Nghe tiếng An Cửu, người trong phòng đề ngẩn ra, Mai phu nhân lập tức mở mắt, sắc mặt vẫn không vui. Tần Liễu xem trong mắt, vốn dĩ bị An Cửu dọa sợ, đáy lòng liền có tự tin, cao giọng nói: “Đại tiểu thư cuối cùng cũng tới, mặc kệ dạy dỗ ai, đó cũng là chuyện của chủ mẫu đương gia Quốc Công phủ, thiếp thân nào dám bao biện làm thay!”
An Cửu nhíu mày, ý bà ta là ngày ấy nàng ở Giới Luật Đường xử lý Diệp Sương là bao biện làm thay sao?
A, An Cửu khẽ cười, không thèm để ý bà ta, đi thẳng vào chính sảnh.
Tần Liễu sửng sốt, sắc mặt trắng bệch, An Cửu này... Dám không coi bà vào mắt?
“Phu nhân...” Tần Liễu nhìn ánh mắt cười chê của phu nhân và di nương khác, lòng càng khó thở.
“Ngươi có tâm tư ở đây tức giận, còn không bằng quản giáo con ngươi thật tốt, hắn thân là trưởng tử của Quốc Công phủ, suốt ngày chỉ biết tầm hoa vấn liễu ở ngoài, làm việc không đàng hoàng, người làm mẫu thân như ngươi dạy dỗ thế nào hả?” Mai phu nhân trừng mắt nhìn Tần Liễu.
Tần Liễu nhất thời nghẹn họng, lòng một bụng tức giận.
Mai phu nhân đứng dậy, khôi phục dáng vẻ đoan trang hào phóng: “Mau đi đi, vào chính sảnh, đừng chậm trễ khách quý.”
Những người trong cung tới đều vì An Cửu, bà hỏi Liên Y, chỉ biết tối hôm qua ở tiệc Nguyệt Lão đột nhiên nghe tin Lục hoàng tử rơi xuống nước, Hoàng Thượng Hoàng Hậu rời đi, Liên Y và các công tử tiểu thư khác xuất cung, hoàn toàn không biết sau đó xảy ra chuyện gì.
Thái độ của hai nhóm người này đối với An Cửu... Mai phu nhân nhíu mày, có chút bất an, bà phải xem xem trong cung vì sao lại ban thưởng cho An Cửu!
Hai nhóm người trong cung nhìn thấy An Cửu, lập tức thân thiện tiến lên: “An Cửu quận chúa, Nguyên Phi nương nương phái chúng nô tài tới tặng đồ, Nguyên Phi nương nương nói, tối hôm qua nếu không có quận chúa, ngài ấy sẽ phải chịu nổi đau mất con, đây là ít đồ nương nương cố ý chuẩn bị, mong quận chúa vui lòng nhận cho.”
Dứt lời, mọi người ở phía sau đều ngẩn ra, khó nén giật mình. An Cửu cứu Lục hoàng tử?
Việc này... Sao có thể?
Sắc mặt Mai phu nhân và Diệp Liên Y liền thay đổi, Lục hoàng tử rơi xuống nước... Thế mà được An Cửu cứu? Vậy có nghĩa... Chẳng phải An Cửu này chính là ân nhân cứu mạng của hoàng tử trong cung sao?
Không biết vì sao, không chỉ Mai phu nhân, ngay cả Diệp Liên Y cũng hết sức ngột ngạt, vô cùng khó chịu.
“Nguyên Phi nương nương khách khí.” An Cửu mỉm cười.
“An Cửu quận chúa, sáng sớm Hoàng Hậu nương nương cứ nhắc tới người mãi, nói tối qua người mạo hiểm xuống nước cứu Lục hoàng tử, dễ nhiễm phong hàn, còn nói thân mình người quá đơn bạc khiến người ta nhìn tới đau lòng, cho nên phân phó nô tài tặng mấy món đồ tới, đồ bổ này đều là trân phẩm của Thái Y Viện, Hoàng Hậu nương nương cố ý lấy ra tặng quận chúa, còn nói sau này quận chúa có rảnh thì thường xuyên tiến cung thăm ngài ấy.”
Thăm bà ta? A, Hoàng Hậu nương nương rõ ràng muốn nàng tiến cung thường xuyên qua lại với Nhàn Phi thì đúng hơn.
Trong lòng trồi lên một tia châm chọc, An Cửu lại không biểu hiện ra ngoài. Liếc nhìn mấy cái rương mở ra, nàng không khỏi giật mình, ngoại trừ đồ bổ, còn có mấy rương trang sức, tơ lụa vải vốc, đặc biệt là mấy kim châu kia, lộng lẫy bắt mắt, ngay cả mấy phu nhân di nương đứng sau nhìn, hai mắt cũng không nhịn được mà sáng lên.
An Cửu nghĩ thầm, Hoàng Hậu này đúng là ra tay hào phóng.
“Nhờ công công hồi cung thay An Cửu tạ ơn hai vị nương nương.” An Cửu hành lễ, nháy mắt ra hiệu với Hồng Linh, Hồng Linh lập tức lấy ra thỏi bạc nhét vào tay hai vị thái giám.
Thái giám vui vẻ, càng thân thiện với nàng: “Vâng, vâng, vâng, An Cửu quận chúa yên tâm, bọn nô tài nhất đinh sẽ chuyện lời.
Hai thái giám kia xong việc liền rời đi, trong đại sảnh trang sức vàng bạc rực rỡ muôn màu, An Cửu nhìn đám phu nhân di nương trong phòng, ai nấy đều có vẻ hâm mộ.
“A, Đại tiểu thư đúng là có phúc, đồ trong cung ban thưởng đúng là không tầm thương, tơ lụa này ta lần đầu tiên nhìn thấy, nghe nói trong cung có loại tơ lụa đặc biệt, mỗi năm chỉ có mười tấm, chỉ có Hoàng Hậu và tứ phi có cơ hội dùng, không ngờ An Cửu một lúc đã nhận được mấy tấm, nếu dùng nó may xiêm y, mặc ra ngoài chỉ sợ thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.” Triệu di nương là thê thiếp trẻ tuổi nhất của Quốc Công phủ, ngày thường thích trang điểm, nhìn đống lăng la tơ lụa này liền sáng mắt.
Nghe bà ta nói như vậy, mấy phu nhân di nương khác càng hâm mộ.
An Cửu nhìn Triệu di nương, nói: “Nếu Triệu di nương thích thì chọn một tấm đi.” Nàng còn nhớ, Triệu di nương từng đưa đồ qua Thanh Ninh Tiểu Trúc của nàng, thứ này coi như đáp lễ.
“Thật sao?” Triệu di nương vui vẻ, hoàn toàn không ngờ được, thấy An Cửu khẽ cười, giống như sợ nàng đổi ý, bà lập tức đi lên tùy ý lấy một cái, “Đa tạ Đại tiểu thư.”
“Chúc... Chúc mừng tỷ tỷ, chúc mừng tỷ tỷ, tỷ tỷ cứu Lục hoàng tử, chính là lập công lớn.” Diệp Liên Y hoàn hồn, tâm trạng hụt hẫng, ngay cả nói chuyện cũng không thể ngụy trang tự nhiên như ngày thường.
An Cử đảo mắt nhìn Diệp Liên Y, nghĩ tới việc ngựa điên hôm qua, cười nhạo: “Đa tạ Liên Y muội muội, nói đến cùng cũng nhờ hôm qua ta chế phục ngựa điên, bằng không nào còn mạng đi cứu Lục hoàng tử, lập công lớn? Mai phu nhân, ngươi nói xem có phải hay không?”
Mai phu nhân sửng sốt, An Cửu quả nhiên không buông tha việc này.
May mà sớm có chuẩn bị, Mai phu nhân dịu dàng nói: “Chuyện hôm qua ngựa nổi điên Liên Y đã nói với ta, sáng sớm hôm nay ta đã điều tra việc này, chắc là gần đây mã trong phủ bị bệnh, lúc ấy không chịu khống chế.”
“Thế sao? Phải không?” An Cửu nhướng mày, bị bệnh? An Cửu nhếch môi, “Nếu đã bị bệnh, ta đây giết nó cũng không tính tạo tổn thất cho Quốc Công phủ, có điều con ngựa đó thiếu chút khiến ta mất mạng, ta sao có thể nuốt trôi cục tức này? Cho nên ta cố ý sai người mang con ngựa kia về, vừa rồi sai bếp băm ra là đồ ăn, lát nữa sẽ đưa tới các phòng, mọi người cùng nhấm nháp, chắc phải rất thú vị sao?”
Dứt lời, Diệp Liên Y không nhịn được mà lảo đảo một cái, trong đầu theo bản năng hiện lên cảnh An Cửu giết ngựa, nàng ấy có ý gì?
Là muốn nói với họ, cho dù hại nàng là người hay súc sinh, nàng đều ăn thịt để giải hận sao?
Chẳng lẽ chuyện ngựa nổi điên, An Cửu đã phát hiện điều gì?
“Cũng được, hôm nay mọi người cùng Đại tiểu thư ăn thịt ngựa đi.” Mai phu nhân khẽ cười, đón nhận ánh mắt của An Cửu, thái độ tự nhiên.
An Cửu nhíu mày, Mai phu nhân này bình tĩnh như vậy?
Bà ta cho rằng nàng không tìm được chứng cứ việc ngựa điên có liên quan tới bà ta?
Nhưng như thế thì sao?
A! Khóe miệng gợi lên ý cười châm chọc, An Cửu xoay người lệnh Hồng Linh dọn tạ lễ ban thưởng trong phòng về Thanh Ninh Tiểu Trúc. Nàng vừa rời đi, Mai phu nhân liền cất đi ý cười, mặc kệ phu nhân di nương các phòng còn ở đây, vung ống tay áo, đen mặt ra ngoài.
Trà Tương Uyển.
Mai phu nhân và Diệp Liên Y vừa vào phòng liền thấy một mâm đồ trên bàn, Diệp Liên Y hỏi: “Đây là thứ gì?”
“Là thịt ngựa phòng bếp đưa tới.” Nha hoàn bên cạnh trả lời.
Thân thể Diệp Liên Y run lên, theo bản năng lui một bước, thịt ngựa? Thế mà đưa tới nhanh như vậy?
“Nương...” Diệp Liên Y nhìn Mai phu nhân, “Chẳng lẽ An Cửu kia đã biết chuyện ngựa nổi điên...”
“Ả có thể biết gì?” Mai phu nhân lạnh giọng cắt ngang, “Ả chẳng qua có chút suy đoán, muốn dọa chúng ta mà thôi, chỉ cần không có chứng cứ, ả không thể làm gì chúng ta!”
“Thật... Thật sao?” Diệp Liên Y cố gắng bình tĩnh lại, nhưng nhìn miếng thịt ngựa kia, lòng vẫn bất an. Từ khi tính tình thay đổi, ai cũng không hiểu An Cửu nghĩ gì, cho dù nàng không có chứng cứ thiết thực, nhưng nếu đã đoán, ngầm trả thù họ thì họ phải làm sao đây?
Nàng ta vốn cho rằng ngựa điên kia xông vào Chu Tước Môn liền có thể dồn An Cửu vào chỗ chết, nhưng ai ngờ... Nàng lại có bản lĩnh giết chết ngựa điên!
Mai phu nhân nhíu mày: “Điều ta lo không phải chuyện ngựa điên kia, hiện tại An Cửu thế mà cứu Lục hoàng tử, nghiễm nhiên trở thành hồng nhân của Hoàng Hậu và Nguyên Phi trong cung, phía sau ả có hai người Hoàng Hậu và Nguyên Phi, ngày sau ở trong phủ, sợ là càng đè đầu mẫu nữ chúng ta!”