Màn đêm như nước, một bóng dáng lặng lẽ tiến vào phòng ngủ của Vân Tuyết Phi.
Hắn nhẹ nhàng đẩy màn lụa trắng ra, mượn ánh trăng chiếu nghiêng vào ngoài
cửa sổ, lẳng lặng xem xét kỹ lưỡng nữ tử trong ngủ mê.
Một đầu
tóc đen như hải tảo trải ở trên giường, dưới ánh trăng vắng lặng, có thể thấy được ngũ quan của nàng cực kỳ tinh xảo, nếu như nàng có thể thêm
chút thịt nữa, sắc mặt trắng nõn đỏ thắm hơn, hẳn là một mỹ nhân hiếm
thấy.
Đôi mắt khép chặt, thân thể khẽ lên khẽ xuống, hơi thở đều đều, chứng tỏ nàng ngủ ngon.
Nghĩ đến mấy lần trước dáng vẻ nàng như hồ ly giảo hoạt, bất tri bất giác muốn vươn tay trêu chọc.
Còn chưa đụng tới, một ánh sáng trắng chói mắt xẹt qua tầm mắt.
Hắn nhanh nhẹn né tránh, ngay sau đó nghênh đón tiến công càng thêm hung mãnh.
Vân Tuyết Phi dồn hết toàn lực công kích phía trước, đối với nàng mà nói,
kiếp trước từng dẫn binh, đánh giặc, ý thức nguy cơ của nàng rất mạnh,
cho dù sống lại, nàng cũng quen để cây chủy thủ ở dưới gối.
Nàng âm thầm kêu may mắn, nếu không hôm nay chết thế nào cũng không biết.
Gió lạnh thổi qua, phất qua ngọn cây, lá cây lay động phát ra tiếng rì rào ào ào giòn vang.
Trong phòng, nam nữ kịch liệt quấn quít lấy nhau ở trong đêm tối yên tĩnh.
Công nửa ngày, Vân Tuyết Phi phát hiện đối thủ này rất mạnh, mỗi một chiêu
nàng công kích, hắn đều có thể nhẹ nhàng hóa giải, kỳ quái hơn nữa, hắn
chỉ thủ không công, không cảm thấy bất kỳ sát khí ở trên người của hắn.
Nàng không tự chủ thả chậm chiêu thức, xem xét kỹ lưỡng đối thủ này ở giữa lúc so chiêu.
Ánh trăng mát mẻ lờ mờ thưa thớt vẩy vào trên mặt của hắn, hình dáng quen thuộc dần dần được vẽ ra.
Đầu Vân Tuyết Phi oanh trống rỗng, nàng dừng công kích lại, không thể tưởng tượng nổi trợn to hai mắt: "Là ngươi!"
Không nhìn sắc mặt Vân Tuyết Phi khó coi, hắn quen việc dễ làm đi tới trước
giường, trực tiếp nằm lên, không bao lâu liền ngủ mất rồi.
Mai Hương viện áp lực thấp nặng nề.
Sau khi Tống Thi Linh nghe nha hoàn Hồng Cần hồi báo xong, hung hăng xé
rách khăn lụa trên tay, hận không thể chính là Vân Tuyết Phi và Tần
Hương Quân.
Tại sao? Một người thị tẩm trước chính là Vân Tuyết
Phi, nàng cho là hắn yêu con tiện nhân kia, không nghĩ tới lần này là
Tần Hương Quân, tại sao hắn có thể lên giường với bất kỳ kẻ nào, nhưng
không thể cùng nàng, chẳng lẽ cũng bởi vì nàng là biểu muội của hắn,
không có danh phận, cho nên hắn không động vào mình sao?
Hừ!
Những tiện nhân nàng, giành vương gia với nàng, tìm chết! Một đêm hô mưa gọi gió, Tần Hương Quân đi đứng bủn rủn, nhưng trong lòng nàng ngọt
ngào, ở trên giường vương gia thật là mạnh!
Nghĩ đến còn hai ngày thị tẩm, trời ơi, vẫn có thể tiếp xúc thân mật với vương gia như vậy,
Tần Hương Quân đã cảm thấy cực kỳ hạnh phúc!
Nàng vội vàng tìm
nha hoàn cận thân Thính Tuyết của mình đưa tin cho phụ thân nàng, nói
cho phụ thân nàng đã lên giường của vương gia, đợi nàng sinh hạ con cháu của vương gia, ngồi lên ngôi vị vương phi chỉ là vấn đề thời gian, đồng thời đưa cho nhiều nàng bạc chút. Có bạc, nàng sẽ có nhiều cơ hội thị
tẩm hơn nữa.
Đối với Vân Tuyết Phi, mặc dù đáy lòng nàng hận
nghiến răng, nhưng cách làm của Vân Tuyết Phi, nàng hơi thích rồi, thị
tẩm trong ngoài không có xếp ngày của nàng ta. Dựa vào điểm này, nàng
cũng nguyện ý đưa bạc cho Vân Tuyết Phi, phải biết, phủ Thừa Tướng của
nàng có chính là bạc.
Nghĩ tới về sau vương gia đều có thể cưng chiều mình như vậy, nàng đã cảm thấy tiến vào lọ mật.
Ngay khi nàng ta ước mơ sau này sinh hoạt tính phúc, nha hoàn Hồng Nguyệt báo lại Tống Thi Linh tới.
Nàng cười lạnh một hồi: nàng không tìm nàng ta, ngược lại Tống Thi Linh đưa mình tới cửa!
Đợi Tống Thi Linh đi vào, vẫn là quần áo trắng bồng bềnh, bộ dáng thánh thiện chọc người thương yêu.
Trước kia Tần Hương Quân nhìn thấy nàng ta, cũng sẽ vui vẻ chào đón, nhưng
hôm nay khác rồi, Tống Thi Linh đã không phải là nữ chủ nhân chưởng gia, nàng ta chỉ cũng chỉ là một người ngoài sống nhờ vương phủ.
Huống chi mình đã thị tẩm rồi, coi như là nữ nhân chân chính của vương gia, sao Tống Thi Linh có tư cách so với nàng.
Nàng đỡ eo đi lên trước, cười trêu ghẹo: "Ôi ~ Tống muội muội sao có thời gian tới địa phương nhỏ của ta vậy?"
Nghe giọng nói âm dương quái khí, Tống Thi Linh nén tức giận, lấy cái hộp
trong tay ra, cười giải thích: "Muội muội nghe nói thân thể tỷ tỷ không
thoải mái, đặc biệt lấy Hồi Hương hoàn cho tỷ tỷ điều dưỡng thân thể."
"Muội muội có lòng, chỉ là tỷ tỷ ~ đây cũng không phải là thân thể không
thoải mái, chỉ là đêm qua vương gia không biết tiết chế, làm cho cận
thân vô cùng mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút liền hết chuyện ~" Tần Hương
Quân cười hả hê, lấy tay vuốt vuốt vòng eo: "Đợi sau khi muội muội trở
thành nữ nhân chân chính, sẽ hiểu ngọt ngào trong này!"
Nhìn Tần
Hương Quân mặt mày hồng hào, toàn thân tản ra hơi thở quyến rũ của nữ
nhân, nhìn một cái cũng biết là từng được cưng chiều.
Ranh giới
cuối cùng của Tống Thi Linh chính là Tư Nam Tuyệt, nếu như nói vừa rồi
nàng còn có thể ngụy trang mình rộng lượng hiền đức, hiện tại sự thật
đặt ở trước mắt như vậy, Tần Hương Quân còn lớn mật như thế lấy chuyện
khuê phòng chế nhạo nàng, nàng cũng không nhịn được nữa, cắn răng nghiến lợi cảnh cáo: "Tần thị thiếp không nên quên thân phận của mình!"
"Thân phận! A ~ ít nhất ta còn là thiếp danh chính ngôn thuận của vương gia,
ngươi thì sao? Chỉ là một côn trùng sống nhờ, chỉ là người ngoài mà
thôi, vương phủ này họ Tư, mà không phải họ Tống!" Trước kia Tần Hương
Quân đã chịu đủ áp bức của Tống Thi Linh, hiện tại dù nàng không có
quyền chưởng gia nhưng nàng đường đường là dòng chính nữ của Thừa Tướng
thì sao phải sợ một nữ cô nhi như vậy?
"Ít nhất ta là vị tiểu
thư, ngươi thì sao? Mặc dù là thiếp, nhưng cũng chỉ là kẻ nô tì! Đây
cũng là chính miệng biểu ca nói ngày hôm qua, sẽ không nhanh quên mất
như vậy chứ?" Tống Thi Linh che miệng cười khẽ, chợt rùng mình: "Thị tẩm thì như thế nào? Chỉ cần còn là thiếp, bất cứ lúc nào biểu ca không
vui, cũng có thể đánh chết ngươi!"
Nghe đến mấy cái này, Tần
Hương Quân tức cười, quả thật, ngày hôm qua vương gia cấp cho mình đả
kích không nhỏ, thiếp chỉ là nô tỳ, coi như giết cũng không quá đáng?
Đây chính là sự thật!
Đã coi thường thiếp như vậy thì nàng thề
nhất định phải ngồi lên ngôi vị vương phi này, đến lúc đó liền danh
chính ngôn thuận hưởng thụ tất cả vinh hoa phú quý cùng vương gia rồi !
Âm thầm quyết định, nàng tự tin cười nói: "Đa tạ nhắc nhở! Ta nhất định sẽ ngồi lên ngôi vị vương phi này!"
Rồi sau đó che miệng cười trộm: "Tống tiểu thư vẫn nên lo lắng cho mình,
tục ngữ nói nữ đại bất trung lưu, muốn giữ lại cũng không giữ được, Tống tiểu thư cũng đã đến tuổi thành gia thất, cũng đừng vì vương gia mà lầm lỡ mình, thành gái lỡ thì, như vậy mất nhiều hơn được ~"
"Ngươi. . . . . ." Tống Thi Linh thấy Tần Hương Quân chẳng những không bị tức
giận giơ chân, hơn nữa ngược lại còn chế nhạo mình, càng điều ghi thù
này lên người Vân Tuyết Phi, phải biết rằng trước kia khi bản thân
chưởng gia, những nô tỳ này giống như chó nịnh bợ mình, nghĩ hiện tại
dám vô lễ đối với mình như thế!
"Tống tiểu thư đừng nóng giận, ta chỉ nói thật, tốt bụng nhắc nhở, không hy vọng Tống tiểu thư làm trễ
tuổi trẻ quý báu nãi này, đến lúc đó hối hận đã muộn ~" nhìn Tống Thi
Linh kinh ngạc, Tần Hương Quân khỏi bàn tới có bao nhiêu khổ sở, trước
mắt chán ghét Vân Tuyết Phi ở trong vương phủ, nhưng nàng hận Tống Thi
Linh, không phải nàng ta, nàng đã sớm trở thành người của vương gia.
Nhìn Tần Hương Quân hả hê, đối với bộ dạng đã tính trước ngôi vị vương phi,
Tống Thi Linh nhất thời bùng nổ tức giận: "Ngươi chờ xem, sớm muộn gì
biểu ca cũng sẽ bỏ mặc ngươi!"
Hung hăng đặt cái hộp trên tay ở bên cạnh trên bàn, mang theo nha hoàn cũng không quay đầu lại đi ra ngoài.
"Phu nhân, cái hộp này?" Hồng Nguyệt hỏi thăm.
"Ném!"