Gió nhẹ nhàng phất qua, mang đến từng trận lạnh lẽo, đêm yên tĩnh, trong
vườn Đông Lâm từng dãy đèn đuốc chiếu sáng như ban ngày.
Vân
Tuyết Phi ôm ngực, thất thần nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần,
nàng cảm giác cả trái tim đang khẽ run, dường như muốn nhảy ra khỏi cổ
họng.
Suy nghĩ bồng bềnh, nàng giống như một lần nữa được nhìn
thấy vào mùa hạ năm đó, thiếu niên xấu hổ dưới tàn cây lê lôi kéo tay
của nàng: "Phỉ nhi, ta thích nàng, chúng ta mãi mãi ở bên nhau được
không?" Dè dặt cẩn trọng như thế, trong mắt tràn đầy mong đợi và tình
yêu say đắm như thế.
Thiếu nữ hốt hoảng rút tay ra, lớn tiếng ra lệnh: "Ta thích Hạ Hầu Huyền, không cho ngươi thích ta!"
Sau đó không để ý ánh mắt thương tâm của thiếu niên, nàng cuống quít chạy đi, như tránh ôn dịch.
Hôm nay sau nhiều năm, nàng không ngờ sẽ nhìn thấy hắn ở chỗ này, người
thiếu niên mà nàng vẫn luôn cảm thấy mắc nợ trong lòng, hắn đã cho nàng
thời gian tốt đẹp nhất, nàng làm hắn bị thương khắp người!
"Nam Tuyệt huynh đã lâu không gặp!"
Một giọng nam mang theo nồng đậm hài hước vang lên, tiếng nói trong trẻo dễ nghe.
Vân Tuyết Phi ngẩng đầu nhìn cổ nhân sau nhiều năm xa cách này, trường sam
bằng gấm màu xanh ngọc, đai ngọc thắt eo, bên hông treo một cái ngọc bội xanh biếc, dáng đi nhàn nhã thong dong, ngọc bội theo bước chân của hắn đong đưa qua lại, gương mặt rõ ràng đang mỉm cười, nhưng nụ cười kia
không chạm tới đáy mắt.
Lúc hắn ngồi xuống bên cạnh nàng, hơi thở vừa quen thuộc vừa xa lạ bao phủ xung quanh, nàng như đứng trên đống
lửa, áy náy vọt tới như thủy triều.
"Sao Cảnh vương gia có công
đến chỗ của ta vậy?" Tư Nam Tuyệt nhìn lướt qua Hạ Hầu Cảnh, lạnh lùng
hỏi, vẻ mặt không chút nào là mừng rỡ.
"Thế nào, không hoan
nghênh?" Hạ Hầu cảnh nghịch ly rượu trong tay, không chút để ý: "Tới nơi này nhất định là có chuyện tìm ngươi!"
"Nếu muốn thứ đó, ngươi
chết tâm đi, ta sẽ không đồng ý!" Lời nói Tư Nam Tuyệt lành lạnh, nhìn
không ra bất kì cảm xúc nào, nhưng lại làm cho người ta cảm giác áp bức
mãnh liệt.
Sau khi nam tử nghe đến câu này, nụ cười dừng lại, ánh mắt bỗng nhiên tối đen như mực: "Vật kia, ta nhất định phải lấy!"
Lặp tức áp suất xung quanh tụt xuống hết cỡ, không khí giương cung bạt kiếm, giống như sau một khắc là có thể đánh nhau.
Vân Tuyết Phi nhìn Tư Nam Tuyệt, đồng thời ngó Hạ Hầu cảnh, không thể phủ
nhận hai người đều xuất chúng như nhau, mỗi người mỗi vẻ, từ cách mím
môi có thể thấy được, vật kia vô cùng quan trọng với bọn họ, xem ra ai
cũng không nhượng bộ ai, xuất phát từ áy náy đối với Hạ Hầu Cảnh kiếp
trước, nếu như có thể, trong lòng nàng hi vọng Tư Nam Tuyệt tặng nó cho
Hạ Hầu Cảnh.
"Đều là huynh đệ, đến, đến, uống rượu. . . . . ."
Phong Cực cầm bầu rượu lên, phá vỡ sự im lặng đáng sợ này, hắn rót đầy
cho Hạ Hầu Cảnh: "Đây là rượu ngon, Nữ Nhi Hồng mười năm, năm đó chúng
ta cùng nhau chôn, hiện tại chính là thời điểm thưởng thức, đến, vương
phi cũng tới uống một ly nào! Đồ tốt như vậy, đừng để tên Tần tiểu tử
một mình uống sạch ~"
Vân Tuyết Phi nhận lấy rượu Phong Cực đưa
tới, đang chuẩn bị nếm thử, áp suất thấp như vậy, nàng cũng cảm thấy rất bị đè nén, có câu nói Nhất Túy Giải Thiên Sầu, chỉ mong cơn say kéo dài mãi mãi.
Không ngờ vừa mới đặt ở bờ môi, ly rượu đã bị một cái tay chặn lại, cưỡng chế lấy đi.
Tư Nam Tuyệt khẽ cau mày: "Cơ thể nàng không được tốt, chớ uống rượu!"
Vân Tuyết Phi không nghĩ tới vào lúc này Tư Nam Tuyệt còn có thể chú ý tới
mình, mặc dù hai tháng nay cơ thể tốt lên không ít, nhưng bên trong vẫn
kém một chút, càng ít dính đến rượu càng tốt. Vậy mà hắn lại nhớ tới
điểm này. Lặp tức, sự bi thương, áy náy lẫn oán hận do Hạ Hầu Cảnh đưa
tới từ từ lắng đọng bình phục lại.
Nàng khẽ mỉm cười: "Uống một ly, sẽ không sao đâu!"
"Một ly cũng không được!"
Tư Nam Tuyệt không chút khách khí cự tuyệt, rõ ràng rất độc tài, nhưng lại làm cho trong lòng người ta ấm áp. Vân Tuyết Phi không khỏi khinh bỉ
bản thân: nhìn đi, người ta đối xử tốt với ngươi như vậy, thế nhưng vừa
rồi ngươi lại vì mình, hi vọng hắn nhường bước, cũng không suy tính vật
đó rất quan trọng với hắn thì sao.
Tống Thi Linh linh hoạt phát
hiện ra, lúc nãy nàng để ý ánh mắt Vân Tuyết Phi khi nhìn Cảnh vương
gia, đầy ắp tình cảm, nàng chứng kiến rõ ràng, nữ nhân này cứ gặp người
nào thì yêu người đó, tính tình lẳng lơ, không hiểu sao biểu ca lại tốt
với nàng ta như vậy nhỉ?
Càng nghĩ càng căm giận, nàng sâu kín
hỏi thăm: "Ban nãy tỷ tỷ nhìn Cảnh vương gia rất lâu, hai người trước
đây có quen biết sao?"
Vân Tuyết Phi hơi hồi hộp một chút, nàng có thể cảm thấy ánh mắt kinh ngạc từ bốn phía đang đánh giá mình.
Rất nhanh bình phục lại trạng thái bất an, Vân Tuyết Phi cười một tiếng:
"Cảnh vương gia phong lưu phóng khoáng, diện mạo hơn cả Phan An, lòng
thích cái đẹp mọi người đều có! Nhìn lâu thêm mấy lần chắc cúng không
quá đáng đi ~"
Tống Thi Linh không ngờ Vân Tuyết Phi có thể bình
tĩnh thong dong như thế, rất giỏi che giấu, hôm nay nàng nhất định phải
xé rách mặt nạ dối trá của Vân Tuyết Phi, để biểu ca thấy rõ bộ mặt thật của nàng ta, nàng tiếp tục chưa từ bỏ ý định hỏi tới: "Nhưng ánh mắt
vừa rồi của tẩu tẩu dường như không phải là thưởng thức, ngược lại giống như đang nhìn tình nhân đấy!"
Vị biểu muội này thật không biết
sống chết, cũng không nhìn hoàn cảnh một chút, khi nãy nàng đã thấy được tròng mắt Tư Nam Tuyệt hiện lên vẻ không vui.
Hừ! Muốn hãm hại nàng, chưa đủ kinh nghiệm!
Vân Tuyết Phi ái muội chớp chớp mắt nhìn Tống Thi Linh: "Muội muội ghen
sao? Yên tâm đi, tẩu tẩu sẽ không dành Cảnh vương gia với muội, trong
lòng tẩu tẩu chỉ có một mình vương gia nhà ta thôi!"
Tư Nam Tuyệt cầm ly rượu lên tay hơi ngừng lại, khóe môi nâng lên một đường cong có
như không. Ngay sau đó, ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch.
Thấy
không thể vặn ngã được Vân Tuyết Phi, ngược lại còn bị trả đũa, sợ Tư
Nam Tuyệt hiểu lầm, Tống Thi Linh gấp đến đỏ mặt: "Ngươi nói bậy! Người
ta thích là biểu ca, chứ không phải Cảnh vương gia!"
Sau khi hô
to những lời này, bốn phương một mảnh yên tĩnh, khi chứng kiến Vân Tuyết Phi châm chọc nhìn nàng, Tống Thi Linh rốt cuộc ý thức được mình đã nói lời không nên nói, nàng khẩn trương cà lăm, đỏ mặt muốn giải thích:
"Ta...ta không phải, ta chỉ là . . . . ."