Dưới ánh nhìn của mọi người, Bắc lão vương gia mặc một bộ tố y bình thường, nhưng khí thế toát ra lại khiến mọi người không thể rời mắt, tuy già rồi nhưng mỗi bước chân đều rất vững vàng, đặc biệt là ánh mắt sáng ngời có thần kia hình như vừa có chuyện vui, mặt mày đều mang ý cười.
Mà người đi bên cạnh đỡ ông ấy... Một bên là Bắc thế tử, mà bên còn lại... Mọi người nhìn người nọ, không khỏi kinh ngạc, An Cửu? Đây không phải An Cửu của Tấn Quốc Công phủ sao?
Hiện tại nàng cùng Bắc Sách dìu Bắc lão vương gia tới, điều này có ý nghĩa gì?
Bách Lý Vũ nhíu mày nhìn An Cửu, khôn khéo như hắn, trong lòng hình như đã có đáp án, khoảng thời gian này không gặp hẳn đã có rất nhiều chuyện xảy ra mà hắn không biết!
Sắc mặt người bên cạnh cũng thay đổi, Diệp Hi và lão phu nhân thấy An Cửu, lập tức nhớ tới chuyện sáng này, hận không thể xông ra, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm An Cửu như muốn nuốt chửng nàng.
Quét mắt nhìn Bắc lão vương gia, ánh mắt lão phu nhân lập lòe, ông ấy gặp nàng rồi?
Điều này đại biểu ông ấy cũng đã biểu An Cửu là hậu duệ của Thẩm Diên?
Lão phu nhân nắm chặt hai tay thành đấm, chuyện bà ta lo lắng vẫn xảy ra. Hít sâu hom hơi, lão phu nhân nhíu mày, tức giận bao phủ cả gương mặt bà ta.
Thời điểm trông thấy An Cửu, Bách Lý Khiên theo bản năng tiến lên một bước, nhưng nháy mắt tiếp theo, khi thấy Bắc Sách đi cạnh nàng, vui sướng lóe qua đáy mắt lập tức biến mất, thay vào là hung ác nham hiểm cùng lạnh băng.
Phản ứng này bị Khanh vương phi phát hiện, con ngươi khôn khéo híp lại, bà ta lập tức đứng dậy, cao giọng: “Lão vương gia, ngài tới rồi, hôm nay chỉ thiếu mỗi lão nhân gia ngài thôi. Mục Nhi, còn không dìu tổ phụ con vào chỗ.”
Bắc Mục sửng sốt, không ngờ Khanh vương phi sẽ có phân phó như vậy, đang lúc ngây ra, Tĩnh Phong Đế ngồi ở chủ vị đã đứng dậy, tự mình chào đón.
“Lão vương gia, đã lâu không gặp, ngươi vẫn khỏe mạnh như trước.” Tĩnh Phong Đế lên tiếng, từ phía An Cửu đỡ lấy cánh tay Bắc lão vương gia, tự mình đỡ, thái độ hòa thuận một chút cũng không giống hoàng đế uy nghiêm, dường như chỉ là vãn bối.
Mọi người không khỏi cảm thán, ở Đông Sở Quốc này, sợ rằng chỉ có mỗi Bắc lão vương gia có đãi ngộ như vậy!
Nhớ năm đó, Bắc lão vương gia không chỉ là công thần phò trợ tiên đế khai quốc, còn giúp đương kim hoàng đế dẹp loạn Tề Vương, đưa ông ta bước lên đế vị, hiện giờ tuy rằng đã rút khỏi thế sự, không quản chuyện Bắc Vương phủ, nhưng vị trí ông ấy ở Bắc Vương phủ, ở Đông Sở Quốc vẫn vô cùng quan trọng.
Cũng khó trách Hoàng Thượng lại đối đãi như thế!
An Cửu vốn dìu Bắc lão vương gia rời đi, Bắc lão vương gia nhíu mày, hình như không vui, nghe Tĩnh Phong Đế hàn huyên, chỉ nói: “Phiền Hoàng Thượng nhớ thương, bộ xương già này của ta vẫn có thể lăn lộn thêm mấy năm, ha ha...”
Nói chuyện bình đạm như vậy đủ thấy quân thần hai người rất thân thiết, nhưng kẻ có lòng nghe lại nghĩ theo hướng khác.
Tĩnh Phong Đế giật mình, sức khỏe Bắc lão vương gia này đúng là quá tốt, còn thêm mấy năm... Bắc Vương phủ, hiện tại chỉ một Bắc Sách cũng đủ khiến ông ta mệt mỏi ứng phó, nếu Bắc Nam Phong chết, ông ta sẽ nhẹ nhàng không ít, chỉ là...
Tĩnh Phong Đế nhíu mày, tươi cười trên mặt càng lớn: “Trẫm thật sự hi vọng lão vương gia có thể sống lâu trăm tuổi, thân mình thêm mười năm cũng không có vấn đề gì.”
“Đúng thế, phụ vương, ngài xem, hôm nay lại đại hôn của Nhu Nhi, đời cháu của ngài lại sinh thêm cho ngài mấy đứa chắt trai, thời điểm phụ vương đại thọ trăm tuổi, chắc chắn sẽ rất náo nhiệt.” Khanh vương phi ôn hòa nói, hôm nay bà ta trang điểm rất lộng lẫy, tuy ở đây có rất nhiều nữ tử trẻ tuổi cũng không chói mắt như bà ta.
Bắc lão vương gia nhìn Khanh vương phi, đôi mắt lão luyện thâm thúy hình như mang theo ý cười, nhưng Khanh vương phi nhìn lại cảm thấy da đầu tê dại.
Nếu nói trong Bắc Vương phủ này có ai khiến bà ta kiêng kị, vậy ngoại trừ Bắc Sách, đó chính là Bắc lão vương gia!
Bị Bắc lão vương gia nhìn, Khanh vương phi vẫn tươi cười đoan trang, không để ai nhìn ra manh mối.
Nhìn Khanh vương phi hồi lâu, Bắc lão vương gia chuyển hướng nhìn hai người đứng giữa đại sảnh.
“Hôm nay Nhu Nhi thành thân, ngươi đúng là đã tìm cho nó một nhà chồng tốt.” Bắc lão vương gia cao giọng, ngữ điệu không để lộ hỉ nộ, nhưng người hiểu tâm tư Bắc lão vương gia đều biết, lời này cất giấu sự không vui, thậm chí là phẫn nộ.
“Ha ha, lão vương gia, Bách Lý gia chúng ta và Bắc gia đúng thân càng thêm thân, năm đó Nhàn Phi tiến cung, được Hoàng Thượng sủng ái, tới nay đứng đầu tứ phi, mà hiện tại Bắc Nhu gả cho Thái Tử, thành Thái Tử Phi, đây đúng là chuyện đáng mừng.” Ngọc Hoàng Hậu lên tiếng, Bắc lão vương gia được Hoàng Thượng đãi ngộ như thế, bà ta cũng phải lo sợ.
“Đúng vậy, chúc mừng Bắc lão vương gia, chúc mừng Hoàng Hậu nương nương, Thái Tử có Bắc Nhu là Thái Tử Phi, chờ đến ngày đăng cơ đế vị cũng sẽ giống Hoàng Thượng lúc này hậu đãi Bắc Vương phủ, Bắc Vương phủ nhiều thế hệ vinh sủng, tới đời sau, nhất định sẽ trở nên giai thoại.” Thục Phi xen vào, lời nói có ẩn ý.
Bà ta nào phải chúc mừng?
Rõ ràng là đang nhắc nhở mọi người, Thái Tử có dã tâm với ngôi vị hoàng đế.
Người khác tuy không cảm nhận được phân lượng trong câu nói này, dù sao Thái Tử cũng là trữ quân, thiên hạ này sớm muộn sẽ thuộc về gã, chỉ là hoàng đế của họ tính tình đa nghi, ho dù là Thái Tử, cho dù là người ông ta sẽ truyền ngôi, ông ta cũng không cho phép lúc ông ta còn tại vị có bất cứ kẻ nào mơ tưởng tới ngôi vị hoàng đế.
Ngọc Hoàng Hậu này, khoảng thời gian gần đây bị thành tích của Ngạn Nhi ép tới hồ đồ, bà ta muốn mau chóng mượn sức Bắc Vương phủ, thậm chí... A, nghĩ đến chuyện ở phủ Thái Tử sau đêm trung thu Nguyên Phi kể, bà thật muốn xem trò hay.
Ngọc Hoàng Hậu muốn liên minh với Bắc Vương phủ, khó bảo đảm không phải bà ta thiết kế cho Bắc Nhu và Thái Tử thành đôi, cái gì là sớm đã lưỡng tình tương duyệt chứ, hừ, đó chẳng qua là nói cho bên ngoài nghe, lừa kẻ không hiểu mà thôi.
Ngọc Hoàng Hậu đang tính toán cái gì, bà phải ở đây làm ra chút chuyện, ngăn cản bà ta mới được.
Lời mình vừa nói chính là cố ý nói cho Hoàng Thượng nghe, Hoàng Thượng nghe rồi, trong lòng sẽ nghĩ gì?
Thục Phi lặng lẽ nhìn Tĩnh Phong Đế, ánh mắt âm trầm của đối phương đủ để bà biết chính mình đã thành công.
Quả nhiên như Thục Phi đoán, Tĩnh Phong Đế rất không vui, nhìn đôi tân nhân trước mặt càng cảm thấy chói mắt, Thái Tử này đúng là gấp gáp muốn bước lên ngôi vị hoàng đế!
Tĩnh Phong Đế dời mắt nhìn Bắc Nam Phong: “Lão vương gia, Thục Phi nói không sai, Bắc Vương phủ là công thần lớn nhất Đông Sở Quốc ta, chỉ cần Bách Lý hoàng thất ta còn một ngày, nhiều thế hệ của Bắc Vương phủ tất nhiên vinh sủng.”
“Ha... Ha ha... Hoàng Thượng, lão thần đa tạ ân sủng của ngài.” Bắc lão vương gia cười vang, “Thái Tử... Ta cũng nhìn ngài trưởng thành, không tệ, không tệ.”
Tuy nói thế nhưng Bắc lão vương gia không khỏi lo lắng, Bách Lý Khiên này quá giống đương kim hoàng đế, nếu gã lên ngôi... A, nghĩ đến chuyện gì đó, Bắc lão vương gia nhíu mày, hai phụ tử này tuy giống nhau, nhưng Bách Lý Khiên lại không khôn khéo bằng phụ hoàng của gã.
Nếu hiểu phụ hoàng mình, gã đã không vội vã kết thân với Bắc Vương phủ, có lẽ đại hôn hôm nay đã chú định con đường bước lên ngôi vị hoàng đế của gã càng thêm gian nan.
Còn về việc ngôi vị hoàng đế này cuối cùng rơi vào tay ai... A, đúng là khiến người ta chờ mong.
Sau hôm nay, ở kinh thành này e rằng sẽ có tuồng để xem!
“Nếu lão vương gia đã tới, vậy để đôi tân nhân bái đường đi, bái đường xong còn phải mừng thọ lão vương gia.” Ngọc Hoàng Hậu cao giọng, Bắc lão vương gia này ở trước mặt mọi người khen ngợi Khiên Nhi, thật sự cho bà ta thêm mặt mũi.
“Đúng vậy, đúng đúng, đừng làm lỡ giờ lành.” Khanh vương phi cũng đồng tình.
Hai người Bách Lý Khiên và Bắc Nhu đã chuẩn bị xong, nhưng cung mày của Bắc lão vương gia lại nhíu lại khiến mọi người không khỏi căng thẳng.
“Phụ vương, có gì không ổn sao?” Bắc vương gia thấy tình hình như vậy, lập tức hỏi.
Bắc lão vương gia nhìn bốn phía, khi tìm thấy thân ảnh kia, trên mặt nở nụ cười thân mật, vẫy tay: “A Cửu, cháu lại đây, đến ngồi bên cạnh ta.”
Mọi người sửng sốt, A Cửu?
Nhất thời, tất cả đều theo ánh mắt của Bắc lão vương gia nhìn về phía người nọ, đó chẳng phải là An Cửu sao?
Giọng điệu của Bắc lão vương gia mang theo sự sủng nịnh, ngay cả Khanh vương phi cũng chưa từng nhìn thấy.
An Cửu ngây ra, cảm nhận ánh mắt của mọi người, ngước mắt nhìn lão nhân gia tươi cười ngồi ở chủ vị kia, không đành lòng cự tuyệt, cuối cùng vẫn đứng dậy.
Nhưng đúng lúc này, Khanh vương phi lại cười nói: “Phụ vương, việc này chỉ sợ không hợp quy củ, An Cửu quận chúa dù sao cũng chỉ là tiểu bối, vị trí của ngài cao hơn thân phận của nàng, hơn nữa lát nữa Nhu Nhi và Thái Tử bái đường...”
“Không hợp quy cũ gì hả?” Bắc lão vương gia nhíu mày, nhìn cũng không thèm nhìn Khanh vương phi một cái, lại nhìn Bắc Sách, “Hôm nay là tiệc mừng thọ của ta, ta chỉ là muốn hài tử này ngồi bên cạnh... Việc này cũng không thể sao? A Cửu, cháu lại đây, đến chỗ gia gia ngồi, còn cả Bắc Sách, cháu cũng qua đây. Hoàng Thượng, hôm nay là gia yến, việc này chắc sẽ không va chạm thân phận của ngài chứ?”
Tĩnh Phong Đế giật mình, ngay sau đó liền nở nụ cười: “Sao có thể? Tiệc mừng thọ của lão vương gia, thọ tinh lớn nhất, lão vương gia nói gì thì chính là như thế, những quy củ quân thần ngày thường đều miễn đi.”
Tức khắc, trên gương mặt đoan trang của Khanh vương phi liền lộ vẻ xấu hổ, An Cửu và Bắc Sách nhìn nhau, chỉ một cái nhìn liền hiểu ý đối phương.
Dưới sự chứng kiến của mọi người, hai người cùng đứng dậy, đi đến bên cạnh lão vương gia, một trái một phải ngồi xuống.
“Ha ha, tốt... Tốt...” Bắc lão vương gia nhìn An Cửu, lại nhìn Bắc Sách, không giấu được sự hài lòng.
Cục diện như thế giống như nhân vật chính hôm nay không phải đôi tân nhân Thái Tử và Bắc Nhu, mà là An Cửu và Bắc Sách.
Bách Lý Khiên càng không vui, ngay cả Bắc lão vương gia cũng thích hai người họ ở bên nhau sao?
Không biết vì lý do gì, gã đột nhiên cảm thấy bất an, nếu có Bắc lão vương gia ủng hộ, chỉ sợ khoảng cách giữa họ sau ngày đại hôn này sẽ càng xa.
“Bái đường đi.” Khanh vương phi liếc nhìn An Cửu, tuy không nói gì thêm nhưng ánh mắt thể hiện rõ cảm xúc lúc này.
An Cửu này, bà ta đúng là đã xem nhẹ bản lĩnh của nàng, trước kia nàng không có cơ hội gặp lão vương gia, nhưng hôm nay lần đầu gặp đã khiến lão vương gia yêu thích như vậy, thậm chí cháu gái ruột là Nhu Nhi lão vương gia cũng chưa từng hiền lành sủng nịnh như thế.
Khanh vương phi ra lệnh, ti nghi chủ trì đại hôn lập tức làm việc, đầu tiên là bái thiên địa, lại bái cao đường, bái Bắc lão vương gia, sau đó là phu thê giao bái, toàn bộ đều diễn ra theo trình tự.
Dưới khăn hỉ, Bắc Nhu ngập tràn kích động và vui mừng, mà sắc mặt Bách Lý Khiên vẫn âm trầm, đặc biệt là khi cảm nhận ánh mắt của An Cửu hướng về phía mình, gã thậm chí muốn dừng lại tất cả việc này.
Nhưng ánh mắt của mẫu hậu lại nhắc nhở gã, nếu bản thân gây ra chuyện gì, chỉ sợ tình cảnh sẽ càng gian nan.
Gã chỉ có thể kiên trì, hận không thể bái xong thiên địa, sớm rời khỏi nơi quỷ quái này.
Cuối cùng, gã cũng có thể dẫn Bắc Nhu về tân phòng, đây là tân phòng tạm thời chuẩn bị cho họ ở Bắc Vương phủ. Một loạt lễ tiết hoàn thành, Bách Lý Khiên tùy ý vén khăn hỉ trên đầu Bắc Nhu, lạnh giọng: “Đi thôi.”
Bắc Nhu vốn lòng đầy chờ mong, nghe một câu lạnh lùng như thế không khỏi giật mình, ngước mắt nhìn Bách Lý Khiên, theo bản năng gọi: “Phu quân...”
“Gọi ta là Thái Tử điện hạ!” Giọng nói lạnh băng không chút tình cảm cắt ngang Bắc Nhu.
Trái tim Bắc Nhu nhói đau, Thái Tử điện hạ? Cách xưng hô xa lạ như vậy không phải điều nàng kỳ vọng, nhưng...
“Thái Tử điện hạ... Thiếp...” Bắc Nhu cố gắng đè xuống uất ức trong lòng, gương mặt mỹ lệ cố gắng nở nụ cười dịu dàng, ánh mắt nhìn Bách Lý Khiên vẫn sáng rọi.
Hôm nay là đại hôn của họ, nàng sẽ không chọc gã tức giận, nghĩ đến hài tử trong bụng, tuy rằng đại phu chưa khám qua, nhưng hẳn tám phần là chắc chắn.
“Nếu buổi lễ đã kết thúc, vậy mau thay xiêm y rồi đi mừng thọ Bắc lão vương gia.” Bách Lý Khiên lần nữa cắt ngang Bắc Nhu, nụ cười xán lạn của nàng càng khiến gã chướng mắt, thậm chí hỉ phục này... Tân nương hôm nay vốn không nên là nàng, nếu An Cửu mặc nó...
Trong đầu hiện ra hình ảnh An Cửu mặc hỉ phục màu đỏ thẫm, Bách Lý Khiên nhíu mày, xem thái độ hôm nay Bắc lão vương gia đối với An Cửu, chỉ sợ nàng mặc hỉ phục là vì Bắc Sách!
Càng nghĩ, Bách Lý Khiên càng thấy hụt hẫng: “Tự ngươi chuẩn bị đi, ta ở ngoài chờ.”
“Thái...”
Bách Lý Khiên vừa dứt lời liền vung tay áo rời đi, Bắc Nhu nhìn theo bóng dáng gã, muốn gọi gã lại, nhưng vừa mở miệng, thân ảnh kia đã biến mất khỏi cửa, tốc độ như vậy giống như nàng là hồng thủy mãnh thú.
Bắc Nhu được che chở từ nhỏ nào chịu nổi cách đối xử như vậy?
Nhưng đối mặt với Bách Lý Khiên, nàng không ngừng tự nhủ, khẳng định vì chuyện đêm đó nên gã mới không vui, vì thế mới đối xử thế này với nàng!
Bắc Nhu hít sâu một hơi, xoa bụng: “Ngày tháng còn dài, chàng sẽ không như thế nữa.”
Nghĩ vậy, Bắc Nhu bình tĩnh lại, khôi phục tâm trạng vui mừng thuộc về tân nương, gọi Vân Nhi vào hầu hạ mình thay xiêm y, sau đó lập tức ra ngoài tìm Bách Lý Khiên.
Trong vườn, Bách Lý Khiên vừa ra khỏi phòng hiện tại đang đối mặt với Ngọc Hoàng Hậu, sắc mặt mẫu tử hai người đều vô cùng nặng nề.
“Khiên Nhi, ta biết con đang nghĩ gì, con không muốn cưới Bắc Nhu, nhưng chúng ta cũng không còn cách nào khác, hôn sự của con và Bắc Nhu đã quyết định lâu như vậy, sao con còn không nghĩ thấu?” Ngọc Hoàng Hậu lạnh lùng hỏi, biểu hiện của gã hôm nay thật sự khiến bà ta thất vọng.
Vốn là ngày đại hỉ, trên mặt gã một chút ý cười cũng không có, giống như thật sự có người ép gã thành thân!
Từ lúc An Cửu xuất hiện ở đại sảnh, ánh mắt gã vẫn luôn hướng về phía nàng, cho dù mọi người đều chú ý tới Bắc lão vương gia, nhưng kẻ có lòng làm sao không phát hiện?
Khanh vương phi là con cái già, bà ta thấy rõ Khanh vương phi tỏ ra không vui, khẳng định là vì nhìn thấy ánh mắt Khiên Nhi nhìn An Cửu tràn ngập dục vọng chiếm hữu nữ nhân của nam nhân.
Nghĩ đến cuộc trò chuyện của hai người ở Cẩm Tú Các hôm nay, Ngọc Hoàng Hậu không thể kiềm chế được, thừa dịp bọn họ tới tân phòng, bà ta cũng mượn cớ rời khỏi đại sảnh chính là muốn đi cảnh cáo Khiên Nhi lát nữa không được như vậy.
“Nghĩ thấu? A, con nghĩ thấu rồi, con biết, cưới Bắc Nhu là chuyện không thể thay đổi, con cũng biết An Cửu hiện tại đã không thuộc về con, điều quan trọng bây giờ là cưới Bắc Nhu, mượn sức Bắc Vương phủ, chờ đến ngày khống chế tất cả mới có thể được như ý nguyện, nhưng nhìn nàng sánh vai bên cạnh Bắc Sách, con không khống chế được cảm xúc của mình, nàng rõ ràng là của con, tân nương hôm nay cũng vốn nên là nàng, không phải đồ bỏ Bắc Nhu kia!”
Có lẽ áp lực đã lâu, Bách Lý Khiên không khống chế được mà rống lớn, hành động này, ngay cả Ngọc Hoàng Hậu cũng ngẩn ra.
“Con làm gì thế hả?” Ngọc Hoàng Hậu trừng mắt, “Đây là Bắc Vương phủ, con muốn mọi người biết nữ tử trong lòng con là An Cửu sao?”
“Đúng, con muốn vậy, con ước gì hiện tại có thể tuyên cáo với mọi người nàng là của con, nàng vốn nên thuộc về con!” Bách Lý Khiên cắn răng, “Đều tại các người, các người muốn lấy lòng Bắc Sách, hoàn toàn không màng tới cảm nhận của con, mẫu hậu, con không cần ngôi vị hoàng đế kia... Con...”
Bang một tiếng, Bách Lý Khiên còn chưa nói xong, Ngọc Hoàng Hậu đã tát gã một cái, lập tức khiến gã phải nuốt lời định nói trở về.
“Hỗn trướng, con có biết mình đang nói gì không? Con là Thái Tử, cái gì là không cần ngôi vị hoàng đế? Ngôi vị hoang đế kia vốn thuộc về con, con không cần ngôi vị hoàng đế, chẳng lẽ muốn cho Tuyên Vương sao? Con có biết kết cục khi không cần ngôi vị hoàng đế không hả?” Ngọc Hoàng Hậu nổi trận lôi đình, “Phản, đúng là phản rồi, An Cửu kia rốt cuộc đã dùng thủ đoạn gì khiến con trở nên không có chí tiến thủ vậy hả? Con cho rằng Bắc Nhu kia ôn nhu vô hại, con có thể không màng sao? Nó có mẫu phi khôn khéo, Khanh vương phi sẽ không để nữ nhi của mình chịu ủy khuất, con càng quyến luyến An Cửu, đó chính là đẩy An Cửu vào hoàn cảnh nguy hiểm, con cho rằng bà ta sẽ bao dung An Cửu hả?”
Trong lòng Bách Lý Khiên bị thứ gì đó đè nặng, ngay cả hít thở cũng không thông thuận, nhưng lời Ngọc Hoàng Hậu nói gã lại không thể phản bác.
“Con nghe rõ cho bổn cung, thời điểm con không có bản lĩnh làm chủ tất cả, con chỉ có thể ẩn nhẫn, hiểu chưa?” Ngọc Hoàng Hậu thấp giọng, “Còn về An Cửu kia... Hiện tại nàng đã không còn là người con có thể mơ tưởng tới!”
Vừa rồi ngay cả Bắc lão vương gia cũng nhìn An Cửu bằng con mắt khác, đối với An Cửu, ngay cả bà ta cũng không biết nên làm thế nào.
Cái tát này dường như đã đánh cho Bách Lý Khiên tỉnh ra, im lặng một lúc, Bách Lý Khiên mới chậm rãi nói: “Mẫu hậu, nhi thần hiểu rồi.”
“Hiểu rồi thì tốt, lát nữa mừng thọ lão vương gia, nhớ quản con mắt với cảm xúc của mình, đối với Bắc Nhu... Bổn cung biết con không thích, nhưng vì tiền đồ của mình, dù là diễn kịch, con cũng phải diễn tốt một chút, trước mặt Khanh vương phi, nếu có Bắc Nhu nói chuyện giúp con, rất nhiều chuyện đều sẽ làm ít công to.” Dứt lời Ngọc Hoàng Hậu xoay người rời đi.
Đợi Ngọc Hoàng Hậu đi xa rồi, Bách Lý Khiên mới đi về phía tân phòng, chuẩn bị đón Bắc Nhu nhưng không ngờ người gã muốn đón lại đứng sau núi giả cách đó không xa.
Tất cả những gì vừa xảy ra, nàng đều nhìn thấy, nghe thấy.
Đêm dài đến đáng sợ, đối với Bắc Nhu vừa nói, việc này như sét đánh giữa trời quang.
“Tiểu thư... Thái Tử thế mà...” Vân Mi phẫn nộ, Thái Tử đối với tiểu thư rõ ràng chỉ có lợi dụng!
Còn có... Còn có An Cửu... Người trong lòng Thái Tử là tiền hôn thê An Cửu quận chúa sao?
Hôm nay là tân hôn của tiểu thư, lại để tiểu thư nghe thấy những việc này, chỉ sợ nàng sẽ rất thương tâm!
Vân Nhi thử nhìn Bắc Nhu, trong đêm tối, gương mặt kia càng có vẻ tái nhợt, ngay cả màu đỏ trên người cũng không giấu được bi thương toát ra.
“Nô tỳ... Nô tỳ đi nói với vương phi!” Vân Nhi oán hận, Thái Tử và Hoàng Hậu muốn lợi dụng Bắc Vương phủ, tiểu thư sẽ phải hi sinh cả cuộc đời mình! Lúc này, e rằng chỉ có vương phi mới có thể làm chủ cho tiểu thư!
“Ngươi đứng lại!”
Vân Nhi vừa đi một bước đã bị Bắc Nhu gọi lại, giọng nói mất đi sự dịu dàng ngày thường, thay vào đó là chút lạnh lẽo.
“Tiểu thư...” Vân Mi nhíu mày nhìn Bắc Nhu.
Im lặng một lúc, Bắc Nhu thấp giọng: “Vân Nhi, những gì vừa nghe vừa thấy, ngươi cứ giữ trong bụng, không được nói với ai, biết chưa?”
“Nhưng...” Vân Nhi khó hiểu, nói với vương phi mới có thể xả giận, không phải sao?
“Không cho nói chính là không cho nói, đặc biệt là không được nói với mẫu phi, còn việc liên quan tới An Cửu... Thái Tử thích An Cửu thì đã sao? An Cửu không có tình cảm với Thái Tử, điểm này ta rõ ràng, Thái Tử muốn có được, nhưng rất nhiều chuyện đều không thể theo y chàng, ta không muốn xảy ra thêm nhiều chuyện, càng không muốn mẫu phi biết việc này, nếu không bà ấy nhất định sẽ làm gì đó với An Cửu. Một khi sự việc bị vạch trần, người Thái Tử giận chó đánh mèo còn không phải ta sao? Nếu ngươi nói với mẫu phi, đó mới là hại ta, thậm chí... Sẽ hại hài tử trong bụng ta.”
Vân Nhi sửng sốt, không khỏi thở dài, độc Thái Tử tiểu thư đã trúng quá sâu, nhưng đối với một nam nhân không yêu mình, thật sự đáng giá sao?
Hít sâu một hơi, Vân Nhi đáp: “Vâng, nô tỳ biết rồi, chuyện này, nô tỳ coi như không hề nghe thấy.”
“Ừ, vậy mau về tân phòng tìm Thái Tử, đừng để chàng chờ lâu.” Bắc Nhu chua xót nói.
Ở đại sảnh vẫn vô cùng náo nhiệt, đôi tân nhân Bách Lý Khiên và Bắc Nhu thu dọn xong, thời điểm quay lại đại sảnh, trên đầu Bắc Nhu đã không còn mang khăn hỉ, tất cả đều thu vào đáy mắt.
Ánh mắt đầu tiên nàng nhìn An Cửu, giờ phút này, An Cửu ngồi bên cạnh Bắc lão vương gia, cùng lão vương gia nói gì đó, thỉnh thoảng cười sảng khoái càng khiến nàng ấy toát ra vẻ anh khí trên người.
Thái Tử thích An Cửu như vậy sao?
Bắc Nhu không thể không thừa nhận, An Cửu như vậy có mị lực hơn lúc trước rất nhiều, nàng ấy như phát sáng khiến người ta không thể rời mắt, càng không tự chủ mà muốn đến gần.
“Nhu Nhi, mau tặng quà cho gia gia con đi.” Khanh vương phi cao giọng.
Bắc Nhu hoàn hồn, dời ánh mắt đi, ra hiệu cho Vân Mi bên cạnh. Vân Mi lập tức nhận lệnh lui xuống, rất nhanh liền trình một cái hộp dài lên.
Mọi người tò mò nhìn qua.
Bắc Nhu đi đến trước mặt Bắc lão vương gia, theo quy củ quỳ xuống, vẫn dịu dàng như nước: “Gia gia, đây là hạ lễ sáng sớm Thái Tử chuẩn bị cho ngài, là một dải ngọc san hôn, nghe Thái Tử nói ngọc san hô này ở trong bóng tối có thể phát sáng, Thái Tử bảo đặt ngọc san hô này trong phòng, thứ nhất có thể trang trí, thứ hai có thể chiếu sáng trong đêm, Nhu Nhi cảm thấy rất tốt, hi vọng gia gia sẽ thích.”
Lúc nói chuyện, Vân Nhi đã mở cái hộp ra, thời điểm nghe đến ba chữ “ngọc san hô”, mọi người đều cả kinh, đây chính là bảo bối hiếm lạ khó có được, chờ ngọc san hô lộ rõ trước mặt mọi người, nhìn sự tinh xảo của nó, ánh mắt của những người ở đây đều sáng lên.
Ngọc san hô này đúng là cực phẩm!
Lời Bắc Nhu nói khiến Bách Lý Khiên sửng sốt, gã nào chuẩn bị ngọc san hô làm hạ lễ gì? Nhưng Bắc Nhu là... Bách Lý Khiên theo bản năng nhìn Bắc Nhu, nhưng gương mặt này lại khiến gã nhớ lại buổi sáng sau đêm trung thu, cảm kích vốn có trong lòng lập tức biến mất, thay vào đó là chán ghét.
“Phụ vương, Khiên Nhi và Nhu Nhi vì đại thọ của ngài thật sự tốn nhiều tâm tư.” Khanh vương phi nói, cẩn thận chú ý sắc mặt của Bắc lão vương gia.
Từ khi trở thành Bắc vương phi, lão vương gia đối với đôi nữ nhi của mình càng lãnh đạm, hiện tại nhìn lão vương gia, bà ta dù sao vẫn hi vọng ông ấy có thể ở trước mặt mọi người cho mình chút mặt mũi, nhưng ngay cả mặt mũi của hoàng đế Bắc Nam Phong cũng không cho, sao có thể coi Đỗ Nhược Khanh vào mắt?
Bắc lão vương gia nhìn Bắc Nhu, nhíu mày, ngay lập tức dời ánh mắt đi, ngược lại nhìn về phía An Cửu, thái độ lại khôi phục ý cười như trước.
“A Cửu à, thọ lễ cháu chuẩn bị đâu?” Bắc lão vương gia ôn nhu hỏi, bộ dáng kia rất giống hài tử đang đòi bảo bối mình thích.
Nhất thời, mọi người ở đây đều kinh ngạc, Bắc lão vương gia này không thèm để ý Bắc Đại tiểu thư sao?
Đây là chuyện thế nào?
Lập tức, ánh mắt mọi người cùng hướng về phía Bắc Nhu, Bắc Nhu xấu hổ gọi: “Gia gia...”
“Cháu đừng nói chuyện, ngọc san hô này ta không thích.” Bắc lão vương gia tỏ vẻ không vui.
Bắc Nhu bị cắt ngang, lập tức ngậm miệng, gương mặt nghẹn đến đỏ bừng, nhưng Bắc lão vương gia còn chưa nói hết, ngay sau đó, giọng điệu không vui của ông lần nữa vang lên: “Hôn sự của cháu ta cũng không thích!”
Dứt lời, tất cả người ở đây đều cả kinh, đại sảnh lập tức rơi vào an tĩnh, ngay cả tiếng hít thở cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Bắc lão vương gia không thích hôn sự này?
Việc này... Vừa rồi Bắc lão vương gia tận mắt nhìn hai người họ thành thân, cũng không nói gì, không phải sao? Hiện tại sao lại đột nhiên thay đổi thái độ?
Nhìn ông ấy nhíu mày cùng ánh mắt không vui kia, đối với hôn sự này, sợ rằng ông ấy thật sự không thích!
Sắc mặt Ngọc Hoàng Hậu và Khanh vương phi lập tức thay đổi, trên mặt lộ vẻ xấu hổ, trong lòng Khanh vương phi sớm đã hận đến cực điểm, nhưng hiện tại trước mặt nhiều người như vậy, bà ta lại không thể không nở nụ cười, kéo kéo ống tay áo Bắc vương gia, ý bảo ông ấy nói chuyện.
Bắc vương gia liền lên tiếng: “Phụ vương, vừa rồi không phải ngài nói chúng ta đã tìm cho Nhu Nhi một nhà chồng tốt sao? Nhi tử thấy Thái Tử điện hạ ưu tú như thế, Nhu Nhi cũng xinh đẹp, là đôi trai tài gái sắc...”
Nói đến đây, Bắc vương gia thoáng nhìn qua Bắc lão vương gia, chỉ ánh mắt kia cũng đủ khiến ông không nói ra lời, trong đầu hỗn loạn, thậm chí quên mất mình muốn làm gì.
“Ngươi thì biết gì?” Bắc lão vương gia lạnh lùng hỏi, cả người toát ra khí thế khiến người ta phải sợ hãi.
Tĩnh Phong Đế khẽ cười, xem ra Bắc Nam Phong không ủng hộ hôn sự này, vậy thái độ của ông ấy đối với Thái Tử chỉ sợ... A, Ngọc Hoàng Hậu muốn lợi dụng Bắc Nhu để mượn sức thế lực Bắc Vương phủ, nhưng cho dù Khanh vương phi là đương gia chủ mẫu, có chút quyền lực trong phủ, nhưng một ngày Bác Nam Phong chưa chết, cho dù Khanh vương phi có được quyền từ tay Bắc Sách cũng không làm chủ được.
Tĩnh Phong Đế lặng lẽ quan sát Ngọc Hoàng Hậu và Thái Tử, ánh mắt càng âm lãnh.
“Gia... Gia gia... Thái Tử chàng...” Bắc Nhu lập tức nóng nảy, gia gia có thể không thương nàng, không sao cả, nhưng... Nàng hi vọng Thái Tử sẽ được gia gia yêu thích, nàng chuẩn bị ngọc san hô này chính là để lấy lòng gia gia giúp Thái Tử, nhưng gia gia lại... Không thích sao?
Ông không thích ngọc san hô này? Hay là không thích nàng gả cho Thái Tử?
Nghĩ đến những gì mình nghe thấy trong vườn, Bắc Nhu càng nôn nóng, Thái Tử muốn mượn thế lực của Bắc Vương phủ, nàng phải giúp gã mới được, nhưng hiện tại... Bắc Nhu cắn môi, đột nhiên cảm thấy choáng váng, nháy mắt tiếp theo, cả người giống như mất hết tri giác không chịu sự khống chế của mình.
“Thái Tử...” Bắc Nhu lẩm bẩm, nghiêng đầu, chỉ thấy sắc mặt Thái Tử âm trầm, lòng càng căng thẳng, cứ thế ngất đi.
“Nhu Nhi...”
Biến cố đột nhiên xảy ra khiến người ở đây đều cả kinh, nhìn Bắc Nhu ngã vào lòng Thái Tử, Khanh vương phi lập tức chạy tới.
“Mau, mau tìm đại phu... Không, gọi thái y tới.” Ngọc Hoàng Hậu cao giọng phân phó, Bắc Nhu này là ràng buộc giữa Thái Tử và Bắc Vương phủ, một chút cũng không thể để xảy ra sai sót.
Bắc Nhu ngã xuống, đại sảnh lập tức hỗn loạn.
Bắc Nhu này... Không, Thái Tử Phi này sao lại đột nhiên ngất đi?
Hôm nay là đại hỉ tân hôn, như vậy chỉ sợ không may mắn!
Nhất thời, mỗi người đều có suy nghĩ, không bao lâu, thái y bị Bắc Mục kéo đến, mọi người sớm đã sắp xếp cho Bắc Nhu ngồi trên ghế, thái y bắt mạch cho Bắc Nhu, bầu không khí trở nên an tĩnh, mọi người đều cẩn thận nhìn sắc mặt của thái y kia, dường như đang chờ gì đó.
Rốt cuộc, trên mặt thái y lộ vẻ hân hoan, vội thu tay về, quỳ xuống, cao giọng: “Chúc mừng Hoàng Thượng, chúc mừng Bắc lão vương gia, chúc mừng Hoàng Hậu nương nương, Thái Tử Phi... Nàng ấy có thai rồi!”
Có thai?
Hai chữ này này như sét đánh giữa trời quanh oanh tạc cả đại sảnh, nhìn Thái Tử Phi vẫn còn hôn mê, lại nhìn sắc mặt âm trầm của Thái Tử, mọi người đều rơi vào trầm tư.
Hôm nay đại hôn, hôm nay liền kham ra có thai, việc này... Đây là phụng tử thành hôn!
Thì ra Bắc Nhu và Thái Tử sớm đã có phu thê chi thật, còn có châu thai ám kết...
Lập tức, có người nghĩ đến An Cửu mới bị lui hôn không lâu trước đây, theo bản năng nhìn về phía nữ tử ngồi cạnh Bắc lão vương gia, chẳng lẽ từ hôn một tháng trước cũng có ẩn tình khác?
Đúng vậy, đường đường là Đại tiểu thư của Bắc Vương phủ sao có thể làm thiếp? Chỉ sợ vì vậy mới không thể không lui hôn với An Cửu!
Mà người thu xếp tất cả sợ là... Mọi người đồng loạt nhìn Khanh vương phi, chỉ thấy bà ta cũng khiếp sợ, giống như không tin vào sự thật trước mắt.
Có thai? Sao có thể có thai?
Cho dù có thai, vậy cũng không thể bị vạch trần trước mặt mọi người vào hôm nay như vậy!
Chuyện Nhu Nhi và Thái Tử sớm có phu thê chi thật rất ít người biết, bọn họ tốn nhiều tâm tư để áp chế được việc này chính vì bảo vệ danh tiết của Nhu Nhi, nhưng ai có thể ngờ, hôm nay Nhu Nhi đột nhiên hôn mê, sự thật lại bại lộ trước mặt mọi người.
Sau này người đời sẽ nghĩ Nhu Nhi thế nào?
Khanh vương phi quét mắt nhìn mọi người, đã thấy có người mang bộ dáng chờ xem kịch vui, đặc biệt là Thục Phi đang tươi cười vui sướng khi người gặp họa, lập tức, lòng càng phẫn nộ.
“Hỗn trướng... Hỗn trướng, việc này còn ra thể thống gì hả?” Bắc lão vương gia đập bàn một cái, đứng bật dậy, khí thế toát ra như hồng thủy mãnh thú khiến người ta phải sợ hãi, “Thái Tử, ngươi nói đi, đây rốt cuộc là chuyện gì? Hôm nay Nhu Nhi mới thành thân, cái thai trong bụng là thế nào?”
Bách Lý Khiên giật mình, giống như vừa hoàn hồn lại trong khiếp sợ.
Sao lại thế này? Gã cũng muốn biết đây là chuyện thế nào!
Bắc Nhu sao lại có thai?
Rõ ràng chỉ có một đêm đó... Nghĩ đến đêm đó, Bách Lý Khiên lại nổi giận, đứa nhỏ này trong bụng Bắc Nhu lần nữa nhắc nhở gã một đêm không cam lòng kia.
Bách Lý Khiên theo bản năng nhìn An Cửu, chỉ thấy khóe miệng nàng hơi nhếch lên, lòng gã như có con dao đâm vào, An Cửu... Nghĩ thế nào?
Chỉ sợ nữ tử này đang vui sướng khi người gặp họa! Nghĩ như vậy, Bách Lý Khiên càng oán hận.
Đêm đó có quá nhiều nghi hoặc, gã bắt buộc phải điều tra rõ ràng!
“Phụ vương, Thái Tử và Nhu Nhi sớm đã lưỡng tình tương duyệt..” Khanh vương phi nhẹ giọng, lặng lẽ nháy mắt ra hiệu với Ngọc Hoàng Hậu.
Ngọc Hoàng Hậu hiểu ý, vội nói: “Đúng vậy, Nhu Nhi dịu dàng đáng yêu, Khiên Nhi sớm đã nhiều lần nhắc với bổn cung, nói muốn cưới Nhu Nhi làm Thái Tử Phi, bổn cung và Khanh vương phi cũng đã thảo luận việc này, chúng ta đều cảm thấy không thể cô phụ đôi nhi nữ yêu nhau, cho nên... Ha ha, thai nhi này hẳn là sau khi Hoàng Thượng ban hôn cho chúng mới có, đây là chuyện vui không phải sao? Nhu Nhi mang thai, nói không chừng là nam anh, vậy...”
“Đúng thế, nam anh, đứa nhỏ này chào đời chính là đích tôn của Hoàng Thượng, tương lai khẳng định Hoàng Thượng sẽ dành mọi điều tốt cho nó.” Thục Phi chanh chua nói, ban đầu nghe tin Bắc Nhu mang thai, bà quả thật lo lắng.
Có đứa nhỏ này, sợ rằng Bắc Vương phủ sẽ càng hỗ trợ Thái Tử.
Có điều... Nhìn sắc mặt âm trầm của Tĩnh Phong Đế, trong lòng Thục Phi lập tức nhẹ nhàng đi không ít.
Thai nhi này có thể mượn sức Bắc Vương phủ hỗ trợ Thái Tử, nhưng lại khiến Hoàng Thượng và Thái Tử ngày càng xa cách!
Nghĩ đến đây, Thục Phi càng cảm thấy thống khoái.
Nghe Thục Phi nói, An Cửu nhấp ngụm rượu, nàng cũng không ngờ Bắc Nhu sẽ có thai nhanh như vậy, chỉ là cái thai này rốt cuộc là phúc hay họa?
Nghĩ đến chuyện đêm đó... An Cửu nhíu mày, ai cũng không biết nàng đang nghĩ gì...
Lời Thục Phi nói chắc chắn khơi mào nghi ngờ trong lòng Tĩnh Phong Đế, đích tôn? Đích tôn này có huyết mạch của Bắc Vương phủ...A, hay, hay lắm, Thái Tử đúng là có bản lĩnh, hiện tại sợ rằng Bắc Vương phủ sẽ bị gã và Hoàng Hậu khống chế chặt trong tay!
Tĩnh Phong Đế tức giận đến cực điểm, hận không thể lập tức phế đi vị trí thái tử của Bách Lý Khiên.
Đáng giận, thật sự đáng giận!
Gã chưa từng có cảm giác hoàng quyền chịu uy hiếp lớn giống như giờ phút này, mà uy hiếp đó... Là Hoàng Hậu, Thái Tử và Bắc Vương phủ mang đến cho ông ta!
Hít sâu một hơi, Tĩnh Phong Đế híp mắt, Ngọc Hoàng Hậu nhận thấy cảm xúc của Tĩnh Phong Đế, cả người run lên, không khỏi luống cuống.
Hoàng Thượng không thích cái thai này sao?
Hay là ông ta cảm thấy chuyện Nhu Nhi mang thai trước khi thành hôn khiến hoàng gia mất hết mặt mũi?
Ngọc Hoàng Hậu không đoán ra tâm tư của hoàng đế, lòng càng thấp thỏm, thoáng nhìn qua Khanh vương phi, thấy bà ta lúc này đã bình tĩnh lại, Ngọc Hoàng Hậu mới tự tin một chút.
Dù thế nào, Nhu Nhi mang thai cũng là chuyện tốt, có đứa nhỏ này, còn sợ Khanh vương phi không hỗ trợ Thái Tử sao?
Nhưng bà ta lại không hiểu tâm tư của Tĩnh Phong Đế, càng không hiểu tâm tư của Bắc lão vương gia...
Chính lúc này, Bắc lão vương gia vừa rồi còn thịnh nộ đột nhiên cao giọng: “Hoàng Thượng, Bắc Nhu có thai trước khi thành hôn, vi phạm gia quy Bắc Vương phủ ta, đây cũng là việc dính líu tới con cháu hoàng thất của ngài, ngài nói xem phải xử lý sao đây?”