An Cửu giật mình, theo bản năng nghĩ tới Hạ Hầu Ngự Thiển trông ôn nhuận như ngọc kia, nhưng không biết vì sao, nam nhân này bề ngoài như ánh mặt trời lại khiến nàng vừa nghĩ tới liền nổi da gà.
Thỉnh chỉ tứ hôn? May mà Hạ Hầu Ngự Thiển không làm thế, bằng không... Ngủ chung với một con rắn độc, e là bị cắn chết lúc nào cũng không biết.
An Cửu nhìn Hạ Hầu Âm, trong lòng càng có nhiều nghi hoặc, chóp mũi quẩn hương khí, ánh mắt của Hạ Hầu Âm như có ma lực khiến người ta say mê, không chút chống cự, việc này... An Cửu như phát hiện có vấn đề, lập tức dùng sức véo vào da thịt, lúc này mới tỉnh táo một chút.
Huân hương trong căn phòng này... Hạ Hầu Âm quả nhiên có trá!
An Cửu khẽ cười: “Dung Phi nương nương là cảm thấy thất vọng khi ta và Hạ Hầu Ngự Thiển không thể đính hôn, hay không vui với hôn sự giữa ta và Bắc Sách?
Dứt lời, đôi mắt mỹ lệ kia ngẩn ra, hơi nhíu mày, thậm chí bàn tay nắm tay An Cửu liền dùng sức.
Lời này thật sự khiến Hạ Hầu Âm kích động?
Xem ra sự việc đúng như nàng nghĩ. An Cửu không khỏi nhớ tới lời đồn kia, nghe nói năm đó Hạ Hầu Âm gả cho Bắc vương gia là bị Hạ Hầu Âm tính kế, nàng ta cho rằng người mình sẽ gả cho là Bắc Sách, bởi vậy mới ngoan ngoãn xuất giá, nhưng không ngờ... Người cưới nàng ta không phải Bắc Sách, mà là Bắc vương gia!
“Ta nghĩ Dung Phi nương nương nên buông xuống rồi.”
Đã qua nhiều năm như vậy, trong tiếng đàn của nàng ta vẫn có u sầu cũng tưởng niệm, thậm chí hiện giờ đã trở thành sủng phi của hoàng đế, u sầu cùng tưởng niệm trong tiếng đàn của nàng ta vẫn chưa tiêu tan, điều này có ý nghĩa gì?
Tiếng đàn thay tiếng lòng, không phải sao?
Hạ Hầu Âm giật mình nhìn An Cửu, ánh mắt xen lẫn khen ngợi, nàng ta không ngờ An Cửu này có thể trong huân hương cùng lời ngon tiếng ngọt của nàng ta vẫn duy trì được sự tỉnh táo như thế, thậm chí còn thăm dò ngược lại.
Buông xuống? Ánh mắt Hạ Hầu Âm tối sầm.
Buông tay An Cửu ra, Hạ Hầu Âm xoay người, giọng nói êm tai lần nữa vang lên.
“An Cửu quận chúa nói gì vậy? Thôi, nếu ngươi đã không muốn ta nhắc đến chuyện Ngự Thiển thích ngươi, ta không nhắc đến là được, chỉ nói chuyện của hai chúng ta thôi, ngươi nhỏ hơn ta vài tuổi, ta thật muốn có thêm người muội muội khôn khéo này.” Hạ Hầu Âm tới bên ghế quý phi ngồi xuống, rõ ràng dáng người như tiền nên thuần tịnh cao khiết, giờ phút này, bộ dáng đó lại lộ ra sự lười biếng khó nói nên lời.
Muội muội?
An Cửu nhướng mày cười: “Dung Phi nương nương làm vậy khiến An Cửu tổn thọ mất, Dung Phi nương nương là sủng phi, An Cửu chẳng qua chỉ là một tiểu quận chúa, thật sự không dám.”
Hạ Hầu Âm nhìn An Cửu, dường như đang cân nhắc gì đó: “Hôm nay là sinh thần của ta, ta muốn An Cửu quận chúa cùng tham dự buổi tiệc, quận chúa chắc sẽ không cự tuyệt chứ?”
An Cửu không khỏi kinh ngạc, dự sinh thần của nàng ta? Nàng không cảm thấy trong cảm nhận của Dung Phi nương nương, nàng có vị trí quan trọng như vậy, Dung Phi này... Khôn khéo như An Cửu, ngay lập tức sáng tỏ tâm tư của nàng ta.
Chỉ sợ là ý của Túy Ông không nằm ở rượu.
Dung Phi này thật kỳ lạ, lòng luôn hướng về Bắc Sách, mấy năm nàng ta ở Bắc Vương phủ có thể có cơ hội gặp Bắc Sách, nhưng nghe nói, chỉ có khoảng thời gian đầu Hạ Hầu Âm này có qua lại với những người khác ở Bắc Vương phủ, nhưng mấy năm sau, nàng ta chỉ ở thủy tạ Liễu Oanh, ngày tháng giống như ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Hiện tại, đã trở thành phi tử của hoàng đế, nàng ta lại muốn gặp y?
Nàng biết, Hạ Hầu Âm tiến cung có mục đích của mình, nàng ta không lo chuyện lòng mình hướng về người khác bị biết được, sẽ chuốc lấy tai họa sao?
“Ha ha, cứ quyết định như vậy đi, hôm nay Hoàng Thượng thiết yết ở Cẩm Hoa Điện, ngươi hãy đi với ta.” Không đợi An Cửu từ chối, Hạ Hầu Âm này lần nữa lên tiếng, giọng nói tuy lãnh đạm nhưng thái độ kiên quyết không cho người ta đổi ý.
An Cửu nhíu mày, nếu đã không thể cự tuyệt, nàng làm theo mong muốn của nàng ta thì đã sao?
Nàng thật muốn nhìn xem, Hạ Hầu Âm này có thể giở trò gì.
“Dung Phi nương nương, Hoàng Thượng phái người truyền lời, nói mọi người đều đã ở Cẩm Hoa Điện chờ, người có thể dời bước qua đó.”
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền tới tiếng của Văn cô cô.
An Cửu nghe vào tai, thầm nghĩ mặt mũi của Hạ Hầu Âm này đúng là lớn, tuy rằng hôm nay là sinh thân của nàng ta, nhưng trong cung điều kiêng kị nhất là phân vị, hiện tại người chờ nàng ta e rằng đều là quý nhân trong cung.
“Ừ, đi thôi.” Hạ Hầu Âm đứng dậy.
Dứt lời, cửa phòng mở ra, Văn cô cô đi đến, cầm một chiếc áo choàng phủ thêm cho Hạ Hầu Âm.
Hạ Hầu Âm chậm rãi đi đến trước mặt An Cửu, tươi cười kéo tay nàng, nhẹ nhàng nói: “Đi thôi, đừng để mọi người đợi lâu.” Nói rồi, nàng ta kéo An Cửu ra ngoài.
An Cửu cũng không phản kháng, nàng giỏi nhất việc xem xét thời thế, biết rõ phản kháng cũng vô ích, nàng nghe theo đối phương thì như thế nào?
Vẫn chưa tới cuối cùng, ai có thể nói đó chắc chắn là chuyện xấu?
Chỉ là... Nàng nói mình tiến cung thỉnh chỉ lĩnh tội chẳng qua để ép Bắc Sách xuất hiện mà thôi, chỉ cần Bắc Sách nghe được tin tức, chắc chắn sẽ tiến cung, nàng ngược lại không cần thật sự đi gặp Tĩnh Phong Đế, nhưng tình hình hiện tại, chỉ có thể đi gặp!
Dọc đường, Hạ Hầu Âm vẫn nắm tay nàng, thật sự giống tỷ muội thân mật.
Trong Cẩm Hoa Điện, đàn sáo quanh quẩn, trên chủ vị, Tĩnh Phong Đế vô cùng vui sướng, Ngọc Hoàng Hậu ngồi bên cạnh, trên mặt treo ý cười, nhưng nụ cười kia lại không tới đáy mắt.
Thục Phi và Nguyên Phi ngồi bên cũng nhàn nhạt cười, đối với sinh thần hôm nay, trong lòng họ cũng nghẹn muốn chết.
“Cũng không phải đại thọ gì, phô tương như vậy, ngay cả sinh thần của Hoàng Hậu nương nương cũng không bằng, tiểu tiện nhân kia là muốn giọng khách át giọng chủ sao?” Thục Phi thấp giọng nói với Ngọc Hoàng Hậu, trong lời mang theo tức giận, nhưng có tính toán nhiều hơn.
Khoảng thời gian này, không chỉ bà ta oán hận, chỉ sợ trong lòng Hoàng Hậu này cũng không hề dễ chịu, nếu có thể khiến Hoàng Hậu nổi giận không thể khống chế, vậy đối với bà ta mà nói, không phải càng thú vị sao?
Nhìn thoáng qua Thái Tử Bách Lý Khiên ngồi bên dưới, ánh mắt bà ta lập tức dời đến Bắc Nhu ngồi bên cạnh, từ khi Thái Tử có được viên ngọc Bắc Nhu này, Ngọc Hoàng Hậu ngày càng đi lại thân thiết với Khanh vương phi.
Ai biết bọn họ đang ngầm tính toán cái gì.
Nhưng mặc kệ họ đang có kế hoạch gì, Thái Tử cưới Bắc Nhu, đối với Ngạn Nhi của bà ta mà nói đã là bất lợi!
Ngọc Hoàng Hậu liếc nhìn Thục Phi, tâm tư của Thục Phi bà ta sao có thể không nhìn ra? Muốn lợi dụng châm ngòi chọc giận bà ta đi ăn giấm của Dung Phi sao?
A, Dung Phi hiện giờ đã không phải là Tĩnh Phi trước kia, khi đó, Tĩnh Phi cũng được sủng ái, chẳng qua cậy sủng sinh kiêu, lại không có đầu óc, mà Dung Phi này... Trong đầu hiện lên hình ảnh của nữ tử kia, quả nhiên là hồ ly tinh!
E rằng đạo hạnh của hồ ly tinh này còn không thấp, hiện giờ Hoàng Thượng mê luyến Dung Phi như vậy, bà ta sao có thể xé rách da mặt với Dung Phi ngay lúc này?
Thục Phi sợ là vì chuyện Khiên Nhi cưới Bắc Nhu mà sốt ruột cho nhi tử của mình mà thôi.
Nghĩ đến mưu tình của mình với Khanh vương phi, Ngọc Hoàng Hậu khẽ cười, cũng nói khẽ cưới Thục Phi: “Thục Phi muội muội, có những lời không thể nói bậy, chủ nhân của hoàng cung này vẫn luôn là Hoàng Thượng, Hoàng Thượng sủng ái ai, đó đều là ban ân, mấy chữ 'tiểu tiện nhân' này của muội để bổn cung nghe thấy thì thôi, chúng ta là tỷ muội, không sao cả, nhưng nếu để kẻ khác nghe thấy, nói không chừng sẽ chuốc tới tai họa ngầm nào đấy cho muội. Thục Phi muội muội nên cẩn trọng lời nói và hành động thì hơn.”
Thục Phi ngẩn ra, trên mặt hiện lên một tia hoảng loạn, vội đáp: “Vâng vâng vâng, Hoàng Hậu nương nương nhắc nhở đúng.”
Trong lòng Thục Phi lại thầm mắng, lão tiện nhân Ngọc Hoàng Hậu này đúng là đáng giận!
“Dung Phi nương nương đến rồi.”
Trong đại điện, tiếng nhạc đến đoạn cao trào, bên ngoài vang lên tiếng cung nhân truyền báo. Tĩnh Phong Đế lập tức đứng dậy, phân phó: “Dừng dừng dừng, tất cả đều dừng lại!”
Nhóm nhạc sư lĩnh mệnh lui xuống, mấy phi tần nhìn cảnh tượng này càng cảm thấy ghen ghét.
Hoàng Thượng xưa nay chưa từng có hứng thú với một nữ nhân như vậy, nhìn bộ dáng này cứ như mất hồn!
Đang suy tư, ngoài cửa, Dung Phi chậm rãi tiến vào, tuyệt thế chi tư cùng ung dung hoa quý càng khiến nam nhân nhìn, trong lòng không nhịn được mà muốn sủng ái.
Bên cạnh nàng ta... Rất nhiều ánh mắt đều hướng về phía nữ tử bên cạnh Dung Phi, đó... Đó không phải An Cửu sao?
Sao nàng lại cùng Dung Phi tới?
Hôm nay sinh thần của Dung Phi chỉ là gia yến, không phải à?
Bách Lý Khiên đang ngồi uống rượu, trông thấy thân ảnh kia, không khỏi giật mình, dường như đã lâu không gặp nàng, nhưng hắn lại cảm thấy không hề xa lạ, thậm chí... Trong lòng rung động càng mãnh liệt.
Hôm nay gặp lại, trong ánh mắt của An Cửu có thêm vài phần nhu mỹ của nữ nhi, càng nhìn càng khiến lòng người nhộn nhạo.
Là ai khiến nàng thay đổi như thế? Bắc Sách sao?