Đích Nữ Vương Phi

Chương 42: Chương 42: Thử ở cùng nhau




Bây giờ đêm đã khuya, cảnh vật hai bên đường được ngọn đèn chiếu vô cùng rõ, quán nhỏ bán đồ ăn, bán đồ chơi, cái gì cần có đều có, đi lên kinh thành chính là một thành không tối!

Chứng kiến những đôi tình nhân tay nắm tay kẻ tới người lui xung quanh, nói cười vui vẻ, nhưng lòng Vân Tuyết Phi thì lạnh như băng, vì sao lại như vậy nhỉ? Rõ ràng lúc đi vẫn còn rất tốt, nàng nhìn Tư Nam Tuyệt ở đằng trước cách mình ngày càng xa, trong lòng có chút hoài niệm về sự ấm áp vừa rồi của hắn.

"Đại ca ca, mua một cành hoa đi ~" Đột nhiên một tiểu cô nương có hai bím tóc sừng dê cản đường Tư Nam Tuyệt, duỗi lẵng hoa đến trước mặt hắn, ánh mắt tràn đầy hi vọng nói: "Tất cả vừa mới được hái xuống, còn rất tươi, mua một cành nhé ~ " diễn&đàn%lê*quý@đôn

Tư Nam Tuyệt vốn đang đau đầu vì hành vi lỗ mãng lúc nãy, chỉ trách mình quá xúc động. Nếu bây giờ xoay người, nàng sẽ lùi về sau, làm như vậy chẳng khác nào phá hủy chút cảm tình còn sót lại trước kia mất. Hắn còn chưa kịp điều chỉnh tâm trạng của mình, bất chợt bị người chặn đường đi, không vui nhíu mày.

Trông thấy đại ca xinh đẹp trước mặt mất hứng, tiểu cô nương thấp thỏm không yên, nhưng khi bắt gặp người sau lưng Tư Nam Tuyệt, con ngươi xoay xoay: "Đại ca ca mua một cành hoa tặng cho tỷ tỷ ở phía sau đi ~ "

Phía sau? Tư Nam Tuyệt quay đầu nhìn thấy Vân Tuyết Phi vẫn đi theo mình, được vài bước thì ngừng, vành mắt đỏ hoe, xem bộ dáng chắc là đã khóc, trong lòng lặp tức đau xót, hắn xoay người nghiêm túc hỏi: "Có phải khi ta đưa hoa này cho vị tỷ tỷ ở phía sau, nàng sẽ vui vẻ trở lại?" diễn%đàn@lê,quý.đôn

Tiểu cô nương không ngờ mình tùy tiện đoán, thế mà thật sự đúng, xem ra hoa này có thể bán rồi, tối nay chẳng cần phải lo không có cơm ăn nữa, nàng phấn khởi gật đầu: "Nữ nhân đều thích hoa, nhất là được người mình thích tặng!"

Vừa nghe đến người trong lòng, vẻ mặt Tư Nam Tuyệt liền buồn bã, lắc đầu: "Nàng không thích ta, cho nên cũng sẽ không thích hoa ta tặng!"

Đại ca ca đẹp mắt như thế sao lại có người không thích chứ, tiểu cô nương mới không tin, nàng chắc chắn nói: "Đại ca ca huynh tốt như vậy, tỷ tỷ nhất định sẽ thích huynh!" Lấy từ trong giỏ xách ra một nhánh hoa, cắn răng đưa qua: "Hoa này ta tặng cho đại ca ca, không lấy tiền, đại ca ca đi dỗ dành tỷ tỷ đi ~ "

Nhìn tiểu nha đầu non nớt trước mặt, ngó lại cành hoa, tối hôm nay không thể cứ tiếp tục như vậy được. Thế nào cũng phải có người chịu thua, nếu hạ mình mà có thể khiến nàng vui vẻ, hết thảy đều đáng giá. Hắn lấy từ trong ngực ra một thỏi bạc, đưa cho nha đầu đáng yêu nọ, dịu dàng nói: "Đại ca ca sẽ mua luôn cả giỏ hoa, bạc này ngươi cứ cầm lấy!" diễn*đàn*lê^quý$đôn

Tiểu cô nương từ trước tới nay chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như vậy, nàng lo lắng nói: "Nhưng ta không có tiền thối cho huynh ~ "

Tư Nam Tuyệt tiếp nhận giỏ hoa, đặt tiền vào lòng bàn tay nàng, cười nói: "Không cần thối, ngươi giữ lại đi, đã trễ thế này, nên sớm trở về nghỉ ngơi thôi!"

Không đợi tiểu nha đầu kịp phản ứng, hắn đã xoay người, cầm hoa đi đến trước mặt Vân Tuyết Phi, căng thẳng giao ra: "Thực xin lỗi ~ tặng cho nàng!"

Vân Tuyết Phi không nghĩ tới hắn sẽ quay lại, còn mua giỏ hoa xin lỗi mình, đôi mắt đỏ ửng trợn to, đầy vẻ khiếp sợ. Một nam nhân tự phụ như vậy, vậy mà lại vì mình ba lần bốn lượt cúi đầu, làm loại chuyện mà mọi nam nhân đều không muốn làm, Vân Tuyết Phi, ngươi còn tại rối rắm gì nữa?

Chứng kiến thiên hạ trước mặt chẳng những không vui, ngược lại nước mắt giống chuỗi ngọc bị đứt chảy dọc xuống theo gò má trắng nõn, hắn luống cuống, không biết làm sao, đưa tay lau lung tung trên mặt nàng: "Nàng đừng khóc, đều là lỗi của ta, ta cam đoan sau này không ép nàng nữa, nàng không đồng ý cũng chẳng sao, ta sẽ từ từ chờ!"

"Cô nương, tha thứ đi, một nam nhân có thể ăn nói khép nép đến như vậy, không dễ dàng đâu~ "

"Chính xác chính xác, nếu có người nào đối xử với ta như vậy, ta chết cũng nguyện ý ~ "

"Hâm mộ quá, nếu ta có nam nhân tốt như vậy chăm sóc thì tốt rồi!"

...

Giọng nói khuyên lơn cao thấp nối tiếp nhau vang lên, Vân Tuyết Phi lúc này mới để ý, một vòng nam nữ già trẻ đang quay xung quanh mình, không khỏi đỏ mặt, trừng mắt nhìn tên nam nhân nọ còn chưa biết chuyện gì đã xảy ra, giận dỗi: "Đều tại ngươi, làm trò cười cho người ta rồi đấy!"

Quyến rũ, đẹp đẽ như vậy, Tư Nam Tuyệt bị cái nhìn này khiến cho mất hồn, trong lòng có loại cảm giác kì lạ dâng lên!

"Đại ca ca còn đứng ì ra đó làm gì, tỷ tỷ đã tha thứ huynh, mau dẫn về nhà đi!" Tiểu nha đầu bán hoa khi nãy lên tiếng nhắc nhở.

Tư Nam Tuyệt phản ứng kịp, nhìn dáng vẻ xinh đẹp của nữ tử trước mặt, ngực nhộn nhạo, nhét lẵng hoa vào trong tay Vân Tuyết Phi, nắm tay nàng, gật đầu cảm tạ bốn phía, dẫn nàng tìm cách thoát ra khỏi đám đông.

Không ai chú ý trong đám người ẩn giấu một đôi mắt ác độc, Tống Thi Linh chẳng ngờ bản thân sẽ chứng kiến trường hợp như vậy, trong lòng ghen ghét nhìn người đã đi xa: Vân Tuyết Phi, biểu ca là của ta, sớm hay muộn ta cũng sẽ diệt trừ ngươi!

Không hề hay biết nguy cơ từ từ tới gần mình, Vân Tuyết Phi chỉ chú ý đến bàn tay đang nắm tay nàng, loại cảm giác này thật tốt, không hề hư vô mờ mịt, có thể sống lại lần nữa, là ông trời đã ban ơn. Đời người hữu hạn, nàng đột nhiên dừng bước lại, hạ quyết tâm sau đó ngẩng đầu nghiêm túc nói: "Tư Nam Tuyệt, chúng ta thử ở cùng nhau đi!"

Tư Nam Tuyệt ngơ ngác đứng tại chỗ, dường như không tin được điều bản thân mới vừa nghe, hắn hỏi lại: "Nàng nói cái gì? Lặp lại lần nữa!"

Nhìn ngắm vẻ mặt ngây ngốc của nam nhân trước mặt, trong lòng Vân Tuyết Phi không khỏi cảm thấy vui vẻ, nàng mỉm cười, nhấn mạnh từng chữ một: "Ta nói chúng ta thử ở cùng nhau, thử cùng nhau ngắm hoa nở hoa tàn, cùng nhau từ từ biến thành già cả, còn có cùng nhau..." Càng nói đến phần sau giọng nói ngày càng nhỏ, sanh con dưỡng cái làm sao cũng nói không nên lời.

Tư Nam Tuyệt vốn thầm nghĩ hôm nay có thể cùng nàng hòa thuận là tốt lắm rồi, không ngờ nàng nguyện ý thử tiếp nhận mình, lặp tức cảm giác hân hoan bao phủ lấy hắn, vì quá đỗi vui mừng, hắn tóm nàng ôm chặt trong ngực, ngửi hơi thở quen thuộc mê người, dịu dàng nói: "Đây chính là nàng nói đấy nhé, không được đổi ý đó!"

Vân Tuyết Phi vươn tay ôm ngược lại nam nhân đang lo lắng trước mặt này, cười nói: "Ta nói, sẽ không đổi ý! Chẳng qua..."

Cố ý kéo dài âm cuối, Tư Nam Tuyệt nắm chặt tay, kéo người trong ngực ra, khẩn trương hỏi: "Chẳng qua cái gì?"

Vân Tuyết Phi nghiêm túc nhìn Tư Nam Tuyệt, một lúc sau mới thổ lộ nút thắt luôn quấn quanh trong lòng mình: "Sau này không cho chàng gọi ta Tuyết Nhi, ta muốn chàng gọi ta là Phi Nhi!"

Nghe được vấn đề, Tư Nam Tuyệt thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng nói: "Việc này?"

Vân Tuyết Phi trịnh trọng gật gật đầu.

"Ta đồng ý!" Tư Nam Tuyệt không chút do dự đưa ra hứa hẹn: "Phi Nhi, đời này ta chỉ đối xử tốt với một mình nàng!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.