Đích Phi Sách

Chương 172: Chương 172: Chân tướng bại lộ, nhất định sẽ không tha cho bà ta




“Bắc Sách, thiếp cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng, vừa rồi...” Ánh mắt An Cửu lập lòe.

Đến giờ, An Cửu vẫn không ngừng suy nghĩ, nhưng nàng còn chưa nói xong, Thục phi đi theo phía sau thấy hai người khác thường, thử hỏi: “Bắc vương gia, Bắc vương phi, hai người sao vậy? Sao lại đột nhiên dừng lại không đi nữa?”

An Cửu giật mình, ngước mắt nhìn Thục phi.

“Vương phi không khỏe sao?” Thục phi cau mày, quan tâm hỏi thăm, “Vương phi đang mang thai, không được qua loa. Người đâu, đi mời thái y, bảo thái y đi theo vương phi, hôm nay là đại điển phong hậu, không tránh khỏi nhiều lễ tiết, chớ để vương phi mệt mỏi lại động thai khí.”

Cung nhân đi theo lập tức lĩnh mệnh lui xuống.

Thục phi thoáng nhìn Tiêu thái tử phi đi xa phía trước, ám chỉ: “Bổn cung cứ tưởng Tiêu thái tử phi là người tâm tư tỉ mỉ, không ngờ đã biết vương phi mang thai, còn bắt vương phi vất vả như thế, thật không biết bà ta rốt cuộc thật lòng tốt với vương gia và vương phi, hay là... Ha ha, xem ta đi, ta đang nói gì vậy? Hôm nay là đại hỉ của Tiêu tỷ tỷ, e là nhất thời sơ sẩy, chỉ nghĩ đến mình thôi!”

Thông minh như An Cửu và Bắc Sách đương nhiên nghe hiểu ngụ ý của Thục phi.

Rõ ràng là châm ngòi trắng trợn!

An Cửu khẽ cười.

“Đa tạ Thục phi nương nương quan tâm, tâm tư của Tiêu thái tử phi bọn ta làm sao biết được?” Bắc Sách lên tiếng, tay ôm An Cửu, “Nếu Thục phi nương nương muốn biết thì cứ đi hỏi Tiêu thái tử phi là được.”

Câu cuối cùng, thái độ của Bắc Sách vô cùng rạch ròi.

Ý là Thục phi bà ở đây châm ngòi bọn ta, vô dụng thôi!

Khí thế Bắc Sách toát ra khiến Thục phi giật mình, rõ ràng thân ảnh bạch y thắng tuyết kia nhìn cao quý vô hại nhưng cố tình lại khiến mọi người đều kinh sợ, không dám xâm chiếm.

“Vương gia nói đúng. Vương gia, vương phi, Tiêu thái tử phi còn đang chờ bổn cung, bổn cung đi trước.” Nhưng mới đi được một bước, Thục phi bỗng dừng lại, “À đúng rồi, khi nãy trước khi bổn cung rời khỏi Trường Nhạc Cung, Nhàn phi tỷ tỷ có nói tiểu hoàng tử đã ngủ, tỷ ấy ở lại Trường Nhạc Cung cùng tiểu hoàng tử một lát, đợi đến cung yến sẽ đưa tiểu hoàng tử đi gặp Hoàng Thượng.”

Dứt lời, bà ta tiếp tục đi về hướng Tê Phượng Cung, để lại An Cửu nhướng mày, những thứ mơ hồ trong đầu vì bị Thục phi ngắt lời mà lại chia năm xẻ bảy.

“Đi thôi, chúng ta cũng tới Tê Phượng Cung đi.” An Cửu vốn định quay lại Trường Nhạc Cung, nhưng Thục phi đã nói vậy, nếu bọn họ vòng về sẽ quấy rầy Nhàn phi và tiểu hoàng tử, do vậy An Cửu dẹp bỏ suy nghĩ này.

Nhưng nàng không biết Trường Nhạc Cung lúc này như muốn nổ tung.

Nhàn phi bế tiểu hoàng tử, Mộc Đào hầu hạ bên cạnh, nhưng dần dần, sắc mặt Mộc Đào bỗng trở nên khác thường.

“Mộc Đào cô cô, có phải cô cô không khỏe không? Nếu không khỏe thì cứ để nô tỳ ở đây hầu hạ nương nương và tiểu hoàng tử là được.” Cung nữ ở bên phát hiện Mộc Đào khác thường, vội nói.

Nhàn phi nghe vậy cũng chú ý tới Mộc Đào: “Mộc Đào, không khỏe à?”

“Nương nương, nô tỳ...”

Mộc Đào vốn gắng gượng, nhưng Nhàn phi đã thấy vết ban đỏ trên tay Mộc Đào, đứng bật dậy: “Mộc Đào, tay ngươi...”

Mộc Đào nắm chặt khăn thêu, mở tay ra, hồng ban bên trên khiến cung nữ bên cạnh cũng hoảng sợ.

“Việc này.. Đây là chuyện gì?” Nhàn phi bế tiểu hoàng tử đi tới, “Sao lại như vậy? Nãy giờ vẫn tốt đẹp, sao tay ngươi lại thành như vậy?”

Trên da có chỗ đã trầy xướng, có thể tưởng tượng được cảm giác ngứa đến tột cùng.

“Nương nương, nô tỳ... Nô tỳ...” Mộc Đào không nhịn được, tay liên tục gãi gãi.

Thấy tình hình thế này, Nhàn phi vội nói: “Giữ tay nàng ấy lại, đừng để nàng ấy tự làm mình bị thương. Sao lại như vậy? Vừa rồi nàng ấy chạm vào thứ gì?”

Cho tới giờ vẫn tốt đẹp, sao lại đột nhiên nổi ban sởi?

Sống trong cung hơn hai mươi năm, tuy khinh thường dùng thủ đoạn hại người nhưng Nhàn phi vẫn cảm nhận được sự việc có chỗ khác thường.

Mộc Đào cũng ý thức được vấn đề, vội nhớ lại: “Nô tỳ chỉ làm việc bình thường...” Nói tới đây, Mộc Đào dừng lại, hoảng sợ nhìn tiểu hoàng tử được Nhàn phi bế trong lòng, “Tiểu hoàng tử... Nô tỳ... Nô tỳ mới đeo trường mệnh tỏa cho tiểu hoàng tử!”

Trường mệnh tỏa?

Mọi người lập tức nhớ lại chuyện vừa xảy ra, Nhàn phi lảo đảo một cái, nhanh chóng đặt tiểu hoàng tử lên giường, định dùng tay gỡ trường mệnh tỏa xuống.

“Nương nương, đừng dùng tay... Khẳng định là đồ vật kia...” Mộc Đào kêu lên dọa tiểu hoàng tửu cũng bật khóc.

Nhàn phi nào quan tâm nhiều đến vậy, hiện tại, tâm tư bà chỉ có nhi tử, trong đầu chỉ có một ý niệm, đó là dù có chết cũng không thể để nhi tử xảy ra sơ sót gì.

Nhàn phi cẩn thận gỡ trường mệnh tỏa xuống, ném xuống đất, nhìn hài tử trong tã lót khóc đến tê tâm phế liệt, bà muốn bế nó lên, nhưng lại nghĩ đến tay mình vừa chạm vào trường mệnh tỏa nên không dám đến gần.

“Mau, tìm thái y, mau đi tìm thái y!” Nhàn phi hoảng sợ kêu gào, “Người đau, mau bế nhi tử của ta, nó sợ... Nó đang sợ...”

Nhìn tình hình của Nhàn phi, Mộc Đào phân phó cung nữ bên cạnh: “Ngươi đi lấy nước để nương nương rửa tay đi...”

“Vâng.” Cung nữ lập tức lĩnh mệnh lui xuống.

Trong phòng, sắc mặt hai chủ tớ đều nặng nề, tiếng khóc của tiểu hoàng tử vẫn quanh quẩn trong phòng như muốn bóp nghẹt trái tim người ta.

Thời gian càng trôi qua càng khiến lòng người lo sợ, cuối cùng thái y cũng tới, Nhàn phi lập tức bắt lấy thái y: “Thái y, mau xem nhi tử của ta, ngươi xem nó có gì khác thường không?”

Trong ấn tượng của thái y, Nhàn phi trước giờ luôn đoan trang dịu dàng, ngay cả lúc bị điên cũng chưa từng bừa bãi như vậy.

Thái y không dám trì hoãn, kiểm tra tiểu hoàng tử thật cẩn thận, mới nói: “Nương nương, tiểu hoàng tử không sao, vẫn là vì sinh không đủ tháng nên khóc nháo cũng là chuyện bình thường.”

Nhàn phi nhìn tiểu hoàng tử nằm trên giường, vẫn không yên tâm: “Thái y, ngươi kiểm tra kỹ chưa, tiểu hoàng tử thật sự không sao hả?”

Thái y cau mày: “Nương nương, vi thần làm thái y trong cung nhiều năm, khẳng định tiểu hoàng tử không sao.”

“Nhưng...” Nhàn phi thoáng nhìn tiểu hoàng tử, lại nhìn Mộc Đào, tâm trạng trở nên kích động, “Ngươi xem cung nữ của bổn cung, xem tay của nàng ấy, sao lại ra nông nỗi này?”

Thái y lúc này mới chú ý tới Mộc Đào, thấy tay nàng đã sưng đỏ, tay Nhàn phi cũng bắt đầu có dấu hiệu tương tự, lập tức cảnh giác, bước lên kiểm tra, qua hồi lâu, sắc mặt lại thay đổi.

“Thái y, có nhìn ra manh mối gì không?” Nhàn phi hỏi.

Thái y đột nhiên quỳ xuống: “Nương nương, tay của Mộc Đào cô cô chắc là do một loại độc ở dân gian gây ra, loại độc này có thể ăn mòn da thịt, triệu chứng đầu tiên là nổi hồng ban, một khi gãi sẽ rách da thịt, độc tính sẽ càng ăn mòn vào trong, chỉ sợ tay của Mộc Đào cô cô...”

Nhàn phi lảo đảo một cái, lạnh lùng quát: “Bổn cung không muốn nghe chỉ sợ gì hết! Thái y, bổn cung lệnh ngươi nhất định phải chữa khỏi cho Mộc Đào!”

Thái y khó xử: “Nương nương, người làm vậy là làm khó vi thần rồi, loại độc này quá ác độc, không biết nó sao lại vào cung?”

Nhàn phi theo bản năng nhìn trường mệnh tỏa bị mình ném dưới đất, trong ánh mắt dịu dàng có thứ gì đó ngưng tụ. Trầm mặc một hồi, bà mới lên tiếng, giọng lạnh như băng sương: “Làm phiền thái y xem trên trường mệnh tỏa kia có loại độc mà ngươi nói không!”

Thái y dùng khăn bọc lấy tay mới dám nhặt trường mệnh tỏa lên, qua một hồi kiểm tra, sắc mặt càng thay đổi. Ông ta buông trường mệnh tỏa xuống, lấy một hộp thuốc trong hòm thuốc đưa cho Nhàn phi: “Nương nương, vừa rồi có lẽ người đã chạm vào thứ này, có điều chắc là đã rửa tay nên không bị trầy da mới không sao, nương nương dùng thuốc mỡ này đi, sẽ có hỗ trợ.”

Ngụ ý là trường mệnh tỏa thật sự có vấn đề!

“Thái y, còn Mộc Đào...” Tay bà không sao, nhưng còn Mộc Đào?

Nhàn phi nhìn Mộc Đào, Mộc Đào hiện giờ yếu ớt ngồi dựa vào ghế, sắc mặt trắng bệch, tay bị cung nữ giữ chặt.

“Việc này vi thần...” Thái y khó xử.

“Bổn cung không muốn nghe mấy lời vi thần bất lực, ngươi là thái y giỏi nhất trong cung, ngươi nhất định có cách!” Nhàn phi lạnh lùng ngắt lời.

“Việc này... Cách thì có, chỉ là.... Không thể giữ hai tay của Mộc Đào cô cô nữa, nếu không muốn độc tính theo máu lan đến toàn thân, chỉ có thể vứt bỏ đôi tay này...”

Nhàn phi lảo đảo ngã ngồi xuống ghế.

Vứt bỏ đôi tay? Ý của thái y là chặt hai tay Mộc Đào sao?

Nỗi đau này... Nhàn phi đau đớn, không nói đến tình hình Mộc Đào lúc này là vì hoàng nhi của bà, chỉ riêng việc nàng hầu hạ bà nhiều năm, tinh cảm của hai chủ tớ sớm đã không giống bình thường, bà sao có thể nhẫn tâm nhìn nàng chịu nỗi đau mất tay chứ?

Nhưng nếu không làm vậy, để độc tính lan khắp cơ thể, vậy hậu quả bà càng không dám tưởng tượng.

“Không, thái y, vẫn còn cách khác...” Nhàn phi nhìn thái y, gửi gắm toàn bộ hi vọng.

Thái y lắc đầu, thở dài, ông ta cũng bất lực.

“Nương nương... Nương nương không cần lo lắng cho nô tỳ, tiểu hoàng tử không sao, nương nương không sao, nô tỳ cũng yên tâm rồi. Nương nương... Nô tỳ... Nô tỳ khó chịu quá, nô tỳ... Sau này nô tỳ không thể hầu hạ nương nương và tiểu hoàng tử nữa, trong hậu cung này quá nguy hiểm, mọi việc xin nương nương chú ý, hãy tự chiếu cố bản thân và tiểu hoàng tử...” Mộc Đào lo lắng nhìn Nhàn phi.

Nương nương trước giờ thiện lương, chưa từng dùng tới những thủ đoạn độc ác, ngày xưa không có hoàng tử, có Hoàng Thượng bảo vệ, ngược lại có thể bình an ở một góc, nhưng hiện tại dù bà không kết thù với kẻ khác, đối phương cũng sẽ động tâm tư với tiểu hoàng tử.

Có thể sau này... Nàng không giúp được nương nương nữa!

“A!” Một Đào hét lên, vùng vẫy thoát khỏi cung nữ, xông ra ngoài.

“Mộc Đào... Mau, mau bắt lấy Mộc Đào...” Nhận ra ý đồ của Mộc đào, Nhàn phi vội quát, nhưng mọi thứ đều đã không kịp.

Vừa dứt lời, trong phòng liền truyền tới tiếng bang, Mộc Đào đập đầu vào bàn, giây tiếp theo toàn thân ngã xuống đất.

Mọi người sững sờ, Nhàn phi cũng không dám tin vào sự thật trước mắt: “Mộc... Mộc Đào...” Bà lảo đảo đi tới, xoay người Mộc Đào lại, nhìn nàng nhắm chặt hai mắt, hét lên, “Không, Mộc Đào... Không được chết, bổn cung không cho ngươi chết!”

Mấy năm nay Mộc Đào luôn đi theo bà, thậm chí khoảng thời gian khổ cực ở Lăng Tiêu Cung cũng chỉ có Mộc Đào ở bên, bà sao có thể...

“Thái y, mau, cứu Mộc Đào...” Nhàn phi gào lên.

Thái y đi tới kiểm tra hơi thở, lắc đầu: “Nương nương, Mộc Đào cô cô đã... Đi rồi.”

“Đi rồi?” Nhàn phi lẩm bẩm. Sao có thể đi được? “Bổn cung không cho nàng ấy đi như vậy! Mộc Đào, bổn cung và tiểu hoàng tử còn cần ngươi hầu hạ, sao ngươi có thể đi như vậy?”

“Nương nương nén bi thương, Mộc Đào cô cô ra đi như vậy cũng bớt chịu khổ.” Thái y an ủi.

Chịu khổ? Nhàn phi quay đầu nhìn trường mệnh tỏa, lời Mộc Đào vừa nói vẫn còn quanh quẩn bên tai.

“Hậu cung này quá nguy hiểm...”

A, dù không tin nhưng bà không thể không chấp nhận hiện thực này. Mộc Đào bị người ta tính kế, mà mục đích của đối phương...

Trường mệnh tỏa này dùng để giết hại hoàng nhi của bà!

Nhàn phi nắm chặt xiêm y Mộc Đào.

Trường mệnh tỏa này... Nghĩ tới người tặng trường mệnh tỏa, Nhàn phi không dám tin.

Sao có thể?

An Cửu? An Cửu sao lại muốn giết hoàng nhi của bà?

Mạng của hoàng nhi do nàng bảo vệ, nếu không có nàng, chỉ sợ ngay cả cơ hội đến với thế giới này hoàng nhi cũng không có, nàng ấy không cho phép hoàng nhi tồn tại thì đã có thể không cho nó chào đời, sao lại ra tay tàn nhẫn ngay lúc này chứ?

May mà... Bây giờ nghĩ lại, Nhàn phi vẫn sợ hãi.

Nhưng hoàng nhi không sao, Mộc Đào lại thành người chết thay.

Bên tai truyền tới tiếng khóc của tiểu hoàng tử, trái tim Nhàn phi như bị đẩy xuống vực thẳm, trong đầu chỉ quanh quẩn hai chữ.

An Cửu... An Cửu... An Cửu...

Trong phòng, Nhàn phi ôm thi thể của Mộc Đào, mặc kệ tiểu hoàng tử khóc lóc. Không ai biết Nhàn phi nghĩ gì, nhưng mọi người đều có thể cảm nhận khí thế toát lên từ người bà khiến mọi người đều sợ hãi.

Không biết qua bao lâu, Nhàn phi mới lên tiếng: “Người đâu, đi Tê Phượng Cung mời An Cửu vương phi tới đây một chuyến, cứ nói... Bổn cung có chuyện quan trọng muốn thương lượng!”

Giọng nói lạnh băng khiến người ta không rét mà run, Nhàn phi cho thái y lui xuống, cung nữ nhìn thi thể Mộc Đào cô cô bên cạnh, lòng càng hoảng sợ.

...

Ở Tê Phượng Cung, Tiêu thái tử phi đã thay xiêm y mặc trong đại điển phong hậu, Thục phi ở bên thu xếp, qua một lát, An Cửu mượn cớ không khỏe qua thiên điện nghỉ ngơi.

Đến giờ nàng vẫn cảm thấy bất an, mà nơi bắt nguồn của mọi sự bất an là Trường Nhạc Cung. Sau khi rời khỏi Trường Nhạc Cung, nàng mới có cảm giác này. Nàng đuổi Bắc Sách đi, sau đó cùng Hồng Linh vội vàng quay lại Trường Nhạc Cung.

Vừa đến Trường Nhạc Cung, đúng lúc An Cửu gặp cung nữ vội vàng rời đi. Thấy An Cửu, cung nữ cả kinh, ngay sau đó lộ vẻ oán hận và sợ hãi. An Cửu giật mình, oán hận sao?

Tỳ nữ ở Trường Nhạc Cung ngay cả Mộc Đào nàng cũng rất ít tiếp xúc, nàng hoàn toàn không có cơ hội đắc tội bọn họ!

“Nô tỳ tham kiến Bắc vương phi, Nhàn phi nương nương cho mời.” Cung nữ hành lễ, cố ý duy trì khoảng cách với An Cửu cứ như tránh nàng như rắn rết.

Nhạy bén như An Cửu đương nhiên phát hiện sự khác thường, nàng gật đầu, bước vào Trường Nhạc Cung.

Trong chính sảnh Trường Nhạc Cung, An Cửu vừa bước vào liền thấy Nhàn phi nghiêm túc ngồi trên chủ vị.

An Cửu tiến lên, hành lễ: “Cô cô tìm An Cửu có việc gì sao?”

“Ngươi tới nhanh thật đấy!” Lúc nói chuyện, Nhàn phi đã đứng dậy chậm rãi đi về hướng An Cửu, đánh giá nàng một hồi, ánh mắt cuối cùng dừng ở bụng nàng, khẽ cười, lời nói vẫn lạnh như băng, “A Cửu có thai, người làm cô cô như ta còn chưa chúc mừng thì phải!”

An Cửu nghi ngờ, nhưng vẫn bình thản nói: “Đều là người một nhà, hà tất khách khí.”

“Người một nhà? Hay cho câu người một nhà! An Cửu, ngươi thật sự coi bổn cung là người một nhà sao?” Nghĩ đến Mộc Đào, nghĩ đến tiểu hoàng tử nhỏ bé của mình, nghĩ đến mọi việc vừa xảy ra, cảm xúc của Nhàn phi bắt đầu dao động.

“Cô cô sao lại nói vậy?”

Nhàn phi khẽ cười: “Sao lại nói vậy? An Cửu, bổn cung biết ngươi thông minh, bổn cung cũng rất thích ngươi, nhưng không ngờ ngoại trừ thông minh ngươi còn độc ác đến thế!”

“An Cửu độc ác? Mong cô cô nói rõ!”

“Cô cô? Đừng gọi bổn cung là cô cô! Đã đến nước này ngươi còn diễn kịch với cô cô hả?” Nhàn phi ngắn răng, oán hận nhìn An Cửu.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì lại khiến thái độ của Nhàn phi đối với mình thay đổi lớn như thế?

An Cửu còn chưa kịp kiếm tìm, cổ tay đã bị Nhàn phi bắt lấy: “Được rồi, ngươi vẫn muốn diễn kịch đúng không? Một hai ép bổn cung vạch trần tất cả trước mặt ngươi đúng không? Được, bổn cung sẽ cho ngươi toại nguyện!”

Dứt lời, bà liền kéo An Cửu vào trong.

Vào phòng, mùi máu gay mũi cùng tiếng khóc của hài tử lập tức khiến An Cửu muốn nôn khan.

Sắc mặt Nhàn phi trầm xuống: “An Cửu, tốt xấu gì ngươi cũng sắp làm mẫu thân, ngươi xem, tất cả điều này đều do ngươi ban tặng, nhi tử của ta làm chướng mắt ngươi sao? Sao ngươi phải hao tổn tâm cơ, không từ thủ đoạn như vậy? Nó chỉ là một hài tử, không oán không thù với ngươi, ngươi muốn làm gì thì cứ nhắm vào bổn cung là được!”

An Cửu bình tĩnh lại, nhìn lướt căn phòng một lần, ngoại trừ hài tử khóc lớn, thi thể Mộc Đào nằm dưới đất đập vào mắt càng rợn người.

“Mộc Đào?” An Cửu cau mày. Khi nãy bọn họ rời khỏi Trường Nhạc Cung, Mộc Đào vẫn tốt đẹp, sao mới chớp mắt... Mà tay nàng ấy... “Sao lại thế này?”

“Sao lại thế này? Thấy người chết là Mộc Đào, ngươi thất vọng lắm đúng không?” Nhàn phi cười điên cuồng.

Khoan đã, thất vọng?

An Cửu cố gắng tiêu hóa hiện thực trước mắt.

Tất cả đều do nàng ban tặng? Hao tổn tâm cơ, không từ thủ đoạn?

Không lẽ Nhàn phi cảm thấy những việc này đều do nàng làm sao?

An Cửu lạnh giọng: “Nhàn phi nương nương, từ khi vào cửa, những gì người nói An Cửu thật sự không hiểu, người hận An Cửu là vì cảm thấy tất cả do An Cửu làm sao?”

“Không phải ngươi thì còn ai vào đây?” Nhàn phi quát.

Không phải nàng thì còn ai vào đây? An Cửu cười lạnh: “Vậy xin hỏi nương nương, sao nương nương lại cảm thấy ngoại trừ An Cửu thì không thể là ai khác?”

Nghĩ đến đây Nhàn phi càng phẫn nộ, bà chỉ vào trường mệnh tỏa ở trên bàn, gằn từng câu từng chữ: “Trường mệnh tỏa kia có phải ngươi tặng không?”

An Cửu theo hướng ngón tay bà nhìn trường mệnh tỏa kia, trả lời: “Đúng vậy!”

“Hừ, trường mệnh tỏa ngươi tặng là để lấy mạng hoàng nhi của ta, đúng là độc ác! Khẳng định ngươi đoán rằng bổn cung sẽ vì thân thiết với ngươi nên cho hoàng nhi đeo trường mệnh tỏa này, quả thật bổn cung cũng thế, nhưng hành động này thiếu chút đã hại hoàng nhi của ta. Chắc là ngươi không ngờ Mộc Đào đeo trường mệnh tỏa cho hoàng nhi của ta đã dính kịch độc trên đó trước đúng không!”

Kịch độc? Ý của Nhàn phi là trên trường mệnh tỏa này có kịch độc?

Bà ấy đang nghi ngờ nàng hạ độc trên trường mệnh tỏa, mục đích là lấy mạng tiểu hoàng tử sao?

An Cử nhíu mày, trong đây chắc chắn có sai lầm gì đó!

“An Cửu, ngươi thừa nhận rồi đúng không? Thừa nhận ngươi có ác ý làm hại hoàng nhi của ta đúng không?” Nhàn phi lạnh lùng truy vấn.

An Cửu nhìn tiểu hoàng tử nằm trên giường: “Tại sao An Cửu phải hại nhi tử của nương nương?”

“Việc này... Đương nhiên phải hỏi ngươi!”

“An Cửu cũng có mấy vấn đề muốn hỏi nương nương. Thứ nhất, hại tiểu hoàng tử của nương nương, An Cửu có ích lợi gì? Thứ hai, nếu không chứa chấp tiểu hoàng tử, trước đây An Cửu chỉ cần tiết lộ việc nương nương có thai, chắc chắn sẽ có rất nhiều kẻ tự động trở thành đao trong tay ta, ta cần gì phải làm ra chuyện để nương nương nắm được chứng cứ? Thứ ba, nương nương thử nghĩ xem, nếu tiểu hoàng tử chết, ai sẽ là người có lợi?” An Cửu chậm rãi hỏi, mỗi một vấn đề đều khiến Nhàn phi không thể phản bác.

Sắc mặt Nhàn phi thay đổi, bà không thể không thừa nhận ba câu hỏi của An Cửu, không câu nào bà có thể tìm ra câu trả lời.

Hít sâu một hơi, Nhàn phi vẫn lạnh giọng: “Nhưng trường mệnh tỏa kia do ngươi tặng, chính tại độc trên trường mệnh tỏa kia mới hại chết Mộc Đào!”

“Trường mệnh tỏa kia đúng là ta đưa, nhưng điều đó đủ để chứng minh do ta hạ độc sao?” An Cửu nhìn thẳng vào mắt Nhàn phi, vân đạm khinh phong hỏi.

“Trường mệnh tỏa kia chỉ qua tay người của ngươi, ngươi là chủ tử của họ, bọn họ đương nhiên nghe lệnh ngươi làm việc.” Nhàn phi vẫn không cam lòng. Hôm nay dù thế nào, bà cũng phải đòi lại công bằng.

“Nương nương, thường ngày An Cửu đối xử với người thế nào?” An Cửu khẽ cười.

Ánh mắt Nhàn phi lập lòe: “Cho nên bây giờ ta mới tự mình tới tìm ngươi chứ không phải bẩm báo việc này với Hoàng Thượng, để Hoàng Thượng điều tra!”

“Nếu thế, An Cửu phải đa tạ ân đức của nương nương. Vậy An Cửu xin nương nương ngẫm lại, trường mệnh tỏa này ngoại trừ qua tay của An Cửu thì còn ai cầm nó?”

Ai cầm nó? Nhàn phi cau mày: “Chẳng lẽ ngươi nghi ngờ trong cung của ta...” Nói đến đây, Nhàn phi dừng lại, buột miệng thốt lên, “Thục... Thục phi?”

Đúng rồi, Thục phi, khi nãy Thục phi cũng chạm vào trường mệnh tỏa!

Chẳng lẽ là bà ta?

“Nếu hoàng nhi của Nhàn phi nương nương không còn, điều đó có nghĩa bớt đi một người tranh đoạt ngôi vị hoàng đế với Tuyên thân vương, lý do này đã đủ chưa?” An Cửu châm chọc.

Nhàn phi lảo đảo. Đủ chưa? Lý do này đương nhiên đủ!

Thục phi, thật sự là bà ta sao?

Nhàn phi theo bản năng nắm chặt hai tay thành đấm, là bà ta muốn lấy mạng hoàng nhi mình!

Nghĩ tới dáng vẻ Thục phi ở Trường Nhạc Cung thân thiện khi nãy, Nhàn phi nghiến răng: “Tiện nhân Thục phi kia, nếu ả thật sự hại con ta, ta chắc chắn sẽ không tha cho ả!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.