: "Muội nói thật?"
"Hạ
Hầu Huyền và Mộ Dung Thanh Y đã sớm thông đồng ở sau lưng tỷ, chuyện dẹp loạn lần này cũng là Hạ Hầu Huyền cố ý muốn tỷ đi tìm đường chết!"
Nếu Lưu Mông Phi nói những lời đó, mình có thể cho rằng là giả, nhưng muội
muội của mình đã nói như thế, nàng còn có thể lừa gạt mình nữa sao? Đúng rồi! Đã là dẹp loạn vì sao phải phái Hoàng hậu lãnh binh chứ?
Bất chợt nàng cảm thấy đau đến tận tâm can, nước mắt che kín cả hai mắt,
thân thể khỏe mạnh giống như mất đi sức sống mềm nhũn xuống.
Đau
nhức kịch liệt từ tim truyền đến, Tiết Phỉ sững sờ cúi đầu nhìn ánh sáng thanh đao cắm vào ngực mình, máu đỏ chảy ra ồ ạt, trời đất giống như
đang xoay tròn, giữa lúc hoảng hốt nàng thấy được nụ cười khó hiểu nơi
khóe miệng của Tiết Nhã.
Đầu óc mơ màng, mí mắt nặng trĩu như bị treo thêm tảng đá nghìn cân, làm
sao cũng không mở ra được, lồng ngực thì đau đến thấu xương, Tiết Phỉ
khó chịu giật giật ngón tay.
"Đầu ngón tay tiểu thư động đậy kìa, tiểu thư tỉnh rồi!" Một giọng nói vui mừng nhưng xa lạ truyền tới bên
tai, lãnh lót như tiếng kèn, xuyên qua bóng tối, chấn động thần kinh
Tiết Phỉ.
Tiết Phỉ từ từ mở mắt ra, đập vào mắt là một nữ tử xa lạ tầm mười lăm mười sáu tuổi.
"Ngươi là ai?" Tiết Phỉ lặp tức bừng tỉnh, nhảy lên khỏi giường, dữ tợn nắm
chặt cổ đối phương, nàng nhớ rõ ràng mình đang ở trên chiến trường, hơn
nữa còn bị một kiếm xuyên tim, chẳng lẽ mình chưa chết, mà bị bắt làm tù binh rồi?
Nháy mắt hô hấp trở nên khó khăn, tiểu nha hoàn nghẹn đỏ mặt, vùng vẫy thoát ra khỏi ngón tay của Tiết Phỉ.
"Nói! Ngươi là ai! Nơi này là nơi nào?" Tiết Phỉ hung hăng xiết chặt tay, mắt lóe lên sự tàn bạo.
Ánh mắt khó hiểu nhìn tiểu thư nhà mình, hung ác giống như không biết mình
là ai, tiểu nha hoàn vốn đang vui mừng lặp tức bị sự lo lắng xen lẫn sợ
hãi bao phủ lên, nàng dè dặt hỏi "Tiểu thư, người...người không biết em
sao? Em là nha hoàn Ngũ Trà của người đây!"
"Ngũ Trà?" Bấy giờ
Tiết Phỉ mới cảm thấy có cái gì đó không đúng, nàng cẩn thận quan sát
xung quanh. Mặc dù căn phòng này không thể sánh với tẩm cung hoàng cung, nhưng vẫn khá tráng lệ. Vậy mà lại dùng để giam giữ tù binh, tính ra nó còn tốt hơn khuê phòng lúc nàng chưa xuất giá.
Tiết Phỉ nghi ngờ, nếu mình không bị bắt, vậy đây là đâu?
Nàng quay đầu lại nhìn cái người cứ mở miệng gọi mình là tiểu thư, nước mắt
lưng tròng, lộ ra tình cảm chân thành không giống như đang giả vờ. Trong lúc vô tình nàng nhìn thấy thân thể của mình thế nhưng không hề bị
thương, thậm chí một vết máu cũng không có!
Không để ý có người nhìn mình, hốt hoảng giơ bàn tay còn lại lên sờ sờ ngực.
Cũng không có vết sẹo!
Xem kĩ cơ thể rõ ràng đã ngâm qua nước, Tiết Phỉ cảm giác sấm chớp bổ xuống đầu mình.
"Gương, ta muốn soi gương!" Trong lòng Tiết Phỉ rối bời, nàng buông Ngũ Trà ra, chỉ mong không giống như suy đoán của mình.
‘Khụ khụ. . . . . . ’ Ngũ Trà thở lấy thở để, nhìn thấy dáng vẻ vội vàng của tiểu thư nhà mình, nhất thời cảm thấy chua xót, cho rằng tiểu thư lo
lắng bị hủy dung mạo vì ngâm nước quá lâu, vừa nhanh chóng đi lấy gương
vừa an ủi: "Tiểu thư, yên tâm đi, người vẫn xinh đẹp giống như trước
đây."
Tiết Phỉ nhận lấy gương từ trong tay Ngũ Trà, khi nhìn thấy trong gương là một nữ tử mười lăm mười sáu tuổi, dáng vẻ chưa hoàn
chỉnh, lặp tức cảm giác đỉnh đầu có một đàn quạ đen bay ngang qua, nhìn
lại một chút cánh tay cầm gương, gầy như que củi. Tuy rằng trước kia
mình luyện công, tay không trắng nõn bóng loáng giống như các tiểu thư
khuê tú, nhưng cũng không giống như bây giờ, ốm đến độ có thể nhìn thấy
cả mạch máu. Cuối cùng nàng đành phải thừa nhận một sự thật ——thân thể
bây giờ không phải là nàng của trước đây.
Nàng mượn xác hoàn hồn rồi!
Nhếch miệng nở một nụ cười khổ, chẳng lẽ ông trời thương xót nàng kiếp trước sống quá khổ, cho nàng cơ hội sống lại lần nữa?
Đã như vậy, nàng nhất định phải sống thật vui vẻ bù lại tiếc nuối của kiếp trước!
Chẳng qua, hiện tại chuyện quan trọng nhất chính là nàng phải biết rõ mình là ai?
Trong lúc nàng đang mải mê suy nghĩ làm sao để hỏi Ngũ Trà một ít thông tin
của chủ nhân cơ thể này thì bên ngoài phòng truyền đến âm thanh huyên
náo.
"Vương phi tỷ tỷ, rốt cuộc tỷ cũng tỉnh lại rồi!" Một giọng nói êm ái vang lên.
Trong lòng Ngũ Trà lộp bộp một tiếng, thầm kêu không tốt, không ngờ những nữ nhân đó lại bắt được tin nhanh như vậy.
Nhìn ánh mắt lo lắng của Ngũ Trà, Tiết Phỉ dời mắt đến nơi phát ra âm thanh. Bắt gặp hai nữ tử xinh đẹp đi vào cửa, theo sau là bốn nha hoàn. Một
người mặc quần áo màu trắng, mặt trên in hình hoa mai xếp chồng lên
nhau, đỉnh đầu chỉ cài duy nhất một cây trâm ngọc Bích, ánh sáng thần
thánh lưu chuyển toàn thân; nữ tử còn lại mặc trang phục màu xanh lá,
mặc dù cũng nổi trội, nhưng lại xinh đẹp kiểu tục khí đối lập với nữ tử
áo trắng.
"Ơ ~ vương phi tỷ tỷ thoạt nhìn tinh thần rất tốt nhỉ,
không có sắp chết giống như lời bọn nha hoàn nói, làm hại trái tim nhỏ
bé của muội ~ lo lắng gần chết!" Giọng nói chói tai của lục y nữ tử
truyền đến, Tiết Phỉ không vui cau mày lại, người ngu cũng biết ngữ điệu này rõ ràng rất thất vọng khi chứng kiến nàng còn sống, xem ra chủ cũ
của cơ thể này sống không được lòng người rồi.
Mặc kệ chủ cũ của
nó là người thế nào, hiện tại trong cơ thể này chính là hồn phách của
Tiết Phỉ nàng, nàng tuyệt đối sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào ức hiếp
mình.
Tiết Phỉ cười nói: "Nào có nghiêm trọng như thế, ta chỉ bị
ngất một lát thôi, muội muội ~ lo lắng quá mức rồi, huống chi ta còn còn trẻ như vậy, giữa lúc thanh xuân phơi phới, mà muội muội ~ vẫn còn khỏe mạnh như vậy đứng ở chỗ này quan tâm ta...tại sao ta có thể đi trước
chứ!"
Nghe Vân Tuyết Phi cố ý phát âm kéo dài từ muội muội, Đỗ
Nhược lặp tức nổi giận, tiểu tiện nhân này đang mắng trá hình nàng làm
thiếp đây mà, còn rủa nàng chết sớm nữa chứ.
Mình có chỗ nào thua kém tiểu tiện nhân này, một nữ nhân thối tha không được sủng ái vậy mà
có thể vượt mặt nàng ngồi lên chiếc ghế hộ quốc vương phi, mỗi lần nàng
nghĩ tới điều này, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
"Tẩu tẩu cảm
thấy sao rồi, có khó chịu chỗ nào không?" Nữ tử áo trắng ân cần đi lên
phía trước cầm tay Tiết Phỉ, trong mắt sóng gợn lăn tăn, tràn đầy lo
lắng.
Vương phi? Tẩu tẩu? Tiết Phỉ rốt cuộc cũng chộp được hai từ then chốt, lại thêm một trận sét đánh xuống, nghiệp chướng mà! Xem ra
cơ thể này có thân phận rất cao, là một vương phi, hơn nữa còn không
được sủng ái, nếu không sẽ chẳng phải ốm yếu như vậy. Vị tiên nữ trước
mắt này hẳn là muội muội của vương gia tướng công nàng, người áo xanh
chua ngoa đó chắc chắn là tiểu thiếp.
Tiết Phỉ sống hai đời,
thống hận nhất chính là tiểu tam, kiếp trước nàng nắm giữ địa vị Hoàng
hậu cao quý, Hoàng đế tam cung lục viện là chuyện rất bình thường, càng
không cần phải nói nàng là Hoàng hậu. Hoàng hậu thì phải rộng lượng, nạp phi cho Hoàng đế đó chính là nghĩa vụ của Hoàng hậu! Nhưng Tiết Phỉ
nàng lại không thể độ lượng như thế, dựa vào cái gì, tại sao nàng phải
san sẻ trượng phu của mình cho những nữ nhân khác chứ. Tuy nàng nghĩ như vậy, nhưng Hoàng đế lại nghĩ khác, Hoàng đế muốn sớm nếm thử một chút,
muốn nhanh chóng ban phát ân sủng, cho nên mới trừ khử nàng, nạp thiên
kim Thái Phó làm phi, hiện tại đoán chừng là Hoàng hậu rồi. Nghĩ tới
đây, Tiết Phỉ tức giận thì ít mà đau lòng thì nhiều! Ánh mắt nhìn về
phía lục y nữ tử càng thêm lạnh lẽo hận thù.
Lục y nữ tử phát
hiện Vân Tuyết Phi vẫn lạnh lùng nhìn mình chằm chằm, nàng cảm thấy ớn
lạnh trong lòng, tức giận vừa rồi thoáng cái đã bị ném ra khỏi đầu. Hiện tại chỉ nghĩ đến chuyện chẳng lẽ tiện nhân này biết mình là người thiết kế đẩy nàng ta xuống nước, cho nên mới nhìn mình lạnh lẽo như vậy. Nếu
như nàng ta biết chính xác việc đó, đi nói với vương gia, vậy mình. . . . . . Nghĩ tới đây, nàng liền hoảng sợ: Mặc dù vương gia không trông nom
hậu viện, nhưng hắn ghét nhất chính là nữ nhân có tâm kế, đến lúc đó
vương gia biết, chắc chắn sẽ đuổi mình ra khỏi phủ.
Nàng ta cười
gượng đi lên phía trước, lấy sự nịnh hót để biện hộ cho mình: "Vương phi không có việc gì là tốt rồi, nếu để vương gia biết người vì cùng đi dạo hồ với muội nên mới gặp chuyện không may rơi xuống nước, vậy Hoài Cầm
thực sự khó chối tội danh này rồi." Nói xong dùng khăn tay lau lau khóe
mắt: "Cũng may vương phi người không có việc gì ~"
"Nếu ta không
chết, ngươi sẽ không có chuyện đúng chứ?" Tiết Phỉ cười như không cười
nhìn sắc mặt biến đổi nhanh hơn lật sách của nữ nhân này, vừa còn nguyền rủa mình chết, bây giờ đã quan tâm mình?
"Vương phi, lời này của người là có ý gì? Đâu không phải do ta đẩy người xuống nước!" Lục y nữ
tử lập tức cao giọng giải thích cho mình: "Ta chỉ đi dạo hồ chung với
vương phi mà thôi, nếu biết vương phi sẽ rơi xuống nước, cho dù Hoài Cầm có chết đuối cũng nhất định cứu vương phi!" Nói xong không để ý hình
tượng khóc thét lên, ngay cả nha hoàn ở phía sau nàng ta cũng tỏ vẻ bất
bình: “Tứ phu nhân nghe nói vương phi tỉnh lại, lập tức hẹn biểu tiểu
thư đến thăm vương phi, sao vương phi có thể đối xử quá đáng với người
đã quan tâm mình như thế?”
"Câm mồm!" Sắc mặt bạch y nữ tử không vui tức giận mắng: "Tẩu tẩu không nói ngươi đẩy nàng xuống nước, ngươi khóc cái gì?"
Hoài Cầm cảm thấy không ổn, lập tức ngưng khóc, chột dạ cầm khăn xoa xoa nước mắt: "Dạ, Hoài Cầm vượt qua khuôn phép rồi."
Đủ khôn khéo!
"Tỷ tỷ vừa tỉnh, chắc rất đói bụng, muốn ăn gì thì sai bọn nha hoàn đi
xuống chuẩn bị cho người!" Nói xong quay đầu dịu dàng nhìn Tiết Phỉ.
Vừa đủ một vai ác!
Tiết Phỉ không thể không xem xét lần nữa vị bạch y nữ tử trước mắt này, có
thật chỉ đơn giản là muội muội của tướng công mình thôi ư?
"Bái
kiến vương gia" Ngoài cửa truyền đến tiếng vấn an cung kính của nha
hoàn, khiến ánh mắt đám nữ nhân trong phòng đều tỏa sáng, trừ Tiết Phỉ
ra, ngay cả Ngũ Trà trên mặt cũng đỏ ửng.
Tư Nam Tuyệt mặc một bộ cẩm bào màu tím xuất hiện tại cửa, tóc dùng một cây trâm ngọc Dương Chi (*) thượng hạng vấn lên, dung mạo xuất chúng, giống như bước từ trong
bức tranh ra, Tiết Phỉ thật sự tìm không thấy từ ngữ để hình dung được
hết vẻ đẹp này, nàng chưa từng gặp qua một nam tử nào có khí chất tiên
nhân như thế, giống như nếu áp dụng tất cả từ ngữ lên người hắn chẳng
khác nào vấy bẩn chủ nhân của nó.
(*) Một loại ngọc màu trắng, bền bỉ chịu được sự mài mòn, chôn dưới đất mấy ngàn năm cũng không thay đổi màu sắc.