Thời điểm nhận được thiệp mời của Nhàn Phi, An Cửu đang cùng Bắc Sách ở Thanh Ninh Tiểu Trúc chọn ngày lành.
“Ngày mai sao? Ngày mai kỵ hỏa, không nên ra ngoài, a, ngày này, được không? Muốn thành thân, tùy ý chọn một ngày là được, cần gì phiền toái như thế, không phải chỉ là bái đường thành thân, động phòng hoa chúc thôi sao?”
Bắc Sách nhìn An Cửu quay cuồng, không chút giữ hình tượng khuê tú mà cầm hoàng lịch ngửa đầu xem, trong mắt chứa đầy ý cười sủng nịnh.
Hồng Linh ở bên cạnh giật mình: “Tiểu thư, người nói gì vậy hả? Đại hôn của người và thế tử sao có thể qua loa như vậy? Theo nô tỳ thấy, càng long trọng càng tốt, kiệu hoa đỏ thẫm, thập lý hồng trang, để cả kinh thành này, không, thậm chí là cả Đông Sở Quốc đều phải cùng nhau chúc mừng.”
An Cửu liếc nhìn Hồng Linh, lại nhìn Bắc Sách, trong lòng nổi lên ý bỡn cợt. Thập lý hồng trang sao? Nếu để nàng ấy biết nàng và Bắc Sách sớm đã vào một đêm không người bái thiên địa, trở thành phu thê, nàng ấy sẽ có phản ứng gì?
An Cửu nhướng mày, Bắc Sách lại nghĩ tới chuyện trong cung mới đưa thiếp mời tới, thưởng mai ở Trường Nhạc Cung?
“Ngày mai cứ cáo ốm, đừng đi.” Bắc Sách xoa đầu An Cửu.
“Không đi?” An Cửu nhìn Bắc Sách, “Nếu là Hoàng Hậu mời, ta có thể không đi, nhưng đây là thiệp mời của Nhàn Phi nương nương, ta không đi, chẳng phải không cho bà ấy mặt mũi sao? Nhàn Phi xưa nay không khoa trương, bà ấy dù sao cũng là cô cô của chúng ta.”
Nàng đương nhiên biết Bắc Sách lo lắng điều gì, hoàng cung kia quá dơ bẩn, y không muốn nàng tự đặt mình vào chỗ nguy hiểm.
Thấy Bắc Sách nhíu mày, An Cửu nhẹ nhàng tới gần, vẫn như thường lui vỗ về cung mày kia, trấn an: “Trước nay chỉ có ta khi dễ người khác, còn về Hạ Hầu Âm kia... Chàng yên tâm, nếu ả đụng đến ta, ta sẽ không để ả sống tốt!”
Bắc Sách khó nén kinh ngạc, làm sao nàng biết điều y lo lắng chính là Hạ Hầu Âm?
An Cửu nhìn phản ứng của Bắc Sách, bật cười: “Ngày ấy chàng đưa ta về quốc công phủ, lại vòng trở về hoàng cung, không phải sao?”
“Nàng...”
“Ta không theo dõi chàng, chàng vội vã rời đi chắc chắn là có việc, mà việc gì có thể khiến chàng gấp gáp rời đi như vậy?” An Cửu hài lòng cười, an nguy của mình ở trong mắt Bắc Sách lại quan trọng thế sao?
Bắc Sách cười bất lực, tuy An Cửu không nói gì thêm, nhưng Bắc Sách hiểu, nữ tử này quá khôn khéo, nhất cử nhất động của mình đều không thể qua được mắt nàng. Có điều Hạ Hầu Âm kia... Nghĩ đến bộ dáng điên cuồng của Hạ Hầu Âm hôm qua, sắc mặt Bắc Sách lập tức trở nên nghiêm túc: “Hạ Hầu Âm kia, nàng phải đề phòng mọi lúc.”
“Được, ta nhất định sẽ đề phòng.”
An Cửu nghĩ tới Hạ Hầu Âm kia, Hạ Hầu Âm quả thật là người khó giải quyết, nhưng An Cửu nàng cũng không phải dễ chọc, không phải sao? Hôm qua tâm tư của Hạ Hầu Âm, ý của Túy Ông không phải ở rượu, nàng ta tính kế nàng, còn không phải vì kích động Bắc Sách quay lại hoàng cung à? Hạ Hầu Âm thật sự có lòng với Bắc Sách sao? A, tiểu yêu tinh vô sỉ, đã từ trắc phi của Bắc vương gia trở thành Dung Phi, còn mơ tưởng đến nam nhân của nàng, người của An Cửu nàng, không chấp nhận cho nàng ta nhớ thương! Nghĩ đến dã tâm của Hạ Hầu gia, An Cửu rơi vào trầm tư...
Nhàn Phi hẹn thời gian thưởng mai vào buổi chiều, hôm sau vừa qua giữa trưa, trong cung liền phái người tới đón. Cung nhân nói, buổi thưởng mai hôm nay chỉ mời vài nữ quyến, Thái Tử Phi Bắc Nhu cũng được mời, ngoại trừ các nàng thì chỉ còn lại những phi tần tôn quý trong cung.
Bắc Nhu sao? Nhiều lần gặp Bắc Nhu đều chỉ tiếp đón từ xa, thậm chí ngay cả nói chuyện cũng không có, có điều chỉ nhín sắc mặt của Bắc Nhu, nàng cũng có thể mơ hồ đoán ra ngày tháng của nàng ấy ở phủ Thái Tử, e là không được tốt lắm.
An Cửu không khỏi thở dài, đây là con đường tự nàng ấy lựa chọn, thật sự đáng tiếc!
“Đó không phải Cửu Nhi tỷ tỷ sao? Cửu Nhi tỷ tỷ...”
Đang nghĩ ngợi, An Cửu vào cung nghe phía trước có giọng nói ôn nhu như nước gọi mình. Nàng theo tiếng ngước mắt, thấy một thân ảnh chậm rãi đi về phía mình, đó không phải Bắc Nhu thì còn là ai? Hôm na Bắc Nhu mặc một bộ hoa phục màu hồng nhạt, so với dáng vẻ dịu dàng trước kia, sau đại hôn, nàng ấy dường như đã trở thành một nữ nhân thành thục.
Bắc Nhu tới trước mặt An Cửu: “Vừa rồi ở trên đường nghe nói Nhàn Phi cô cô cũng mời Cửu Nhi tỷ tỷ thưởng mai, Nhu Nhi nghe xong, thật sự rất cao hứng, a...” Bắc Nhu vừa nói vừa thân mật kéo tay An Cửu, bỗng sợ hãi kêu ra tiếng, nhíu mày, “Sao tay Cửu Nhi tỷ tỷ lại lạnh vậy? Nô tài bên cạnh làm việc thế nào hả?”
Bắc Nhu nhìn thoáng qua Hồng Linh phía sau An Cửu cùng mấy cung nhân theo hầu, rất có uy nghi của Thái Tử Phi. Những cung nhân kia nơm nớp lo sợ, không dám nói một câu.
“Không phải chuyện gì lớn, thời tiết bên ngoài vốn lạnh.”
“Không được, tỷ sắp trở thành tẩu tử của muội rồi, nếu để cảm lạnh, Đại ca muội chắc chắn sẽ đau lòng.” Nói xong, Bắc Nhu liếc nhìn nha hoàn hầu hạ bên cạnh, “Lục Nhiêu, đưa lò sưởi của tay của bổn cung qua đây.”
“Vâng.” Thị nữ áo lực bên cạnh cung kính đưa một cái lò sưởi tay tinh xảo qua.
Bắc Nhu nhận lấy, nhét vào tay An Cửu: “Cửu Nhi tỷ tỷ, tỷ cầm đi.”
Thấy Bắc Nhu nhiệt tình như vậy, An Cửu không tiện cự tuyệt. Hai người lại hàn huyên vài câu, cùng nhau đi về hướng Trường Nhạc Cung. Trong Trường Nhạc Cung, phi tử các cung sớm đã tụ tập trong mai viên, tốp năm tốp ba, từng người thưởng mai. An Cửu và Bắc Nhu còn chưa tới Trường Nhạc Cung, ở bên hồ trong Ngự Hoa Viên đã bị một đám người ngăn cản.
“A, đây không phải An Cửu quận chúa sao? An Cửu quận chúa thật có nhã hứng, không cùng Bắc thế tử chuẩn bị đại hôn của các ngươi, vào cung làm gì?” Người tới ăn nói kiêu ngạo, chỉ nghe giọng nói cũng tưởng tượng được bộ dáng ương ngạnh kia, trong hoàng cung này, ngoại trừ An Khang công chúa, còn có ai có thái độ kiêu ngạo ương ngạnh như vậy?
An Cửu và Bắc Nhu nhìn về phía Bách Lý Vũ San cùng đoàn người phía sau nàng ta, nhíu mày.
Bắc Nhu nhẹ nhàng trách mắng: “An Khang quận chúa, muội làm gì vậy?”
“Làm gì sao? Đương nhiên là tiếp khách!” Bách Lý Vũ Sang nhướng mày, bước lên cầu, “Nhìn xem là hồ ly tinh nào vào cung tác oai tác quái!”
Bách Lý Vũ San hoàn toàn không hề che giấu ánh mắc ác ý của mình.
Hồ ly tinh? Bắc Nhu theo bản năng nhìn An Cửu, vội nói: “Cửu Nhi tỷ tỷ, An Khang công chúa không hiểu chuyện, tính tình xưa nay đều thế, tỷ đừng chấp nhặt với nàng ấy.”
“Thái Tử Phi, tẩu bớt lo chuyện bao đồng đi!” Bách Lý Vũ San càng nghe càng tức giận. Không hiểu chuyện? Bách Lý Vũ San nàng ta đã tới tuổi gả đi, sao lại không hiểu chuyện? Những kẻ này chỉ biết làm hư thanh danh của nàng ta!
Bắc Nhu nhíu mày, muốn nói lại thôi.
An Cửu liếc nhìn An Khang công chúa kia, khẽ cười: “An Khang công chúa nói ai là hồ ly tinh vậy?”
“Hồ ly tinh chính là ngươi!” Bách Lý Vũ San cao giọng.
“A đúng, hồ ly tinh... Là nói ta!” An Cửu híp mắt cười.
“Ngươi... Ngươi dám trêu đùa bổn công chúa, đúng là không muốn sống! Người đâu!”
Phía sau lập tức có người tiến lên.
An Cửu nhìn cục diện này, hơi nhíu mày, lạnh lùng nói: “Khoan đã!”
Bách Lý San đắc ý, An Cửu sợ rồi sao?
“Xin hỏi An Khang công chúa, ta đắc tội công chúa chỗ nào mà khiến công chúa phải làm khó dễ như vậy?”
“Hừ, đắc tội bổn công chúa chỗ nào?” Ánh mắt An Khang công chúa lập lòe, dường như có gì không muốn nói, “Ngươi không xứng để biết!”
Không xứng? An Cửu cười khẽ: “Công chúa không nói, vậy để ta đoán xem, là vì Hạ Hầu Ngự Thiển đúng không? Công chúa thích Hạ Hầu Ngự Thiển?”
Tâm tư bị vạch trần trước mặt mọi người, Bách Lý Vũ San xấu hổ, nhưng nghĩ tới mục đích của mình, nàng ta lại hất cằm: “Thì sao hả? Bổn công chúa đúng là thích Hạ Hầu Ngự Thiển, còn ngươi lúc nào cũng câu dẫn chàng ấy, ngươi không phải hồ ly tinh thì là cái gì?”
An Cửu không nhịn được mà buồn cười, cầu dẫn Hạ Hầu Ngự Thiển? Con mắt ngào của An Khang quận chúa nhìn thấy nàng câu dẫn Hạ Hầu Ngự Thiển? Rắn độc Hạ Hầu Ngự Thiển kia, nhìn cũng lười nhìn, nàng mà đi câu dẫn gã sao? Đúng là nực cười! E rằng là vì chuyện sinh thần của Dung Phi hôm qua làm lớn lên mà thôi!
An Cửu châm chọc: “Công chúa thích Hạ Hầu Ngự Thiển, không đi câu dẫn gã, ngược lại ở đây cản đường ta, ngươi cho rằng làm vậy thì Hạ Hầu Ngự Thiển sẽ thích ngươi sao? Đúng là ngu xuẩn, ngu xuẩn tới cực điểm, hơn nữa cho dù An Cửu ta muốn câu dẫn thì cũng câu dẫn người như Bắc Sách, Hạ Hầu Ngự Thiển, hừ!”
Bách Lý Vũ San trừng mắt: “Ngươi... Ngươi dám vô lễ với Hạ Hầu công tử như thế, ngươi...”
“Vô lễ thì sao? Hạ Hầu Ngự Thiển chẳng qua là công tử thế gia, chờ đến ngày gã trở thành phò mã của An Khang quận chúa ngươi, khi ấy công chúa lại đến truy cứu chuyện ta vô lễ cũng chưa muộn!” An Cửu hoàn toàn không cho An Khang quận chúa mặt mũi, gã chỉ là công tử thế gia, nàng tốt xấu gì cũng là quận chúa, vô lễ với Hạ Hầu Ngự Thiển thì thế nào?”
“Ngươi...” Bách Lý Vũ San nổi giận đùng đùng, nâng váy muốn xông lên. An Cửu này đúng là quá to gan, không chỉ vô lễ với Hạ Hầu công tử, ngay cả nàng ta nàng cũng vô lễ, thù mới hận cũ, Bách Lý Vũ San càng phẫn nộ, hôm nay không giáo huấn An Cửu một trận, nàng thề sẽ không bỏ qua!
Thấy Bách Lý Vũ San như vậy, Bắc Nhu cũng cả kinh, theo bản năng lui vài bước.
Mặt hồ dưới cầu đã kết một tầng băng mỏng, nếu ngã xuống, chỉ sợ...
Nghĩ đến gì đó, Bắc Nhu nhìn An Cửu, ánh mắt lập lòe thay đổi. An Khang công chúa xưa nay lỗ mãng ương bướng, nếu có thể lợi dụng cơ hội này...
Trong đầu lại nghĩ tới câu Bách Lý Khiên nói với nàng: Ngươi sao có thể bằng nàng ấy?
Nàng đường đường là Đại tiểu thư của Bắc Vương phủ, gia thế không thể kém hơn An Cửu, nhưng trong mắt Thái Tử, ngay cả tư cách so sánh nàng cũng không có sao?
Càng nghĩ, Bắc Nhu càng kiên định, nàng ấy đi nhanh tới, đứng trước mặt An Cửu, lạnh giọng trách cứ Bách Lý Vũ San: “An Khang công chúa, An Cửu quận chúa là hôn thê của Bắc thế tử, cho dù là công chúa cũng không thể va chạm như thế!”
Bách Lý Vũ San càng tức giận, không thể chống đối? Nàng ta đường đường là công chúa, lại không thể chống đối một tiểu thư thế gia?
Bách Lý Vũ San không nói gì thêm, lại càng hùng hổ, An Cửu nhíu mày, Bắc Nhu cũng không chịu buông tha: “Công chúa có thái độ gì đấy? Chẳng lẽ muốn đánh An Cửu quận chúa sao?”