Đích Phi Sách

Chương 72: Chương 72: Kết cục thê thảm, sập bẫy mỹ nam




Diệp Liên Y nhìn An Cửu, đại lễ?

Đại lễ của An Cửu có thể có ý tốt gì?

Trực giác nói với nàng ta, đại lễ này của An Cửu sẽ khiến nàng ta càng thảm hại hơn mà thôi.

Nhưng An Cửu muốn nói gì? Nghĩ đến tình trạng của mình lúc này, mặc kệ An Cửu làm gì, đối với nàng ta sợ rằng đều là đả kích trầm trọng!

Diệp Liên Y nói không nên lời, hung hăng trừng mắt nhìn An Cửu, lắc đầu không ngừng, cảm xúc trong mắt vô cùng phức tạp, phẫn hận, sợ hãi, xin tha...

An Cửu thu hết phản ứng trong mắt, đi lên trước, duỗi tay chạm vào gương mặt nàng ta, nơi móng tay sắc bén đi qua đều mang đến một trận run rẩy, dường như chỉ cần An Cửu dùng chút sức lực, móng tay kia sẽ véo vào da thịt của nàng ta, hủy hoại gương mặt này của nàng ta.

“Sao hả? Sợ ta hủy hoại gương mặt này của ngươi?” An Cửu nhướng mày cười, giọng điệu nhàn nhạt không thể diễn tả vẻ âm trầm quỷ quyệt, giống như ác ma mà Diệp Liên Y nói.

Diệp Liên Y càng hoảng sợ, nàng ta muốn lắc đầu xin tha nhưng lại sợ một động tác vô tình của mình khiến An Cửu thất thủ.

“Ha ha, ngươi yên tâm, hôm nay là tân hôn của ngươi, ta có thể làm gì một tân nương tử chứ?”

An Cửu nói vậy khiến Diệp Liên Y thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng An Cửu rốt cuộc muốn làm gì?

Diệp Liên Y nhìn An Cửu, nàng ta hối hận, hoàn toàn hối hận rồi, nếu để nàng ta lựa chọn lại, nàng ta sẽ không mang suy nghĩ cầu may này.

“Ngươi muốn hỏi đại lễ của ta là gì sao? Hiện tại ngươi không thể nói chuyện, ta cũng không sợ nói ngươi biết, chắc ngươi biết đám cường đạo làm bạn với ngươi này là tội phạm truy nã của triều đình, hiện tại hoàng thất Bách Lý đang ra sức tiêu diệt cường đạo, ngươi nói xem, nếu có người báo tin, có phải rất nhiều quan viên muốn đoạt công lao này không?”

Diệp Liên Y lập tức hiểu ý An Cửu, hai mắt mở to chứa đựng đầy sự sợ hãi.

“...” Diệp Liên Y mở miệng, muốn nói gì đó nhưng lại không phát ra âm thanh nào, An Cửu... An Cửu muốn đám cường đạo này rơi vào tay quan phủ, chỉ sợ ngay cả bản thân...

Quả nhiên Diệp Liên Y đã thông minh lên một chút, như nàng ta đoán, An Cửu tiếp tục nói.

“Đêm nay, các ngươi cứ động phòng hoa chúc, sáng sớm ngày mai sẽ có người tới, ngươi nói xem... Triều đình sẽ... Không, triều đình sẽ tiêu diệt bọn cường đạo các ngươi tại chỗ hay bắt các ngươi trở về, sau khi chịu thẩm sẽ chịu hình phạt treo cổ?” An Cửu không nhanh không chậm nói khiến Diệp Liên Y trong nháy mắt mất hết hi vọng.

Đúng, An Cửu nói không sai, nếu người quan phủ tới nhìn thấy đám cường đạo này, e rằng sẽ không hỏi tới thân phận của mình mà coi nàng ta như cường đạo.

Còn hình phạt treo cổ... Nàng ta sao lại quên mất mấy năm trước Hoàng Thượng đã hạ lệnh, bắt được cường đạo, cho dù chịu tội lớn hay nhỏ cũng đều phán tử hình, thậm chí ở trước cửa chợ phía Đông xử quyết trước mặt mọi mọi người.

Mà An Cửu... Đây là đại lễ nàng dành cho nàng ta sao?

Không...

Diệp Liên Y lắc đầu, sức lực quá mạnh làm móng tay An Cửu đặt trên mặt nàng ta trượt một cái, nháy mắt tiếp theo, trên làn da non mịn xuất hiện một vết máu.

“A...” An Cửu la lên, nhìn máu tươi dính trên móng tay, nhịn không được mà nhíu mày, “Diệp Nhị tiểu thư, ngươi tội gì phải như thế? Tuy rằng không sống được bao lâu nữa, nhưng gương mặt này bị hủy hoại, không đáng tiếc sao? Từ nay sợ rằng càng không có ai nhận ra ngươi!”

Diệp Liên Y giãy giụa, hành động quá mạnh khiến cả người nàng ta ngã nhào xuống đất, bịch một tiếng, nhưng Diệp Liên Y nào có thời gian cố kỵ đau đớn trên người, nghĩ tới những chuyện sắp xảy ra, Diệp Liên Y sợ hãi như thủy triều đánh úp.

Nàng ta muốn dập đầu cầu xin An Cửu đại phát từ bi, cho dù... Cho dù để nàng ta bị đám cường đạo chà đạp, ít nhất vẫn giữ được một mạng không phải sao?

Nàng ta không muốn chết, cho dù nhận hết thống khổ, nàng ta cũng không muốn chết, chết rồi sẽ không còn bất kỳ hi vọng nào nữa.

Nhưng người không thể nói chuyện như nàng ta không có cách nào cầu xin An Cửu, thân thể bị trói chặt cũng không có cách nào quỳ, nhưng dù là thế, nàng ta cũng cố hết sức bò dậy, không ngừng dập đầu, bộ dáng thảm thiết dị thường.

An Cửu cười lạnh, chậm rãi đứng dậy, ánh mắt lạnh như băng.

Thương tiếc? Nếu nàng thương tiếc Diệp Liên Y, một ngày nào đó, bản thân sẽ rơi vào hoàn cảnh thảm thiết.

“Liên Y muội muội, hôm nay đưa muội xuất giá, tỷ cũng đưa tới rồi, không quấy rầy thời gian tốt đẹp của muội nữa, tỷ chúc muội... Hạnh phúc!”

Dứt lời, Diệp Liên Y không ngừng dập đầu lập tức ngẩn ra, ngước mắt nhìn An Cửu, quả nhiên thấy An Cửu chậm rãi xoay người, bóng dáng kiên quyết kia khiến nàng ta càng luống cuống.

Hạnh phúc? Nàng ta đã ở cạnh địa ngục, sao có thể hạnh phúc?

An Cửu... An Cửu vứt bỏ nàng ta... Diệp Liên Y run rẩy, nàng ta hận, nàng ta không cam lòng. Nhìn An Cử bỏ đi, Diệp Liên Y vội giãy giụa, nàng ta phải bỏ trốn, nhân lúc những tên cường đạo kia còn chưa tỉnh lại, phải rời khỏi nơi này.

Diệp Liên Y vất va lắm mới tới cửa, nhìn tất cả bên ngoài, nóng bỏng trong mắt càng mãnh liệt.

Trên tường cao, An Cửu đứng cạnh Nam Minh, từ xa nhìn động tĩnh phía tân phòng, thấy Diệp Liên Y gian nan bỏ trốn, khóe miệng không nhịn được mà cong lên, còn muốn rời đi sao?

A, chỉ sợ là hấp hối giãy giụa mà thôi!

“Chủ tử, lượng thuốc Lẫm thiếu chủ dùng không nhiều, những kẻ đó có lẽ sắp tỉnh.” Nam Minh ở cạnh bẩm báo, nghe An Cửu nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, hắn nghĩ nghĩ, tiếp tục, “Chủ tử, chuyện báo quan thật sự phải làm sao...”

“Đương nhiên phải làm, nếu không những gì ta vừa nói là nói chơi à?” An Cửu liếc nhìn Diệp Liên Y ở cửa, “Dù sao sắc trời cũng đã muộn, đừng nên cô phụ cảnh đẹp ngày hôm nay, còn về báo quan... Sáng sớm ngày mai, chỉ cần không để đám cường đạo này rời đi là được.”

Nghĩ đến ánh mắt ghê tởm của Đại đương gia và đám nam nhân kia, An Cửu không khỏi nhíu mày, đám cường đạo này nếu đã cùng ổ rắn chuột với Diệp Liên Y, đương nhiên cũng phải có kết cục tương tự!

“Vậy sáng sớm ngày mai tiểu thư có cần tới đây xem không?” Nam Minh thử hỏi, “Ngày mai là đại hôn của Thái Tử và Bắc Nhu, lại là tiệc mừng thọ của Bắc lão vương gia, chỉ sợ việc này va chạm hỉ sự.”

An Cửu nhìn Nam Minh nhướng mày cười: “Va chạm hỉ sự? Vậy vừa lúc, những kẻ này đừng hòng có thêm đường sống.”

Nam Minh ngẩn ra, lập tức hiểu ý, ý của chủ tử là... Đúng vậy, nhiều cường đạo như thế triều đình sẽ không bỏ qua, mặc kệ là ai tới xử lý đều sẽ không để việc này tạo ảnh hưởng quá lớn, lựa chọn duy nhất chính là diệt trừ tất cả, nếu có ai truy cứu, cùng lắm chỉ cần một câu đám cường đạo này phản kháng, rơi vào đường cùng, chỉ có thể tiêu diệt tại chỗ mà thôi.

Nam Minh nhìn về phía cửa, lại nghe ở đại sảnh có động tĩnh, hình như có kẻ gọi “Tân nương”, không bao lâu, một đám hán tử say khướt lảo đảo đi về hướng tân phòng.

Cho dù ở rất xa, hai người vẫn nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của Diệp Liên Y, miệng mở lớn nhưng lại không thể kêu ra tiếng, nàng ta không thể chống cự, cứ mặc cho mấy nam nhân kéo vào trong.

Hình như phát hiện chỉ còn lại một nữ nhân, những tên cường đạo đó lập tức nổi giận.

Thậm chí cửa cũng không đóng, y phục bị xé nát bị ném ra ngoài, tiếng cười đùa của nam nhân vang vọng khắp phòng, những kẻ khác tới cướp đoạt xiêm y bị ném ra, một trận ồn ào.

“Đi thôi!” Ánh mắt An Cửu lạnh như băng, nếu không phải sớm biết với tính tinh của Diệp Liên Y sẽ không có lòng tốt gì mà đề phòng, chỉ sợ nữ nhân hiện tại bị chà đạp thật sự là nàng!

Diệp Liên Y ơi Diệp Liên Y, nàng ta tự làm bậy không thể sống tốt, trách ai được?

Muốn trách thì trách nàng ta không nên có suy nghĩ xằng bậy với An Cửu nàng, mới để rơi vào kết cục như thế!

An Cửu được Nam Minh nâng nhảy xuống, vững vàng đáp trên mặt đất, trong hẻm nhỏ sớm đã có một chiếc xe ngựa đang chờ, An Cửu vén màng, đang muốn đi lên, nhưng khi nhìn thấy người ngồi bên trong, không khỏi giật mình.

“Bắc Sách, ngài... Sao ngài lại ở đây?” An Cửu nhìn nọ, thấy y vẫn ngồi ở vị trí ngày thường nàng ngồi, hiện tại cũng nhìn nàng, đôi mắt ôn hòa kia khiến lòng người tĩnh lặng.

Bên ngoài xe ngựa, nghe An Cửu hỏi, Nam Minh cũng sửng sốt, Bắc Sách? Bắc thế tử?

Y lên xe ngựa khi nào?

“Ta tới Quốc Công phủ không tìm được nàng, nghe nói nàng tiễn tân nương xuất giá, cho nên đến xem, lúc tới thấy nàng đang ở trên tường, ta chỉ đành lên xe ngựa trước.”

Nam Minh sửng sốt, vừa rồi lúc ở trên tường, y lên xe ngựa?

Nhưng hắn thế mà không phát hiện ra?

Y xuất hiện, ngay cả hắn cũng bị lừa, điều này có ý nghĩa gì?

Nam Minh theo bản năng nhìn vào xe ngựa, Bắc thế tử này còn có thân thủ khiến người ta không thể tưởng tượng sao?

“Vào đi.” Giọng nói ưu nhã kia lần nữa vang lên, hai chữ ngắn ngủi, tuy ôn hòa nhưng lại có ma lực khiến người ta không thể cự tuyệt.

An Cửu nhíu mày, vào xe ngựa, xe ngựa của Tấn Quốc Công phủ không xa hoa to rộng bằng Bắc Vương phủ, hiện tại hai người ngồi bên trong thật sự hơi chật, thậm chí tiếng hít thở của đối phương cũng có thể nghe được rõ ràng.

Bầu không khí đột nhiên trở nên ái muội khiến hai người đều nghĩ tới ngày ấy ở Lưu Li Hiên, An Cửu đùa giỡn không chút kiêng nể, không chỉ Bắc Sách, ngay cả An Cửu cũng đỏ mặt.

“Khụ, Nam Minh, hồi phủ.” An Cửu ho một tiếng, giống như mượn việc này che giấu gì đó.

Dứt lời, Nam Minh nhảy lên xe ngựa, sắc trời đã hơi tối, xe ngựa chậm rãi lên đường, bên trong, ánh mắt Bắc Sách như có như không đánh giá An Cửu, ngày thường An Cửu trang điểm nhẹ nhàng, hôm nay mặc một bộ y phục đỏ thẫm lại lộ ra mấy phần kiều diễm quyến rũ.

“Màu đỏ... Không tệ.” Bắc Sách dời mắt đi, nói.

An Cửu giật mình, màu đỏ... Không tệ?

Nhìn thoáng qua hồng ý mặt trên người, khóe miệng An Cửu không khỏi run rẩy, Bắc thế tử không dính khói lửa phàm tục này lại khen nàng sao?

An Cửu nhìn Bắc Sách, khó có được, thật sự khó có được!

“Tiết thị chết rồi.” Im lặng một lúc, giọng Bắc Sách chậm rãi vang lên, lời này khiến An Cửu ngây người.

Tiết thị đã chết?

“Nhưng theo ta nhớ bà ta đã được cứu lên, không phải sao?” An Cửu nhíu mày, Tiết thị kia mưu toan muốn dồn nàng vào chỗ chết, nhưng dù sao cũng là người của Bắc Vương phủ, xong việc, nàng cũng không truy cứu, nhưng chết rồi... Không biết vì sao, nàng lại cảm thấy sự việc có chút kỳ lạ.

“Nhiễm phong hàn, trì hoãn chữa trị.” Ánh mắt Bắc Sách bình tĩnh không một gợn sóng.

An Cửu càng cảm thấy kỳ quái, trì hoãn chữa trị? Bắc Vương phủ thiếu đại phu sao? Nếu Bắc Vương phủ thiếu đại phu, vậy cả thiên hạ này sợ rằng cũng không có đại phu.

“Khoan đã...” An Cửu đột nhiên bắt được thứ gì, nhìn ánh mắt Bắc Sách lộ vẻ hiếu kỳ, trầm ngâm một hồi, nàng thử hỏi, “Là ngài... Ngài không muốn bà ta sống sao?”

An Cửu nhìn thẳng Bắc Sách, dường như muốn tìm kiếm câu trả lời, nhưng đôi mắt vẫn bình tĩnh kia không để người ta nhìn ra manh mối.

Bắc Sách nhàn nhạt nhìn An Cửu, không đáp, nhưng khôn khéo như nàng, suy nghĩ một chút liền hiểu được.

Bắc Sách này, y vì nàng mà giáo huấn Tiết thị sao?

Nghĩ đến Tiết thị kia, An Cửu nhíu mày: “Chết rồi? Chết thì chết!”

Bên trong xe ngựa, hai người đều im lặng, nhưng trong không gian chật hẹp này, bầu không khí càng trở nên khó nói nên lời, qua hồi lâu, xe ngựa dừng lại ở cửa sau Tấn Quốc Công phủ.

Trong Thanh Ninh Tiểu Trúc, An Cửu nhìn nam nhân nhàn nhã uống trà ngồi trên giường, khóe môi không nhịn được mà run rẩy.

Từ khi trở về Quốc Công phủ, Bắc thế tử cũng theo vào, nàng cho rằng y tìm nàng có việc, nhưng nàng dò hỏi vài lần, nhưng nam nhân này cái gì cũng không nghe thấy, cứ ngồi ở đó không nói một câu, giống như đây là Lưu Li Hiên của mình.

Bắc Sách tới đây làm gì?

Hiện tại trời đã tối, vẫn không thấy y có ý định rời đi. Hồng Linh lại vui mừng vì sự tồn tại của Bắc Sách, chốc lát vội vàng pha trà, chốc lát lại dâng điểm tâm, bộ dáng ân cần kia giống như Bắc Sách mới là chủ tử của nàng ấy.

Nhưng mỗi lần Hồng Linh ra ngoài, ánh mắt ái muội nhìn nàng và Bắc Sách khiến An Cửu không khỏi sửng sốt, bộ dáng đó làm như hận không thể lập tức đẩy hai người lên giường.

Tới giờ cơm, Hồng Linh thậm chí tự mình xuống bếp thu xếp một bàn ăn, còn chuẩn bị một bầu rượu, trước khi rời đi thuận tiện đóng cửa cho hai người.

Nhìn hành động của Hồng Linh, An Cửu thầm mắng, nha đầu này càng ngày càng to gan, ai bảo nàng ấy chuẩn bị mấy thứ này?

Nàng không định giữ Bắc Sách ở lại ăn cơm.

Lần trước ở Lưu Li Hiên của Bắc Vương phủ, nàng rõ ràng cố tình đùa giỡn nam nhân này, cũng không biết vì sao hiện tại ở riêng với Bắc Sách trong một căn phòng, nàng lại cảm thấy không được tự nhiên, giống như người lần trước bị đùa giỡn là nàng.

An Cửu nhìn Bắc Sách, thấy y đã ngồi vào bàn, ưu nhã gắp đồ ăn chậm rãi đưa vào miệng, bộ dáng đó khiến lòng người không khỏi run lên như hận không thể may mắn trở thành đồ ăn được y ăn.

Ăn? An Cửu nhíu mày, thầm mắng, An Cửu ơi An Cửu, đầu của ngươi đang suy nghĩ gì vậy, Bắc Sách này không dễ chọc vào, trước kia chưa từng thấy trái tim nàng nhộn nhạo như vậy, vì sao lúc này lại... Lại nổi sắc tâm?

“Nhìn ta có thể no sao?” Bắc Sách đột nhiên lên tiếng, giọng nói bình tĩnh mang theo vài phần bỡn cợt và đắc ý.

An Cửu sửng sốt, khóe miệng run rẩy, y rõ ràng đang nghiêm túc ăn, rõ ràng sự chú ý đều dồn vào đồ ăn trước mặt, sao lại... Giống như bí mật bị phát hiện, An Cửu quẫn bách, đứng bật đậy, tới trước bàn ăn, đầu tiên rót một ly rượu, sau đó ngửa đầu uống cạn, dường như muốn xóa sạch sắc niệm vừa rồi trong lòng.

Hành động như thế khiến Bắc Sách dừng việc gắp đồ ăn, nhưng trong nháy mắt, trong đôi mắt bình tĩnh kia hiện lên ý cười, ưu nhã gắp đồ ăn bỏ vào chén đặt trước mặt An Cửu.

Động tác của Bắc Sách như nước chảy mây trôi, tự nhiên như vậy giống như đã làm hàng trăm lần.

Gắp đồ ăn? Đường đường là Bắc thế tử thế mà gắp đồ ăn cho nữ nhân, việc này nếu để một kẻ nhiều chuyện như Chu Cẩm trông thấy, chỉ sợ cằm cũng rớt xuống.

An Cửu uống một ngụm rượu, lòng lại càng nóng rát, liếc nhìn kẻ đầu sỏ gây tội một cái, An Cửu ngồi xuống. Trên bàn, hai người không nói một câu, thỉnh thoảng Bắc Sách gắp đồ ăn cho An Cửu, tỉnh thoảng rót cho nàng chén rượu, không khí hết sức hài hòa.

Xong một bữa cơm, An Cửu đã hơi say, ở trước mặt Bắc Sách, nàng vốn đã không phòng bị, hiện tại nương theo men say càng không cố kỵ.

“Ngài biết không? Diệp Liên Y kia hận ta, nàng ta ghen ghét ta được Bắc thế tử ngài ưu ái, con người ngài đúng là nam nhan họa thủy, còn cả Ngọc Vô Song kia, ha ha... Ngài nói xem sao bọn họ không nghĩ lại, ngài đường đường là Bắc thế tử sao có thể coi trọng An Cửu ta... Trông ngài đúng là... Rất đẹp, ta đã gặp qua không ít nam nhân, nhưng bọn họ... Đều... Không đẹp bằng ngài...” Hai má đã ửng đỏ, An Cửu vẫn cầm chén rượu tiếp tục uống.

Bắc Sách nhìn nàng, ánh mắt càng nhu hòa sủng nịnh, không nói một câu, nhưng khóe miệng cong lên ý cười lại tiết lộ tâm tình của y.

“Đúng rồi, Bắc Sách, ngài... Hôm nay ngài tới rốt cuộc để làm gì? Đừng nói là rảnh rỗi nên tới thăm ta, ta... Không tin, ha ha...” An Cửu đập bàn một cái, nháy mắt tiếp theo, cả người lại ghé vào bàn, dường như đột nhiên nghĩ tới gì đó, nàng liền đứng dậy, “Đúng rồi, ngày mai Thái Tử đại hôn, Bắc Nhu... A, Bắc Nhu đúng là không thức thời, nàng ấy sẽ hối hận... Sẽ hối hận...”

Trong phòng, An Cửu đã hoàn toàn say, sau khi say, nàng không ngừng nói những lời này, một chút cũng không có khí thế của ngày thường, càng không có sự ưu nhã của tiểu thư khuê các.

Ngoài cửa, Hồng Linh vẫn luôn quan tâm tình hình trong này dán tai lên cửa, nghe An Cửu không ngừng lầm bầm lầu bầu, sắc mặt sớm đã xanh mét.

Nàng... Nàng hối hận rồi, nàng chuẩn bị một bàn rượu và đồ ăn không phải muốn thấy kết quả này.

Nàng muốn cho tiểu thư và thế tử có bầu không khí bồi dưỡng tình cảm, nhưng... Tiểu thư thế mà uống say, Bắc thế tử nhìn thấy mặt này của tiểu thư, sợ rằng sẽ cảm thấy tiểu thư không có phong phạm của tiểu thư khuê các, không xứng làm thế tử phi của Bắc Vương phủ!

Nghĩ như vậy, sắc mặt Hồng Linh càng khó coi, nghe tiếng tiểu thư nói khi say ở trong phòng truyền tới, thậm chí còn có tiếng lách cách lang cang, Hồng Linh ôm trán, hận không thể xông vào kéo tiểu thư đi.

“A, trong xương cốt nàng ấy vốn không phải tiểu thư khuê các gì.” Trong bóng đêm, giọng Nam Minh truyền đến, ngược lại lộ ra vài phần thưởng thức.

Nếu muốn tiếp quản Xích Minh, tiểu thư khuê các sao có thể làm được?

Ngược lại tính tình như vậy mới hợp với Xích Minh, không phải sao?

Còn về Bắc thế tử kia... Nam Minh nhướng mày, tâm tư của Hồng Linh hắn làm sao không nhìn ra?

Nàng ấy muốn tác hợp cho chủ tử và Bắc thế tử, nhưng dù không có Bắc thế tử, để làm minh chủ Xích Minh tương lai phải có khả năng hô mưa gọi gió.

Hồng Linh không vui trừng mắt nhìn về phía phát ra giọng nói kia, đang muốn phản bác, lại nghe có tiếng bước chân truyền đến. Hồng Linh quay đầu, đúng lúc thấy Lam Nguyệt được Thải Linh đỡ tới.

“Đây... Trong phòng có chuyện gì vậy?” Lam Nguyệt nhíu mày, so với thời gian trước, sức khỏe đã tốt hơn nhiều.

Hồng Linh lập tức ra dấu im lặng, vội rời khỏi cánh cửa, kéo Lam Nguyệt đi nơi khác.

Hành động này càng cảm thấy Lam Nguyệt cảm thấy kỳ quái: “An Cửu quận chúa đang ở trong phòng? Còn có... Bắc thế tử?”

“Còn không phải sao? Nhưng tiểu thư... Nàng ấy say khướt như vậy, chỉ sợ Bắc thế tử sẽ ghét bỏ, đều do ta, chuẩn bị rượu gì chứ...” Hồng Linh dậm chân, vô cùng tự trách, nàng không nên nổi tâm tư kéo hai người lại gần, bây giờ hay rồi, trộm gà không thành còn mất nắm gạo, nếu vì vậy mà tiểu thư bêu xấu trước mặt Bắc thế tử, vậy nàng thật sự không thể thoái thác tội của mình.

Lam Nguyệt nhìn căn phòng kia, nở một nụ cười: “Ngươi lo lắng nhiều rồi, An Cửu quận chúa không giống những nữ nhân khác, Bắc thế tử cũng không giống những nam nhân khác, nói không chừng Bắc thế tử thích An Cửu quận chúa như thế.”

“Thật không?” Hồng Linh nhíu mày, nửa tin nửa ngờ.

Lam Nguyệt nhìn cánh cửa đóng chặt kia, ý cười trên khóe miệng càng lớn: “An Cửu quận chúa như thế, Bắc thế tử cũng không phủi tay rời đi, không phải à?” Nghĩ đến hôm nay Nhị tiểu thư xuất giá, xem ra, Quốc Công phủ sắp có hỉ sự lớn hơn!

Trong phòng, không biết từ khi nào An Cửu đã dựa vào lòng Bắc Sách, gương mặt say khướt càng toát ra vẻ nhu mị, hai má đỏ ửng khiến người nhìn không nhịn được mà muốn âu yếm.

Nhưng Bắc Sách, trong mắt lại tràn ngập nhu hòa, nhìn An Cửu, ý cười càng dịu dàng, trầm ngâm một lát, giống như đưa ra quyết định gì đó.

“Không phải nàng hỏi ta hôm nay tới vì chuyện gì sao?” Trong đôi mắt thâm thúy của Bắc Sách lóe lên một tia phúc hắc.

“Đúng vậy, con người ngài quá cao thâm, ngài không nói, ta đúng là không biết ngài muốn làm gì, thật sự đáng giận.” An Cửu đứng bật dậy, nhìn nam tử trước mặt, không nhịn được mà duỗi tay véo má y, da thịt nam nhân này đúng là còn tốt hơn nữ nhân.

“Chúng ta tuy rằng ngoài miệng đã có hiệp nghị, nhưng ta nghĩ chúng ta nên viết rõ ràng ra giấy, như vậy tương đối thỏa đáng, nàng thấy thế nào?” Bắc Sách kéo tay An Cửu xuống, động tác nhu hòa khó nói nên lời.

An Cửu nhíu mày: “Đúng đúng, phải viết ra giấy, chúng ta đã ước định cái gì? Ngài giúp ta thoát khỏi sự quấy rầy của Bách Lý Khiên, ta giúp ngài bảo vệ Bắc Vương phủ chu toàn, đúng không?”

“Đúng vậy, chứng từ ta đã viết, nàng đọc xem, nếu không có nghi vấn gì, vậy chúng ta mỗi người ký tên ấn dấu tay là được.” Một tay Bắc Sách đỡ An Cửu, tay còn lại từ trong lòng lấy ra hai mảnh lụa trắng đưa cho nàng.

An Cửu nhận lấy, cười ha ha: “Bắc Vương phủ của ngài quả nhiên giàu có, ngay cả chứng từ cũng dùng lụa thượng đẳng nhất.”

An Cửu nhìn nét chữ duyên dáng bên trên, nhưng vì men say mà tầm mắt có chút mơ hồ.

“Sao hả? Thỏa đáng không?”

An Cửu ngẩng đầu nhìn Bắc Sách: “Thôi, dù sao ngài cũng không dám đào hố chôn ta, ký tên sao? Mực đóng dấu đâu?”

An Cửu lảo đảo đi lấy mực đóng dấu, nhiễm hồng lòng bàn tay, ấn nhẹ lên vải lụa trắng, sau đó cười ha ha: “Được rồi, đến phiên ngài!”

Bắc Sách nhìn An Cửu không hề phòng bị mà cười, ánh mắt càng nhu hòa: “Ta, ta sẽ không đào hố chôn nàng, ta sao có thể đào hố chôn nàng?”

An Cửu nhìn môi y khép mở, không rõ y đang nói gì, nhưng cũng không quá để ý, chỉ thúc giục: “Ngài sảng khoái chút đi, cũng không phải chứng từ quan trọng gì, cọ tới cọ lui như vậy, thật giống nữ nhân.”

Bắc Sách giật mình, nhanh chóng ấn dấu tay, sau đó cất một bản vào lòng, bản còn lại cất vào tay áo của An Cửu, giọng nói ưu nhã kia đột nhiên trở nên tà mị: “Cất cho kỹ, không cho nàng đổi ý!”

“A... Ha ha...” An Cửu giơ tay xoa mặt Bắc Sách, lại cười, nụ cười ngây thơ chất phác.

Đúng lúc này, bang một tiếng, cửa đột nhiên mở rộng.

“Thái Tử điện hạ... Ngài... Tiểu thư, Thái Tử điện hạ tự tiện xông vào, nô tỳ... Nô tỳ không cản được.”

Hồng Linh nhìn tình hình trong phòng, không khỏi sửng sốt, không chỉ nàng, ngay cả Lam Nguyệt và Thải Hương theo sau, còn cả Bách Lý Khiên đang nổi giận đùng đùng, nhìn một màn trước mặt, đáy mắt đều xẹt qua một tia không thể ngờ.

Bọn họ vừa thấy cái gì?

Tay An Cửu... Tay An Cửu dán lên mặt Bắc thế tử, mà Bắc thế tử... Lại mặc cho nàng “chà đạp”, ánh mắt nhu hòa kia khiến người ta cảm thấy một trước mặt là ảo giác.

Sao có thể?

Bắc thế tử thế mà mặc kệ An Cửu làm càn, điều này có ý nghĩa gì?

Đang lúc mọi người khiếp sợ, sắc mặt Bắc Sách đột nhiên trầm xuống, lộ vẻ không vui.

“Thái Tử? Gã tới làm gì?”

Có lẽ vì hương u lan quanh quẩn chóp mũi khiến nàng vô cùng an tâm, An Cửu liếc nhìn nam nhân đứng ở cửa, theo bản năng nhíu mày: “Ra ngoài, ra ngoài, không cản được thì ném gã ra ngoài!”

An Cửu lên tiếng khiến mọi người hoàn hồn về.

Khóe miệng cũng không nhịn được mà run rẩy, giống như cảm nhận được cả người Thái Tử toát ra hơi thở khiến người ta sợ hãi? Ai dám ném Thái Tử ra ngoài?

“Các ngươi...” Bách Lý Khiên phẫn nộ, ngày mai là đại hôn của gã và Bắc Nhu, khoảng thời gian này, càng gần tới hôm nay, lòng gã càng bực bội, tối nay hắn vẫn không chịu được mà tới Thanh Ninh Tiểu Trúc tìm An Cửu.

Nhưng dù thế nào cũng không ngờ được, thời điểm tâm tư gã trằn trọc, nữ nhân này lại cùng Bắc Sách hoa tiền nguyệt hạ.

Nhìn nàng mang theo men say đứng cạnh Bắc Sách, trong lòng Bách Lý Khiên chợt dâng lên cơn tức giận mãnh liệt. Ném ra ngoài sao? Cho dù là tỉnh táo hay say mê, An Cửu trước sau đều không để gã vào mắt?

Bắc Sách nhíu mày, giọng nói thanh nhã nhàn nhạt vang lên: “Thái Tử điện hạ tới đây có chuyện gì không?”

Tư thái kia nghiễm nhiên giống hệt chủ nhân của Thanh Ninh Tiểu Trúc này, càng khiến Bách Lý Khiên đau đớn.

Trong chuyện với An Cửu, ở trước mặt Bắc Sách, cho tới hiện tại gã xem như đã thua hoàn toàn, nhưng lòng lại không muốn tiếp tục thua, khí thế vốn tăng vọt giọt phút này lại cố tình áp chế.

“Ta chẳng qua tới thăm mà thôi.” Bách Lý Khiên chắp tay sau lưng, ở nơi người khác không thấy nắm chặt thành đấm.

“Vậy sao? Thái Tử thật có nhã hứng, ngày mai ngài và Bắc Nhu đại hôn, tối nay còn chạy tới thăm ta, a, được rồi, người ngài cũng đã gặp, có thể đi rồi.” An Cửu mang theo men say cao giọng, mơ màng nhìn thấy gương mặt hung ác của Bách Lý Khiên, không khỏi nhíu mày, ngay sau đó dời mắt nhìn dung nhan tuyệt thế bên cạnh, trên mặt nở một nụ cười xán lạn, giơ tay vỗ mặt Bắc Sách, “Vẫn là gương mặt này của ngài khiến người ta thoải mái.”

Nói rồi, nàng lại giơ tay véo véo, một màn này bị người ngoài thấy, sắc mặt đều thay đổi.

An Cửu thế mà vô lễ với Bắc thế tử như thế, nhưng Bắc thế tử... Trước sau đều thế này, mặc cho An Cửu chà đạp, thậm chí sắc mặt không hề có chút phẫn nộ hay không vui.

Sắc mặt Bách Lý Khiên càng âm trầm, cung mày nhíu chặt, nhìn hai người.

Bắc Sách bắt lấy tay An Cửu, ánh mắt chuyển hướng Bách Lý Khiên, nhàn nhạt nói: “Thái Tử điện hạ, Nhu Nhi rất chờ mong hôn lễ này, tâm tư muội ấy luôn ở trên người ngài, nếu ngài cô phụ muội ấy, chỗ Khanh vương phi, chỉ sợ ngài không thể giải thích.”

Bách Lý Khiên giật mình, Bắc Sách đang nhắc nhở gã sao?

A, hay cho một câu không thể giải thích, gã đường đường là Thái Tử, thế mà uất ức dựa vào một nữ nhân để mưu hoa quan hệ, thật sự đáng giận!

Nhưng thế cục hôm nay nào còn cách khác?

Thế lực của Bắc Vương phủ gã cần dựa vào, mà một ngày nào đó... Hai tay Bách Lý Khiên càng nắm chặt, chỉ cần gã trở thành hoàng đế, Bắc Vương phủ... Bắc thế tử... Gã sẽ bắt để tế ngôi vị hoàng đế của gã!

“Ta biết, sắc trời đã tối, thế tử cũng sớm hồi phủ nghỉ ngơi đi.” Bách Lý Khiên xoay người rời đi, mãi đến khi thân ảnh chìm hẳn trong bóng tối, gương mặt cố gắng trận định kia hoàn toàn bị cơn giận bao trùm.

An Cửu... Bắc Sách... Quan hệ giữa họ đã đi tới bước này sao? Nhìn Bắc Sách thương tiếc An Cửu, chỉ sợ thật sự đặt An Cửu trong lòng!

Đường đường là Bắc thế tử xưa nay đều nho nhã lịch sự, bộ dáng không dính một hạt bụi, lại cho phép An Cửu làm càn trên mặt mình... A, hay lắm, chờ gã đánh sập Bắc Vương phủ, đoạt An Cửu về, đối với Bắc Sách chắc chắn là đả kích lớn nhất, gã chiến thắng mới càng thống khoái, không phải sao?

Mà trong phòng, ba nữ nhân đứng ở cửa nhìn một màn trước mặt dường như vẫn chưa hoàn hồn.

Chỉ có Lam Nguyệt, trong đôi mắt trầm tĩnh kia lại lộ ra ý cười, xem ra nàng đoán không sai, Tấn Quốc Công phủ này sắp có hỉ sự, mà thân phận của An Cửu... Thế tử phi... E rằng càng khiến người ta phải ngước nhìn.

“Ra ngoài.” Giọng nói ôn nhuận truyền tới khiến mấy người họ giật mình.

Hồng Linh sửng sốt, vội lui xuống, Thải Hương và Lam Nguyệt cũng vậy, trước khi đi vẫn không quên đóng cửa lại.

Ba người chờ bên ngoài, không biết qua bao lâu, cửa mở, ba người thấy Bắc thế tử bước ra, càng thêm cung kính.

“Nàng ấy ngủ rồi, sáng sớm ngày mai nấu chút canh giải rượu cho nàng ấy uống.”

“Vâng, vâng.” Hồng Linh ngây ra, lập tức nhận lệnh, còn chưa hoàn hồn, bóng trắng kia trong nháy mắt đã biến mất, giống như vừa rồi người này căn bản không hề xuất hiện.

Nhưng ký ức kinh người kia lại khiến mọi người không thể bỏ qua.

Sáng sớm hôm sau, thời điểm tỉnh lại, đầu An Cửu đau như muốn nứt ra: “Hồng Linh, có chuyện gì vậy?”

Nghe động tĩnh bên trong, Hồng Linh lập tức đẩy cửa đi vào, nhìn An Cửu nhíu mày vỗ trán, không nhịn được mà trợn mắt, chẳng lẽ tiểu thư say đến quên hết sao?

Hồng Linh bưng chén canh giải rượu đưa cho nàng: “Tối qua tiểu thư uống say, chút hình tượng cũng mất hết.”

An Cửu nhíu mày, uống canh giải rượu, nỗ lực nhớ lại, nàng hình như đã làm gì đó, nhưng là làm gì cơ?

Nhất thời An Cửu không thể nhớ nổi, nhưng càng như thế, lòng nàng càng bất an, giống như bất tri bất giác nhảy vào cái hố của người nào đó.

Đột nhiên, ánh mắt An Cửu quét đến đồ vật đặt trên bàn, nàng lập tức đứng dậy đi đến, cầm món đồ kia lên: “Thiệp mời? Đại thọ của Bắc lão vương gia sao?”

Đúng rồi, hôm nay Thái Tử đại hôn, cũng là đại thọ của Bắc lão vương gia?

An Cửu buông thiệp mời, nhưng trong lòng vẫn có cục đá đè nặng.

Rốt cuộc có chỗ nào xảy ra vấn đề?

An Cửu cau mày, không có cách nào giãn ra, mãi đến khi Hồng Linh giúp nàng thay y phục, An Cửu mới phát hiện món đồ trên người, lập tức bừng tỉnh.

An Cửu nhìn nội dung trên tấm vải kia, đặc biệt là hai dấu tay hết sức chói mắt.

Nàng nhớ ra rồi, là Bắc Sách, Bắc Sách kêu nàng ký tên, nhưng nội dung bên trên... Sắc mặt An Cửu lập tức trắng bệch.

“Hay cho một Bắc Sách!” An Cửu hận không thể xé nát tấm lụa này, nhưng dường như người nào đó sớm đã đoán được, tấm lụa vô cùng chắc chắn, rất nhiều lần An Cửu dùng sức xé, tấm lụa thậm chí còn không nhăn.

“Tiểu thư, sao thế?” Hồng Linh nghi hoặc nhìn An Cửu, thế tử ôn nhu với tiểu thư như thế, tiểu thư đang làm gì vậy? Bộ dáng này rõ ràng là muốn ăn thịt thế tử!

Sao thế? An Cửu hận đến ngứa răng, hít một hơi thật sâu, cao giọng: “Mau sai người đi chuẩn bị xe ngựa, tới Bắc Vương phủ!”

“Ha ha, tiểu thư, vẫn là thế tử tri kỷ, xe ngựa của Bắc Vương phủ sớm đã chờ bên ngoài, hôm nay là đại thọ của Bắc lão vương gia, lại là đại hôn của Bắc Nhu tiểu thư, thế tử truyền lời, bảo tiểu thư qua sớm một chút.” Hồng Linh vừa hầu hạ An Cửu mặc áo ngoài vừa nói, giọng điệu không hề che giấu hảo cảm đối với Bắc Sách.

Bắc thế tử đúng là rất săn sóc tiểu thư!

Qua sớm một chút?

Hừ, Bắc Sách kia đoán được sáng nay nàng tỉnh lại, nhìn thấy hiệp nghị kia sẽ tìm tới cửa!

Y thế mà chủ động sai người tới đón, Bắc Sách này, nàng cho rằng y chỉ cao thâm khó lường nhưng tốt xấu gì cũng vô hại với nàng, hoàn toàn không ngờ rằng, y thế mà lại phúc hắc giảo hoạt như thế.

Lợi dụng lúc nàng say rượu, dụ nàng ký hiệp nghị này, đáng giận, thật sự đáng giận!

“Đi, đi Bắc Vương phủ!” An Cửu, nàng nhất định phải đi tìm Bắc Sách hỏi cho rõ ràng, hiệp nghị chó má này rốt cuộc là chuyện thế nào!

Phản ứng của An Cửu khiến Hồng Linh sửng sốt, đợi hoàn hồn lại liền vội vàng đuổi theo An Cửu, nhìn bộ dáng tức giận vội vàng của nàng, lòng không khỏi nghi hoặc.

Trên tấm lụa kia rốt cuộc viết gì? Thế mà có thể khiến tiểu thư nổi trận lôi đình như vậy!

Hồng Linh nghĩ mãi vẫn không ra, chỉ có thể đi theo An Cửu.

An Cửu và Hồng Linh rời khỏi Thanh Ninh Tiểu Trúc, đi về phía cổng lớn, vừa ngang qua đại sảnh liền gặp lão phu nhân mặc một bộ hoa phục cùng Diệp Hi.

Thấy An Cửu, Diệp Hi nhíu mày, lộ vẻ không vui, còn lão phu nhân thì ngẩn ra, đáy mắt không giấu được sự kinh ngạc.

An Cửu liếc nhìn hai người họ, không nói gì thêm, nghĩ đến chuyện mình phải làm, lập tức nâng bước rời đi.

Mãi đến khi bóng dáng An Cửu biến mất khỏi tầm mắt, Diệp Hi nhìn ánh mắt lão phu nhân lập lòe, nói: “Nương, đó là An Cửu, không phải quỷ hồn của An Mạt hay An Dương vương phi gì cả, người đừng sợ.”

Nhưng lão phu nhân vẫn không thể bình tĩnh lại, hôm qua bà ta chịu kinh hách, tinh thần vốn không tốt, nhưng hôm nay là đại hôn của Thái Tử, thọ thần của Bắc lão vương gia, theo quỷ củ, phẩm vị như bà ta phải tham dự, Diệp Hi khuyên can bảo bà ta không cần đi, nhưng bà ta vẫn kiên trì.

Cố nhân năm đó chỉ còn Bắc Phong Nam và bà ta còn sống!

Đại thọ của ông ấy, bà ta sao có thể không đi?

Vừa rồi nhìn thấy An Cửu, ánh mắt đầu tiên, bà ta liền nghĩ tới An Mạt và Thẩm Diên, nhưng rất nhanh bà ta đã ý thức được đây là An Cửu, nhưng chuyện tiếp theo nghĩ tới lại khiến bà ta giật mình.

“Sao nàng lại ở đây?” Lão phu nhân lẩm bẩm, ánh mắt vẫn lập lòe.

“Nương, nàng là An Cửu, không phải...”

“Ta biết nàng là An Cửu, có điều...” Lão phu nhân cắt ngang lời Diệp hi, hôm qua Liên Y xuất giá, theo kế hoạch, nàng theo Liên Y ra ngoài, hiện tại không nên ở trong phủ, không phải sao? Nghĩ đến gì đó, lão phu nhân đột nhiên bắt lấy tay Diệp Hi, lạnh lùng hỏi, “Liên Y... Liên Y đâu? Liên Y ở đâu? Mau gọi Liên Y tới cho ta!”

Hạ nhân ở cạnh đều nghi hoặc nhìn lão phu nhân, Diệp Hi càng lo lắng: “Nương, hôm qua Liên Y đã gả đi, hiện tại đương nhiên ở nhà chồng, đến ngày thứ ba về nhà, người mới có thể gặp nó!”

Đầu oanh một tiếng, như bị sét đánh ngang, lão phu nhân lảo đảo một cái. Ở nhà chồng? An Cửu nên ở nhà chồng mới đúng!

“Không, không phải như thế, nên ở nhà chồng là An Cửu, hôm qua xuất giá cũng nên là An Cửu...” Lão phu nhân không ngừng lẩm bẩm, một ý niệm xuất hiện trong đầu khiến bà ta hoảng loạn, thậm chí là sợ hãi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.